Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cố Ngụy trốn trong tiệm massage, bà chủ mở cho anh một căn phòng nhỏ vừa vặn đối diện với đường phố bên ngoài, bởi vậy anh có thể thông qua cửa sổ quan sát hành động của lão Mã. Cố Ngụy không bật đèn, cho nên cho dù lão Mã từng nhiều lần nhìn về phía này, anh cũng cơ bản có thể xác định đối phương vẫn chưa phát hiện ra mình.

Điện thoại của Trần Vũ vẫn không có người nghe máy, nhắn tin cũng không trả lời, có thể vẫn đang làm việc. Nhưng nếu 110 nói cho anh biết đã có lực lượng cảnh sát bố trí ở phụ cận, Cố Ngụy cũng không lo lắng nữa, hiện tại anh chỉ cần bảo vệ mình, đợi cảnh sát hoàn thành bắt giữ là được rồi.

Lão Mã ngồi trước quầy hàng của Lưu Đại Phú, chọn lựa gần một giờ, mới rốt cục đứng lên, Cố Ngụy thấy hắn lấy ra mấy tờ tiền trả cho đối phương, biết hắn đã chọn xong điện thoại di động, liền muốn rời đi.

Lão Mã bỏ điện thoại vào túi áo khoác, sửa sang lại mũ bóng chày một chút, xoay người đi về phía đầu ngõ, cũng không có ý xông vào tiệm massage bắt anh, rất nhanh liền rời khỏi tầm mắt. Cố Ngụy yên lặng thở phào nhẹ nhõm, vừa định buông rèm cửa sổ xuống, đột nhiên thấy lão Mã lại trở về!

Người đàn ông đầu tiên chậm rãi lui về phía sau, ngay sau đó xoay người chạy nhanh, cuối cùng cơ hồ chạy trốn, mấy người đuổi theo phía sau cũng lập tức xuất hiện trong tầm mắt Cố Ngụy, tuy rằng bọn họ không mặc đồng phục, nhưng Cố Ngụy đoán được hẳn là cảnh sát, anh nhớ rõ lúc Trần Vũ ra ngoài hành động cũng cơ bản đều là mặc thường phục.

Lấy cục diện nhiều bắt ít nhìn qua không có khả năng xuất hiện biến số, huống chi đây là một ngõ cụt, nghi phạm căn bản không có chỗ trốn, nhưng vào lúc này, con gái của Lưu Đại Phú là Mễ Mễ đi đến giữa đường nhặt mũ bút mình lăn xuống, lão Mã chạy trốn thuận thế ôm lấy cô gái, tay trái vững vàng vòng quanh nách, tay phải lấy khẩu súng lục đặt ở bên cổ Mễ Mễ, hung ác hô to: "Đừng tới đây! Ai dám đến đây tao bắn chết nó!!”

Thanh âm to lớn, Cố Ngụy cách cửa sổ thủy tinh đều nghe được rõ ràng, bao gồm cả tiếng khóc sợ hãi và thét chói tai của Mễ Mễ. Lưu Đại Phú hoảng hốt chạy tới, nhưng đối mặt với súng của lão Mã, không dám tiến về phía trước nữa. ba gã cảnh sát nhao nhao lấy vũ khí ra, thành hình quạt đứng ở vị trí ba bốn thước trước mặt lão Mã, lão Mã thì nắm lấy Mễ Mễ từng bước lui về phía sau, càng ngày càng tiếp cận cửa tiệm massage, rốt cục nhanh chóng xoay người tiến vào, tiếp theo hung hăng đạp lên cửa lớn.

Bà chủ và mấy cô gái đang ngồi trong phòng khách tiệm massage chờ khách, bị lão Mã cầm súng bắt con tin dọa hô to kêu cứu, trong lúc nhất thời trong phòng gà bay chó sủa, tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên. Cố Ngụy nghe giọng lão Mã có chút hung ác, người đàn ông đang ra lệnh cho bà chủ gọi tất cả nhân viên và khách ra, vì thế chưa được một lát, đã có người đến gõ cửa phòng anh.

Ngoài cửa sổ thủy tinh được lắp hàng rào sắt chống trộm, cho nên khả năng trèo cửa sổ chạy trốn bằng không, Cố Ngụy đành phải mở cửa phòng, dưới ánh mắt hung ác của lão Mã bức bách đi xuống phòng khách. Nơi đó đã đứng đầy nam nữ, có người thậm chí chỉ kịp mặc quần lót, cảnh đời vô cùng rung động. Lão Mã ra lệnh cho bọn họ tắt điện thoại di động và giao cho mình, chọn mấy người cao để cho bọn họ nằm sấp trên cửa sổ, Cố Ngụy đương nhiên là một trong số đó, anh cùng mấy khách hàng nam khác giơ cao hai tay đứng ở bên cửa sổ, trong lòng lại nghĩ: Đây là vì ngăn cản tầm mắt của tay súng bắn tỉa sao? Hình như tất cả đều diễn ra trong phim.

Thời khắc căng thẳng áp lực như vậy, anh giật mình phát hiện mình lại không có sợ hãi cùng bối rối như tưởng tượng, có lẽ là vừa mới lo lắng đề phòng quá lâu, cho nên bây giờ trấn định lại, cũng có thể là bởi vì chắc chắn tin tưởng, tin tưởng Trần Vũ nhìn thấy tin nhắn nhất định sẽ chạy tới cứu viện.

Rất nhanh lại có xe cảnh sát chạy vào, trong đó có một chiếc xe chống cháy nổ của cảnh sát đặc biệt, Cố Ngụy mắt thấy con hẻm vốn đen kịt yên tĩnh trong vòng vài phút trở nên sáng đèn, có một cảnh sát mặc thường phục đeo kính cầm loa bắt đầu nói chuyện, tỏ vẻ mình là chuyên gia đàm phán, hy vọng lão Mã có thể đem yêu cầu cá nhân thông báo cho cảnh sát, chỉ cần hắn không làm tổn thương con tin, cảnh sát sẽ tận lực thỏa mãn nhu cầu của hắn.

Cố Ngụy không nhìn thấy biểu tình của lão Mã phía sau, nhưng cảm giác được người đàn ông nhất định là phiền não hoảng hốt, bởi vì lão Mã trước tiên không trả lời đối phương, ngay sau đó chuyên gia đàm phán hô lại một lần, lão Mã mới tỏ thái độ nói: "Tắt tất cả đèn xe! Để tất cả những người khác rút lui, tao chỉ nói chuyện với một mình mày!!”

Cố Ngụy nhìn chuyên gia đàm phán xoay người làm cử chỉ với đồng nghiệp, đèn xe tắt, ba chiếc xe cảnh sát lùi lại khoảng mười mét thì dừng lại, chuyên gia đàm phán nói: "Bây giờ có thể không? Tôi vào nói chuyện với anh được không? Tôi không có vũ khí, anh có thể kiểm tra.”

Lão Mã đang muốn nói chuyện, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại di động, lão Mã nhận điện thoại, thanh âm lo lắng khàn khàn: "Vợ.. em thế nào rồi? Đừng vội, em nói từ từ ... được rồi, anh sẽ quay lại sớm! Đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi! Tiêm insulin chưa? Được rồi... không sao đâu... anh sẽ quay lại ngay!”

Lão Mã cúp máy, nắm lấy cánh tay của Mễ Mễ kéo đến cửa, kéo ra một khe hở, hét lên: "Vợ tao bị bệnh tiểu đường bây giờ rất khó chịu! Tao phải về nhà gặp cô ấy ngay bây giờ!”

"Chúng tôi có thể giúp anh tìm một bác sĩ," Các chuyên gia đàm phán nói, "Anh cần phải cung cấp địa chỉ cụ thể."

“Đừng hòng lừa tao!” Lão Mã giận dữ nói: "Tao không cần bác sĩ! Tao có thể chữa trị cho cô ấy! Tất cả các người rút khỏi ngõ nhỏ, nếu không vợ tao có chuyện không may, tao sẽ giết sạch tất cả người trong phòng này!!”

Cố Ngụy ở trong phòng muốn khóc lại không dám khóc mở miệng: "Bây giờ cô ấy có cảm thấy khát nước, buồn nôn, váng đầu, khó thở không? Anh  nghe giọng nói của cô ấy không phải là rất yếu, giống như ý thức không tỉnh táo?”

Thanh âm khàn khàn của lão Mã dường như trong khoảnh khắc liền di chuyển đến sau lưng anh, "Làm sao mày biết?”

"Tôi là bác sĩ." Cố Ngụy nói, "Đây đều là những triệu chứng nhiễm toan ceton, là một biến chứng cấp tính rất phổ biến của bệnh tiểu đường, vợ anh bây giờ hẳn là nhiễm toan vừa phải, đã có dấu hiệu mất nước, cần phải điều trị càng sớm càng tốt, nếu không một khi kéo dài đến mức nặng, sẽ dẫn đến suy tuần hoàn và thiếu oxy tế bào não, đến lúc đó thần tiên khó cứu.”

"Làm thế nào để điều trị?" Trong giọng nói hung ác của lão Mã xen lẫn một tia sợ hãi cùng khẩn cầu không dễ bị phát hiện, "Mày dạy tao.”

"Phải bổ sung nước muối sinh lý, tiêm Insulin liều lượng nhỏ vào tĩnh mạch, uống thuốc kiềm thích hợp. Cụ thể nên làm như thế nào cần kết hợp các dấu hiệu hiện tại của cô ấy để phán đoán.” Cố Ngụy dừng một chút, bình tĩnh đề nghị: "Anh thả đứa bé ra, tôi làm con tin của anh, anh đưa tôi về nhà, tôi sẽ chữa trị cho cô ấy, cam đoan sẽ không để cô ấy có việc gì."

"Làm sao tao biết mày không giả trang?"

"Tôi là bác sĩ tiêu hóa của bệnh viện nhân dân thành phố, tên tôi là Cố Ngụy, anh có thể tra được tên và hình ảnh của tôi trên trang web của bệnh viện chúng tôi."

"A," Lão Mã cười nhạo, "Đừng nói trang web bệnh viện, trang web của hội đồng nhà nước đều dám giả mạo!”

"Anh có thể không tin tôi, nhưng vợ anh không thể chậm trễ được, thời gian cứ qua một giây, hy vọng sinh tồn của cô ấy lại thiếu một phần."

Phía sau lâm vào trầm mặc, Cố Ngụy biết cân tiểu ly tín nhiệm của đối phương đang nghiêng về phía mình, anh đương nhiên hiểu được mức độ nguy hiểm của lão Mã, anh cũng không phải muốn làm anh hùng, chỉ là không thể trơ mắt nhìn đối phương thương tổn trẻ con vô tội, Mễ Mễ vốn vẫn khóc muốn ba, bị lão Mã tát một bạt tai, mới không dám khóc nữa, nhóc là chỗ dựa toàn bộ để Lưu Đại Phú cải tà quy chính sống tốt, mà Lưu Đại Phú là người Trần Vũ trợ giúp, Cố Ngụy không đành lòng nhìn Lưu Đại Phú tan nát cõi lòng, càng không muốn để cho Trần Vũ thất vọng: Có lẽ anh không thể một lần nữa lấy được tín nhiệm của thanh niên, nhưng ít nhất, anh có thể trong phạm vi khả năng của mình, vì người mình thích làm chút gì đó.

"Anh nên nhanh chóng đưa ra quyết định đi," Cố Ngụy nói, "Đừng đợi đến lúc không kịp mới hối hận.”

"Mày xoay người, cấm buông tay xuống."

Cố Ngụy làm theo, nhìn họng súng đen đang chỉ về phía mình, lão Mã nói: "Chậm rãi đi tới.”

Cố Ngụy đi tới trước người lão Mã, đối phương buông Mễ Mễ ra, một tay giơ súng, một tay lục soát anh, xác nhận anh không có vũ khí, mới kéo tới chắn trước người mình, trầm giọng ra lệnh: "Đi về phía trước, mở cửa phòng ra.”

Trần Vũ cũng không rõ chi tiết hành động bắt lão Mã của tổ năm đêm nay, sau khi nhìn thấy tin nhắn của Cố Ngụy lập tức gọi tới, phát hiện bác sĩ đã tắt máy, trong lòng cậu liền cảm thấy không ổn, Cố Ngụy là một người rất cẩn thận, nếu điện thoại di động sắp hết pin, nhất định sẽ sớm thông báo cho mình. Cậu vừa lái xe đến chỗ Lưu Đại Phú vừa gọi điện thoại cho lãnh đạo Vương Phụ của mình, Vương Phụ đang chỉ huy hiện trường, nhưng toàn bộ hành động này được giữ bí mật, Vương Phụ cũng không thể nói với cậu quá nhiều, Trần Vũ bất đắc dĩ thẳng thắn một trong những nhân chứng hiện trường là bạn trai của mình, cậu chỉ muốn xác nhận an toàn của đối phương.

Lúc này Vương Phụ mới nói: "Quần chúng hiện tại an toàn, con tin ngoại trừ một bác sĩ còn lại đều được giải cứu, cậu không cần lo lắng.”

Trần Vũ cảm thấy tim mình đều ngừng đập vài giây, "Bác sĩ?”

"Ừm, vừa nhận được tin tức, tên là Cố Ngụy. Cậu ấy tình nguyện bị lão Mã mang về nhà cứu vợ, đổi lấy sự an toàn của hơn mười con tin." Đối phương sửng sốt, "Mẹ nó, không phải là bạn trai của cậu chứ?!”


Bên ngoài ngõ nhỏ đã kéo lên một đường dây cảnh giới màu vàng thật dài, có cảnh sát dân sự trực gác và duy trì trật tự hiện trường, Trần Vũ lòng nóng như lửa đốt, dừng xe lại giơ lên một chút giấy tờ liền vọt vào, tìm được Vương Phụ trên xe chỉ huy, mở đầu liền hỏi: "Đội trưởng Vương, hiện tại là tình huống gì?”

"Không tìm được góc bắn tỉa thích hợp." Vương Phụ lấy bản vẽ tầng cho cậu xem, nói: "Lão Mã ở tầng ba, vị trí này, tôi chuẩn bị để cho đặc công từ trên tường phía sau dùng dụng cụ móc khóa cửa sổ nhà vệ sinh là có thể lật vào, nhưng toàn bộ diện tích phòng quá nhỏ, chỉ có thể vào một người, nếu không dễ dàng bại lộ sớm, sẽ gây nguy hiểm cho an toàn của con tin.”

"Tôi đi." Trần Vũ xung phong, "Tầng ba tôi giẫm lên máy điều hòa bên ngoài liền lên được, không thành vấn đề!”

Vương Phụ không nói gì nhìn cậu, "Hành động lần này cũng không dẫn cậu theo mà.”

"Đội trưởng Vương, anh cứ để cho tôi đi đi, những người khác tôi đều không yên tâm." Trần Vũ gấp đến độ không chịu nổi, năn nỉ nói: "Tôi cam đoan không cướp công lao của bất kì ai, đến lúc đó trên báo cáo ngài tùy tiện viết tên ai cũng được!”

Vương Phụ không thể làm gì được, thở dài vẫy tay, nói: "Tìm cho cậu ta một bộ áo chống đạn." Lại đem súng của mình dỡ xuống đưa cho cậu, "Dùng súng của tôi, tận lực bắt sống, không hoàn thành nhiệm vụ xem tôi đánh cậu như thế nào!”

Cố Ngụy không ngờ lão Mã lại ở trong khu dân cư bên cạnh con hẻm này, rời khỏi tiệm massage đi về phía trước không đến hai mươi mét, anh đã bị lão Mã kéo vào trong tòa nhà tối đen, lên lầu ba, lão Mã thuần thục sờ đến chìa khóa mở cửa, dùng ánh mắt ý bảo anh tiến lên phía trước.

Một phòng ngủ một phòng khách, có lẽ còn chưa tới bốn mươi mét vuông, Cố Ngụy đi hai bước, ngay trên giường phòng ngủ phát hiện người phụ nữ trung niên hô hấp dồn dập đầu đầy mồ hôi, trong hô hấp tản mát ra mùi ketone giống như quả táo thối, không cần đi kiểm tra đồng tử đều biết đã sắp rơi vào hôn mê nhẹ, cuối cùng lão Mã  cũng không để ý cầm súng chĩa vào anh nữa, quỳ gối trước giường lo lắng hô: "Mày mau trị cho cô ấy đi! ”

"Rót cho tôi một lít nước, thêm chín muỗng muối ăn." Cố Ngụy tiến lên thăm dò mạch của người phụ nữ một hồi, lại hỏi: "Trong nhà anh có ống nhỏ giọt tĩnh mạch dùng để nối với bình không?”

"Chỉ có ống tiêm."

"Cầm đến đây, còn có insulin."

"Muốn bao nhiêu?"

"Mang đến hết."

Lão Mã chỉ mất một phút đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, Cố Ngụy chỉ huy hắn đỡ vợ ngồi dậy, tự mình rót cho cô một lượng lớn nước muối nhạt, lại tiêm hai mươi đơn vị insulin vào sâu trong bắp thịt. Mười phút sau, hơi thở của bệnh nhân dần êm dịu lại, tất cả các câu hỏi của Cố Ngụy đều có phản ứng lại.

"Tạm thời trở lại bình thường." Cố Ngụy muốn khuyên họ lại đến bệnh viện truyền dịch, giúp khôi phục cân bằng chất điện giải, nhưng lại sợ lão Mã đa tâm, vì thế chỉ nói: "Sau này anh phải chuẩn bị natri clorua glucose và kali clorua, còn có công cụ truyền dịch, nếu xảy ra chuyện này, ngoại trừ phương pháp tôi vừa dùng, tốt nhất là truyền thêm chút dịch. Qua hai giờ lại tiêm cho cô ấy hai mươi đơn vị insulin, hẳn là không có vấn đề gì.”

Lão Mã quỳ xuống đất, nắm tay vợ mình và nói, "Cảm ơn cậu."

"Cho cô ấy uống thêm chút nước muối nhạt đi." Cố Ngụy không dám hỏi đối phương khi nào có thể thả mình đi, chỉ giả vờ như tất cả bình thường, thậm chí cười cảm thán một câu: "Tình cảm vợ chồng hai người thật tốt.”

Lão Mã không nhìn anh, chỉ trầm mặc không nói, Cố Ngụy liền không nói gì nữa, trong lúc vô tình quay mặt, chỉ thấy phía trước có bóng người hơi lóe lên, đợi thấy rõ không khỏi vừa mừng vừa sợ.

Đó là Trần Vũ!

Thanh niên trốn sau bức tường nhà vệ sinh, lộ ra nửa cái đầu, chớp mắt với anh, sau đó mỉm cười.

Cố Ngụy chỉ cảm thấy đã lâu không thấy Trần Vũ cười với mình, nhưng anh không kịp vì thế mà vui mừng, lập tức dời tầm mắt, chỉ sợ bị lão Mã phát hiện, liên lụy đến sự an toàn của Trần Vũ.

"Có thể để tôi xem chân cô ấy một chút không?" Cố Ngụy hỏi, "Cần phải phán đoán mức độ phù nề.”

Lão Mã không nghi ngờ có anh, cẩn thận vén chăn lên, thay vợ xắn ống quần lên, Cố Ngụy nhân cơ hội lại liếc mắt nhìn một cái, thấy rõ Trần Vũ mặc áo chống đạn màu đen, lại cầm vũ khí, là có chuẩn bị mà đến, mới thở phào nhẹ nhõm.

Súng của lão Mã đã được đặt trên mặt đất, góc độ bắn của Trần Vũ đối diện với lưng người đàn ông, hoàn toàn có điều kiện một kích mất mạng, nhưng thanh niên thủy chung không có nổ súng, Cố Ngụy không hiểu những thứ này, suy đoán có lẽ so với đánh chết lão Mã, cảnh sát càng hy vọng lấy được tình báo từ tên buôn bán ma túy đại danh đỉnh đỉnh này. Anh giả vờ quan sát hai chân vợ lão Mã, dư quang đảo qua hướng Trần Vũ, thanh niên đang ra hiệu với anh, dường như đang nói: Bây giờ em đi bắt hắn, anh tránh xa một chút.

Trần Vũ đi ra khỏi nhà vệ sinh, hai tay cầm súng đến gần, bước chân gần như im lặng, Cố Ngụy lập tức chỉ vào mặt chân bệnh nhân nói: "Anh xem mạch máu nơi này, có màu xanh tím, hơn nữa quá nhỏ, sau này phải chú ý nhiều hơn một chút.”

Lão Mã quả nhiên cúi đầu nhìn kỹ, mắt thấy Trần Vũ sắp bước vào phòng ngủ, vợ lão Mã  đột nhiên chỉ vào cửa kinh hô một tiếng, lão Mã vừa quay đầu lại, đã bị Trần Vũ xông tới ngã xuống đất.

Hai người đánh nhau trên mặt đất, lão Mã lang bạt giang hồ nhiều năm, hiển nhiên cũng có chút vốn tích lũy, Trần Vũ khóa mấy lần cũng không thể khóa hoàn toàn, còn đang đánh nhau bị hắn tàn nhẫn một chút, vết thương ở lông mày chảy máu tươi.

Cố Ngụy vừa gấp vừa sợ, lúc hai người vừa đánh nhau, anh đã nhặt súng của lão Mã lên, nhưng anh hoàn toàn không dùng, lại sợ tùy tiện nổ súng làm Trần Vũ bị thương, dứt khoát ném vào phòng khách. Lúc này Trần Vũ từ phía sau đã dùng khuỷu tay hung hăng siết chặt cổ họng lão Mã, nhưng lão Mã vẫn không đi theo hướng, thử đảo ngược ngón tay cái của Trần Vũ. Mắt thấy góc độ càng lúc càng lớn, thanh niên dần dần lộ ra biểu tình thống khổ, Cố Ngụy không cách nào chờ nữa, dường như theo bản năng, quỳ xuống bắt lấy cánh tay lão Mã cắn xuống.

Một khắc kia, Cố Ngụy cảm thấy mình giống như một con sói đến từ phương xa, suốt mười năm anh không đánh nhau, đánh nhau vẫn là dùng lại chiêu cũ. Chiêu này chưa nói tới đẹp trai, nhưng hữu dụng là được, lão Mã bị cắn kêu thảm thiết liên tục, cánh tay nhất thời hiệp lực, Trần Vũ nhân cơ hội đem cánh tay hắn hướng về phía sau, một chân đặt ở sau lưng người đàn ông áp đảo hắn.

 Lão Mã bị đồng nghiệp mang đi, Trần Vũ ở trên xe cứu thương tiếp nhận kiểm tra thông thường, Cố Ngụy đứng ở bên ngoài rất yên lặng nhìn cậu, không biết là nhìn ánh mắt của cậu, hay là nhìn vết thương trên lông mày cậu.

Trần Vũ rất muốn ôm Cố Ngụy, nhưng chung quanh thật sự quá nhiều người, cậu sờ sờ lông mày mình, tự giễu hỏi: "Rất xấu sao? Sao anh nhìn mãi thế?”

Cố Ngụy nhẹ nhàng lắc đầu, không nói gì.

"Lại nói tiếp còn phải cảm ơn bác sĩ Cố, một cái răng sắt, em thấy trên cánh tay lão Mã có một vòng vết máu." Trần Vũ cười nói, "Anh làm cho em nhớ đến một người gặp phải khi còn bé, sẽ không đánh nhau, cắn người ngược lại là tuyệt đối, nhiều năm như vậy em chưa từng thấy nam sinh thứ hai dùng chiêu này.”

Cố Ngụy thấp giọng hỏi: "Người kia... em chưa bao giờ gặp lại sao?”

"Không có đi, ngay cả bộ dáng của anh ta em cũng không thấy rõ." Trần Vũ chỉ vào lông mày mình nói, "Em còn nhớ rõ lúc giúp anh ta đánh nhau cũng bị thương nơi này.”

Cố Ngụy đi tới, nhẹ nhàng điểm một chút vị trí phía dưới vết thương của cậu, nói: "Là nơi này.”

Trần Vũ hơi ngẩn ra, lại nghe Cố Ngụy hỏi: "Bây giờ em vẫn không thích dùng băng dán sao?”

Cậu giật giật môi, "Cái gì...?”

"Chảy máu, nếu không dán thì dễ bị nhiễm trùng, như vậy càng phiền toái." Cố Ngụy cầm băng dán từ nhân viên cấp cứu, hào quang nơi đáy mắt khẽ lay động, thanh âm ôn nhu như gió đêm: "Lần này anh giúp em dán, sẽ không nhét vào trong túi quên mất nữa.”



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro