Chapter 3: Exotic Matter

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Imjohnlocked87, RRipley

Link: https://archiveofourown.org/works/22032082

Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả. Vui lòng không mang đi nơi khác hoặc chuyển ver.

☉☉☉

"John, anh có thể ngừng làm vậy được không?" Sherlock đảo mắt hỏi.

"Cái gì? Thích tất cả những thứ này?"

Stephen phá lên cười, và với khí thế kiên quyết, anh băng qua lối vào cơ sở của Avengers, băng qua nó, và bước vào nơi Stark, Steve, Clint và Natasha đang xem ảnh ba chiều vị trí.

"Anh đã tìm thấy anh ấy!" Clint hét lên vì phấn khích.

"Không, anh ấy không phải là Everett" Stephen trả lời.

Clint mở miệng để trả lời, nhưng ánh mắt của anh ta rơi vào Sherlock, sau đó quay lại Stephen và quay lại thám tử.

"Có gì trên Trái đất...?"

"Tuyệt. Tuyệt. Anh ấy có một người em trai. Tuyệt" Stark nhướng mày.

"Anh ấy không phải là Everett, và cậu ấy không phải là em trai của tôi." Stephen luân phiên hất cằm chỉ vào họ "Sherlock Holmes và John Watson. Bác sĩ Watson sẽ thay thế chỗ Everett nếu cần."

"Tuyệt vời. Một bác sĩ. Thật hữu ích" giọng điệu mỉa mai của Tony khiến Sherlock bước tới, nhưng John đã ngăn cậu lại.

"Tôi là một bác sĩ quân đội, có nghĩa là tôi có thể bẻ gãy mọi khúc xương trên cơ thể anh khi đang đọc tên chúng" anh trả lời khi đến gần Tony.

"Với chiếc áo đó, tôi nghi ngờ điều đó lắm."

"Nhìn đi, đồ ngốc, đừng nói chuyện với anh ấy như vậy vì muốn tỏ ra ưu thế ngu ngốc kia để bù đắp cho cảm giác đáng giá hơn cha của anh......"

"Sherlock!" John trách móc cậu.

Tony từ từ quay sang Sherlock, nắm chặt tay, sẵn sàng kích hoạt nắm đấm của bộ giáp Bleeding Edge và biến tất cả những thứ xấc xược đó thành tro trong chốc lát. Anh bước tới.

"Cậu nói gì?" Tony rít lên, đe dọa.

"Tôi ghét phải lặp lại chính mình. Anh đã nghe được. Tôi chỉ đang cảnh báo anh... Ồ!" Sherlock, người đang nhìn chằm chằm vào Tony, nhếch mép cười và quay sang Stephen, "Nó không phải là sự phức tạp vượt trội, anh ấy là..."

"Sherlock, đủ rồi," John cắt lời cậu, đoán trước rằng thám tử sẽ nói điều gì đó không tốt chút nào. Và anh không sai, bởi vì Tony, nhìn theo ánh mắt của thám tử, đỏ mặt và lùi lại. "Tôi không cần anh bênh vực tôi" bác sĩ càu nhàu.

"Nơi này quá nhỏ để chứa đựng hết tất cả các cái tôi ở đây" Steve thở dài, tò mò nhìn Sherlock, tự hỏi không biết cậu đã thấy gì ở Stark để có thể khiến tỷ phú tự cao tự đại đó từ bỏ, điều mà chưa ai từng làm trước đây. Anh nhìn xuống khi thám tử dán mắt vào anh, với cảm giác như anh đang bị quét qua.

Natasha gật đầu. Cô mỉm cười và đến gần Sherlock, thích thú vì sự giống Stephen.

"Natasha Romanoff," cô nói, đưa tay ra, mỉm cười quyến rũ, "Rất vui được gặp anh, anh Holmes."

"Sherlock, làm ơn" thám tử đáp, bắt tay cô. John nheo mắt nhìn điệp viên Nga.

"John Watson" anh nói khi đứng giữa Natasha và thám tử, với ý định rõ ràng là đánh dấu lãnh thổ của anh, khiến cô mỉm cười chế giễu.

"Rất vui được gặp anh. Giống Ross đến ngạc nhiên. Anh cũng xấu tính như anh ấy."

"Chuyện này sẽ kết thúc tệ hại" Clint thì thầm với Steve, anh ta cắn môi cười.

Anh nhìn Stark, người vẫn đang ở đằng sau và tiến lại gần John.

"Cảm ơn anh đã đến giúp chúng tôi" anh ta nói và bắt tay.

Khuôn mặt nghiêm túc của bác sĩ sau cuộc chạm trán với Stark, giãn ra.

"Tôi không thể tin được" anh cười, "Tôi đang bắt tay với Captain America."

"Steve, làm ơn," anh nói, bắt chước Sherlock. John cười khúc khích. "Vậy, anh đã ở trong quân đội?"

"Đội trưởng ở Northumberland Fusiliers thứ năm. Ba năm ở Afghanistan," John trả lời, chào theo cách quân đội Anh.

"Đội trưởng Steven Rogers, Thế chiến thứ hai" làm theo cách của người Mỹ.

Cả hai cười khúc khích, và Tony đảo mắt. Đó trông giống như một cuộc gặp mặt của các cựu sinh viên. Natasha đến gặp anh.

"Đừng lo lắng, chỉ vài ngày thôi cho đến khi Ross xuất hiện trở lại."

"Tôi không thèm quan tâm nếu anh ta xuất hiện" Tony gầm gừ.

Natasha ngạc nhiên nhìn anh. Stark hắng giọng, và cô cau mày. Điều gì đã khiến Tony bất an như vậy?

"Ý tôi là, tôi không hiểu tại sao họ phải ở đây. Chúng ta là Avengers, vì Chúa, chúng ta có thể xoay sở một cách hoàn hảo mà không cần người giả dạng."

Natasha bật cười, nhìn Clint tham gia cùng Steve cổ vũ cho thám tử và bác sĩ. Nói chính xác hơn, chỉ có bác sĩ đang trò chuyện với họ, bởi vì thám tử chỉ gật đầu khi cậu cảm thấy họ đang nói về mình. Ánh mắt của cậu chuyển từ việc xem xét kỹ lưỡng những người đối thoại của mình đến việc đi quanh phòng như thể cậu đang lập một bản đồ về nó.

"Chà, tôi nghĩ chúng ta có thể cắt bỏ những thứ tào lao xã hội và chuyển sang..." Stark bắt đầu.

"Sherlock Holmes!" Tiếng kêu của Peter vang lên sau cánh cửa vừa mở bên trái khiến mọi người giật mình.

Cậu thiếu niên chạy đến chỗ thám tử, nhìn chằm chằm vào cậu với sự phấn khích giống như John đã thể hiện khi anh gặp Avengers. Peter quay sang John.

"Bác sĩ Watson! Chà! Cháu là một người hâm mộ lớn với blog của chú. Điều đó thật tuyệt! Cháu thích cách chú viết. Thật hấp dẫn! Và phần hay nhất là những trường hợp chưa được giải quyết!"

John ném cho Sherlock một cái nhìn tự mãn, người đang trợn tròn mắt, ngạc nhiên nhìn cậu thiếu niên, người đang đứng trước mặt cậu, hơi mở rộng vòng tay.

"Hãy nói cho cháu biết những gì chú có thể đoán về cháu."

"Peter..." Tony gọi lại. Điều đó sẽ không kết thúc tốt đẹp.

"Không, không, thực sự! Cháu luôn muốn làm điều đó. Nào. Hãy nói cho cháu biết những gì chú thấy. Hãy hạ gục cháu."

Thám tử quay sang người thiếu niên, người đang nhìn cậu đầy mong đợi. Tony bước tới. Anh không muốn Peter bị thương.

Sherlock đọc được trong mắt cậu thiếu niên nỗi đau khổ khi mất cha mẹ, những năm tháng khóc thương họ, sự cô đơn, bị người khác từ chối, cảm giác khác biệt - và tuổi thanh xuân cũng giống như chính cậu. Cậu cũng đọc được sự ngưỡng mộ và sùng kính dành cho Tony, niềm tự hào khi thuộc về các Avengers, khi cảm thấy rằng cuối cùng cậu bé đã tìm thấy vị trí của mình.

Chàng thám tử nhếch mép. John đã chuẩn bị để cắt đứt cậu, lo lắng về những gì có thể phát ra từ miệng Sherlock.

"Các Avengers có thể tự hào khi có cậu. Cậu là một thành viên quý giá của nhóm. Và Stark rất tự hào cùng ngưỡng mộ cậu, mặc dù anh ấy sẽ không bao giờ nói với cậu điều đó."

Dường như trong một khoảnh khắc Peter sẽ vỡ òa vì tự hào. Cậu bé quay sang Tony, người đang nhìn Sherlock đầy biết ơn trong một giây và lấy lại niềm tự hào khi nhìn Peter.

"Đừng tin một lời mà thám tử này nói với cháu. Đừng để nó đi vào đầu cháu."

Peter cười khúc khích.

Cánh cửa mà Peter từng xuất hiện lại mở ra, và Bruce Banner xuất hiện, phớt lờ những người đang tập hợp lại, và hướng tới Strange.

"Chúng ta có một vấn đề. Còn nhớ tọa độ không - thời gian mà anh yêu cầu tôi tra cứu không? Quả thực có dị thường."

Stephen mím môi.

"Chết tiệt."

"Anh yêu cầu anh ấy tra tọa độ không - thời gian?" Tony nhướng mắt đến chân tóc, sửng sốt, "Anh?"

"Tôi sợ có điều dị thường, nhưng tôi không thể tìm kiếm nó."

"Làm ơn đi. Anh kiểm soát thời gian. Tất cả những gì anh phải làm là cầm viên đá xanh đó và..." Tony trả lời.

"Không đơn giản đâu" Strange bực bội đáp.

"Tại sao?" Steve cau mày, lo lắng hỏi, "Anh kiểm soát thời gian."

"Tôi đã nói là tôi không thể!" Stephen đã khóc.

Gã nhắm mắt và mím môi.

"Tôi đã phạm sai lầm, được chứ? Đó có phải là điều các người muốn biết không? Tôi đã mắc sai lầm bởi..." gã nhìn sang Sherlock, người cau mày lo lắng. Vì vậy, đó là những gì đã xảy ra. "Tôi đã sai lầm trong việc thay đổi dòng thời gian. Ngay cả khi tôi kiểm soát thời gian, tôi cũng không thể sửa chữa sai lầm mà bản thân đã mắc phải."

"Một sai lầm?" Tony, Bruce và Steve hỏi, hoảng hốt. Sai lầm của Phù thủy Tối thượng nghe có vẻ nguy hiểm.

"Đúng vậy, tôi đã... bị phân tâm."

"Ồ, tuyệt vời. Nhà ảo thuật đã bị phân tâm" Tony gầm gừ, "Có chuyện gì vậy, quả bóng bay của anh có bị gì không?"

Stephen nghiêng đầu.

"Đừng so sánh tôi với một pháp sư lễ hội!" Strange gầm lên "Chuyện này rất nghiêm trọng!"

"Anh ấy nói đúng, Tony, chuyện này rất nghiêm trọng. Anh ấy đã tạo ra sự bất thường", Bruce ủng hộ.

"Bất thường là cái quỷ gì?" Clint hỏi.

"Dòng thời gian mà Stephen đã phá vỡ lẽ ra phải được đóng lại trong một vũ trụ song song. Nhưng trước khi nó bị đóng lại, một thứ gì đó đã thoát ra."

"Làm sao có thể xảy ra chuyện đó? Làm sao lại có thể phạm sai lầm như vậy?" Bruce đã rất ngạc nhiên.

"Tôi... tôi rất mong muốn được giúp đỡ ai đó, và tôi đã không cẩn thận."

"Hoàn hảo" Natasha càu nhàu. "Chà, nó không tệ lắm đâu. Anh đã luôn nói rằng những bước nhảy đến một vũ trụ khác bị giới hạn về thời gian, và bất cứ bước nhảy nào đều bị thu hút bởi vũ trụ ban đầu của nó."

"Trừ khi thứ gì đã nhảy từ vũ trụ này sang vũ trụ khác, hắn sẽ nhảy sang một vũ trụ khác nữa, nhận ra rằng bản thân có thể di chuyển giữa chúng. Sau đó hắn có thể di chuyển theo ý muốn", Bruce trả lời và Stephen gật đầu.

"Đó là thứ đã bắt cóc Everett" Sherlock can thiệp.

"Chà, điều đó thật dễ dàng. Hãy trả hắn về vũ trụ của hắn, và Everett sẽ trở lại," Steve quyết định.

"Chắc chắn rồi," Tony ủng hộ. "Anh chỉ cần làm vòng tròn mà anh làm với bàn tay của mình, tạo một cánh cổng và đưa hắn trở lại thế giới của hắn."

"Tôi không thể làm điều đó. Như Bruce nói, hắn nhận thức được rằng hắn có thể du hành giữa các vũ trụ khác nhau. Một khi nhận ra điều đó, hắn sẽ không để lại dấu vết khi đi từ vũ trụ này sang vũ trụ khác", gã thở dài. "Hắn không phải là quay trở lại một thời điểm cụ thể trong quá khứ. Điều đó sẽ dễ dàng. Hắn là quay trở lại sự ra đời của một bất thường trong liên tục không - thời gian và ..."

"Anh không thể làm điều đó nếu anh là người tạo ra nó..." Tony ngạc nhiên.

"Tuyệt vời, tuyệt vời!" Steve càu nhàu.

"Để anh ấy yên" Sherlock xen vào, "Không có ích gì khi đổ lỗi. Các người phải tìm giải pháp."

Stephen nhìn cậu biết ơn. Gã đã bị đau đớn bởi những gì đã xảy ra, đến nỗi gã bắt đầu nghi ngờ khả năng trở thành Phù thủy Tối thượng của mình.

"Không", Stephen nhìn chằm chằm vào Sherlock sau khi thám tử nói "Anh là Phù thủy Tối thượng. Nhưng anh cũng là con người. Anh đã phạm sai lầm, có ai không phạm sai lầm? Tôi chắc chắn rằng tất cả những người ở đây đều đã phạm sai lầm."

"Sherlock..." John gọi lại.

"Không, Batman đúng," Tony nói. "Dù có chuyện gì xảy ra thì cũng đã xong. Bây giờ chúng ta phải sửa chữa nó. Bruce, anh có gì sao?"

"Vì Stephen không thể tạo ra cánh cổng, nên chúng ta có thể làm điều đó một cách nhân tạo, ý tôi là, không cần phép thuật hay điều khiển thời gian."

"Được rồi, nghe có vẻ dễ dàng."

"Đúng vậy, nhưng không phải vậy. Cánh cổng mà Stephen mở ra được giữ cố định bởi ma thuật, một lực mạnh thậm chí có thể chống lại trọng lực. Chúng ta không có lực đó và những cánh cổng chúng ta mở ra giữa vũ trụ của chúng ta và những điều dị thường không ổn định. Không sớm thì muộn, chúng cũng đóng lại."

"Điều đó nghĩa là gì?" Natasha hỏi.

"Có nghĩa là chúng ta có thể đi, nhưng không thể quay lại nếu cánh cổng đóng lại. Chúng ta sẽ bị mắc kẹt trong vũ trụ đó mãi mãi. Tệ hơn nữa, nếu nơi mở cổng bị vỡ ra khi chúng ta băng qua nó, nó sẽ xé nát chúng ta thành từng mảnh, và tôi đảm bảo với mọi người rằng nó sẽ không phải là một cái chết thú vị."

"Không có cách nào để giữ nó sao?"

Bruce lắc đầu.

"Hãy thử kết hợp phản vật chất" Tony gợi ý.

"Phản vật chất?" Clint hỏi.

"Đúng, vật chất tối. Nó là thứ tạo ra sự cân bằng của các lực trong vũ trụ. Có lẽ, cùng với vật chất, nó sẽ chống lại lực hấp dẫn và mang lại sự ổn định cho cánh cổng."

"Chắc chắn rồi! Tại sao tôi không nghĩ ra điều đó?"

Bruce chạy đến phòng thí nghiệm. Những người khác im lặng làm theo. Anh nhấn nhiều phím trên bảng điều khiển, và một mô phỏng của cánh cổng xuất hiện lơ lửng giữa chúng.

"Đây là những gì chúng ta có cho đến bây giờ. Đây là vũ trụ của chúng ta", chỉ vào một dải thẳng đứng màu xanh lục, "Đây là nơi xảy ra điểm bất thường. Chúng ta đã tính toán điều này bằng cách tính đến nơi Everett biến mất. Nếu chúng ta chỉ sử dụng vật chất để kết nối họ..."

Một miệng núi lửa được tạo ra trong mỗi dải ngày càng sâu hơn, cho đến khi kết nối cả hai vũ trụ bằng một loại đường hầm. Quá trình mô phỏng tiến bộ theo thời gian, và khi máy đo thời gian đánh dấu ba giờ, đường hầm bị vỡ làm hai.

"Chúng ta đã chết" Bruce thông báo. "Nhưng nếu chúng ta thêm phản vật chất vào mô hình..." Bruce nhấn một vài phím, đưa nó vào mô hình toán học. Đường hầm giữa hai nơi thẳng đứng đã được tạo lại, và bộ đếm bắt đầu hoạt động trở lại. Một giờ, hai, ba, bốn, năm, và nó đã ổn định. Mọi người đều nhìn chằm chằm vào mô hình. Tony và Bruce mỉm cười. Họ đã làm được.

"Có chuyện gì với ngài Holmes vậy?" Peter thì thầm với John. Bác sĩ quay lại và thấy Sherlock đang ngồi trên ghế cao, mắt nhắm nghiền, ngón tay ghim dưới cằm.

"Anh ấy không sao. Anh ấy đang ở trong Cung điện tâm trí của mình."

"Ồ, Cung điện tâm trí!" thiếu niên tự hỏi, "Vậy, chú ấy đi vào bên trong nó?"

"Nếu tôi nói với cậu..."

"Tôi nghĩ chúng ta đã hiểu" Bruce thông báo. Đồng hồ điểm mười giờ, và cánh cổng vẫn còn nguyên vẹn.

"Anh là một thiên tài, Bruce" Steve khen ngợi và vỗ vào lưng anh.

"Nó sẽ không hoạt động" giọng nói trầm ấm của Sherlock vang lên từ phía sau căn phòng.

"Anh đang nói gì vậy, đồ ngốc? Chúng ta đang tận mắt chứng kiến ​​điều đó" Tony trả lời.

"Không, những gì anh đang thấy là một mô hình dựa trên giả thuyết rằng cả vật chất và phản vật chất đều không đổi. Đó là lý do tại sao nó tồn tại trong thời gian, nhưng trong vũ trụ..."

"Chúng không giữ vững" Bruce thì thầm, ấn tượng và bị đánh bại. Sherlock đã đúng.

John mở to mắt nhìn thám tử. Nếu cậu ấy thậm chí không biết rằng Trái đất quay xung quanh Mặt trời, thì làm sao có thể biết được chuyện gì đang xảy ra với vật chất và phản vật chất?

"Đừng ngạc nhiên như vậy. Đó là lỗi của anh, với tất cả những bộ phim tài liệu mà anh bắt tôi phải xem" cậu càu nhàu.

"Phim tài liệu?" Clint cáu kỉnh. "Với tất cả sự tôn trọng, cần nhiều hơn một bộ phim tài liệu để làm những gì Bruce làm."

John nói "Kiến thức của anh ấy vượt xa những bộ phim tài liệu, ngay cả khi anh ấy không muốn thừa nhận."

Sherlock xua tay một cách miễn cưỡng.

"Dù sao thì, làm những gì anh ấy làm cũng không khó đến thế" Sherlock chỉ vào Bruce.

Bruce nghiêng đầu và mím môi lại, khó chịu nhìn vị thám tử một cách nguy hiểm, một tia sáng xanh lục rọi vào mắt anh ta.

"Sherlock, đừng chọc giận anh ấy" John cảnh báo.

"Vâng, Batman, anh sẽ không muốn gặp người bạn xanh của anh ấy đâu."

Người thám tử nhìn John, tò mò.

"Tôi sẽ giải thích với anh sau, nhưng Đừng. Chọc. Tức. Anh. Ta. Vì Chúa."

"Chà, nếu anh thông minh như vậy, hãy tiếp tục" Bruce càu nhàu, tắt mô hình đang bay lơ lửng trước mặt họ.

Sherlock đứng trước bảng điều khiển.

"Vâng, hãy xem anh có thể làm gì. Cần một thiên tài để xử lý việc này." Tony chế giễu.

Vị thám tử nhìn chằm chằm vào bảng điều khiển trong vài phút. Cậu nhắm mắt lại, thu thập thêm thông tin từ Cung điện tâm trí của mình. Cậu vẫn như vậy trong năm phút cho đến khi, như thể thức dậy, cậu nhấn một số phím, kích hoạt trình chiếu. Cậu liếc nhìn Tony một cách chế giễu.

"Chính xác là một thiên tài," cậu nhìn John, người mỉm cười thích thú.

"Giải pháp của anh là gì, Sherlock?"

"Chúng ta có vật chất và phản vật chất, như Ben nói."

"Bruce" nhà khoa học gầm gừ.

"Bất cứ điều gì. Chúng ta cần ổn định chúng, và để làm được điều đó, chúng ta cần một thứ phi thường."

Bruce mở to mắt nhìn cậu.

"Chắc chắn rồi! Làm sao chúng tôi không nghĩ đến điều đó," anh ta nhìn Tony và cau mày, "Tại sao anh không nghĩ đến điều đó? Anh là một thiên tài mà."

"Chỉ là may mắn cho người mới bắt đầu" tỷ phú càu nhàu.

"Vật chất kỳ lạ là gì?" Peter tò mò hỏi.

Bruce giải thích: "Vật chất kỳ lạ có khối lượng âm. Chúng ta, Trái đất và mọi thứ khác trong vũ trụ đều có khối lượng dương, đó là lý do tại sao nó bị hút bởi lực hấp dẫn."

Sherlock tiếp tục: "Những vật chất kỳ lạ, có khối lượng âm, đẩy lùi nó, như thể nó là một vật phản trọng lực."

Tony tiếp tục: "Một lực phản trọng lực hấp dẫn, có khả năng tạo ra rất nhiều áp lực lên không - thời gian, nhiều áp lực hơn mức có thể có ở lõi của một ngôi sao neutron, và điều đó sẽ giữ cho lối đi giữa các vũ trụ luôn được mở."

"Và nó sẽ ổn định chứ?" Steve hỏi.

"Miễn là chúng ta muốn" Bruce trả lời, chỉ vào quầy của thiết bị mô phỏng, đã hơn hai mươi bốn giờ.

"Tuyệt vời" John trầm ngâm, và những người khác cười khúc khích khi họ nhìn Sherlock và Tony nở mũi.

"Stark cần gì?" Steve trầm ngâm, Natasha và Clint bật cười, vị tỷ phú này dường như phớt lờ họ.

"Chà, đã đến lúc đến nơi mà Ross biến mất."

-----

"Anh không cần phải giết anh ta," Everett rên rỉ, nhìn vào cơ thể vô hồn của người đàn ông mà Holmes vừa bắn vào trán để lấy xe của anh ta. "Chỉ cần cho anh ta xem khẩu súng, anh ta sẽ đưa nó cho anh. Anh không thể đi xung quanh giết người."

Holmes không trả lời, mở cửa hành khách và đẩy Everett vào trong, người bị trói hai tay sau lưng, ngã như một cái bịch trên ghế. Khi người đàn ông kia vòng qua để vào cánh cửa khác, anh tiếp tục cố gắng giải thoát bản thân. Ross bực bội càu nhàu một mình. Anh thậm chí đã không thể nới lỏng được nó.

Holmes ngồi xuống bên cạnh anh, và từ một trong các túi áo khoác, anh ta kéo ra một chiếc mũ trùm đầu màu đen, trùm lên đầu Everett. Nhân viên CIA nhất thời cảm thấy không thở được, lớp vải dính chặt vào mũi và miệng mỗi khi hít vào.

"Tại sao?" anh chỉ đơn giản hỏi.

"Tại sao anh cứ cố gắng cởi trói khi nghĩ rằng tôi không thể nhìn thấy anh?" Holmes cười khúc khích khi Ross cứng người. Holmes chưa bao giờ nhìn khi anh cố gắng thả lỏng, anh đã làm nó rất tốt. "Trông đừng ngạc nhiên. Việc của tôi là biết những thứ mà người khác không biết."

"Chúng ta đang đi đâu vậy?"

"Nhà."

Hắn khởi động xe với tốc độ tối đa. Everett nghiêng từ bên này sang bên kia để xác định bất kỳ âm thanh quen thuộc nào sẽ cung cấp cho anh manh mối về nơi họ sẽ đến. Rõ ràng mục tiêu duy nhất của Holmes là khiến anh được ghi nhớ. Và nếu họ ở London... Anh mỉm cười. Holmes sắp mắc sai lầm. Nơi họ sắp tới sẽ có rất nhiều cảnh sát.

Chiếc xe dừng lại với một cơn gió khô khốc, và Ross lo sợ trong giây lát rằng Holmes có thể đã đọc được suy nghĩ của mình. Nếu hắn không có khả năng đó, hắn đã gần anh. Anh cau mày trước âm thanh đó - một chiếc khóa. Holmes đang cố gắng mở một cánh cửa.

"Nào" hắn ra lệnh, nắm lấy cánh tay và kéo anh "Bước. Mười bảy", hắn cảnh báo, và sau đó tiếp tục kéo anh, buộc anh phải loạng choạng đứng dậy. Ross nín thở. Có vẻ như anh đã đúng, anh nói với chính mình, khi anh ấy nghe Holmes mở một cánh cửa khác. Thêm một lần kéo nữa và họ băng qua nơi này.

"Bước," Holmes cảnh báo một lần nữa, buộc anh phải lùi lại. Một cánh cửa khác mở ra, Holmes đẩy mạnh khiến anh ngã xuống, nhưng thay vì nằm trên sàn, anh lại ngã trên một tấm nệm. Một tấm nệm? Cái giường.

Holmes cởi mũ trùm đầu và vuốt lại mái tóc bết vào trán bởi mồ hôi. Hắn đã hành động với sự pha trộn giữa cứng rắn và nhạy cảm với anh khiến anh bối rối. Như thể anh cảm thấy hắn đối với anh một sự giận dữ vô hạn và sự dịu dàng tuyệt vời. Ross gần như hoàn thành liên lạc. Nếu anh nhắm mắt lại, nó gần giống như... Không, không đâu Everett, anh tự nhủ. Đừng mơ mộng nữa. Tập trung vào bản thân.

"Chúng ta đang ở đâu?" anh hỏi.

"Phố Baker"

"Đây sẽ là nơi đầu tiên họ tìm kiếm tôi."

"Tôi biết."

Ross nhướng mày, ngạc nhiên. Đến giờ, cảnh sát phải biết rằng chính Holmes đang rời London với một người. Nhưng không có ai ở đó ngoài hai người họ.

"Tại sao anh lại đưa tôi đến đây?"

Holmes trả lời: "Khi bị chứng hay quên, điều quan trọng là phải trở lại môi trường quen thuộc để giúp não bộ ghi nhớ. Có cảm giác quen thuộc không?"

Ross nhìn quanh. Căn phòng khá nhã nhặn. Chiếc giường hẹp, tủ quần áo tối màu và một bàn làm việc nhỏ cạnh cửa sổ. Đặc điểm phân biệt duy nhất, một chiếc cốc của quân đội Anh. Anh thở dài. Anh phải tiếp tục diễn kịch câm để sống sót.

"Cốc quân đội của tôi" anh nói, trong một thay đổi trong không khí. Nhưng Holmes đã quá thông minh để nuốt chửng miếng mồi nhỏ đó.

Everett lục lại trí nhớ của mình. Holmes đã nói rằng Watson đã từng chiến đấu ở Afghanistan. Anh ta đã bị bắn. Anh ta đã giải ngũ và trở về London với số tiền lương hưu ít ỏi của mình. Lẽ ra anh ta không có gia đình nếu ở chung một căn hộ.

"Điều duy nhất tôi có khi trở lại" anh trầm ngâm và thấy một ánh mắt kỳ lạ trong mắt Holmes, đầy buồn bã và tức giận. Hy vọng rằng nó đúng. Ross hít sâu. Anh ngày càng thích Watson này.

-----

Greg đang cúi mình bên xác người cạnh bờ biển, tìm kiếm manh mối với Anderson để cho họ biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng họ không có gì. Anh đã thề với chính mình. Khi họ gặp khó khăn, họ tìm đến Sherlock. Nhưng bây giờ, rõ ràng là anh ta đã có một tên trốn thoát khỏi Sherlock ở New York và một tên khác ở London giết người.

Điều thú vị là Sherlock đang điều tra vụ án giết người không rõ nguồn gốc, giống như vụ án của thi thể bên cạnh anh ta. Ba người đàn ông bị giết không rõ lý do và không có mối liên hệ nào với nhau. Một ở Hackney, một ở Brixton và cái tiếp theo ở Công viên St. James và cái cuối cùng này ở Lambeth.

Nhưng Sherlock bối rối trước những vụ giết người. Cậu chắc chắn không cư xử như thể cậu là hung thủ. Anh lắc đầu. Thật là một điều ngu ngốc để làm. Nếu ai đó biết cách che đậy sự thật rằng bản thân là tác giả của một vụ giết người, đó sẽ là Sherlock. Nhưng cậu đã không. Greg biết cậu, và anh biết kẻ sát nhân tự xưng là phản xã hội cấp độ cao không phải như vậy. Với John, anh ấy đã đạt được sự ổn định mà trước đây anh ấy chưa có. Dù Donovan có cố gắng đến đâu và máy quay đã chứng minh điều đó, nhưng không phải Sherlock đã làm điều đó, anh chắc chắn, nhưng anh ta sẽ cần một Sherlock thứ ba để chứng minh điều đó.

Chết tiệt.

"Có lẽ đó là một tấm da" Anderson đánh bạo, đưa Lestrade ra khỏi suy nghĩ của mình.

"Một tấm da?"

"Ý tôi là, một chiếc mặt nạ. Ai đó sẽ cố gắng giả mạo Quái dị. Có rất nhiều người muốn kết thân với cậu ta. Nếu cậu ta bị kết tội giết người và tống vào tù, anh có tưởng tượng được họ sẽ thế nào không làm gì với cậu ta? Cậu ta sẽ không tồn tại được mười phút."

Greg rùng mình với ý tưởng này. Anderson thường không xuất sắc, nhưng đó là điều gần nhất mà họ phải giải thích. Chất lượng của các cảnh quay trên máy quay thật khủng khiếp. Biết rằng có thể dễ dàng mạo danh cậu. Nhưng đó không chỉ là khuôn mặt: cách hắn ta di chuyển, vẻ điềm tĩnh của khuôn mặt, đều giống nhau.

"Chúng ta sẽ làm việc với giả thuyết đó ngay bây giờ," anh rút điện thoại ra và quay số "Mycroft?" anh hỏi, không chắc chắn. Với anh trai của Sherlock, anh chưa từng biết. Một phút anh tỏ ra niềm nở, và phút sau, anh nhìn bạn như một con bọ gớm ghiếc. "Tôi cần gặp anh" anh nhắm mắt và đỏ mặt. Tại sao anh ấy lại nói như vậy?

Có vẻ như anh trai của Sherlock cũng rất ngạc nhiên, vì anh ấy đã im lặng một lúc để giải mã cụm từ. Cuối cùng, anh ta hắng giọng.

"Tất nhiên. Tôi đang gửi xe đến cho anh. Năm phút nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro