Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lời cuối cùng tựa như lợi kiếm đánh trúng trái tim cậu, Trần Vũ kinh ngạc nhận ra mình cũng có lúc nhát gan yếu đuối, bởi vì trong nháy mắt cậu rất muốn chạy trốn, cậu sợ nghe được đáp án của Cố Ngụy, càng sợ đáp án kia sẽ làm cho mình mất đi lý do duy nhất dựa vào bên cạnh Cố Ngụy.

Nhưng Cố Ngụy trả lời rất nhanh, không đợi cậu hoàn toàn xoay người, liền nghe thấy giọng nói hơi lo lắng của bác sĩ: "Dì, con trả lời trước câu hỏi sau của dì được không? Cho dù con thích ai, con sẽ không vì người đó mà đi tìm   thế thân, đó là xúc phạm ba người, bao gồm cả bản thân mình. Con thừa nhận, trong một thời gian dài, con không thể đặt a Trụ xuống, nhưng xin hãy tin tưởng con, trước kia không có, bây giờ không có, sau này cũng sẽ không tìm thế thân gì cả. Tiểu Vũ... em ấy và a Trụ rất khác nhau, con phân biệt vô cùng rõ ràng, a Trụ sắp lập gia đình, con chân thành chúc mừng cậu ấy, chuyện quá khứ con đã buông xuống, mà người  hiện tại con muốn nghiêm túc đối đãi là tiểu Vũ.”

Cố Ngụy dừng một chút, thanh âm rõ ràng thấp đi một chút: "Về câu hỏi đầu tiên của dì, con không muốn nói dối dì, nhưng con thật sự không thể trả lời. Con là một người rất thất bại về mặt tình cảm, dường như luôn luôn hậu tri hậu giác... con chỉ biết mình bây giờ rất ít khi nhớ tới a Trụ, về phần tiểu Vũ, ở cùng một chỗ với em ấy con rất vui vẻ, rất thả lỏng, giống như có thể cái gì cũng không cần cố kỵ, theo con thấy, đây chính là thích.”

Trần Vũ theo bản năng đè ngực lại, giống như không làm như vậy, trái tim sẽ đập mãnh liệt lao ra khỏi lồng ngực.

Mẹ lại hỏi: "Tiểu Ngụy, con có nghĩ tới, con và tiểu Vũ ở cùng một chỗ cảm thấy thoải mái, rốt cuộc là bởi vì con thích nó, hay là nó đối xử với con dung túng và thiên vị?”

Cố Ngụy giống như lập tức giật mình, hồi lâu cũng không nói chuyện. Người mẹ nói thêm: "Mọi người sẽ thích được nuông chiều và nuông chiều người khác vô điều kiện, lý do rõ ràng, trước mặt những người như vậy, chúng ta không bao giờ phải lo lắng về bản thân không đủ tốt, luôn luôn vững vàng trong những khoảnh khắc bất lực và xấu hổ, nhưng loại thích này không có nghĩa là tình yêu. Không yêu là không yêu, thời gian sẽ phơi bày tất cả những điều sai trái trong cảm xúc, tình yêu nếu không phải là ngang hàng em và anh cùng bước về nhau, thì không thể lâu dài. Dì tin tưởng con cũng từng có giai đoạn 'Chỉ cần có thể ở bên cạnh nó là thỏa mãn', con biết rõ Trần Vũ hiện tại đang ở giai đoạn này, nhưng là người đã đi qua giai đoạn này, con quay đầu lại nhìn, đó có phải là hạnh phúc thật không? Cho dù lúc ấy thật lòng cảm thấy hạnh phúc, cũng là thoáng qua, giống như phù dung sớm nở tối tàn. Con là một đứa trẻ thông minh và tốt bụng, dì muốn con suy nghĩ về câu trả lời cho câu hỏi này.”

Trong sự im lặng dài đến nỗi dường như không có kết thúc, Trần Vũ lặng lẽ rời khỏi sân thượng.

Thời tiết đêm nay cũng rất tốt, trời đầy sao giống như những viên kim cương rải rác trên vải nhung đen, Cố Ngụy ngồi ở ghế sau xe motor Yamaha, lặp đi lặp lại những lời mẹ Trần nói với mình cách đây không lâu, anh có thể cảm nhận được những từ ngữ và giọng điệu kia phát ra từ tận đáy lòng, là một người mẹ lo lắng và quan tâm đến con mình, nhưng mẹ Trần cũng không phải thiên vị Trần Vũ, bởi vì đó cũng là vấn đề mà mình phải suy nghĩ rõ ràng. Yêu và được yêu, kính dâng và đòi hỏi, là chủ đề vĩnh cửu trong tình yêu, tất cả mọi người hy vọng rằng họ có thể được yêu thương, càng nhiều càng tốt, ngay cả Trần Trụ mà anh đã từng nhớ nhung, làm sao không phải là vì vậy mà không muốn xa lánh chính mình? Càng không muốn cùng mình hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ. Trần Trụ thích anh, nhưng loại thích này hoàn toàn không liên quan đến tình yêu.

Cố Ngụy không muốn mình biến thành một Trần Trụ khác, không hy vọng mình thích Trần Vũ, là thích ích kỷ như vậy.

Vì vậy, anh bắt đầu nhớ lại những gì anh đã làm cho Trần Vũ.

Anh đắm chìm trong suy nghĩ của mình, mà xem nhẹ sự yên tĩnh quá mức của Trần Vũ, mãi cho đến khi hai người thu dọn xong mỗi người nằm xuống, anh mới nghe Trần Vũ không đầu không đuôi nói một câu: "Cố Ngụy, hôm nay cảm ơn anh.”

"Cảm ơn anh vì cái gì?" Anh hỏi.

"Rất nhiều chuyện." Trần Vũ nhẹ giọng nói, "Rất nhiều chuyện.”

Cố Ngụy xoay người, ngủ bên giường, "Anh đang suy nghĩ vấn đề này, về việc anh đã làm gì cho em, em nói có rất nhiều, nhưng anh cũng không nhớ ra, không bằng cảnh sát Trần nhắc nhở anh một chút?”

Trần Vũ nghiêng người đưa lưng về phía anh, giống như là cười một tiếng, "Anh không cần cố ý làm gì, em chỉ cảm ơn anh chân thành, còn có cố gắng.”

"Cố gắng?"

"Ừm."

Cố Ngụy đưa tay chọc vào bả vai Trần Vũ một chút, "Bình thường cái miệng nhỏ nhắn cũng không dừng lại, hôm nay sao đột nhiên tích chữ như vàng? Nói rõ một chút.”

Trần Vũ đang lướt qua thân thể, nằm ở đó cười cười với anh, "Bình thường em có phải là ầm ĩ hay không? Thường xuyên nói những lời nhàm chán, cái gì 'Đại chùy tám mươi tiểu chùy bốn mươi' linh tinh, anh có cảm thấy em bị bệnh trung nhị* không?”

*Bệnh trung nhị: là từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ hội chứng xảy ra với thanh thiếu niên ở tuổi dậy thì. Dùng để mô tả một số lời nói và hành động tự cho mình là sống ngay thẳng trong thế giới của riêng họ, tự hài lòng với chính mình. Thuật ngữ này cũng phản ánh nhận thức về bản thân không phù hợp của một số người ở độ tuổi thành niên.

Cố Ngụy vừa nghe được tiểu chùy liền cười ra tiếng, nói: "Không có nhàm chán, cũng không phải trung nhị, là hài hước thú vị cùng đáng yêu.”

Trần Vũ cười đến có chút ngại ngùng, Cố Ngụy cơ hồ không tưởng tượng được người như cậu lại có thể thẹn thùng.

"Trước kia em ở nhà lắm lời, cũng không ai biết được nhược điểm của em, cho dù biết bọn họ cũng không cảm thấy buồn cười. Anh trai em sẽ dùng ánh mắt bạn nhỏ nhìn em, ba em tương đối uyển chuyển, bảo em ở bên ngoài nói chuyện phải vững vàng một chút, mẹ em thái quá nhất, luôn lo lắng em ngây thơ như vậy không lấy được vợ, cuối cùng sẽ biến thành người đàn ông lớn tuổi còn sót lại. Em biết em sẽ không bao giờ trở thành một người như anh trai em, nói bất cứ điều gì trước mặt người thân và người lớn tuổi có thể giành được sự hoan hô của cả sảnh đường, nhưng anh nói với em rằng em không phải là tệ hơn anh ấy, còn khen em hài hước và đáng yêu, vì vậy em muốn cảm ơn anh. Thật ra còn có rất nhiều chuyện tương tự, tóm lại anh làm cho em cảm thấy mình rất tuyệt vời.”

"Em vốn rất tốt, vô luận anh nói như thế nào người khác nói như thế nào, đây đều là sự thật." Cố Ngụy còn nhớ rõ vấn đề phía trước, "Nhưng em nói anh 'cố gắng' là có ý gì?”

Ánh sáng trong mắt thanh niên mơ hồ chớp động trong bóng tối, "Anh đang cố gắng để em đi vào trong tim anh, đang cố gắng hợp lý hóa vị trí của em, cho nên em muốn cảm ơn anh. Kỳ thật cho dù anh qua loa với em, coi em như cái bóng của anh trai em, em cũng không sao cả, nhưng anh không làm như vậy, cho dù anh còn không thể tiếp nhận tình cảm của em, cũng không có thô bạo tàn nhẫn đối đãi với nó, mà là rất cẩn thận đặt nó sang một bên, sau đó nghiêm túc nghĩ đến khả năng tiếp nhận nó, em rất cảm kích, em thật sự..." Trần Vũ dừng một chút, tựa hồ không muốn nói nhiều hơn, "Tóm lại chính là rất muốn cảm ơn anh.”

Cái loại cảm giác muốn biện giải và sửa sai lại xuất hiện, giống như mỗi lần nói đến đề tài quan hệ giữa bọn họ, anh đều sinh ra xúc động sửa chữa Trần Vũ. Anh không phải cố gắng tiếp nhận, mà là đã tiếp nhận, nếu không anh sẽ không để Trần Vũ vào nhà mình, càng sẽ không đi theo Trần Vũ tham gia tiệc dòng họ nhà đối phương. Chỉ là loại tiếp nhận này đến tột cùng là lưu luyến thiên vị và dung túng, hay là yêu thích độc nhất vô nhị? Cố Ngụy không cách nào phán đoán, hình như anh bị kẹt ở vấn đề này.

"Không cần cảm ơn," Anh nói, "Có lẽ là anh cảm ơn em, trước đây không ai đối xử với anh như em."

"Aizz, chúng ta cũng đừng cảm ơn tới cảm ơn lui, quá xa lạ."

"Không phải cảnh sát Trần bắt đầu trước sao?"

"Được rồi, em câm miệng," Trần Vũ xoay người trở về, quấn chặt chăn điều hòa nhiệt độ, "Ngủ thôi ngủ thôi!”

Cố Ngụy cười hỏi: "Sao em không chúc ngủ ngon với anh?”

Thanh niên nghiêm trang, “Ý nghĩa của chúc ngủ ngon là em yêu anh, em sợ em nói anh sẽ có áp lực.”

Cố Ngụy cười ha ha, Trần Vũ lại có chút oán niệm, "Lừa em nói chúc ngủ ngon với anh, hại con nai nhỏ trong lòng em đụng loạn, cuối cùng lại nói căn bản không có ý tứ gì khác. Bác sĩ Cố chính là kẻ lừa tình.”

Chúa ơi, trái tim thiếu nữ này còn có thể hồng một chút sao? Hai chữ "chúc ngủ ngon" cũng có thể liên tưởng đến nhiều tình tiết như vậy... Cố Ngụy phục sát đất, đành phải nói: Vậy sáng mai gặp, Trần Tiểu Vũ.”

Cố Ngụy và Trần Vũ đều cảm thấy, sự tình đang phát triển theo hướng tốt, để quá khứ đi qua, để cho tương lai chậm rãi đi tới, để cho tâm hướng dần dần rõ ràng, để thời gian sửa chữa sai lầm, tha thứ tổn thương. Họ tin rằng sự thật và câu trả lời cuối cùng sẽ tự động xuất hiện.

Tuy nhiên, cuộc sống luôn luôn xuất hiện chuyện đột ngột không thể đoán trước, giống như những đứa trẻ nghịch ngợm cực kỳ giỏi trò đùa quái đản, trên con đường vốn bằng phẳng và lưu loát rắc đầy ốc vít, vì vậy sẽ có người bị thương, sẽ có người đau đớn, điểm kết thúc gần trong gang tấc lại trở nên xa hơn.

Cứ như vậy sóng yên biển lặng qua một tuần, Trần Vũ đột nhiên nhận được điện thoại của mẹ, nói Trần Trụ ở công ty xảy ra chuyện.

Lại có liên quan đến hợp đồng sáu triệu vừa ký kia. Khách hàng đã thanh toán trước 15% vào ngày ký hợp đồng, sớm hơn hai tuần so với thời gian quy định trong hợp đồng, lý do là vội vàng chờ xe, ba ngày sau, khách hàng lấy lý do tương tự để yêu cầu nhận xe, đây vốn là cách làm không phù hợp với quy định, nhưng khách hàng này và Trần Trụ đã hợp tác hai lần, Trần Trụ xem mối quan hệ lớn hơn tất cả vui vẻ ký đồng ý, vì vậy khách hàng cứ như vậy chỉ trả 900.000 đồng mà lấy đi hai mươi chiếc xe, sau đó trống rỗng biến mất, không liên lạc được nữa.

Công ty Trần Trụ lập tức báo cảnh sát, sau khi điều tra sơ bộ, nói cho bọn họ biết thực thể khách hàng đăng ký thật ra là một công ty túi xách, địa chỉ kinh doanh căn bản là giả, hẳn là đã theo dõi bọn họ rất lâu, hai lần hợp tác ban đầu cũng chỉ là vì tranh thủ tín nhiệm mà thôi. Cảnh sát đương nhiên tỏ vẻ sẽ tận lực truy xét, nhưng Trần Vũ biết rõ, một ngày rưỡi cũng đủ để nghi phạm cải trang chạy đến chân trời góc biển, khả năng tìm được những chiếc xe này về là rất nhỏ.

Đơn xin nhận xe trước là do Trần Trụ ký tên, với tư cách là giám đốc bán hàng của công ty, hắn thậm chí còn có hiềm nghi đồng phạm, lập tức bị đình chỉ công tác, còn được gọi đến cục công an nói chuyện rất lâu. Thái độ của lãnh đạo công ty rất rõ ràng, cho dù Trần Trụ có tham gia vào vụ án hay không, phải bồi thường thiệt hại cho công ty, nói rằng số tiền hợp đồng còn lại trong thời hạn hợp đồng - tức là trong vòng ba tháng - trả lại cho công ty, nếu không sẽ bị công ty kiện ra tòa.

Một ngày trước khi đính hôn, Trần Trụ đã hủy bỏ sự kiện lớn của cuộc đời đã được chuẩn bị từ lâu.

Trần Vũ lần đầu tiên vì việc này mà về nhà, tâm tính cha mẹ coi như lạc quan, nghĩ thật sự không được liền đem nhà cưới bán đi, còn thiếu năm trăm vạn cũng không thành vấn đề, Trần Trụ dù sao còn trẻ, có bằng cấp cùng bản lĩnh, tiền còn có thể kiếm thêm.

Nhưng ba ngày sau, khi cậu về nhà lần thứ hai, cha mẹ kể cả anh trai từ trước đến nay luôn nói chuyện vui vẻ tự nhiên đều bắt đầu bối rối phiền não, Đường Thanh không chịu bán nhà cưới, thậm chí còn muốn chia tay Trần Trụ. Trần Trụ  lớn như vậy chưa từng trải qua nguy cơ nhân sinh nghiêm trọng như thế, hắn tự xưng là cao thủ xử lý vấn đề, đến phiên mình xảy ra vấn đề, lại chỉ biết mặt xám xịt về nhà tìm cha mẹ quyết định. Nhưng chuyện này hỏng là hỏng ngay từ lúc ban đầu tên đàn ông to xác như hắn gây chuyện, phung phí tiền của dỗ dành bạn gái, mua nhà chỉ viết tên Đường Thanh.

 "Đường Thanh sao có thể như vậy?" Cố Ngụy nghe Trần Vũ kể toàn bộ câu chuyện, khiếp sợ đến mức không thể làm gì được, "Đó không phải là người cô ấy dự định sống chung cả đời sao? Nó không đáng giá bằng một ngôi nhà à?”

"Có lẽ chị ta cảm thấy anh trai em xảy ra sơ suất như vậy, sau này cũng không tìm được công việc đàng hoàng gì, ít nhất không có biện pháp để cô ấy làm vợ nhà giàu nữa."

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Cố Ngụy hỏi, "Có thể kiện không? Dù sao lúc trước mua nhà là tiền anh trai em bỏ ra mà.”

"Có thể là được, nhưng em đã hỏi qua, loại tranh chấp bất động sản này ít nhất phải bốn năm tháng, nếu một bên không phục khởi kiện, còn phải xét xử lần hai, thời gian càng lâu, anh trai em chỉ có ba tháng, làm sao có thể chờ được a." Trần Vũ thở dài, "Đường gia cũng ăn chuẩn điểm này, đề nghị đổi căn nhà này cho anh trai em hai trăm vạn, coi như hai nhà triệt để cắt đứt.”

Trong đầu Cố Ngụy lập tức hiện ra bốn chữ: Nước đục béo cò.

"Anh trai em đồng ý?"

"Không đồng ý còn có thể làm sao bây giờ? Bây giờ anh ấy đang chờ tiền để chi tiêu.”

"Vậy ba trăm vạn còn lại thì sao?"

Trần Vũ lau mặt, thanh âm nặng nề: "Ba mẹ em chuẩn bị bán căn nhà cũ, lại tìm người thân mượn một chút, hẳn là không sai biệt lắm.”

"A..." Cố Ngụy trong lòng căng thẳng, "Vậy chú và dì ở đâu?”

"Thuê nhà, họ có lương hưu." Tóc Trần Vũ đều bị cào rối, vẻ mặt uể oải mà tự trách, "Đều trách em vô dụng, tiền gửi còn chưa tới năm vạn, một chút cũng không giúp được.”

"Em mới mới làm việc không bao lâu mà." Cố Ngụy sờ sờ đầu cậu, ôn nhu nói: "Anh có gần năm mươi vạn, đưa cho em trước đi.”

"Làm sao có thể lấy tiền của anh được," Trần Vũ nói, "Anh không cần phải quan tâm, dù sao cũng phải bán nhà."

Mấy ngày sau đó, Trần Vũ cũng không trở về ở, vô luận Cố Ngụy gọi điện thoại mấy giờ, Trần Vũ đều chạy ở bên ngoài, không phải tăng ca làm việc, chính là đang bị đại đội điều tra hoặc tòa án hỏi này hỏi nọ, buổi tối còn phải về nhà an ủi cha mẹ. Những kẻ lừa đảo và xe bị lừa đều không có tin tức, Trần Vũ nói rằng ngôi nhà cũ của gia đình đã được rao ra ngoài, nhưng vì tuổi tác lâu dài, xung quanh không phải là khu trường học, trung gian nói rằng không dễ dàng để bán.

Cố Ngụy đau lòng chú dì Trần gia, tuổi nên hưởng phúc cư nhiên ngay cả nhà cũng không giữ được, đồng thời cũng lo lắng cho Trần Vũ, tuy rằng thanh niên không nói thẳng, nhưng anh cảm giác được đối phương đã nhiều ngày chưa từng ăn cơm ngủ ngon. Anh bắt đầu nghĩ làm sao có thể giúp được Trần Vũ, năm mươi vạn khẳng định không đủ, chỉ là nhất thời nửa khắc anh cũng không tìm được bạn bè phú hào có thể cho mượn một hai triệu.

Cuối cùng, Cố Ngụy rốt cục nghĩ đến căn hộ của mình.

Đây là mấy năm trước khi anh còn đang đi du học, cha mẹ chuẩn bị nhà cưới cho anh, lúc ấy giá nhà còn chưa đến mức thái quá như vậy, sau khi về nước anh vừa làm việc vừa trả nợ, hai năm cũng trả hết. Với giá thị trường nhà ở hiện tại, có thể được bán đến khoảng ba triệu.

Cố Ngụy lập tức liên hệ với người môi giới, đối phương chứng thực nếu muốn nhanh chóng bán ra, hai trăm sáu mươi vạn sẽ là một mức giá rất dễ thành công.

Chuyện lớn như vậy, đương nhiên phải báo cáo với cha mẹ trước, mẹ và mẹ Trần quen biết từ lâu, nhưng vẫn không hiểu vì sao anh muốn nhúng tay vào chuyện Trần gia, Cố Ngụy ở trong điện thoại rất khó nói rõ ràng quan hệ giữa mình và Trần Vũ, chỉ nói sau này sẽ giải thích chi tiết, cũng may cha mẹ đối với anh có chút tín nhiệm, cũng không hỏi quá nhiều, liền ngầm đồng ý quyết định giảm giá bán nhà của anh.

Cho nên Trần Vũ căn bản sẽ không biết, ngay khi anh quyết định ngày hôm sau vô luận như thế nào cũng phải trở về thăm người trong lòng, người môi giới của Cố Ngụy đã đến nhà chụp ảnh và lấy chìa khóa.

Mà nhà của Cố Ngụy cũng nhanh chóng xuất hiện trong app môi giới nhà với giá siêu thấp, điều kiện là một lần trả hết, không trả góp.

 ................

Các câu thay cho bốn chữ của anh Cố:

    Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của

          Mượn gió bẻ măng

          Thừa nước đục thả câu

          Nhân cháy nhà, đến hôi của

Tui muốn dùng hết luôn á mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro