CHƯƠNG 16 : HÀO PHÓNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại khái việc Ninh Tảo Tảo bán quần áo , đã Hoắc Phong phát hiện .

Haizz , đến ngay cả quyền riêng tư cũng không có a .

Nhưng cũng có điều đáng mừng chỗ quần áo mà cô bán có rất nhiều người hỏi .

Sau một hồi trả giá , cô cũng đã bán được 2 bộ .

Thật đáng mừng.

Ngày mai lại có tiền mua trái cây cho Hoắc Phong.

Trả lời hết đống câu hỏi của người hỏi mua , Ninh Tảo Tảo thấy Hoắc Phong cũng chưa ngủ .

Dứt khoát đi đến trước giường, đem phích nước trên bàn đổi thành nước ấm.

Cô cũng không có lập tức tránh ra, mà ngồi lên mép giường của Hoắc Phong .

Hoắc Phong cũng không ngẩng đầu lên hỏi cô: "Có việc?"

"Là chuyện này , ông xã em có một chút quần áo không còn thích nữa, vứt đi cảm thấy khá tiếc, cho nên treo ở chỗ đồ second-hand bán trên mạng."

Ninh Tảo Tảo cảm thấy, việc này, trước tiên phải cùng Hoắc Phong giải thích một chút, miễn cho Hoắc Phong cũng cảm thấy việc cô làm là mất mặt.

"chỗ quần áo đó lúc mua tốn không ít tiền ,vứt đi quá đáng tiếc, nếu mang đi quyên góp lại không quá thích hợp, cho nên em dứt khoát lên bán ở chỗ đồ second-hand, bán được hay không ? không có vấn đề,như vậy cũng không cảm thấy quá lãng phí."

"Thiếu tiền?"

Quả nhiên, là bởi vì vấn đề này mới có thể hỏi cô thiếu tiền.

Ninh Tảo Tảo lập tức lắc đầu: "Không thiếu, một chút tiền cũng không thiếu, ông xã, nếu anh cảm thấy em làm như vậy không tốt, em liền không bán nữa......"

Hoắc Phong giương mắt, nhìn Ninh Tảo Tảo: "Tùy cô."

Ninh Tảo Tảo đương nhiên cũng không chờ mong Hoắc Phong hóa thân thành ông chồng bá đọa , nói với cô "em muốn thế nào thì liền làm như thế".

"Tùy cô" hai chữ này cũng đã khiến Ninh Tảo Tảo vô cùng kinh hỉ.

Cô lập tức gật đầu, vui vẻ như mèo nhỏ híp mắt , vẻ mặt vui vẻ mà nhìn Hoắc Phong: "Cảm ơn ông xã , em biết anh hiểu em nhất mà ."

Trợn mắt nói dối !

Hoắc Phong khóe mắt giật giật , một lần nữa cúi đầu cứng nhắc.

Ninh Tảo Tảo tự động xem nhẹ cái biểu tình cạn lời của hắn , vui vẻ trở lại chỗ bên cạnh cửa sổ.

Vừa mới mở điện thoại lên , chỗ đồ cô bán đều đã được mua hết .

Tất cả đồ cô bán đều bị mua hết rồi......

Toàn bộ!!

Người mua không hỏi cô vấn đề kích cỡ , cũng không hỏi chỗ đồ này có vần đề gì không .

Thậm chí cũng chưa hỏi cô khi nào có thể giao hàng!

Quả thực, quá hào phóng đi .

Ninh Tảo Tảo phản ứng đầu tiên đó là chỗ quần áo này hẳn bị Ngô Bình Bình giúp cô mua đi.

Chính là click mở vừa thấy, người mua không phải Ngô Bình Bình.

Dựa theo tính tình Ngô Bình Bình, làm loại chuyện này tuyệt không sẽ che dấu hoặc là dùng người mua hộ .

Như vậy chỉ có thể nói, cô đã gặp được một tiểu thư ngốc nghếch đi ?

Hoặc là tiểu thương muốn thu mua đồ second-hand, về bán lại với giá tốt hơn ?

Ninh Tảo Tảo tưởng tượng lập tức , lập tức thoải mái.

Tất cả đồ đã được bán đi ,cô lại có thêm chút tiền.

Quá tuyệt !

Lúc mà Trương thúc, sắc trời đã đen kịt.

Hoắc Phong nhìn Trương thúc nói: "thúc đưa cô ấy trở về đi."

"Không cần, em có thể tự về, chỗ này rất gần hoa viên Minh Châu, hơn nữa bên ngoài taxi vẫn còn rất nhiều,Trương thúc cứ ở lại đi, anh bên này cần người chăm sóc."

Kháng nghị của Ninh Tảo Tảo bị bác bỏ .

Trương thúc tự mình đưa Ninh Tảo Tảo về hoa viên Minh Châu.

Ninh Tảo Tảo đem toàn bộ quần áo đóng gói , viết địa chỉ, đưa toàn bộ hàng đến chỗ chuyển phát nhanh.

Ngô Bình Bình gọi điện thoại tới.

"cậu đang ở đâu? Tớ đến đón cậu. "

"Ở hoa viên Minh Châu." Ninh Tảo Tảo cũng không khách khí, nghĩ đến việc không phải tự mình lái xe cô lại thấy vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro