Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng giờ tan tầm, trong siêu thị rất náo nhiệt, hai người có thương lượng chọn mấy món ăn, đứng xếp hàng trong đội ngũ cân, Trần Vũ vừa quay lại đựng một nắm rau mùi lớn mang tới, Cố Ngụy nhìn thấy liền cười: "Em có biết rau mùi ăn nhiều sẽ dẫn đến khí hư không?”

"Không a," Trần tiểu cẩu kiêu ngạo ưỡn ngực lên, "Em vẫn ăn như vậy, cho tới bây giờ chưa từng hư.”

"Nhìn ra rồi." Cố Ngụy nghẹn ngào nói, "Em là tinh lực dư thừa.”

Trần Vũ quay mặt lẩm bẩm hai tiếng, Cố Ngụy chỉ thấy lỗ tai cậu đột nhiên đỏ lên, tò mò hỏi: "Em vừa nói cái gì?”

"Không có gì." Trần Vũ cúi người nằm sấp trên giỏ hàng, đột nhiên hỏi: "Anh và anh trai em cãi nhau à?”

Cố Ngụy càng thêm kỳ quái, "Làm sao nhìn ra được?”

"Cảm thấy thái độ vừa nói chuyện với anh ấy không giống trước kia, hơn nữa anh cũng không ăn cơm với anh ấy." Trần Vũ vẫn nằm sấp ở đó, chỉ ngẩng cổ lên nhìn anh cười xấu xa: "Bác sĩ Cố, không phải là yêu em rồi chứ? ”

Cố Ngụy trong lòng chấn động, ngay sau đó tim đập nhanh lên, giống như là có động vật nhỏ nào đó đánh trống trong ngực, anh dời tầm mắt, không trả lời.

"Đùa thôi, xem anh bị dọa sợ kìa." Hàng người di chuyển về phía trước một chút, Trần Vũ đạp giỏ hàng đuổi theo, đồng thời nói: "Anh không cần phải có áp lực, em biết anh cần thời gian, nếu ai đó đến khuyên em thích người khác, em chắc chắn sẽ để cho anh ta lăn. Vì vậy, anh sẵn sàng nghiêm túc cân nhắc em và đề nghị của em, đã làm cho em hạnh phúc và hài lòng.”

Suy nghĩ cho anh như vậy, Cố Ngụy đương nhiên cảm kích, nhưng lại không hiểu sao sinh ra một loại xúc động muốn sửa sai đối phương, chỉ là Trần Vũ nói không đúng chỗ nào, anh cũng không nói được.

"Cảm ơn đã hiểu cho anh." Cố Ngụy chỉ có thể trả lời như vậy.

“Hiểu vạn tuế!” Trần Vũ ngữ khí nhẹ nhàng, lại nói: "Si tình và một lòng của bác sĩ Cố, tận mắt chứng kiến nhiều năm như vậy, nói thật, cho dù bây giờ anh nói anh đã thích em, em cũng rất khó tin, em sẽ cảm thấy anh đang dỗ dành em. vì vậy," Thanh niên đứng lên, đôi mắt dịu dàng và nghiêm túc, "Cảm ơn anh đã không lừa dối em.”

Nói thích là lừa dối sao? Nhưng anh quả thật... chẳng lẽ bởi vì anh mơ mơ màng màng thích Trần Trụ mười năm, nếu thích người khác thì phải thông qua khảo nghiệm thời gian cùng đủ loại phương pháp tự chứng thực mới có thể tin được sao?

Cố Ngụy không hiểu sao cảm thấy chán nản, anh bỏ tất cả túi xách trong tay vào giỏ hàng, nói: "Em xếp hàng trước, anh đi lấy cái gì khác.”

"Lấy thêm một túi tỏi!" Trần Vũ nói: "Em rất thích ăn.”

"Ừm, được."

Cũng không trách được Trần Vũ, Cố Ngụy vừa đi vừa nghĩ, anh quả thật thích Trần Trụ mười năm, hơn nữa toàn bộ quá trình đều có Trần Vũ thờ ơ lạnh nhạt, bọn họ đều cần thời gian để phai nhạt ấn ký mười năm này. Nếu như anh ngay cả chính mình cũng không thể thuyết phục, làm sao có thể làm cho Trần Vũ tin tưởng, mình có thể trong thời gian ngắn như vậy buông anh trai thích em trai? Đổi lại cho bất cứ ai, đó là một câu chuyện nghe có vẻ thái quá.

Anh lấy hai túi tỏi và một túi cây hồi trở lại hỏi, "Như này đủ cho em ăn chưa?"

Trần Vũ cười rất vui vẻ, "Trở về em làm đĩa tỏi cho anh, phối với cá hấp quả thực tuyệt vời!”

"Vừa là rau thơm vừa tỏi, khẩu vị của em rất nặng a, đồng chí Trần Tiểu Vũ."

"Tất nhiên em sẽ chú ý đến trường hợp," Trần Vũ nói, "Nếu em ăn với các lãnh đạo hoặc bạn bè không quen thuộc, em sẽ không ăn những thứ này. Trước lúc đi khám nha sĩ em cũng không ăn.”

Cố Ngụy thuận miệng hỏi: "Còn không? ”

"Nếu như tính toán hôn người khác, đương nhiên em cũng sẽ không ăn." Trần Vũ nhìn anh cười rất thản nhiên, "Có điều trước mắt cái này đối với em không thích hợp, ha ha.”

"Vậy rất tốt," Cố Ngụy cười cười nói, "Em có thể yên tâm ăn.”

 Đêm đó, Trần Vũ thỏa thích hưởng thụ bữa cơm thơm ngon nhất mà mình từng ăn gần một tháng qua, đương nhiên cũng tùy hứng xử lý không ít rau thơm cùng tỏi, có thể là mùi vị có chút hăng, toàn bộ quá trình Cố Ngụy cũng không nói nhiều.

Sau bữa ăn cậu chủ động nhận nhiệm vụ rửa chén, phát hiện tủ nhà bác sĩ Cố sạch chỉnh tề đến mức khiến người ta tức giận, tất cả đồ dùng chén ăn cơm đều được phân loại đặt ở vị trí mình nên ở. Thật ra tủ quần áo của bác sĩ Cố cũng vậy, bởi vậy phân cho cậu là một ngăn kéo không đơn giản hoặc một nửa tủ đứng, mà một phần tư ngăn A đặt áo sơ mi của cậu, một phần ba ngăn B đặt đồ lót của cậu, một nửa tủ trên treo đồng phục và áo khoác của cậu, một nửa tủ dưới treo quần dài, vì thế cuối cùng, quần áo của cậu dường như hòa làm một thể với Cố Ngụy, không phân biệt lẫn nhau, sắp xếp như vậy làm cho Trần Vũ có một loại cảm giác hạnh phúc bí ẩn, giống như thân thể và lòng đều biết: Đôi mắt mình và khoảng cách khát vọng kia đã càng ngày càng gần.

Sắp thu dọn xong Cố Ngụy đi tắm rửa, mà Trần Vũ nhận được một tin nhắn từ dòng họ, người gửi là anh trai thân thiết của cậu là Trần Trụ.

"Chào buổi tối các gia đình! Ở đây con muốn công bố một tin tốt lớn, hôm nay khách hàng cũ đã ký một đơn đặt hàng lớn hai mươi chiếc xe, giá hợp đồng sáu triệu, mục tiêu công việc năm nay hoàn thành trước thời hạn, ước tính sơ bộ cuối năm ít nhất tám mươi vạn tiền thưởng đến tài khoản, đến lúc đó sẽ có quà tặng sắp xếp cho mỗi người lớn tuổi trong nhóm còn có trẻ em, mọi người mới là vốn và chỗ dựa vững chắc mà con yên tâm lang thang bên ngoài. Để bày tỏ lòng biết ơn đối với gia đình, bảy giờ tối mai ở Thường Xuân Các bên bờ sông sắp xếp một bữa ăn đơn giản, kính xin mọi người đến lúc đó nhất định phải đến gặp nhau! @Trần Vũ, anh trai bạn bè không nhiều lắm, Cố Ngụy là người giúp đỡ nhiều nhất, anh sẽ một mình gọi điện mời cậu ấy tham gia, nhưng cậu ấy chưa chắc đã chịu đến. Em và cậu ấy ở gần nhau, cũng xin giúp anh nói hai câu tốt, cảm kích vô cùng!”

Phía dưới là một chuỗi dài lời khen ngợi của các trưởng bối, cái gì mà "Tuổi trẻ tài cao", "Thanh niên tài tuấn", cái gì "Có tình có nghĩa", "Uống nước nhớ nguồn", lại là ba mẹ của Trần Vũ, hâm mộ phúc khí của bọn họ tốt, có một đứa con trai không chịu thua kém như vậy. Trần Vũ đối với loạt thao tác này đã sớm quen thuộc, gửi một cái túi biểu cảm chó con chúc mừng, liền ném điện thoại sang một bên.

Không bao lâu sau, Cố Ngụy tắm rửa xong đi ra, Trần Vũ thấy anh đi đến bên cạnh bàn nhìn điện thoại di động, liền ngồi xuống bắt đầu gọi điện thoại.

"Cậu tìm tôi?"

"Ừm, giáo sư nói dự đoán bệnh tình không tốt, không đề nghị làm, cậu để người nhà suy nghĩ lại đi."

"A, phải không, chúc mừng cậu."

"Mời tôi đi? Không tốt lắm, đều là người trong nhà cậu, tôi vẫn là..."

"Tiểu Vũ..." Cố Ngụy một tay cầm điện thoại, xoay người nhìn về phía cậu, "Tiểu Vũ dẫn tôi đi à? ”

Trần Vũ mờ mịt nhún nhún vai.

"Vậy tôi hỏi thử em ấy rồi nói lại với cậu. Được, trước tiên như vậy đi.”

Cố Ngụy cúp điện thoại, nói với cậu: "Là anh trai em, cậu ấy..."

"Ký một danh sách lớn sáu trăm vạn, muốn mời khách, bảo anh cũng đi."

Cố Ngụy cười rộ lên, "Em biết rồi.”

"Vừa rồi nói trong nhóm, lúc này có thể đang nhận được lời khen ngợi của người thân." Trần Vũ hỏi: "Vậy anh có đi không?"

"Không muốn đi lắm, cảm giác anh đi tham gia gia tiệc nhà em có chút kỳ quái." Cố Ngụy cúi đầu lau tóc hai cái, đột nhiên lại nói: "Nhưng nếu em đi, anh có thể đi theo.”

Trần Vũ không thuận theo, "Tự anh đi thì kỳ quái, đi theo em không kỳ quái sao?”

Cố Ngụy trầm mặc trong chốc lát, giọng nói giống như giận dỗi: "Vậy anh vẫn là không đi vậy.”

"Đừng a, anh muốn đi thì đi a, không cần hỏi ý kiến của em."

"Ai hỏi ý kiến của em?" Bác sĩ Cố tức giận, "Trần vũ em là heo sao? Em là heo, phải không? Anh không nên làm cá hấp vào ban đêm, anh nên mua cho em một số thức ăn chăn nuôi heo ở trên mạng!”

Đây là lần đầu tiên cậu thấy Cố Ngụy nổi giận, trong lòng có thanh âm điên cuồng kêu gào, cố gắng làm rõ  vì sao có người tức giận cũng có thể làm cho người ta không thể dời mắt, mặt mày linh động như sao, trong mắt tựa như có làn thu thủy gợi tình, nén giận, nhìn anh hận không thể làm người nọ hòa tan vào trong ngực...

Chỉ là trên mặt vẫn giả bộ đáng thương như cũ, "Em nói sai sao...?”

Cố Ngụy nghiêm mặt đi tới trước mặt cậu, "Anh muốn em dẫn anh đi, em có dẫn hay không?" Bác sĩ giơ điện thoại lên và đe dọa: "Không dẫn anh đặt thức ăn cho heo ngay bây giờ."

Trần Vũ dần dần hiểu được, lại không dám quá hiểu, chỉ sợ là tự mình đa tình, chỉ có thể theo Cố Ngụy nói: "Dẫn, đương nhiên dẫn theo. Anh muốn đi đâu em cũng nguyện ý đưa đi!”

Sắc mặt Cố Ngụy hòa hoãn lại, hừ một tiếng nói: "Coi như em thức thời.”

Thường Xuân Các là một nhà hàng Trung Quốc cao cấp nằm ở trung tâm thành phố, Cố Ngụy sau khi tan tầm ngồi xe của Trần Vũ tới, lần đầu tiên nhìn thấy tất cả trưởng bối Trần gia ngoại trừ cha mẹ Trần Vũ. Trước khi mở tiệc, Trần Trụ long trọng giới thiệu Cố Ngụy với mọi người trong gia đình, đương nhiên là không thiếu những lời khen ngợi quá mức, Cố Ngụy có thể cảm nhận được sự tán thưởng của trưởng bối Trần gia đối với mình, có lẽ là bởi vì nghề nghiệp của anh, cũng có thể chỉ vì thân phận "bạn tốt của Trần Trụ", nhưng vô luận như thế nào, Cố Ngụy đối với chuyện này cảm thấy vui vẻ, thậm chí còn có một loại cảm giác như trút được gánh nặng.

Thì ra đối với lần gặp mặt này, anh vẫn luôn khẩn trương.

Nhưng đồng xu luôn có hai mặt đối diện, được cha mẹ Trần thích không phải không có phiền toái, ví dụ như thím nhỏ của Trần Vũ vừa mới lên đồ ăn lạnh xong đã bắt đầu hỏi thăm: "Bác sĩ Cố tuấn tú lịch sự, không biết có bạn gái hay không? Trần Trần nhà chúng ta tuổi cũng không sai biệt lắm, vừa thi đậu nghiên cứu sinh, nó học dược phẩm, bình thường bài tập có vấn đề có thể thỉnh giáo cháu không?”

Người trong lòng thì có nhưng cầu mà không được sợ nhất là người khác giới thiệu đối tượng cho mình, bởi vì tìm đủ loại lý do khéo léo cự tuyệt là chuyện rất phí não lực. Cố Ngụy mỗi lần vừa nghe liền đau đầu, trước kia đương nhiên là bởi vì Trần Trụ, mà bây giờ...

"Anh ấy có đối tượng, vừa mới ở cùng một chỗ." Thanh niên bên cạnh cao giọng nói, "Trần Trần còn nhỏ, thím nhỏ cũng quá sốt ruột đi.”

Thím Trần Vũ ngượng ngùng cười cười, vẻ mặt rất tiếc hận, mẹ Trần lại ném ánh mắt tò mò, nhìn Trần Vũ, lại nhìn cậu, Cố Ngụy chột dạ, chỉ vùi đầu uống nước.

Đồ ăn nóng lần lượt lên bàn, mẹ Trần chào hỏi anh: "Tiểu Ngụy đừng khách khí, tự mình ăn nhé.”

"Vâng, dì cũng ăn đi ạ."

Bên này anh vừa khách khí xong, trong đĩa ăn bên kia đã bị Trần Vũ gắp chất đầy các loại thức ăn.

"Được rồi," Cố Ngụy nhỏ giọng nói, "Cảm ơn.”

"Đừng khách sáo." Trần Vũ tiến lại gần kề tai nói nhỏ với anh, "Anh trai tôi mời khách, không ăn không được, ăn sạc nghiệp anh ấy luôn!”

Cố Ngụy không nhịn được, vẫn cười ra tiếng.

Sắp kết thúc, Cố Ngụy đi toilet một chuyến, Trần Vũ còn ngốc nghếch đứng dậy hỏi: "Muốn em đi cùng anh không?”

"Không cần." Cố Ngụy vội vàng nói: "Em ngồi là được rồi.”

Trần Vũ cũng lập tức ngồi xuống, dường như quen thuộc tất cả mệnh lệnh của chủ nhân, chú chó nhỏ nhu thuận lại thông minh.

Giữa toilet và phòng riêng có cửa sổ sát đất, dẫn đến sân thượng tầng hai, đứng ở bên kia có thể nhìn thấy ánh đèn neon lấp lánh bên kia sông. Cố Ngụy vừa uống một chút rượu vang đỏ, liền đi ra muốn hóng  gió, chỉ là không ở lại một lát, đã có người ở phía sau gọi: "Tiểu Ngụy.”

Mẹ Trần đi tới vỗ cánh tay anh, ngữ khí từ ái như trước: "Dì nhớ rõ con không thể uống rượu, có phải không thoải mái hay không?”

"Không sao đâu dì," Cố Ngụy cười khoa tay múa chân: "Con chỉ uống một chút.”

"Vậy thì tốt rồi. Chuyện lần trước còn chưa kịp cảm ơn con, dì nghe tiểu Quế nói Trần Vũ thêm wechat của nó, chắc là con khuyên, dì đã sớm nói rồi, nó rất nguyện ý nghe lời con.”

Chột dạ cùng cảm giác áy náy quay trở lại, Cố Ngụy thấp giọng nói: "Con cũng chỉ là nhắc tới một chút, không làm cái gì, dì không cần khách sáo.”

"Con không cần làm cái gì." Mẹ Trần im lặng nói, "Có vài người không cần làm gì cả, đã đủ để trở thành trọng tâm và thu hút sự chú ý của những người khác. Ví dụ như a Trụ đối với con, lại ví dụ như con đối với tiểu Vũ.”

Cố Ngụy trong lòng chấn động: "Dì! Con...."

Mẹ Trần dùng thủ thế cắt ngang anh_ "Thích một người là không che dấu được, tuy rằng a Trụ chưa từng nói với dì, nhưng dì ít nhiều có thể nhìn ra một ít, chỉ là chuyện của bạn bè, đại nhân cũng không tiện nhúng tay can thiệp, có điều hôm nay con có thể tới, dì thật sự rất vui vì con.”

Mẹ Trần ngữ điệu vững vàng, nghe không ra cảm xúc chân thật, Cố Ngụy không biết tại sao lại khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, hôm nay anh đến là hy vọng được trưởng bối Trần gia tán thành anh, như vậy tương lai lại nói chuyện của anh cùng Trần Vũ, có lẽ so với trực tiếp đánh bài ít hơn một chút lực cản, nhưng anh hoàn toàn không nghĩ tới, mẹ Trần cư nhiên nhìn ra, không chỉ hiểu rõ anh cùng Trần Vũ, mà còn là một người ngoài cuộc khác trong mười năm mình ngu xuẩn.

"Trước kia dì chỉ cảm thấy tiểu Vũ muốn thân thiết với con nhưng không hạ sĩ diện, đứa nhỏ này tính tình rất bướng bỉnh, lòng tự trọng cũng mạnh mẽ, nhất là chuyện liên quan đến anh trai nó, điều này có quan hệ rất lớn với phương pháp giáo dục của chú dì đối với nó, đương nhiên hiện tại nói cái này cũng đã muộn, chú dì cũng là lần đầu tiên làm cha mẹ, rất nhiều chuyện không làm tốt, sau đó muốn bù đắp cũng rất khó lập tức thấy hiệu quả. Cho nên, tiểu Vũ kỳ thật không tự tin như nó biểu hiện ra, nó là một đứa trẻ rất nhạy cảm. Y tá tiểu Quế nói với dì rằng nó có người trong lòng, dì bắt đầu còn tưởng rằng tiểu tử thúi bịa chuyện nói dối lừa gạt người ta, thẳng đến tối nay, dì nhìn thấy bộ dáng của nó trước mặt con, mới biết thì ra nó không nói dối, người nó thích chính là con." Mẹ Trần xoay người, nhìn thẳng anh, ánh mắt chân thành, nhưng mang theo lo lắng của người làm mẹ, "Tiểu Ngụy, dì vẫn tin tưởng, con cháu đều có phúc của con cháu, cha mẹ không nên quá mức can thiệp vào chuyện của bọn nhỏ, hôm nay cùng con tán gẫu những chuyện này, cũng không phải muốn phản đối các con, chỉ là trong lòng có chút nghi ngờ.”

Cố Ngụy đi rất lâu còn chưa về, điện thoại di động cũng không mang theo, Trần Vũ có chút lo lắng, là lạc đường sao? Hay là sau khi uống rượu lên ngồi trên bồn cầu ngủ thiếp đi? Trần Vũ đi toilet đi một vòng, không thấy ai, chạy về định tìm nhân viên phục vụ hỏi một chút, lại phát hiện Cố Ngụy trên sân thượng trước phòng riêng, còn có mẹ đứng bên cạnh Cố Ngụy.

Có lẽ là vì tiện cho khách hàng chụp cảnh sông ban đêm, ánh đèn trên sân thượng rất tối, Trần Vũ lặng yên không một tiếng động đi qua, ẩn nấp trong những người khác, cư nhiên không bị phát hiện. Cậu nhìn thấy đôi môi của mẹ mình mở ra, hiển nhiên là đang nói chuyện, vì vậy lại đến gần một chút, cũng may sân thượng yên tĩnh, cuối cùng cậu cũng có thể nghe rõ giọng nói của mẹ.

“...... Cũng không phải muốn phản đối bọn con, chỉ là trong lòng có chút nghi ngờ. Trước kia con thích a Trụ, hiện tại đổi thành tiểu Vũ, trong đó khởi thừa chuyển hợp, chính con rõ ràng không? Hoặc là hỏi trực tiếp hơn một chút, con cũng thích tiểu Vũ như nó thích con không? Hay là nó chỉ là người thay thế cho a Trụ?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro