Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Diệu biết sở dĩ mình thích kết giao bạn bè với Trần Vũ, cũng là bởi vì Trần Vũ là một người rất dễ hiểu, cậu không có tâm tư xấu, nói chuyện làm việc đều thẳng tới thẳng lui, cảm xúc cũng viết lên mặt, ví dụ như buổi sáng thứ hai công việc cũng nhiều, mỗi người đều mang theo một khuôn mặt ngáp liên thiên nhớ lại cuối tuần vừa qua, duy chỉ có Trần Vũ tràn đầy sức sống, Hàn Diệu liền biết, tám chín phần mười là trợ công của mình có hiệu quả.

Vì thế buổi trưa ăn cơm đặc biệt lôi kéo Trần Vũ trốn ở góc phòng ăn, lặng lẽ hỏi: "Cậu và bác sĩ Cố thế nào rồi?”

Mặt nhỏ nhắn của Trần Vũ đỏ lên, "Tôi chuyển đến nhà anh ấy ở.”

Mẹ kiếp! Tốc độ siêu nhân loại này là gì? Hàn Diệu rất khiếp sợ, đùi gà cũng không thèm, "Hai người… sống chung à?”

"Chỉ là theo nghĩa đen," Trần Vũ chọn ăn rau mùi trong thịt bò trước, "Tôi chỉ có thể ngủ trên mặt đất.”

Mẹ kiếp... đây là đãi ngộ ngược lại với con người? Hàn Diệu rất mê hoặc, "Vậy bây giờ hai người có quan hệ gì?”

Trần Vũ ngẩng đầu suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Quan hệ hèn hò thử.”

Chỉ nghe qua hẹn hò và hẹn hò giả, lần đầu tiên biết còn có hẹn hò thử, Hàn Diệu cảm thấy tiếng hán rộng lớn tinh thâm, trong lúc nhất thời lại không nói nên lời, chỉ nghĩ đến vấn đề thực tế nhất, "Vậy cậu tiết kiệm được một khoản tiền thuê nhà, rất tốt.”

Trần Vũ lại lắc đầu, nói: "Hôm qua tôi cẩn thận nghĩ tới, nhà của mình vẫn phải giữ lại, như vậy tương lai nếu Cố Ngụy hối hận, tôi còn có thể trở về ở.”

Hàn Diệu càng không rõ, vừa yêu đã cân nhắc sau khi chia tay ở đâu, cùng vừa mới kết hôn đã lên kế hoạch ly hôn dọn mấy mâm có gì khác nhau?

"Tại sao anh ta phải hối hận?"

"Không biết a," Trần Vũ nói, "Thích có thể tìm không ra lý do, lý do không thích lại có thể có một vạn, đến phiên nào thì là cái đó đi.”

Hàn Diệu rốt cục nghe ra một chút lề lối nói, "Có phải cậu cảm thấy Cố Ngụy không thích cậu không?” Hắn hỏi, "Không thích cậu vẫn cho phép cậu sống trong nhà riêng của người ta, cậu không nghĩ rằng nó là mâu thuẫn à?"

"Anh ấy đối với tôi là thích giữa bạn bè, hoặc là loại anh trai đùa giỡn em trai." Trần Vũ vừa ăn cơm vừa nói, thanh âm rất bình tĩnh, "Anh ấy nói anh ấy rất nguyện ý chấp nhận tình hữu nghị của tôi, rất nguyện ý làm bạn với tôi," Trọng âm đặt ở hai từ "hữu nghị" và "bạn", "Là tôi mặt dày mày dạn muốn anh ấy đổi thành bạn trai.”

"Nhưng anh ta đồng ý mà."

Trần Vũ cười cười nói: "Bởi vì anh ấy là Cố Ngụy. Anh không biết anh ấy, anh ấy là một đứa ngốc sẽ vì suy nghĩ của người khác mà tình nguyện ủy khuất chính mình, anh ấy thấy mắt tôi đỏ lên, sợ tôi thương tâm muốn khóc mới đồng ý.”

Hàn Diệu "A" một tiếng, bày tỏ sự đồng tình sâu sắc, "Cho nên cậu dựa vào tài bán thảm ..."

Trần Vũ khẽ cười nói: "Có thể nói như vậy.”

"Vậy thì tiếp tục đi! Nếu anh ta đã có thể vì không làm cho cậu thương tâm mà cho cậu vào cửa, có thể vì nguyên nhân tương tự mà cho cậu rời khỏi sàn nhà trèo lên giường, một khi lên giường, vậy còn lại không phải là dễ làm sao?”

Trần Vũ nhếch khóe miệng nhìn hắn, "À, thì ra anh chính là bắt cóc chị dâu như vậy.”

"Làm sao có thể giống nhau?" Hàn Diệu lập tức phản bác: "Bọn tôi là lưỡng tình tương duyệt!”

Từ kia nói được một nửa hắn đã cảm thấy không ổn, nhưng vẫn không kịp phanh lại, quả nhiên thấy Trần Vũ trầm mặc cúi đầu, chậm rãi dùng đũa gắp cơm trắng, Hàn Diệu trong lòng hối hận áy náy, vì thế càng thêm ra sức hỗ trợ bày mưu tính kế, "Kỳ thật ngày đó ăn cơm, tôi liền cảm thấy bác sĩ Cố thích cậu, ít nhất là có hảo cảm, lúc chơi trò chơi, vô luận là thua hay thắng, phản ứng đầu tiên của anh ta đều là nhìn về phía cậu. Chúng ta đều đã học qua tâm lý phạm tội —— đương nhiên, không có ý coi bác sĩ Cố là nghi phạm ha —— cậu hẳn là biết đây là phản ứng bản năng của anh ta tín nhiệm và gần gũi với cậu.”

Trần Vũ không hề động đậy, "Những người khác đều là lần đầu tiên anh ấy gặp,  đương nhiên là hoàn cảnh đó anh ấy quen thuộc tôi nhất, cho nên anh ấy nhìn về phía tôi có cái gì kỳ lạ?”

Hàn Diệu bất đắc dĩ nói: "Cậu không thể cứ tự phủ định mình, chính cậu cũng không cho mình cơ hội, còn trông cậy vào bác sĩ Cố chủ động à?”

"Làm thế nào để có cơ hội?" Trần Vũ hỏi, "Sống chết cầu xin ăn vạ bò lên giường người ta sao? Đó là quấy rối tình dục.”

"Cũng không cần cuồng dã như vậy." Hàn Diệu kiên nhẫn giải thích, "Cậu có thể từ từ đến, nhưng không thể trì trệ không tiến, cậu hiểu ý tôi không?”

Trần Vũ không nói gì, Hàn Diệu liền tiếp tục nói: "Có từng nuôi thú cưng chưa? Cậu đã bao giờ sờ mèo hay chó chưa? Trước tiên thăm dò sờ sờ đầu, nếu nó không trốn, có thể sờ đến lưng, nếu như vẫn là không trốn, cơ bản có thể nắm móng vuốt nắm lấy bụng, khi nó thậm chí sẽ nằm trên mặt đất mặc cho cậu gãi bụng, có thể yên tâm ôm, tuyệt đối không cần lo lắng bị cào. Tổng kết đơn giản, chính là chậm rãi đi thăm dò độ tiếp nhận của bác sĩ Cố đối với cậu, anh ta cho cậu vào nhà vào phòng ngủ, kỳ thật là một khởi đầu rất tốt, cậu nên thừa thắng xông lên, ngàn vạn lần đừng tự coi thường bản thân mà kéo dài thời gian.”

Trần Vũ hỏi: "Nếu anh ấy không thích tôi thăm dò anh ấy thì sao?"

"Vậy cậu phải dừng lại, chứng tỏ đó là điểm mấu chốt để anh ta tiếp nhận cậu." Hàn Diệu gặm một cái đùi gà, ngữ khí lạc quan nói: "Dù sao tôi thấy hiện tại cậu đã rất thỏa mãn rồi, tuy rằng là một loại thỏa mãn nhỏ bé, nếu đã như vậy, mông dịch thêm vài cm nữa cũng sẽ không có tổn thất gì, kết quả xấu nhất chính là duy trì tình trạng như bây giờ.”

Buổi sáng Cố Ngụy cùng chủ nhiệm lên bàn phẫu thuật, đi ra đã gần một giờ rưỡi, vội vàng đi ăn chút cơm, liền chạy đến khoa hô hấp hỏi giúp chuyện Trần Trụ nhờ mình. Đồng nghiệp bên kia nói rất thẳng thắn, bệnh nhân có rất nhiều bệnh mãn tính, còn có tiền sử bệnh tim, phẫu thuật nguy hiểm quá lớn, hơn nữa sarcoma mỡ trong phổi đã tái phát sau một năm phẫu thuật, loại tình huống này cho dù cắt cũng rất có khả năng tái phát lần thứ ba. Rủi ro cao, hiệu quả thấp, quá trình phẫu thuật rườm rà, chiếm tất cả các yếu tố mà bệnh viện không muốn nhận bệnh nhân.

Cố Ngụy biết rõ loại tình huống này chỉ có một biện pháp nhờ người quen tìm quan hệ, Trần Trụ tìm anh, anh phải đi tìm người khác. Trưởng khoa hô hấp ngược lại rất dễ nói chuyện, nói cho anh biết hiện tại giường bệnh quả rất túng thiếu, ngoại trừ ung thư phổi cơ bản không nhận bệnh khác, nếu như nhất định phải đến phẫu thuật, chỉ có thể tạm thời ở các khoa khác. Ông có thể tự mình phẫu thuật dao, nhưng đoán trước bệnh tình sẽ không quá tốt, gia đình phải có sự chuẩn bị đầy đủ về mặt tâm lý.

Trên đường trở về văn phòng, Cố Ngụy liền đem tin tức này nhắn lại cho Trần Trụ, sau đó gửi wechat cho Trần Vũ, hỏi cậu buổi tối có về nhà ăn cơm không.

Con cá hôm thứ bảy Trần Vũ không ăn được, chủ nhật Cố Ngụy trực ở bệnh viện cũng không có cơ hội về nhà, anh hy vọng đêm nay có thể có cơ hội  nấu một bữa cơm đàng hoàng, bù đắp tổn thương mình gây ra cho Trần Vũ trước đó, tuy rằng là vô ý, nhưng biểu tình ủy khuất lại thương tâm của Trần tiểu cẩu vẫn khiến anh vô cùng tự trách.

Trần Vũ trả lời rất nhanh, nói mình không có kế hoạch tăng ca, Cố Ngụy liền hỏi cậu muốn ăn cái gì, Trần Vũ lại nói: "Hiện tại cũng nói không được, em đi siêu thị tận mắt nhìn thấy những món ăn kia mới có thể biết muốn ăn cái gì." Câu tiếp theo là cực kỳ tự nhiên: "Không bằng em đi đón anh tan tầm, sau đó cùng nhau đi mua thức ăn?"

Vẫn là muốn  mánh khóe vụng về muốn tiếp cận của cậu, mà Cố Ngụy vẫn vì thế mà cảm thấy vui vẻ, cũng vẫn theo bản năng suy nghĩ: Chú chó nhỏ này vẫy đuôi sao lại đáng yêu như vậy?

Anh cầm điện thoại di động ngây ngốc vui vẻ một hồi lâu, mới trả lời: "Được, anh tan tầm lúc 6 giờ 30."

Trần Vũ gửi một cử chỉ ok, nói: "Đến lúc đó gặp lại!”

Nói chuyện với người nhà hơi chậm trễ một chút, Cố Ngụy thay quần áo chạy vào thang máy đã là sáu giờ năm mươi, anh biết Trần Vũ là một người nóng vội, lo lắng cậu bé chờ đến sốt ruột, thang máy lên lầu một vừa mở cửa, Cố Ngụy liền lao ra cửa lớn, phía sau là giọng nói ồn ào của hai đồng nghiệp nam: "Bác sĩ Cố hôm nay hẹn hò à?”

Đúng vậy, Cố Ngụy vừa chạy vừa cười vừa nghĩ, hẹn một chú chó nhỏ, hoặc là một con heo con.

Anh tìm được Trần Vũ ở phía trước bãi đỗ xe, thanh niên đang dựa vào xe motor, ngửa đầu nhìn lên bầu trời, lộ ra đường nét cổ ưu việt mà tốt đẹp, khiến Cố Ngụy nghĩ đến nam chính trong truyện tranh nhiệt huyết, cùng với đó còn có ý nghĩ xấu hổ mở miệng: Anh cư nhiên muốn sờ sờ yết hầu Trần Vũ một chút.

“Thật ngại quá!” Nói xong chữ cuối cùng vừa vặn chạy đến, Cố Ngụy vừa thở dốc vừa xin lỗi: "Tạm thời có người nhà, đến tìm, cho nên đến trễ..."

"Không sao đâu," Thanh niên cười nhìn về phía anh, "Anh có thể xuất hiện là được.”

Gió chạng vạng thổi tóc Trần Vũ có chút loạn, rải rác trên trán, lại không che được đáy mắt hào quang rạng rỡ, thanh niên, không, anh muốn dùng từ "thiếu niên" để chỉ Trần Vũ, tuy rằng đối phương đã sớm qua tuổi như vậy, nhưng chính là có thể làm cho anh khó hiểu nhớ lại thời sinh viên, thật giống như bọn họ từ lúc đó đã quen biết lẫn nhau, thật giống như cũng từng có một thiếu niên như vậy, mang theo ý cười trong sáng và vẻ mặt phấn khởi, ở một buổi tối sau giờ học nào đó xuất hiện trước mặt mình, vừa ngầu vừa đáng yêu hỏi anh: "Có muốn tôi chở anh về nhà hay không?”

"Anh nhìn em làm gì?" Trần Vũ kỳ quái hỏi, "Mặt em bẩn à?”

"Không có." Cố Ngụy lập tức thu hồi tầm mắt, nói: "Vậy chúng ta đi thôi.”

Động tác của anh tự nhiên nhận lấy mũ bảo hiểm từ trong tay thanh niên, đang định đội, chỉ nghe phía sau có thanh âm gọi: "Lão Cố!”

Cố Ngụy quay đầu lại, cư nhiên nhìn thấy Trần Trụ, người đàn ông xách theo một cái túi máy tính, vài bước đi tới trước mặt anh, lại nhìn thấy Trần Vũ trước, "Tiểu Vũ?” Trần Trụ hỏi: "Sao em lại ở đây? Em bị bệnh à?”

"Anh." Trần Vũ lạnh nhạt chào hỏi, "Lại đây thăm một người bạn, bây giờ chuẩn bị đi.”

Trần Trụ "Ồ" một tiếng, liền không quan tâm nữa, ngược lại nói với anh: "Thật trùng hợp, tôi đang muốn đi lên tìm cậu. Cậu rảnh không? Cùng nhau ăn một bữa cơm, tiểu Vũ cũng đi đi.”

"Không cần, em có chút việc phải đi trước, hai người trò chuyện đi."

Nói xong liền đến cầm mũ bảo hiểm trong tay anh, Cố Ngụy cũng không biết mình nghĩ như thế nào, chỉ nắm chặt không buông, "Cậu tìm tôi có chuyện gì?” Anh  hỏi Trần Trụ: "Có phải là chuyện bệnh nhân mà cậu đã nói tối qua không?"

"Đúng vậy, tôi thấy tin nhắn của cậu." Trần Trụ nói, "Muốn tìm hiểu thêm một chút, lại trả lời người ta, dù sao cũng là chuyện của lãnh đạo công ty, phải nghiêm túc mà.”

Cố Ngụy gật gật đầu, "Ngoại trừ chuyện này ra còn có chuyện gì khác không?”

"Những thứ khác cũng không có gì, chính là ôn chuyện."

"Vậy chính là không có chuyện khẩn cấp." Cố Ngụy nói, "Tôi hẹn tiểu Vũ ăn cơm, đến sau xếp sau, cho nên xin lỗi. Tin nhắn tôi gửi vào buổi chiều nếu cậu muốn tìm hiểu thêm về vấn đề này, buổi tối có thể gọi cho tôi, hoặc liệt kê những gì muốn biết, ngày mai sau khi xác minh tôi sẽ trả lời cậu.”

Trần Trụ hơi há miệng, hiển nhiên đối với hướng đi của sự việc cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng phản ứng của hắn cực nhanh, lập tức cười nói: "À, thì ra cậu hẹn tiểu Vũ, vậy các cậu mau đi thôi, tôi tìm thời gian gọi cho cậu sau.”

Cố Ngụy đáp ứng, giơ tay đội mũ bảo hiểm, quay đầu cười cười với Trần Vũ, "Vậy chúng ta đi thôi, đồng chí Trần Tiểu Vũ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro