Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Aster (acc Wattpad: @BetterUnseen)

Tôi mặc một chiếc áo sơ mi trắng, chỉ quần âu và giày thể thao.

Khun Nủ đã làm phiền tôi, hỏi tôi có đang gặp Khun Vegas không nhưng khi tôi nói với anh ta rằng đó chỉ là đi gặp một người bạn mới, anh ta không hỏi thêm.

Trong khi đó, tôi tắt máy để không nhận bất kỳ cuộc gọi nào.

"Em đến đúng giờ quá." - Phi White vừa nói vừa cười với tôi.

Tôi thấy anh ta mặc một chiếc áo polo, anh ta trông rất chững chạc không giống như những gì tôi đang mặc hôm nay.

Tại sao anh ta trông giống như một giáo viên với trang phục của mình? Anh ta thể hiện khí chất của một người thân thiện với trẻ con và sẽ được lòng mọi người ở nơi làm việc.

"Tại sao chúng ta lại ở đây Phi White?" - Tôi hỏi.

Tôi thấy anh ta nhìn quanh trung tâm mua sắm có lẽ là để kiểm tra nó.

"Thực ra anh đã ở đây hai năm và anh vẫn chưa quen với nó." - Anh ta đột ngột nói với tôi. - "Anh cũng không có nhiều bạn bè."

Phi White gãi sau gáy, có lẽ còn ngại ngùng với những gì mình vừa nói.

"Thật sao? Anh đã làm việc cho Khun Ja được bao nhiêu năm rồi?" - Tôi hỏi.

Tôi chỉ nhìn thấy Khun Ja không quá một phút nhưng tôi biết rằng ông ta trông rất ngầu. Ông ta cũng không có những hành vi sai trái khác với lối đi của Khun Grey, người mà Porsche ghét vì sự trêu chọc của ông ta.

"Mới một năm."

Cả hai chúng tôi đều nói về công việc của anh ta khi đang tản bộ, tìm kiếm mọi ngóc ngách của trung tâm mua sắm. Anh ta nói rằng sẽ mua một số quần áo mới cho bản thân và muốn đi dạo đâu đó sau khi được nghỉ phép hai ngày.

"Làm việc với Khun Ja có căng thẳng không?" - Tôi hỏi anh ta khi chúng tôi bước vào một cửa hàng bán quần áo.

Tôi bắt đầu cuộc trò chuyện, đánh lạc hướng bản thân khỏi hành động đột ngột của Khun Vegas lúc trước.

"Không hẳn. Ông ấy chỉ làm công việc kinh doanh của mình và sẽ có thời gian ở một mình."

"Một người hướng nội." - Tôi thì thầm khiến anh ta bật cười. 

Trong khi anh ta đang kiểm tra nhãn hiệu của quần áo, anh ta tiếp tục nói. - "Không hẳn là một người hướng nội nhưng tâm trí của ông ấy đã bị ai đó chiếm hữu quá nhiều."

Khi tôi nghe anh ta nói từ ai đó, điều đầu tiên xuất hiện trong tâm trí tôi là kẻ thù. Tất nhiên, đó là điều duy nhất bạn có thể nghĩ đến trong thế giới mà chúng ta đang sống.

"Ông ta có nhiều kẻ thù không?" - Tôi tự hỏi ai có nhiều hơn, ông ta hay Khun Korn.

"Ý anh không phải vậy." - Sau đó Phi White quay mặt về phía tôi, cố gắng xem xét chiếc áo sơ mi. -  "Ông ấy đang đợi ai đó quay lại."

"Một người bạn?"

"Người yêu," - anh ta trả lời ngay và sau đó tiếp tục xem xét các màu sắc khác nhau của áo sơ mi.

Có thật không?

"Có phải người yêu của ông ta đã gặp người mới không?"

Tôi xin lỗi Khun Ja nếu chúng tôi đang bàn luận quá nhiều về ông. Mong ông tha thứ cho chúng tôi.

 Tôi thấy Phi White thở dài tựa hồ như bi thảm nói. - "Có lẽ và người ông ấy chờ đợi sẽ không bao giờ quay lại."

Tình yêu là điểm yếu của mỗi người. Tôi nghe nói rằng Khun Ja có sức ảnh hưởng, thành viên của RedEmpire và là một trong bộ ba. Có một Khun Grey mà tôi đã thấy một lần với nụ cười quái đản và tinh quái của ông ấy và cũng có một người mà tôi chưa bao giờ có cơ hội gặp - ông ấy tên là Khun Pat.

Khun Ja được biết là người để tâm đến công việc kinh doanh của riêng mình, làm những gì mọi người phải làm nhưng hơi đáng sợ. Mặt khác, Khun Grey vừa khó đoán, vừa tọc mạch nhưng đồng thời cũng rất thần bí. Ông ấy giống như kiểu người sẽ nói rằng đó không phải là việc của ông ấy nhưng sẽ cố gắng theo dõi bất cứ ai.

Trong khi Khun Pat, họ chỉ nói rằng ông ấy có cuộc sống riêng và hiếm khi gây rối với mọi người. Ông ấy có lẽ có cuộc sống tốt nhất vì không bao giờ để lộ bản thân nhiều và sẽ chỉ làm những điều tốt cho công việc kinh doanh của mình.

Trong số ba người, tôi nghĩ sẽ là tốt nhất nếu tôi có thể kết giao với Khun Pat. Không có tin đồn nào về việc ông ấy có vấn đề cả.

Khi nói chuyện với Phi White, tôi vẫn tiếp tục kiểm tra điện thoại của mình. Mặc dù nó chuyển sang chế độ im lặng nhưng tôi vẫn có thể thấy thông báo. Khun Vegas đã gọi cho tôi suốt thời gian qua.

"Tại sao anh lại hành động như vậy?" - Tôi hỏi khi nhìn chằm chằm vào màn hình. - "Anh thực sự không cần phải quan tâm đến tôi. Sao tự nhiên anh lại quan tâm quá như vậy?"

Điều đó khiến tôi bối rối. Một phần trong tôi trở nên bối rối với sự quan tâm đột ngột mà anh ta dành cho tôi, những món quà bất ngờ, những lời nhắn và thậm chí còn biết những chi tiết nhỏ về tôi. Tôi phải thừa nhận rằng, tôi bối rối với cách đối xử như vậy.

Tôi nhớ anh ta từng đi ngang qua, không thèm để ý đến tôi. Anh ta cũng nói chuyện với tôi như cách anh ta nói chuyện với những vệ sĩ khác. Và một ngày nọ, anh ta vừa tỉnh dậy như thể vui mừng vì nhìn thấy khuôn mặt của tôi. Tôi không hiểu điều đó vì nó xảy ra một cách đột ngột. Tôi trở thành tâm điểm chú ý của anh ta.

Tôi thấy rằng anh ta đang gọi lại cho tôi nhưng tôi từ chối trả lời.

Một mặt khác tôi đang trở nên điên loạn và cáu kỉnh. Nếu anh ta nhắm vào tôi để lôi kéo một lần nữa gây rối với Gia tộc Chính thì anh ta sẽ không bao giờ đạt được điều gì đó từ tôi. Nếu anh ta muốn gây rối với Khun Nủ hay bất kỳ ai trong số họ, anh ta không cần sử dụng tôi.

Những người trong Gia tộc Chính thường nói rằng gu của Khun Vegas là Porsche và họ đã nói với tôi điều đó vài lần. Họ nhắc nhở tôi rằng tôi có thể chỉ là một thay thế kể từ khi anh ta thất bại thảm hại trong việc tán tỉnh Porsche.

"Đừng lợi dụng tôi nữa được không?" - Tôi thì thầm.

"Có chuyện gì không, Nong Pete?"

Tôi đặt điện thoại vào túi và lắc đầu. - "Tiếp theo, Phi White anh  muốn đi đâu? Tôi có thể giúp anh."

Tôi cố gắng hết sức để mỉm cười, làm dịu đi những cảm xúc lẫn lộn mà tôi đang cảm thấy lúc này. Có lẽ tôi nên tập trung vào việc giúp Phi White mua thêm vài thứ và dẫn anh ta đi tham quan xung quanh.

"Anh đã tìm thấy một nơi để chúng ta có thể ăn trưa."

Cuối cùng! Cuối cùng cũng có thức ăn! Tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ chết vì đói.

"Phi White, ở đâu?" - Tôi nhìn quanh. Có rất nhiều chuỗi thức ăn nhanh và quầy hàng ăn uống ở đây bên trong trung tâm mua sắm.

Tôi thầm cầu nguyện rằng nó sẽ là một thứ gì đó cay chứ không phải một số món ăn với salad và pho mát. Tôi không biết, vị giác của tôi có lẽ không thích thức ăn có bơ và quá lành mạnh. Tôi thậm chí còn thích những thức ăn không tốt cho sức khỏe lắm hoặc đôi khi những thức ăn không healthy lại rất ngon.

"Thực ra đó là một nhà hàng cách đây gần năm phút. Anh đã đặt chỗ trước."

Vì vậy, anh đã chuẩn bị? Tôi là ai để từ chối, phải không? Anh ta sẽ đãi tôi một bữa, sẽ thật thô lỗ nếu tôi nói không.

"Em không sao cả, Phi White."

Cả hai chúng tôi cùng đi đến bãi đậu xe dành cho khách VIP. Vào thời điểm chúng tôi đến, tôi dừng lại vì bầu không khí kỳ lạ và sự im lặng trong lúc này có vẻ không ổn.

Phi White tiếp tục bước đi nhưng mắt tôi đã quét hết khu vực bãi đậu xe. Không có ai ở đây nhưng bản năng của tôi chắc chắn đang bảo tôi đừng tiến thêm một bước nữa.

"Đi nào." - Phi White cười mời tôi hướng đến anh ta.

Không. Tôi không ngốc khi biết rằng có điều gì đó không ổn. Là vệ sĩ đứng đầu của Gia tộc chính có nghĩa là cơ thể của chúng tôi phải luôn cảnh giác trước mọi nguy hiểm. Nơi đó đông hay không không quan trọng. Chúng tôi được huấn luyện để cảnh giác với môi trường xung quanh.

"Tôi không nghĩ chúng ta nên tiếp tục, Phi White."

Tôi thấy anh ta cười như thể điều đó không làm phiền mình. Anh ta là cấp dưới của Khun Ja và có thể có cùng vị trí với P'Chan. Anh ta cũng có thể cảm nhận được những gì tôi đang cảm thấy ngay lúc này. Anh ta thậm chí còn được đào tạo?

"Tại sao?" - Anh ta hỏi nhưng với một giọng điệu trêu chọc. - "Đến đây, Nong Pete chúng ta ăn một chút gì đó. Anh biết rằng em đang đói."

Tôi nhấc điện thoại lên và thấy thông báo một lần nữa.

"Pete! Trả lời điện thoại của em đi!"

"Em ở đâu?"

"Hãy gọi cho tôi nếu có chuyện gì xảy ra!"

Tất cả những thứ đó đều đến từ Khun Vegas. Anh ta có biết rằng điều gì đó tồi tệ sẽ thực sự xảy ra không?

Khi tôi nhìn lại Phi White lần thứ hai, đó là lúc tôi xác nhận rằng tôi phải rời khỏi đây. Tôi không quan tâm liệu tôi có bỏ rơi anh ta hay không vì bản năng của tôi đã cảnh báo tôi về sự nguy hiểm sắp đến.

Phi White đi về hướng của tôi nhưng một người khác đã thu hút sự chú ý của tôi, tôi có thể nghe thấy rõ ràng tiếng bước chân ở sau lưng mình phát ra từ góc bãi đậu xe.

"Fuck!" - Tôi chửi rủa khi có ba người đàn ông đến gần tôi.

Phản xạ của tôi rất tốt nên tôi có thể né được cú đấm của gã kia. Tôi sử dụng cánh tay của mình, tấn công chúng và đồng thời tự vệ. Tôi không mang theo gì cả. Tại sao tôi thậm chí quên mang theo dao bấm?

Tôi nắm lấy chân của hắn ta, vặn nó và ném hắn lên không trung. Chưa hết, một tên khác cầm dao khiến tôi phải lùi lại một bước, giữ vai và dùng đầu gối đánh vào đầu. Tôi giữ áp lực trong tay hắn ta để hắn buông dao.

Trong khi tôi đang ở đó, tôi giơ chân lên, đá vào tên khác, người đang định đấm tôi một lần nữa. Nín thở, tôi nhìn Phi White và thấy anh ta đang đứng đó, nhìn tôi chiến đấu.

Đôi mắt anh ta lấp lánh và đang mỉm cười như thể anh ta đã cảm nhận được sự chiến thắng.

Tôi đã làm gì anh? Vấn đề của anh là gì?

"Anh cần gì?" - Tôi hỏi khi chắc chắn rằng những con chó săn khác sẽ không có cơ hội dẫn đầu trò chơi này. 

Năm người đàn ông bước vào hiện trường nhưng lần này họ cao và to hơn tôi, toàn thân xăm trổ đầy mình và dường như sẵn sàng nghiền nát tôi ngay lập tức. 

Tôi đánh rơi điện thoại của mình trên sàn và những gì tôi thấy là tin nhắn cuối cùng của Khun Vegas.

"Gọi cho tôi nếu em cần tôi."

Sự chú ý của tôi chuyển hướng khi một lực mạnh vừa đáp xuống mặt, khiến tôi ngã lăn ra sàn. Tôi nhổ máu trên miệng. Khi tôi định đứng dậy, ai đó đá vào bụng tôi khiến tôi một lần nữa hộc máu.

Có một vài giây, tôi cố gắng đứng lên một lần nữa. Họ đang chặn đường theo đúng nghĩa đen nên cách duy nhất tôi có thể đi qua là đánh bại họ.

"Anh cần gì ở tôi ?!" - Tôi hét lên và giữ tốc độ tránh và tấn công cùng một lúc.

"Có người muốn gặp em, Nong Pete." - Phi White trả lời khiến tôi mất tập trung khi chiến đấu với những tên này.

Người nào? Khun Ja? Ông ta muốn gì? Không có lần nào tôi dính líu đến công việc kinh doanh của ông ta cũng như Khun Nủ mà tôi đang làm việc.

Chết tiệt. Tôi rên rỉ khi người đàn ông nắm lấy tay tôi và đẩy mạnh tôi xuống sàn đến nỗi tôi có thể cảm thấy khuỷu tay mình đau như búa bổ. Tôi thu mình lại, cố gắng hết sức để bỏ qua cơn đau. Tuy nhiên, họ không cho tôi cơ hội. Ai đó đá vào mặt tôi khiến tôi phải nhắm mắt lại.

Một gã khác giữ cả hai chân của tôi để ngăn tôi di chuyển khi tên kia tiếp tục tung một cú đấm vào người tôi.

"Đủ rồi. Ông ta nói rằng chúng ta nên đưa cậu ấy đi nhưng không phải giết cậu ấy." - Tôi nghe Phi White nói với lũ chó săn.

Tôi đã làm gì để xứng đáng nhận điều này?

Mọi người thật không công bằng.

Tôi cố gắng nhìn lên và thấy Phi White đang cúi xuống và điều tiếp theo tôi biết, anh ta đặt một chiếc khăn tay để che mũi của tôi. Cái mùi kỳ lạ chết tiệt đó!

Tôi đã cố gắng hết sức để di chuyển, như đá và di chuyển cánh tay của mình nhưng tất cả đều bị chúng giữ lại. Tôi không thể ngất đi! 

Và tôi nhớ ... Khun Vegas, hãy giúp tôi.

Tôi từ từ mở mắt, cố gắng điều chỉnh với ánh sáng rực rỡ và thời điểm tôi cố gắng cử động cơ thể cũng là lúc cơn đau ập đến. 

"Cậu ấy tỉnh rồi, cậu ấy tỉnh rồi."

"Thật tốt là cậu ấy còn sống."

Khi tôi mở mắt hoàn toàn, tôi nhắm lại một lần nữa khi Khun Nủ tiến về phía tôi và đặc biệt là ôm vào mặt tôi.

"Khun Nủ ... ouch ... ouch ..." - Tôi đẩy anh ta một chút.

Anh ta chỉ ôm mặt tôi mặc dù quai hàm và má tôi rất đau. Tôi nhìn Pol kéo Khun Nủ ra mà tôi muốn cảm ơn cậu ta bằng cả trái tim mình.

Mặt tôi đau nhức, mấy vết trầy gần môi, tay chân cũng có vết bầm tím.

"Tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ chết." - Tôi nói trong nhẹ nhõm.

Arm cười với tôi và giúp tôi ngồi xuống giường. - "Tao không nghĩ rằng Khun Vegas sẽ để điều đó xảy ra."

"Chết tiệt! Nó cư xử như mình là chồng của Pete! Nó thậm chí còn trở nên thân thiết với mày như vậy từ khi nào vậy ?!" - Khun Nủ phàn nàn đảo mắt khi sửa lại mái tóc màu nâu vàng mới tẩy của mình.

"Khun Vegas?"

"Khun Vegas đến đây suýt phá hỏng cổng của dinh thự." - Arm bắt đầu kể cho tôi nghe mọi chuyện.

"Anh ta nói với mọi người là mày sẽ gặp nguy hiểm đó là lý do tại sao mọi người đi theo anh ta để tìm mày."

Khun Vegas đã cảnh báo tôi vài lần nhưng tôi từ chối nghe. Tôi luôn nghĩ rằng anh ta có thể có ý định xấu với tôi và chỉ giả vờ rằng anh ta thực sự quan tâm. Bây giờ, tôi cảm thấy hối hận.

"Tên White đó cũng tệ nhỉ?" - Pol hỏi khi ôm Khun Nủ, ngăn anh ta nói.

"Nhắc mới nhớ, chuyện gì xảy ra với hắn ta vậy?"

"Hắn ta đã biến mất! Đừng tin tên khốn đó nữa!" - Khun Nủ hét lên.

Tôi vẫn đang phân vân với ý định của hắn ta đối với tôi. Tôi cũng đang thắc mắc điều hắn ta vừa nói rằng có người muốn gặp tôi. Tôi chưa bao giờ thân thiết với những người cùng đẳng cấp như Khun Kinn hay Khun Ja.

Nếu tôi sắp có kẻ thù thì đó sẽ là những vệ sĩ từ các thành viên trong gia tộc hoặc băng nhóm khác.

"Đây này." - Porsche bước vào cùng Khun Kinn và đưa cho tôi một viên thuốc. - "Thật tốt là tên khốn Vegas đã đến đúng lúc và mày không bị bắt."

"Ít nhất, hãy cảm ơn cậu ta." - Khun Kinn nói thêm. 

"Anh ta ở đâu?" - Tôi hỏi vì anh ta không có ở đây.

"Anh ta đang nói chuyện với bố và Khun Ja," - Khun Kim bước vào với khuôn mặt bất thường và cố gắng kiểm tra tôi. - "Mày đã làm rấ tốt, mày chỉ cần ngất đi."

Khi tất cả đều đã quay trở lại công việc riêng của mình, tôi cũng cố gắng đi bộ xung quanh dinh thự. Tôi có thể cứng đầu nhưng tôi cũng muốn nói lời cảm ơn đến Khun Vegas. Tôi không nhờ đến sự trợ giúp của bất kỳ ai vì tôi có thể tự xử lý vết thương của mình.

Tôi không biết. Nỗi đau mà tôi cảm thấy trong cơ thể không phải là đau đớn. Thực ra, nó cảm thấy thực sự kỳ lạ. Mỗi khi những điểm trên cơ thể tôi, nơi tôi nhận được vài cú đấm và đá bắt đầu đau, có một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ trong đó.

Chết tiệt. Có lẽ khóa đào tạo đã khiến tôi thành công.

Tôi dừng lại trước văn phòng của Khun Korn. Cửa mở rất dễ nghe được cuộc trò chuyện của họ. Tôi đang định gõ cửa nhưng tôi nghe thấy giọng nói của Khun Vegas trong cơn điên loạn.

"White là của ông nhưng ôngđang nói rằng ông không biết gì? Thật là nhảm nhí. "

Tôi chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của anh ta nhưng những gì tôi thấy là vẻ mặt lo lắng của Khun Korn có lẽ là trước hành động đột ngột của Khun Vegas.

"Ta không ra lệnh cho White gây rối với vệ sĩ trưởng và ta không quan tâm đến cậu ta." - Khun Ja giải thích vẫn điềm tĩnh nhưng giọng điệu của ông ấy đã có dấu hiệu xáo trộn.

"Ông có chắc là mình không biết gì về Pete không? "

Tại sao lại là tôi? Khun Ja không liên quan gì đến tôi.

"Tôi không biết cậu ta là ai và tôi không có bất kỳ ý định gây rối với cậu ta. "

"Vậy thì ai đã ra lệnh cho cấp dưới của ông bắt Pete ?" - Khun Korn hỏi.

"Đó là điều mà tôi không có ý kiến gì. Các vệ sĩ của tôi nói rằng White đã không trở lại biệt thự và có lẽ đã rời đi. Tôi vẫn đang cố gắng tìm hiểu. "

"Dừng lại với trò khốn nạn của ông." - Khun Vegas nói, vẫn chưa thuyết phục với những gì Khun Ja nói với họ.

Khỉ thật. Khun Ja chắc chắn lớn hơn anh ta rất nhiều nhưng anh ta vẫn cố gắng chửi bới ông ấy.

"Pete là con trai của Pam. "

Tôi sững người khi nghe điều đó từ miệng Khun Korn. Ông ấy ... đang nói về mẹ ruột của tôi?

"Cái gì?" - Cách Khun Ja hỏi cũng giống với những gì tôi muốn làm. - "Con trai của Pam?" 

" Tại sao Bác lại nói với ông ấy?" - Lần này là Khun Vegas cứ như thể anh ta đang che giấu điều đó.

Rốt cuộc thì ... Khun Korn và Khun Vegas có biết mẹ tôi không? Cả hai đều biết danh tính của tôi và ai là người đã sinh ra tôi?

"Ông có quá khứ dính dáng đến mẹ của Pete, Ja." - Khun Korn nói với giọng đều đều - "Đó là con trai của Pam."

Tôi không nghe nữa và đi ra vườn. Tôi cố hít thở không khí trong lành, hy vọng điều đó sẽ giúp tôi tỉnh táo.

Thứ nhất, Khun Vegas đã thể hiện sự quan tâm kỳ lạ nào đó đối với tôi. Thứ hai, anh ta và Khun Korn biết về mẹ tôi và thứ ba có khả năng mẹ tôi có quan hệ với Khun Ja.

Tôi thì không thường nổi điên nhưng điều này thật đáng buồn. Tại sao mọi người dường như đều biết về cuộc sống của tôi nhưng tôi lại ở đây, sống như không biết gì?

Họ đang chơi trò trốn tìm với tôi? Tôi đã làm gì để được đối xử như vậy khi tôi không làm gì sai với họ? Tại sao tôi lại có cảm giác như họ đang chơi đùa tôi vậy?

"Pete."

Tôi nhìn Khun Vegas và anh ta từ từ đi đến gần tôi. Tôi không có tâm trạng để chào anh ta như tôi thường làm. Tôi tức giận khi biết rằng anh ta biết hết mọi thứ của tôi ngay cả trước đó.

"Em đã nghe thấy gì đó, phải không?" - Khuôn mặt anh ta thể hiện sự lo lắng nhưng tôi không nghĩ mình nên tin anh ta.

"Anh biết về mẹ tôi?"

Tôi nhìn anh ta chằm chằm, hy vọng một câu trả lời rõ ràng. 

"Anh biết tên bà ấy và anh cũng biết về mối quan hệ của bà ấy với Khun Ja?"

Tại sao tôi không biết gì về bố mẹ mình và quá khứ của họ? Và những người thậm chí không có chung dòng máu với tôi thì dường như biết tất cả mọi thứ?

"Anh biết về nó khi nào?"

"Lâu rồi."

Tôi cảm thấy mất tinh thần sau khi nghe điều đó.

Khun Vegas cố gắng đưa tay sờ vào tôi nhưng tôi lùi lại một bước, tránh anh ta.

"Nói cho tôi biết Khun Vegas, tại sao anh lại gây rối với tôi?"

"Tôi không." - Anh ta phản bác. - "Hãy nghe tôi, Pete. Tôi chỉ muốn bảo vệ em."

"Tại sao?" - Tôi cao giọng. - "Thành thật mà nói, Khun Vegas. Anh có thể ngừng giả tạo việc dành sự quan tâm của mình đối với tôi được không. Nếu anh muốn tống tiền tôi lai lịch gia đình tôi thì đừng có lãng phí thời gian của mình nữa. Hãy ngừng lợi dụng tôi để tìm cách hủy hoại gia tộc chính đi."

"Tôi không muốn gây rắc rối với em!"

Tôi thấy vẻ mặt bình tĩnh của anh ta biến thành cái gì đó u ám nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ lo lắng.

"Tôi quan tâm em, Pete. Tôi quan tâm đến em là thật."

"Tại sao? Hành động của anh khiến tôi mất ngủ mấy ngày qua." - Tôi đã nói với anh ta với tất cả sự trung thực. - "Tại sao anh lại tỏ ra thích tôi như vậy?"

Tâm trí tôi từ chối tin rằng sẽ có một chút cơ hội là anh ta sẽ thích tôi. Họ đã cảnh báo tôi về anh ta và tôi luôn nhớ rằng anh ta có thể sử dụng tôi như một kẻ phục thù, một con rối và sẽ coi tôi như một con mồi.

"Bởi vì tôi...!"

Tôi thậm chí không thể tin được những gì anh ta vừa nói. 


"Anh ... sao?"

"Tôi không giả vờ bởi vì tôi thực sự là như vậy. Có lẽ em không biết gì về cảm giác của tôi đối với em. Tôi không nói lung tung, sự quan tâm mà tôi đang thể hiện với em không phải là giả tạo nhưng là sự chân thành." - Anh ta  thú nhận.

"..."

"Lý do tại sao tôi tiếp tục cảnh báo em là gia đình thực sự của em... hoàn toàn là một mớ hỗn độn."

Tôi nghĩ rằng tôi đang bắt đầu tin tưởng tất cả những lời nói của anh ta. Trái tim tôi nói rằng tôi bị thuyết phục và nên tin tưởng anh ta lần này.

"Làm thế nào anh có thể chứng minh điều đó?" - Tôi hỏi.

"Tôi sẽ kể cho em tất cả những gì tôi biết."

---

- Lời của tác giả -

Với những gì đang diễn ra ngày hôm nay, chúng ta có thể đánh giá cao nỗ lực của P'Bible và P'Build.

Gửi cho họ một số thông điệp khích lệ, hỗ trợ công việc của họ và ngày mai, Ep. 13 sẽ được phát sóng. Hãy để chúng ta đánh giá cao công việc của họ.

Tôi hy vọng P'Build sẽ ổn. Quá khứ của chúng ta sẽ không bao giờ định nghĩa chúng ta và học hỏi từ những sai lầm của chúng ta là điều khiến chúng ta trở thành con người và sẽ giúp cải thiện bản thân. Tôi đã đọc ở đâu đó rằng cuộc sống là một cuộc sống lâu dài. Chúng ta không thể thay đổi quá khứ nhưng miễn là chúng ta đang sống, chúng ta có thể học hỏi từ nó.

Để ai đó có trách nhiệm và khoan dung với họ là khác nhau. Chúng ta không hoàn hảo và bản thân chúng ta cũng có một phiên bản quá khứ mà chúng ta có thể ghét.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro