Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi anh tắt đèn Trần Trụ gọi điện thoại tới, hỏi xem tiệc đính hôn một tuần sau anh có xác định sẽ không tham dự hay không, trong lời nói dường như rất hy vọng anh có thể thay đổi quyết định trước đó, nhưng Cố Ngụy không kiên trì, Trần Trụ cũng không từng bước ép sát, chỉ có chút tiếc nuối cùng áy náy nói: "Lão Cố, mấy năm nay vì tôi tạo thành... thương tổn cũng được, đau khổ cũng được, thật sự rất xin lỗi.”

Cố Ngụy biết Trần Trụ hiểu lầm, cho rằng anh không tham gia tiệc đính hôn là nhìn không được mình cùng người khác vợ chồng tình thâm, có lẽ một tuần trước đúng là như thế, nhưng hiện tại... Anh nghe được giọng nói của Trần Trụ, đã hoàn toàn không cảm giác được đau khổ cùng thương tâm, chỉ có mệt mỏi, nhưng mệt mỏi này không phải Trần Trụ mang đến, nửa tiếng trước từ nhà Trần Vũ rời đi, anh đã bị cảm giác mệt mỏi nặng nề bao trùm toàn thân. Điều này có thể chứng minh rằng cuộc gọi với Trần Trụ không mang lại cho anh bất kỳ cảm xúc nào khác?

Đúng vậy, Cố Ngụy nghe hô hấp của mình tản ra, thanh âm suy sụp, mỗi một âm tiết đều biểu hiện anh không quan tâm. Đúng vậy, anh không quan tâm Trần Trụ nói cái gì, cũng không quan tâm rốt cuộc có đi dự tiệc đính hôn hay không, điện thoại của Trần Trụ đã không khác gì hơn hai trăm người còn lại trong danh bạ của anh, lãnh địa đặc thù bí ẩn nhất trong lòng anh, Trần Trụ đã bị xóa tên.

Như vậy, giờ phút này anh lại vì ai mà mà trằn trọc?

Cố Ngụy không muốn nghĩ nữa, bên ngoài trời mưa, ngay cả sân thượng cũng không lên được, chỉ có thể đeo tai nghe, trong bài hát bỏ lỡ và nhớ nhung khó khăn đi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau Cố Ngụy dậy rất sớm, đi chợ gần đó mua rau củ và cá tươi, anh còn nhớ rõ lời hứa với Trần Vũ, đáng tiếc không biết khẩu vị của Trần Vũ. Đến hơn chín giờ, nghĩ Trần Vũ hẳn là đã dậy, liền nhắn tin hỏi: "Buổi trưa có muốn tới ăn cơm không? Anh đã mua cá rồi, em có thích thịt kho hay luộc không? Giấm đường hoặc dưa chua anh cũng sẽ làm.”

Trần Vũ trả lời rất nhanh: "Không phiền anh nữa. Tôi hẹn y tá Quế của khoa anh đi ăn rồi.”

Cố Ngụy ngơ ngác đứng trong phòng bếp, lặp đi lặp lại dòng chữ kia ba lần, mới chậm chạp suy nghĩ, sớm biết thế không mua con cá này rồi.

Tin nhắn ngay sau đó lại tới một dòng, "Ánh mắt bác sĩ Cố quả nhiên đáng tin cậy, tôi cảm thấy cô ấy rất tốt, tối hôm qua trò chuyện đến một hai giờ mới ngủ.”

Cố Ngụy bỏ điện thoại di động vào túi, suy nghĩ một chút vẫn không được, dứt khoát ném vào phòng khách, sau đó trở về tiếp tục xử lý con cá đã định trước không chia sẻ với ai.

Cũng quá ngốc đi, anh vừa cạo vảy cá vừa cảm thấy mình buồn cười, nói muốn tới ăn cơm, cũng chỉ là khách khí một chút mà thôi, độ tuổi này ai sẽ thiếu cơm ăn chứ? Tại sao lại coi như là thật chứ... còn trông mong đi mua nhiều đồ ăn như vậy, thời tiết nóng như vậy, ăn không hết sẽ thiu rất nhanh đi? Vậy mình ăn nhiều một chút là được rồi, nhưng buổi tối còn phải ra ngoài tụ tập ăn cơm, không ăn gì có thể làm cho người ta cảm thấy không hợp đàn hay không? Vẫn nên để bụng một chút đi... Có điều, Trần Vũ còn có thể dẫn theo mình đi sao? Nếu trò chuyện tốt như vậy, buổi trưa cũng gặp mặt, đưa bạn gái tương lai đang phát triển đi gặp bạn bè mới là hợp lẽ chứ?

Cho nên, bữa cơm tối đã nói xong cũng sẽ hủy bỏ, Trần Vũ sẽ dẫn người khác tham dự.

"A..." động tác Cố Ngụy dừng lại, nhìn ngón cái tay trái, chảy máu, anh không cẩn thận trầy xước tay.

Trở về phòng xử lý vết thương, đột nhiên không muốn nấu cơm, cũng lười thu dọn cá, cầm lấy điện thoại di động nhìn một chút, Trần Vũ không gửi gì nữa, trao đổi đến đây kết thúc.

 Cố Ngụy ngồi ngẩn người trên sô pha, bắt đầu cân nhắc đến rốt cuộc mình vì sao không vui.

Đối với sự biến hóa tình cảm trong lòng mình, Cố Ngụy  chậm chạp từ nhỏ đến lớn, tựa như anh vẫn cho rằng mình thích Trần Trụ mười năm, nhưng muốn hỏi rốt cuộc thích Trần Trụ ở đâu, tựa hồ ngoại trừ lần gặp đầu kinh hồng quá mức kia, anh cũng không nói được nhiều thứ, ưu điểm cùng sở trường của Trần Trụ được người ngoài tung hô, không có một điều nào khiến anh chân chính động tâm. Trớ trêu thay, bây giờ anh cảm thấy hình như mình không thích Trần Trụ, cũng không nói nên  nguyên nhân cụ thể. Anh có một bộ não có thể ghi nhớ kiến thức y tế nhanh chóng và xử lý chính xác các phẫu thuật phức tạp, nhưng không thể gạt đi được cảm xúc sương mù đơn giản.

Cảm xúc mất mát bắt đầu vào chiều hôm qua, khi gặp mẹ Trần, nghe bà nhờ mình khuyên nhủ Trần Vũ đi quen biết nữ sinh, mình rất không tình nguyện, nhưng vẫn đáp ứng, có lẽ là thỉnh cầu như vậy hoàn toàn hợp lẽ thường, có lẽ là anh không đành lòng cự tuyệt mẹ Trần đáng yêu. Anh đương nhiên nhớ rõ Trần Vũ đã dạy mình, không muốn làm chuyện gì thì phải dũng cảm nói không, lại một lần nữa anh không thể làm được.

Mà miễn cưỡng kết quả của mình sẽ luôn không quá tốt, cảm xúc tiêu cực chẳng những không có giảm bớt, ngược lại càng thêm tồi tệ, kế tiếp mọi sự tình phát triển đều sẽ đi trái với sự thật anh mong đợi. Trần Vũ thêm wechat của Quế Tương, Trần Vũ và Quế Tương trò chuyện rất vui vẻ, Trần Vũ hẹn Quế Tương gặp mặt ăn cơm, Trần Vũ, Trần Vũ, Trần Vũ...

Có phải anh có quá ít bạn không? Mới có thể sinh ra dục vọng chiếm hữu bất thường như vậy đối với em trai của bạn tốt. Hay là nói anh theo đuổi Trần Trụ mà không được, chỉ hy vọng Trần Vũ có thể ở lại bên cạnh, chỉ ở bên cạnh mình, chỉ nhìn về phía mình? Dường như dù vì bất kỳ lý do gì, anh đều có vẻ ích kỷ, buồn bã, kỳ lạ.

Cố Ngụy khom lưng xuống, vùi mặt vào lòng bàn tay. Từ khi nào, anh  trở thành một người tồi tệ như vậy...

Trần Vũ tối hôm qua chơi game đến ba giờ sáng, bữa sáng cũng không ăn, tỉnh lại đánh tiếp, đây là một phương pháp cậu trốn tránh hiện thực, phát tiết cảm xúc, chỉ là hôm nay không dùng được nhiều, mi tâm xuất hiện viên đậu là thu hoạch duy nhất của cậu, phối hợp với hai xấp tóc vểnh lên trên đỉnh đầu lúc tỉnh lại, không hiểu sao lại giống Hồng Hài Nhi, hơn nữa còn là Hồng Hài Nhi bị Tôn Ngộ Không hung hăng giáo huấn.

Tức giận, nhưng uất ức; lạnh nhạt, nhưng đáng thương.

Xúc động lướt đến lời mời ăn cơm của Cố Ngụy, lúc ấy cảm thấy sảng khoái, qua rồi càng nghĩ càng hối hận, người được thiên vị mới có tư cách sĩ diện, người được quý trọng mới có tư cách chơi trò chơi lạt mềm buộc chặt, cậu ngay cả tức giận cũng không có lập trường, chẳng lẽ còn trông cậy vào Cố Ngụy sẽ bởi vậy mà ghen sao?

Chắc chắn, bác sĩ không để ý đến cậu nữa. Cho dù hỏi thêm một câu, cậu cũng có thể tự mình tìm cho mình một cái thang bò xuống, cậu thích cá kho, hấp cũng được, kỳ thật ăn cái gì căn bản không quan trọng, chỉ cần có thể ăn cùng Cố Ngụy, cho dù là luộc rau dại cậu cũng có thể cười ha hả nuốt vào bụng. Ở trước mặt Cố Ngụy, cậu càng ngày càng không có nguyên tắc, càng ngày càng mất đi giới hạn, rất giống Cố Ngụy từng đứng sau lưng anh trai, bị cậu khinh thường không thích.

Hiện tại cậu biến thành Cố Ngụy.

Hóa ra thích quả nhiên là một chuyện rất không nói đạo lý, vô luận lúc ấy thương tâm như thế nào, trong lòng ủy khuất như thế nào, hạ quyết tâm bao nhiêu sẽ không bao giờ thích anh  nữa, sau khi cảm xúc rút đi vẫn chỉ muốn tới gần, lần nữa nâng ra một tấm chân tâm, chỉ là đem chỗ bị thương hướng về phía mình, vẫn như cũ để cho đối phương nhìn thấy mặt còn nguyên vẹn không hao tổn, cũng âm thầm chờ mong, chờ mong lần này đối phương nguyện ý đưa tay đón lấy.

Năm giờ rưỡi chiều, trước khi điện thoại di động phát nổ vì quá nóng, Trần Vũ cuối cùng có thể kết thúc trò chơi, thu dọn xong xuôi rồi lên lầu tìm Cố Ngụy.

Mà bác sĩ Cố một thân quần áo ở nhà hiển nhiên chưa chuẩn bị sẵn sàng, Trần Vũ rất không vui hỏi: "Sao anh còn chưa thay quần áo?”

Cố Ngụy ngây ngốc nhìn cậu, một lúc lâu sau mới hỏi: "Là đi tụ tập ăn cơm? Dẫn anh...?”

"Không phải đã sớm nói rồi sao? Anh có việc gì không?” Trần Vũ hỏi, "Hay là không muốn đi?”

“Không có, anh xong ngay đây!” Cố Ngụy chạy về phòng, giống như một con thỏ chân dài, ngay cả cửa cũng không kịp đóng, giơ tay cởi áo.

Cái này cũng quá không chú ý bảo vệ mình đi, không tuân theo chuẩn mực gì hết... Trần Vũ lẩm bẩm, nhanh chóng đóng cửa lại, sau đó đứng ở vách tường huyền quan.

Hai phút sau, Cố Ngụy xuất hiện trở lại, nói: "Có thể đi rồi.”

Bọn họ đến muộn, Trần Vũ giới thiệu Cố Ngụy với bạn bè, nói anh là "bạn" và "hàng xóm", những người khác cũng không có phản ứng gì đặc biệt, duy chỉ có biểu tình Hàn Diệu đang suy nghĩ, không biết đang ấp ủ "âm mưu" gì.

Cố Ngụy bắt tay bạn bè của mình, cuối cùng ngồi giữa cậu và Hàn Diệu, Hàn Diệu giúp Cố Ngụy rót một ly nước chanh, sau đó lấy điện thoại di động ra.

"Bác sĩ Cố, báo cáo kiểm tra sức khỏe của tôi hôm nay, nói trên phổi có một nốt sảy, anh có thể xem giúp tôi không?"

Trần Vũ: "..."

 
Cố Ngụy ngược lại rất nghiêm túc đọc báo cáo, nhẹ giọng trả lời: “Chuyện này không sao, thường xuyên theo dõi là được rồi. Nếu nốt có dấu hiệu tăng lên thì đến bệnh viện kiểm tra lại, sau đó có thể làm CT tăng ngực.”

"Vậy tôi có thể yên tâm rồi, cám ơn bác sĩ Cố! Lớn tuổi rồi chính là một thân bệnh tật,” Hàn Diệu chuyển đề tài, “Nào giống Trần Vũ, thanh niên trẻ thể lực tốt, cơ bụng cứng rắn hơn xương của tôi, sức chịu đựng dài, lực bộc phát mạnh mẽ, giống như một con sói nhỏ.”

Trần Vũ: "..."

Có thể là nhuận quảng quá cứng nhắc, Cố Ngụy chỉ cười cười, cái gì cũng không nói.

Một đám con trai ăn cơm đến sấm rền gió cuốn, rất nhanh tiến vào giai đoạn nói chuyện phiếm sau bữa ăn, mọi người quen thuộc với Cố Ngụy rồi, nhao nhao tìm anh khám bệnh, đau nửa đầu đau dạ dày, đau khớp đau cổ đau nhức đều đến, lại còn có giúp bạn gái hỏi đau bà dì, quả thực cạn ngôn, Trần Vũ tức giận, cầm đũa gõ bát, "Này này, người ta đến ăn cơm, không phải đến tăng ca được chưa! Sớm biết đã không dẫn theo, ăn một bữa cơm còn chưa đủ bận rộn hả!”

Lúc ăn cơm, cậu tự chủ trương không cho Cố Ngụy uống rượu, hiện tại lại bảo vệ như bảo bối, cho dù là thẳng nam cũng nhịn không được muốn đùa giỡn, Hàn Diệu lại không tham dự nữa, chủ động đề nghị: "Thời gian còn sớm, chúng ta đến chơi một trò chơi đi.”

Tên của trò chơi là "Tôi chưa bao giờ", mọi người thay phiên nhau nói một điều mình chưa từng làm, nếu có người làm, phải đặt một ngón tay xuống, nếu tất cả mọi người chưa từng làm, thì người ra đề tự mình buông một ngón tay xuống, năm ngón tay đều đặt xuống liền bị đào thải ra ngoài.

Cố Ngụy là lần đầu tiên chơi trò chơi này, Trần Vũ nhìn ra được bác sĩ vô cùng nhập tâm, nói chuyện cũng ngốc nghếch rất thành thật.

"Tôi chưa bao giờ thi lại."

Cả phòng im lặng, mọi người ngoan ngoãn buông một ngón tay xuống.

Cố Ngụy vui vẻ nhìn về phía cậu, ánh mắt sáng ngời uốn cong thành hai cây cầu, rất giống một đứa trẻ đơn thuần vô hại, bởi vì bác sĩ không phải vì chưa từng thi lại mà vui vẻ, vui vẻ chỉ vì thắng một ván game mà thôi.

Những người khác đương nhiên đều có sát chiêu riêng.

"Tôi chưa bao giờ mặc quần áo màu hồng."

"Điểm cao của tôi chưa từng qua tám mươi điểm."

"Tôi chưa bao giờ đi xe đạp."

"Tôi chưa bao giờ ăn cà rốt."

......

Trò chơi đi đến cuối cùng, chỉ còn lại Trần Vũ, Cố Ngụy và Hàn Diệu, mỗi người chỉ còn lại một ngón tay còn sống sót, lúc này đến phiên Hàn Diệu ra đề, tầm mắt của người đàn ông di chuyển qua lại trên mặt cậu và Cố Ngụy, dần dần lộ ra nụ cười bắt buộc, cao giọng mở miệng: "Tôi chưa bao giờ yêu người không yêu tôi.”

Biểu tình Cố Ngụy hơi cứng ngắc, thành thật buông ngón tay còn sót lại xuống, Trần Vũ mặt đen chống cự, nhưng ánh mắt Hàn Diệu kia ám chỉ quá mức rõ ràng, không thể để cậu trốn tránh hoặc tự lừa mình dối người.

Trần Vũ liếm môi, trực tiếp buông hai tay xuống, nói: "Tôi thua.”

Gần như là cùng một lúc đó, cậu cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của Cố Ngụy, nhưng cậu chỉ ngồi ở chỗ đó, không quay đầu.

Hàn Diệu hưng phấn huýt sáo, "Double kill, sảng khoái!”

Một bữa cơm ăn đến hơn chín giờ mới tan, trước khi đi Cố Ngụy và mọi người thêm wechat của nhau, vui vẻ chính là mọi người hình như đều rất thích anh, khổ sở chính là Trần Vũ từ đầu đến cuối đều không nói chuyện riêng với anh, thanh niên chỉ là trên đường đến bãi đậu xe hỏi: "Có phải quấy rầy anh quá không? ”

Cố Ngụy không hiểu rõ lắm, "Cái gì?”

"Sau này nếu bọn họ tìm anh khám bệnh, anh không cần quản, để cho bọn họ dựa theo quy trình chính quy đi bệnh viện là được rồi, nếu thật sự từ chối không xong, liền nói cho tôi biết." Trần Vũ buồn bực nói: "Tôi đưa anh đến, là ăn uống để giải sầu, không phải tăng gánh nặng công việc cho anh."

"Không," Cố Ngụy cười nói: "Không có gì đâu.”

"Con người anh chính là quá dễ nói chuyện." Trần Vũ giống như có chút tức giận, "Người không liên quan thì không cần để ý, không cần quan tâm, quan tâm  mình nhiều hơn có được hay không?”

"Họ không phải là những người không liên quan, " Cố Ngụy nói, "Họ là bạn của em."

"Cho nên?" Thanh niên cứng rắn lại, "Có liên quan gì đến anh?”

Anh chỉ cảm thấy ngực cứng lại, có loại phiền não khó hiểu đột nhiên xông lên, "Là không liên quan đến anh," Anh nói, "Vậy tại sao em lại dẫn anh đến làm quen bọn họ? Sao em không đưa bạn gái em đi?”

Trần Vũ lạnh lùng nhìn anh, "Tôi không có bạn gái.”

"Anh không hiểu tại sao em lại tức giận, anh chỉ truyền đạt ý của mẹ em mà thôi." Cố Ngụy thật sự không biết mình đã làm sai cái gì, anh chưa bao giờ là người nóng nảy như vậy, hiện giờ ngay cả ngữ điệu cũng không thể bảo trì vững vàng, "Em không muốn thêm wechat của người khác là bởi vì em có người mình thích sao? Nhưng trước đó anh không biết, nếu như anh biết anh sẽ không..."

"Đúng, tôi có người tôi thích, người kia không thích tôi." Trần Vũ nghiêng đầu cười một chút, "Bây giờ anh đã biết rồi. ”

Cố Ngụy cúi đầu, cố gắng điều chỉnh cảm giác hít thở không thông trong hô hấp, "Thực xin lỗi." Anh nghe thấy hơi thở của mình rất nặng, chỉ là tự dưng tìm kiếm lời hỏi: "Làm sao em biết cô ấy không thích em?"

"Bởi vì anh ấy giúp mẹ tôi tìm đối tượng cho tôi, bởi vì anh ấy cầm wechat của nữ sinh đến để tôi thêm bạn tốt, bởi vì tôi quen anh ấy mười năm, anh ấy chưa từng nghiêm túc nhìn tôi..." Trong giọng nói của Trần Vũ rõ ràng mang theo nụ cười, nhưng lại giống như nghẹn một chút, "Bởi vì anh ấy thích anh trai tôi.”



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro