Christmas 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Note: Các bạn có thể chia sẻ truyện với nhau nhưng hãy nhắn tin riêng để chia sẻ hoặc có thể trích các đoạn truyện để làm content trên mạng xã hội nhưng đừng nhắc tới account của mình trên đó nếu không mọi thứ sẽ trôi theo mây mù giăng lối đó. Xin cảm ơn

-----

-Pete-

"Nghe này !!! Tao muốn bể bơi chứa đầy những chiếc ống đầy màu sắc. Sẽ tốt hơn nếu những chiếc ống bên trong có hình ông già Noel, cây thông và tuần lộc. Tao muốn ông già Noel lái một chiếc xe trượt tuyết với những con tuần lộc phía trước. Hãy lấp đầy hồ bơi đi, làm cho nó trở nên đẹp đẽ hơn đi, khiến cả thế giới phải trầm trồ đi. Tụi mày có hiểu tao đang nói gì không? " Tôi, Arm và Pol chuẩn bị cho bữa tiệc nướng, đốt lửa, sắp xếp đồ uống, đi dạo quanh hồ bơi. Miệng chúng tôi ngậm điếu thuốc, không để ý đến lời nói của Cậu chủ đang đi quanh hồ bơi. Chỉ mặc kệ cậu ấy nói. Khi cậu ấy mệt sẽ tự dừng lại thôi. "Về đèn, tao muốn treo chúng khắp nhà. Hãy để nó rủ xuống như thác nước. Lấy chúng treo lấp lánh khắp ngôi nhà đến nỗi những người đánh cá ở Chao Pramong cũng có thể nhìn thấy ngôi nhà của chúng ta đang sáng đèn . Tao muốn cái đó."

"Đợi ánh nắng yếu đi, chúng ta đi chợ nhé?" Pol hỏi.

"Ừa"

"Về cây thông Noel, tao muốn cao ít nhất ba mét. Đặt trước cửa nhà. Làm cho nó nổi bật nhất. Và chúng mày phải mua cả người tuyết về đây. Chà, có vẻ không có mấy thứ đó hang real rồi. Tao hiểu rằng khí hậu Thái Lan nóng. Tụi mày có thể mua đồ giả. Tao không nổi điên đâu. Tao muốn nó giống như người tuyết đứng canh cây thông Noel ấy. Ồ, nhưng cây thông Noel, tao muốn nó phải thật khác lạ vì tao không muốn nó giống bất kỳ ai. "

(*Thương Khun nủ, nói đứt hơi mà ko đứa nào chịu nghe )

"Tao muốn ăn tôm sú. Nhưng Babylonia cũng ngon. Còn mày thì sao, Pete?" Cánh tay thúc vào tôi khi tụi nó châm điếu thuốc thứ hai.

"Uhm! Tao muốn đi xem xem. Xem có thứ gì tươi ngon không."

"Ở mép hàng rào bên kia ngôi nhà, tao muốn đặt bóng bay xung quanh. Màu trắng, đỏ hay sặc sỡ đều tốt. Nhưng này !!! Lấy ít đèn nhấp nháy đấy, tốt hơn là lấy hết. Lấy hơn một nghìn cái treo ở rìa hàng rào. Thách thức hôm nay là làm thế nào để ngôi nhà này có nhiều đèn nhất có thể và .... "

"Khun, mày đang nói chuyện với ai vậy?" Tôi nheo mắt liếc cậu Kim. Cậu ấy đang dựa vào thành cửa và uống một chút nước với cảm giác hơi lạnh lùng. Tất cả chúng tôi quay lại giúp nhau dọn dẹp và chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay mà không để ý đến cậu chủ của mình.

"Tao không biết ..." Cậu chủ trả lời cậu Kim và nhìn chúng tôi ngây người. Có vẻ như cậu ấy đã nói chuyện cho đến khi mệt luôn. Sau một lúc nữa, cậu ấy sẽ lên cầu thang và đi chợp mắt một lúc. Tâm trạng giống như mức pin cứ ngày càng thấp đi vậy. Vì từ khi bước chân vào nhà, cậu ấy không ngừng đi lại, không nhừng chạy, ngừng nói. Tôi mệt thật sự. Làm ơn đấy!!!

Cậu chủ và cậu Kim đi dạo quanh nhà. Trong một phút, họ chắc chắn sẽ tranh giành với nhau một lần nữa. Về phần Porsche và cậu Kinn, tôi thấy họ mang theo tài liệu để làm việc ở đây. Vì vậy, họ chỉ chôn mình trong phòng. Tôi không biết liệu chúng có thực sự hiệu quả hay không vì thỉnh thoảng tôi có thể nghe thấy tiếng Porsche la hét và chửi bới cậu Kinn. Có lẽ là không nhiều việc lắm. Vậy tại sao mọi việc lại được đặt lên vai Vegas vào kỳ nghỉ khi mọi người đều đi nghỉ để thư giãn! Tôi cũng thầm khó chịu. Và ngay lúc đó, một âm thanh LINE từ điện thoại của tôi.

[LINE]

Vp Vegas: [Vừa ăn xong. Anh sẽ đến công ty.]

Pv Pete: [Ok]

Tôi trả lời Vegas theo thói quen của tôi. Mỗi lần tôi phải đến nhà chính gia, Vegas thỉnh thoảng lại báo cáo với tôi như thế này. Thành thật mà nói, tôi cảm thấy tốt, nó khiến tôi cảm thấy mình là người quan trọng. Khi anh ấy phải ra ngoài gặp khách hàng hoặc tham gia một cuộc họp lớn, anh ấy thường để tôi ở với Cậu chủ. Khi anh ấy kết thúc công việc, anh ấy sẽ ngay lập tức quay lại đón tôi. Cuộc sống đã lặp đi lặp lại như vậy trong một thời gian. Đó là một cảm giác rất khác vì tôi cứ làm đi làm lại một việc, tuy không màu mè và vui nhộn như khi ở cùng với Cậu chủ, nơi mà điều bất ngờ luôn xảy ra, nhưng có một niềm hạnh phúc mà tôi không thể giải thích được, như một phần thiếu sót cuộc sống đã được lấp đầy. Vegas và tôi sống một cuộc sống đơn giản mỗi ngày. Mặc dù tôi vẫn không thể đoán được tâm trạng của anh ấy nhưng tôi không cảm thấy nhàm chán. Tôi không cảm thấy tồi tệ, tôi cảm thấy thực sự tốt.

"Ừm, P'Vegas sẽ rất cô đơn đấy." Porchay đến ngồi cạnh tôi và giúp tôi chuẩn bị cho bữa tiệc nướng tối nay.

"Có thể là không. Anh ấy đang làm việc" tôi nói, ngẩng đầu lên để mỉm cười với người anh em yêu quý của Porsche. Cuộc chiến giành chỗ ở dường như không còn nữa.

"Nhưng trong kỳ nghỉ đếm ngược như thế này, P' Vegas phải muốn ở bên anh." Porschay đã giúp lấy đồ và đưa cho tôi.

"Anh ấy đang làm việc. Anh ấy bận đến mức quên mất đã đến lúc phải đếm ngược đến năm mới" Tôi nói những gì tôi nghĩ. Khi Vegas nghiêm túc, anh ấy rất tập trung. Ngay cả khi đói, anh ấy cũng quên mất mình đang đói

"Thực sự thì P' Vegas đã thay đổi rất nhiều." Porschay nói với một nụ cười.

"Rất nhiều đấy."

"Thật tốt! Thay đổi để tốt hơn như thế này, P 'Pete chắc chắn có thể cảm thấy hạnh phúc hơn."

"Nhưng anh không biết mình có thể chịu được bao nhiêu phần nước đây*." Tôi nói đùa. Tôi không biết liệu Vegas có thể thực sự tốt như thế này hay không. Đó có thể là một khoảng thời gian ngắn khi anh ấy nghĩ về điều gì đó khiến anh ấy trở nên giống con người hơn. Nhưng tôi không biết khi nào cái ác mà anh ấy đã điều khiển sẽ lại bùng phát. Thật đáng sợ.

(* จะ ดี ได้ สัก กี่ น้ำ nghĩa là ko biết có thể chịu đựng được bao lâu?. Bắt nguồn từ trò chọi gà, người ta cho vào nước một chiếc gáo dừa được khoan một lỗ để thay thế cho đồng hồ bấm giờ. Khi gáo dừa chìm xuống, tính là một vòng.)

"Bao nhiêu nước gì?" Pol nghiêng về phía trước cuộc trò chuyện giữa tôi và Porchay và nói với vẻ mơ hồ.

"Chết tiệt! Em nó đang ở đây!" Tôi đẩy đầu anh ấy ra.

"Thằng em mà mày đang nói tới đã hư thối lâu rồi" Arm mỉm cười nói.

"Thật à Chay?" Tôi quay lại hỏi nó. Porschay bây giờ giống như một người em trai của tôi. Khi có chuyện, thỉnh thoảng nó gọi điện cho tôi nói chuyện trước khi nói chuyện với anh trai. Chà, có vẻ như Porsche phải làm việc hàng ngày giống như cậu Kinn.

"Đó không phải là sự thật. Em vẫn còn zin đấy." Porschay cười bẽn lẽn. (*chứ ko còn là Porsche vặt đầu cậu Kim rồi)

(*Hiểu luôn cái 'nước' mà ông Pol nói luôn, các ông lại nghĩ bậy trong đầu rồi)

"Ôi! Có tiếng sét ngoài bầu trời quang đãng. Trời sắp mưa rồi." Tôi nói một cách mỉa mai.

"Chờ một chút! Em sẽ tự mình trồng cây sả." Chay tự hào ưỡn ngực.

(*Có một niềm tin xa xưa rằng có thể ngăn trời mưa bằng cách nhờ một trinh nữ đem sả đi trồng, Chay ơi là chay)

"Hả!" Ba chúng tôi trông phát ngán. Porschay chỉ cười cho đến khi mắt nó híp luôn lại. Nhưng bất kể nó cười như thế nào, thì vẻ mặt có nó rất sáng sủa nhưng lại có phần bạo dạn và kinh dị, trông giống như nó đang sao y bản chính thằng anh nó vậy. Porsche dường như có lo ngại rằng tôi đã khá nhạy cảm vì tôi đã ở Vegas hầu hết thời gian. Tôi rất giỏi quan sát.

"Muốn cùng nhau đi chợ không?" Tôi quay sang hỏi nó.

"Có ạ." Nó vội vàng gật đầu đáp lại.

"Vậy thì hãy đi hỏi cậu Kim đi. Chúng ta sẽ đi ngay bây giờ." Tôi, Arm, Pol, người chịu trách nhiệm quản lý cuộc sống của mọi người ở đây, phải lo chỗ ăn ở cho họ. Ngay cả khi tôi không còn làm việc cho chính gia, tôi sẽ làm bất cứ điều gì tôi có thể làm để giúp đỡ họ. Hơn nữa, Cậu chủ chỉ mang theo hai vệ sĩ. Tôi không muốn để bạn tôi chịu mọi trách nhiệm và tự mình làm điều đó. Ít nhất thì tôi đã từng đứng ở vị trí mà tôi là thủ lĩnh của họ. Vì vậy, tôi không muốn tạo thêm gánh nặng hoặc hành xử khác đ iso với trước đây.

"Em không cần phải hỏi. Em có thể đi mà." Chay ưỡn ngực gật đầu.

"Có chắc không? Nếu không, chúng tôi sẽ bị chửi đấy. Tai chúng tôi đã no đủ với những lời cằn nhằn của Cậu chủ rồi, chúng tôi lo lắng thế là quá đủ rồi." Pol nói.

"Thật mà", Porschay lặp lại. Điều này thậm chí còn kỳ lạ hơn. Porschay dường như đang gặp rắc rối đến mức tôi có thể cảm nhận được điều đó. Nhưng tôi không muốn hỏi nó lúc này vì nếu nó muốn nói thì sẽ tự nói ra.

Chúng tôi chở Chay đến chợ thực phẩm tươi sống gần đó để mua hải sản về nấu ăn vào buổi tối. Khu vực chúng tôi ở rất riêng tư nên hầu như không có nhà hàng. Ngoài ra, Cậu chủ có lẽ không muốn ăn bất cứ thứ gì cầu kỳ vì cậu ấy đã rủ chúng tôi đi mua sắm từ giữa trưa. Tốt nhất là bây giờ cậu ấy đã phải kiệt sức và nên lên lầu ngủ đi thì hơn. Nếu con người quậy phá đó đòi đi theo thì đảm bảo chúng tôi sẽ chẳng mua được gì vì nguyên cái chợ sẽ lộn xộn lên hết

Đó là thủ thuật bí mật của chúng tôi. Khiến Cậu chủ phải nói rất nhiều. Nói nhiều không ngưng. Khi cậu ấy cảm thấy mệt mỏi, cậu ấy sẽ đi ngủ. Để chúng tôi không phải đi chợ cùng cậu ấy. Nó đã cứu chúng tôi rất nhiều đấy. Nhức đầu thật sự!

"P 'Pete ..." Khi chúng tôi đến chợ, tôi và Chay đi phía sau. Về phần Arm và Pol, họ đi trước.

"Hử?"

"Anh có nghĩ Kim sẽ tặng quà Giáng sinh cho em không?" Chay hỏi với vẻ mặt vô cùng lo lắng.

"Thì ... nên cho là có đi." Tôi vẫn không thể hiểu được thằng nhóc chuyên gây rắc rối này thực sự muốn nói gì.

"Quà tết thì sao?" Chay nghiêng đầu thắc mắc. Tôi không biết, tôi không phải là cậu Kim. Nhóc đang hỏi cái quái gì vậy !!!

"Làm sao anh biết được? Có thể là có" Miệng tôi nhanh như những suy nghĩ trong đầu lúc này, tôi nói với vẻ khó hiểu, nhưng không thể ngăn được sự nghi ngờ trên gương mặt nhóc này.

"Nhưng em nói là không." Nó trầm giọng nói.

"Nó quan trọng à?"

"Quan trọng chứ, P'. Nó sẽ cho anh biết liệu người ấy có quan tâm đến anh hay không. Ví dụ, khi P'Vegas để anh đến du lịch cùng mọi người, anh ấy chắc chắn sẽ có một món quà năm mới để làm anh bất ngờ." Porschay đã thực hiện một cử chỉ và biểu cảm khuôn mặt quá mức trước khi biến mất đi một lần nữa vì lo lắng. Tôi biết rằng nó đang phải căng thẳng vì không nhận được quà. Nhóc và anh trai nhóc đều tham lam y chang nhau. Không có gì sai với điều đó cả. Tôi nghe tin từ Arm rằng Porsche đã yêu cầu cậu Kinn mua một chiếc đồng hồ trị giá một triệu baht. Buộc cậu ấy phải mua nó như một món quà năm mới. Nó rốt cuộc là vợ hay là một tên trộm vậy? Trả lời tôi coi!

"Hả? Anh không nghĩ Vegas có gì để tặng anh." Tôi nói một cách vô tư nhất. Vegas không phải là một người rất lãng mạn. Có thể có chút, nhưng chỉ nhắc nhở để anh ấy không quên đi lần đầu tiên thôi. Và tôi đã không nghiêm túc về bất kỳ ngày đặc biệt nào. (*Vegas nó sến sẩm thế mà kêu nó ko có lãng mạn là sao con zai)

"Không, P'!" Porschay nói một cách chắc chắn.

"Tại sao? Đó không phải là sinh nhật của anh nữa mà. Có thể có hoặc không." Tôi đã nói như tôi nghĩ.

"Đó là một ngày quan trọng, P'. Nó thể hiện sự quan tâm. Nó là để tăng thêm sự ngọt ngào cho cuộc sống vợ chồng. Nhưng đó là điều em lo lắng ... Ok. Vào đây." Chay kéo tôi ra khỏi nhóm Arm và Pol đang hái rau. "P', em và P 'Pete sẽ đi mua đồ ăn vặt một lát." Chay kéo cổ tay tôi và quay sang Arm và Pol đang nhìn lên để nhận lời một cách bối rối.

"Chúng ta đang đi đâu vậy?" Chay kéo tôi sang bên kia chợ bán trái cây. Và sau đó nó nhấc điện thoại lên để làm gì đó và nói ra suy nghĩ của mình.

"Thực ra, em không thực sự muốn bất kỳ món quà nào hết." Tôi sững sờ nhìn hành động của nó! "Nhưng Kim đã thay đổi. Anh ấy ít quan tâm đến em hơn. Anh có biết không?"

"Anh không biết. Nhóc vừa mới nói với anh thôi" Tôi trả lời.

"Huh, trước đây không phải như vậy."

"Nhóc đã nghĩ thế à?" Nó bước đến quầy hoa quả và chụp ảnh không ngừng.

"Không. Anh ấy chắc chắn đã giảm bớt sự quan trọng nơi em mất rồi" Chay nói, tiếp tục chụp ảnh trái cây trong quầy.

"Nhóc dùng cách nào mà đo được thế? Cậu ấy có thể đang bận. Gần đây, cậu Kim mới bắt đầu làm việc tại công ty"

"Đo bằng cách nào ấy hả? Rất dễ dàng, P 'Pete. Bây giờ, anh ấy không vội xem story của em nữa. Đôi khi anh ấy không xem luôn. Đôi khi anh ấy xem nhưng không trả lời." Chay ngẩng đầu lên khỏi bức ảnh.

"IG?" Tôi lặp lại các từ để kiểm tra xem tôi đã hiểu đúng chưa.

"Đúng! Đó là thước đo để đánh giá xem một người đã từng quan tâm đến chúng ta bây giờ có quan tâm đến chúng ta nữa hay không?" Sau đó Chay gục đầu xuống và gõ một cái gì đó trên điện thoại.

"Nhóc điên rồi. Cậu ấy có thể không rảnh. Nhóc biết đấy, nhóc đã nghĩ quá nhiều rồi đấy."

"Huh, chúng ta hãy thử cho anh ấy xem nào? Hiện giờ anh ấy đang ở trong nhà. Tôi nghĩ anh ấy đang nằm trên giường xem TV. Vì vậy, anh ấy sẵn sàng cho việc này! Em tin rằng anh ấy đã thay đổi tồi." Chay đã chia sẻ story trên IG của mình trước khi đưa điện thoại cho tôi.

'Hay anh muốn em ngừng yêu anh. Với những gì đã qua khiến tôi nản lòng. Hãy để em quên đi tất cả về anh rằng anh đã từng có em ở bên cạnh' Tôi đọc được tin nhắn mà Porschay đã viết cùng với một bức ảnh được chụp gần đây từ quầy hoa quả đó là 'Peaches'. Chay, nhóc cũng làm tôi choáng váng với nhóc đấy.

(Bài hát: เจ็บ น้อย ที่สุด (The least possible of pain) – ZEAL)

"Đó là một bài hát hay. Em đã thêm nó vào story của mình. Trước đây, khi anh ấy vẫn chưa có em, không quá 5 phút, anh ấy sẽ xem và chọc ghẹo từng cái một. Giờ đăng cả ngày rồi mà anh ấy vẫn chưa đến xem. " Chay than thở với đôi mắt buồn vô cùng.

"Hả?" Bộ não của tôi liên tục xử lý những thông tin ấy.

"Khi anh đăng một story, P' Vegas xem trong bao nhiêu phút?"

"Anh không biết, anh hiếm khi sài lắm." [😂 😂 😂]

" Gạo mới cá chiên* như anh lúc đầu chắc cũng giống em thôi. Nhưng có hôm đăng hơn một tiếng rồi mà anh ấy vẫn chưa xem, vậy thôi, anh ấy đã thay đổi rồi."

(*Nguyên văn khúc này là câu ข้าวใหม่ปลามัน: dân gian gọi là giai đoạn vợ chồng son mới cưới )

"Hả, nhưng Vegas hiếm khi nghe điện thoại."

"Vậy thì chúng ta hãy thử cập nhật một story mới xem. Em muốn xem liệu nó có xảy ra như em nói không." Chay gật đầu khích lệ với chiếc điện thoại trong túi tôi. Và tôi không biết tại sao tôi lại hoảng sợ như thế này. "Chia sẻ một bức ảnh lên story của anh đi !!

" Anh? Anh không biết phải làm cái gì nữa ".

"Tin em đi, P', điều đó sẽ đo lường được sự quan tâm của anh ấy dành cho anh đấy. Nhất là khi hai người phải xa nhau như thế này, anh không muốn biết P 'Vegas nhớ anh đến nhường nào sao?" Tôi bắt đầu nghĩ về những lời nói của Chay cho đến khi tôi không biết nó đã lấy điện thoại ra khỏi tay tôi từ lúc nào.

"Nếu không biết chụp gì thì em chụp ảnh hộ cho anh nha." Chay vừa đi vừa quay đầu lại trước khi mở ứng dụng, sau đó đi bộ và dừng lại ở một cửa hàng lưu niệm với những con búp bê nhỏ. Nó nhặt một con búp bê nam với biểu cảm ngớ ngẩn và ngay lập tức chụp ảnh.

"Em đang làm cái quái gì vậy?"

"Ừm hứm..." Sau đó Chay để con búp bê lại chỗ cũ trước khi nó bắt đầu gõ gì đó vào điện thoại của tôi. "Xong." Nó đưa lại điện thoại cho tôi.

"Nếu người đó yêu bạn, ngay cả khi bạn chỉ đứng yên và không làm gì người đó vẫn yêu ... Cái quái gì vậy? !!!" Tôi nhìn lên khỏi màn hình điện thoại và bối rối hỏi. Chay cầm điện thoại lên xem giờ.

(Bài hát ถ้า เขา จะ รัก (ยืน เฉยๆ เขา ก็ รัก) (Enough) – First Anuwat)

"Em sẽ đếm thời gian." Trước khi Chay nói xong, ứng dụng IG đã thông báo cho tôi.

Vegas.Korravit: trả lời story của bạn

"Đừng nói với em rằng P 'Vegas đã trả lời nhé." Chay vẻ mặt không tin khi tôi gật đầu đáp lại. "Bất ngờ lắm luôn! Này còn chưa tới một phút đồng hồ. Anh ấy hẳn là yêu anh tới điên cuồng luôn ấy."

Tôi nhấn để đọc tin nhắn.

[INSTAGRAM]

Vegas.Korravit: [Em yêu ai?]

Peteeeeee.eeee: [Chả biết nữa!]

Vegas.Korravit:[Ôi! Em yêu ai???]

Peteeeeee.eeee:[Không biết. Chay nó chỉ tự đăng thôi.]

Vegas.Korravit:[Porschay? Đăng? Đừng chọc giận anh]

Peteeeeee.eeee:[Thực sự, thực sự đấy]

Vegas.Korravit:[Em yêu ai?]

Peteeeeee.eeee:[Anh không đọc được tiếng Thái à?]

Vegas.Korravit:[Pete!]

Tôi thở dài thườn thượt. Chay à, sao tự nhiên mày đốt nhà anh vậy? Vegas ngày càng khó hiểu hơn. Ối giời ơi !!!!!!

Peteeeeee.eeee:ó chỉ là một bài hát]

Vegas.Korravit:[Em muốn nói rằng em yêu ai đó qua con búp bê đó.]

Peteeeeee.eeee:[Không có !!!]

Vegas.Korravit:[Pete !!]

Peteeeeee.eeee:[Ôi!!! Anh bị cái quái gì thế hả?]

Vegas.Korravit:[Anh sẽ khó chịu đấy. Trả lời anh![

Peteeeeee.eeee:[Anh đang ngồi hay đứng?]

Vegas.Korravit:[Đứng]

Peteeeeee.eeee:[Chỉ cần đứng yên đó]

Vegas.Korravit: [?]

Peteeeeee.eeee:[Nếu em yêu anh, ngay cả khi anh chỉ đứng yên và không cần phải làm gì, em vẫn yêu anh]

Vegas.Korravit:[...]

Peteeeeee.eeee: [... ngồi em vẫn yêu ... ngủ em vẫn yêu ... chạy em vẫn yêu.]

(*Thài ra bờ sông với hai ổng mất thôi)

Ngay từ đầu khi tôi phải nhăn mặt vì phải giải thích với một đứa trẻ trâu như Vegas, nhưng hóa ra bây giờ tôi lại cười tươi như vậy. Đồ ngốc này!!!

Vegas.Korravit:

[Là ai?] (*Ờ chắc là tui đó, đồ con trâu – người thái hay chửi đồ con trâu nha)

Peteeeeee.eeee: [Anh! 💕 💕 💕 💕 💕]

Vegas.Korravit: [He he]

"Hai người đang cãi nhau à? Em xin lỗi." Chay nhìn lên màn hình và cúi đầu với vẻ mặt tội lỗi.

"Không." Tôi đã chụp ảnh Porschay và gửi đến Vegas.

Peteeeeee.eeee: [/ảnh/]

Vegas.Korravit: [Hmm, làm tốt lắm]

Peteeeeee.eeee: [Làm tốt cái gì?]

Vegas.Korravit: [Không, làm việc của em đi]

Peteeeeee.eeee: [Được rồi]

Tôi vẫn để điện thoại trong túi quần như thường lệ và ôm đầu Porschay vào lòng. Nó trông vẫn như thể vừa làm điều gì đó tồi tệ nhưng có lẽ nó không biết rằng điều đó thực sự làm Vegas hài lòng vì nó khiến tôi phải nói những gì anh ấy muốn nghe. Tên khốn ngu ngốc đó!!! Ối giời ạ !!!!!

"P 'Vegas có vẻ yêu P' Pete lắm nhưng chắc đây là giai đoạn thăng chức (promotion period) như Kim ấy." Porschay nói nhẹ nhàng, như thể đang nói với chính mình, nhưng tôi có thể nghe thấy. Giai đoạn thăng chức à? Hoặc có thể nó là sự thật? Vegas chỉ muốn làm hòa với tôi hoặc có thể anh ấy thực sự phát điên vì tôi? Anh ấy có thể yêu điên cuồng như Chay nói lúc ban đầu. Nhưng khi chúng tôi ở bên nhau lâu, có thể anh ấy sẽ cảm thấy nhàm chán. Nhìn lại, cuộc đời tôi chẳng có gì nhiều. Nó không sống động hay thú vị chút nào. Nếu lúc đầu anh ấy nghiện tôi thì lâu dần có thể anh ấy sẽ chán.

Tôi và Porchay đến giúp Pol và Arm mua một vài thứ và sau đó chúng tôi về nhà. Trên đường đi, tôi không ngừng nghĩ về gia đoạn thăng chức đó. Tôi biết chắc là nhóc đó không cố ý nói vì trong đầu nó cứ nghĩ rất nhiều về cậu Kim. Vì vậy, nó có thể trông hơi điên rồ. Nó cho biết, trước đây cậu Kim không cho nó đi đâu hết, nhưng bây giờ cậu ấy cũng không quan tâm lắm, ít khi đi theo nó. Hơn thế nữa, lúc đầu Chay sẽ không đi chuyến này với cậu Kim nhưng cậu Kim đã không giữ nó lại. Nó đã nói như thế. Tôi không biết phải trả lời như thế nào. Tôi chỉ có thể lắng nghe vì tôi không biết cậu Kim đang nghĩ gì. Nó có thể không có gì. Tôi không chắc lắm.

"Hôm nay chúng ta sẽ dùng bữa nhẹ trước. Sau đó đợi Tae, Time, Mew đến tham gia cùng. Khi họ đến là đêm Giáng sinh. Chúng ta sẽ dọn dẹp nhà cửa để chuẩn bị đón Giáng sinh." Sau bữa tối, Cậu chủ tất bật, thu xếp cho ngày mai. Cậu ấy dặn chúng tôi phải đi mua đèn để trang trí vì ngày mốt là lễ Giáng sinh và Cậu chủ sẽ ở lại đây để đón Tết. Đó là lý do tại sao tôi phải ở lại bãi biển gần một tuần.

"Vậy thì tôi ăn tối xong rồi. Tôi đi ngủ đây. Mệt rồi." Porsche nâng cốc nước lên uống và chuẩn bị ra khỏi bàn ăn. Bữa tối hôm nay do Arm, tôi và Pol nấu, và sự giúp đỡ của Chay khi còn là một người học việc và nó có thể ăn được.

"Sao lại mệt? Tao đã nói rằng chúng ta sẽ ăn nhẹ, nghĩa là chúng ta vẫn uống rượu mà."

"Tôi buồn ngủ. Tôi đi ngủ đây."

"Sao lại buồn ngủ, vừa mới xẩm tối thôi mà?" Cậu chủ miễn cưỡng nói.

"Còn cậu, thử đem công việc ra làm như tôi và Kinn xem sao nào? Tôi đã giải quyết cuộc điện thoại của khách hàng cho đến khi tai tôi ù đi rồi. Hơn nữa, Vegas lại đến chỗ chúng ta gấp. Nó vội đi gặp thằng bố nó hay gì không biết??" Porsche phàn nàn nguyên một bài diễn thuyết dài. Tôi đã lắng nghe một cách cẩn thận cho tới khi tôi nghe thấy từ Vegas. Anh ấy vội tới đây? Nhưng tất cả đã được sắp đặt sẵn, có một lịch trình về việc gặp gỡ khách hàng nào và khi nào gặp họ. Trên thực tế, nó không được xảy ra vấn đề gì.

[LINE]

Pv Pete: [Anh đang làm gì vậy?]

Tôi nhắn cho Vegas

Vp Vegas: [Ở nhà thôi]

Pv Pete: [Macau đâu?]

Vp Vegas: [Ở trong phòng nó và đang xem phim]

Pv Pete: [Anh đã ăn chưa?]

Vp Vegas: [Tôi sẽ xuống ăn giờ đây.]

Pv Pete: [Vừa xong. No căng.]

Tôi đã chụp ảnh đĩa cơm mới ăn xong của mình và gửi đến Vegas.

Vp Vegas: [Có bao nhiêu món?]

Pv Pete: [1 món]

Vp Vegas: [Không tin được]

Pv Pete: [Tại sao?]

Vp Vegas: [Tại em tham ăn]

Pv Pete: [Vegas!]

Vp Vegas: [Đi ăn đây]

[Chưa ngủ à?]

Pv Pete: [Sao?]

Vp Vegas: [Muốn gọi cho em]

Tôi đọc xong câu cuối và mỉm cười ngọt ngào. Khoảng cách này cũng tốt. Nó khiến tôi cảm thấy như .... Nó khiến tôi cảm thấy như mình mới mười bốn tuổi. Khi tôi có bạn gái đầu tiên ấy. Ah!!! Cái quái gì vậy !! Tại sao tôi phải xấu hổ chứ!

Thời gian chúng tôi xa nhau khiến tôi nghĩ nhiều hơn về khoảng thời gian chúng tôi bên nhau. Muốn nói chuyện với anh ấy nhiều hơn, muốn nghe giọng nói của anh ấy và muốn cảm nhận được vòng tay của anh ấy nhiều hơn nữa ...

"Mấy giờ rồi, Tae, Miew đến vào ngày mai à?"

"Không biết." Cậu Kinn đáp lại Cậu chủ.

"Làm sao mày có thể không biết chứ?"

"Vậy tại sao mày lại hỏi tao?" Kinn quay lại hỏi.

"Tao sẽ tổ chức một vòng rượu khi Tae, Time, Miew ở đây." Cậu chủ tỏ vẻ kiên quyết cho đến khi những người xung quanh lắc đầu. "Nhưng hôm nay ăn nhẹ trước đã." Tôi giúp Arm, Pol dọn bàn ăn và rửa bát. Về phần Cậu chủ, cậu ấy đã gọi điện cho Chay để nhờ kết nối hệ thống âm thanh. Tôi không biết gì về điều đó, vì vậy tôi đã sử dụng kỹ năng biến mất thật nhanh của mình. Tốt hơn nên lẻn vào phòng ngủ.

"Ai cho phép tụi mày vào phòng hả? Quay lại ngay. Tao bảo quay lại !! Tao sẽ hát karaoke." Sau khi mọi người giải tán đi ngủ, tiếng ồn ào của Cậu chủ vang lên khắp nhà. Nhưng hãy giữ sức cho ngày mai thôi. Tin tôi đi. Không trừng phạt nổi chúng tôi hôm nay đâu. Tôi có thể có một giấc ngủ ngắn và nạp năng lượng vì tôi đã phải chuẩn bị tinh thần cho sự điên cuồng suốt Giáng sinh và đêm giao thừa. Hãy cố gắng im lặng tận hưởng sóng biển và ngủ một ngày! Nhá !!! Tôi đã làm đủ trò rồi .

Tôi không nghe bất cứ lời phản đối nào, bước thẳng vào và nằm trên giường, trong khi đang nhắm mắt bình yên thì Cậu chủ cứ gõ cửa phòng. Arm, Pol không ngăn cản cậu ấy à. Khỉ thật! Tôi đã làm phước như thế nào trong kiếp trước vậy chứ? Tại sao cuộc sống này lại khốn khổ như vậy? Tên khốn chết tiệt đó chắc phải có thù với tôi hay gì vậy.

Brzzz Brzzz ~ khi tôi đang lăn lộn trên giường thì đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi đến, tôi vội vàng bật dậy và cầm máy lên.....

To be countinued...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro