Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vốn về nhà đã muộn, lại không đứng đắn lâu như vậy, hai người ngủ đến khi mặt trời mọc ba sào, là bị điện thoại Trần Vũ đánh thức. Cố Ngụy trước tiên nhìn thấy người gọi trên màn hình, sợ tới mức giật mình ngồi dậy, dùng sức đẩy Trần Vũ: "Dì tìm em, nhanh lên nhanh lên!”

Trần Vũ nhào tới ôm lấy thắt lưng anh, mới chậm rãi nhận điện thoại, "Mẹ.”

"Sao con vẫn còn ngủ?" Trong phòng yên tĩnh, Cố Ngụy có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của mẹ Trần, "Sắp chiều rồi con trai, mau dậy ăn cơm đi!”

"Dạ, con dậy ngay đây."

"Đúng rồi, đã lâu không gặp tiểu Ngụy, lần trước ăn cơm mẹ nói chuyện riêng với nó một chút, sau đó nói chuyện với ba con một chút, bọn ta đều cảm thấy hình như có chút mạo phạm đến nó, cũng không biết nó có tức giận hay không, không bằng con dẫn nó đến nhà ăn một bữa cơm đi."

Trần Vũ xoay người cười tủm tỉm nhìn anh, nói: "Anh ấy không tức giận, yên tâm đi mẹ.”

"Con cũng không phải nó, làm sao con biết nó có tức giận hay không?"

"Bởi vì anh ấy ở ngay bên cạnh con nha."

Anh muốn che miệng Trần Vũ nhưng đã không kịp, tức giận đánh đối phương một cái, lỗ tai lại chậm rãi nóng lên, cả người chui vào trong chăn giả làm tượng.

Thanh âm mẹ Trần thoải mái không ít, thậm chí mơ hồ hiện ra vui mừng, "Vậy hả, vậy càng phải dẫn về ăn cơm, không bằng buổi tối liền trở về, mẹ dọn dẹp phòng con, ăn xong lại cùng chúng ta nói chuyện phiếm, hôm nay ở nhà đi.”

"À, vậy con thương lượng với anh ấy trước một chút, sau đó sẽ trả lời mẹ."

Trần Vũ ném điện thoại di động liền đem anh từ trong chăn kéo ra ôm lấy, hôn lên mặt, cười hỏi: "Bố mẹ chồng gọi anh về nhà ăn cơm, có đi hay không?”

Cố Ngụy đỏ mặt sờ sờ môi mình, khó tránh khỏi lo lắng, "Hình như sưng rất nhiều, có chút thất lễ." Nói xong mới phản ứng lại, đưa tay nắm lấy cằm người khởi xướng, tức giận nói: "Đều tại em!”

Trần Vũ nhìn chằm chằm môi anh cười thẳng, "Em cảm thấy rất đẹp nha, hiện tại phổ biến là môi dày, tương đối gợi cảm, đến em lại cắn dày một chút cho anh.”

Hai người lại ở trong chăn náo loạn một hồi lâu mới rời giường, chỗ chân Cố Ngụy bị cọ sưng đỏ còn chưa hoàn toàn tiêu tan, vừa chạm vào liền nóng rát đau, nhưng anh kiên quyết không muốn Trần Vũ bôi thuốc cho mình, một mình trốn ở phòng vệ sinh len lén bôi xong mới đi ra ngoài.

Buổi chiều, Trần Vũ lái xe đến nhà Hàn Diệu lấy lại hành lý, chân thành cảm ơn bạn bè đã thu nhận và giải thích cho mình trong thời gian khó khăn, hứa hẹn đối phương nửa tháng sau khi ăn trưa đều quẹt thẻ cơm của mình, hai người vui vẻ bắt tay tạm biệt.

Sau khi đưa hành lý về, Trần Vũ lái xe về cục, đổi xe motor lớn của mình, đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, thuận tay mua đồ dùng cần thiết để ăn Cố Minnie, lại gọi điện thoại cho chủ nhà, tỏ vẻ mình muốn nhanh chóng trả lại tiền thuê nhà.

Không nghĩ tới từ nay về sau chính là người ăn chực ở nhà bạn trai, Trần Vũ nghĩ, vậy thì để cậu phụ trách củi gạo dầu muối nước điện than đi, nếu không chẳng phải trở thành nam nhân vô dụng sao? Nó thực sự đáng khinh miệt.

 Buổi tối dẫn theo Cố Ngụy về nhà cha mẹ, Trần Vũ phát hiện ánh mắt mẹ mình nhìn bác sĩ Cố đã thay đổi, từ tình yêu đơn giản biến thành từ ái thêm mừng thầm, ánh mắt sáng ngời nhìn con dâu đặc biệt hài lòng, còn lấy báo cáo kiểm tra sức khỏe của mình và cha Trần Vũ ra, nhờ Cố Ngụy hỗ trợ phân tích các chỉ số bất thường.

Trần Vũ biết rõ tính cách của mẹ không phải là thích làm phiền người khác, sở dĩ muốn phiền toái Cố Ngụy, là vì để cho người nhà mới lần đầu tiên đến cửa đừng căng thẳng như vậy mà thôi, sự thật chứng minh mẹ thông minh, Cố Ngụy tiếp xúc với sở trường của mình, ý thức được mình được gia đình này tiếp nhận và cần thiết, liền dần dần thả lỏng, bầu không khí nhất thời trở nên hòa hợp mà ấm áp, cơm chiều tự nhiên cả nhà đều ăn rất vui vẻ.

Sau bữa ăn Cố Ngụy chủ động yêu cầu rửa chén, mẹ không cự tuyệt, còn bảo cậu vào phòng bếp giúp Cố Ngụy, Trần Vũ cầu còn không được, trên danh nghĩa là hỗ trợ rửa chén, thực tế chỉ là vì nắm bắt tất cả cơ hội dán sát với người trong lòng, đáng tiếc cửa phòng bếp nhà cậu một nửa đều là thủy tinh trong suốt, bác sĩ Cố da mặt mỏng manh dễ thẹn thùng không cho cậu hôn, "Bị phát hiện thì làm sao bây giờ?” Bác sĩ nói, "Xấu hổ lắm!”

Trần Vũ cãi lại: "Yêu đương mà không hôn mẹ em mới nghi ngờ em có tật xấu.”

"Dù sao cũng không được, anh không giống em." Cố Ngụy lời lẽ chân chính nói, "Anh cần mặt mũi.”

Ở trong phòng bếp không thể hôn, trở về phòng mình cũng được chứ? Nếu không chẳng phải là không xứng với nỗi khổ tâm của mẹ chỉ chuẩn bị cho bọn họ một cái chăn sao? Hai người trốn trong chăn gặm nhấm lẫn nhau như động vật nhỏ, Cố Ngụy tuy gầy, nhưng chỗ mềm mại cảm giác siêu tốt, hơn nữa làn da đặc biệt trơn trượt, cứng rắn biến cậu thành một tên biến thái hận không thể đem người trong lòng sờ soạng tám lần lại hôn đủ năm lần.

Cuối cùng Trần Vũ vô cùng hối hận, hối hận đồng ý với mẹ về nhà ở, bởi vì ngoại trừ hôn sờ sờ, Cố Ngụy không cho cậu làm cái gì khác, hại cậu chỉ có thể ôm bạn trai làm nũng, hỏi: "Bác sĩ Cố khi nào cũng dẫn em đi gặp cha mẹ hỏ?”

"Khi nào cũng được," Cố Ngụy nói, "Ngày mai thế nào?”

"Nhanh như vậy á?!" Trần Vũ đột nhiên bắt đầu khẩn trương, "Dì có thích em không? Em không kiếm được nhiều tiền như anh, trình độ học vấn không cao như anh, ngay cả chiều cao cũng thấp hơn anh, dì ấy có thể không đồng ý ah?”

Cố Ngụy cười ha ha, "Chiều cao không chênh lệch lắm, không thấp hơn rất nhiều, em có thể đệm tăng chiều cao.”

Trần Vũ tức giận cắn người, "Em lo lắng, anh còn cười em!”

"Bà ấy sẽ đồng ý, đừng lo lắng." Cố Ngụy vuốt tóc cậu, "Mẹ anh vẫn luôn rất thích em, mấy năm trước bà ấy đã nói, 'Hai đứa con nhà họ Trần, vẫn là tiểu Vũ tương đối đáng yêu', anh hỏi bà ấy vì sao, em đoán xem bà ấy nói như thế nào?”

"Khẳng định không phải vì giá trị nhan sắc, mẹ vợ em mới không phải là người hời hợt như vậy."

Cố Ngụy cười nói: "Bà ấy nói anh trai em trưởng thành quá sớm, tuổi còn nhỏ đã lanh lợi mọi việc chu toàn, ngược lại mất đi đứa nhỏ thành thật đáng yêu, so sánh hai bên, vẫn là em càng chân thành hồn nhiên hơn. Bà ấy khuyên anh nên tiếp xúc với em nhiều hơn, sẽ gặt hái rất nhiều niềm vui đơn giản, nhưng khi đó em rất lạnh nhạt, không quan tâm đến mọi người, anh cũng không tiện chủ động kiếm em để chơi cùng.”

"Hừ," Trần Vũ nói: "Rõ ràng là anh một mảnh si tâm chỉ nhìn thấy anh trai em, còn trách em không để ý tới người khác.”

"Thực xin lỗi nha." Cố Ngụy tiến lại gần lấy lòng cậu, "Trước kia anh quá ngốc, đừng tức giận được không?”

Cậu làm sao có thể tức giận a, bất quá là muốn lừa gạt chút phúc lợi mà thôi. "Gọi ca ca em liền không tức giận."

“Trần Vũ!”

"Hừ." Cậu dùng chăn bịt kín mặt giả vờ uất ức, Cố Ngụy lại chui vào từ dưới lên trên bò đến vị trí cằm cậu, ôm eo cậu, ở bên tai cậu nói: "Đừng tức giận, ca ca..." Tiếp theo học theo cách cậu làm hôm qua ngậm lấy vành tai, lại gọi: "Lão công..."

Thật sự không có chuyện nào khiến người ta tức giận hơn là nửa đêm thức dậy tắm nước lạnh, nhưng ai bảo đó là người cậu dự định cả đời cưng chiều ở trong lòng chứ? Ngoại trừ dỗ dành, nghe lời anh làm một con heo con ngoan ngoãn hoặc là cún con hoặc là động vật tùy tiện gì, Trần Vũ cũng không có biện pháp nào khác. Chờ cậu tắm rửa xong đi ra, Cố Ngụy đã ngủ thiếp đi.

Cậu từ phía sau ôm lấy người yêu, Cố Ngụy điều chỉnh tư thế ngủ trong lòng cậu, phát ra tiếng than thở thoải mái. Ánh trăng từ khe cửa sổ chen vào, trải ra bên giường, tựa hồ rất muốn dò xét bí mật nhỏ của cặp tình nhân này.

Cậu hôn lên vai Cố Ngụy, dịu dàng dỗ dành: "Mơ đẹp nhé, bảo bảo.”

"Ừm..." Cố Ngụy nhẹ nhàng đáp một tiếng, giống như mơ mộng, "Thích em..."

Trần Vũ mỉm cười nhắm mắt lại.

Để nắm lấy bàn tay của nhau, họ thực sự đã chờ đợi một thời gian dài, thực sự, cậu nghĩ, thực sự, nhưng may mắn thay, số phận nhân từ, một người thực sự có thể đợi được một người khác, trở thành độc nhất vô nhị của họ, không thể thay thế.

Thời gian nằm lặng lẽ ở đó, tình yêu cũng vậy, câu chuyện cũng vậy.

End

Lão cungggggggggg

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro