9 | Thật đáng yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu quân gia logout, Giáng Tuyết Bạch Đầu ở trong trò chơi không quen biết ai, trừ Phùng Quý Hiên chẳng có lấy người bạn thứ hai, khung bạn sạch sẽ như không nhiễm một hạt bụi.

Thường Tiếu mất mác thoát game, hôm nay lại không có việc gì cần làm, dứt khoát ôm gấu bông chùm chăn ngủ. Cậu mơ màng ngủ thẳng tới khi trời tối đen, lúc mở mắt lần nữa đã là 7 giờ.

Di động có một tin nhắn mới, không cần nhìn cũng biết là của Thường Thu, trừ chị ấy ra sẽ không ai gọi điện hay nhắn tin cho cậu. Thường Thu nói tối nay vẫn không về dùng cơm, phải đi gặp khách hàng, bảo anh tự làm gì đó ăn.

Thường Tiếu giữa trưa chỉ ăn chút bánh mì, vốn ý chí chiến đấu sục sôi theo Quý Hiên hạ phụ bản nên không thấy đói, nhưng giờ thì khác, bụng sôi ùng ục. Anh lượn lờ ở nhà bếp mấy vòng, mì tôm còn không thấy bóng.

Buồn bực lại tìm nửa ngày, Thường Tiếu chấp nhận số phận bất hạnh vào phòng mặc áo khoác cầm tiền, định xuống siêu thị mini dưới lầu mua vài thứ. Anh không thể gọi thức ăn đưa tới, cũng không thích ra nhà hàng xách về, chung quy không thể nói chuyện rất hạn chế. Vậy nên khi Thường Thu không ở nhà, mà trong nhà không có đồ ăn như hiện tại, đa số sẽ đi siêu thị mua một ít.

Không biết có tính là may mắn không, Thường Tiếu vừa bước tới cửa siêu thị mini thì nhìn thấy sườn mặt một cậu trai trong quán cà phê bên cạnh. Anh quả thật cảm thấy như quay về buổi sáng... nếu không phải trời đã tối, anh sẽ nghĩ mình đang nằm mơ.

Cậu trai ngồi trong quán cà phê không thể nghi ngờ chính là Phùng Quý Hiên, cô gái đối diện cậu hiển nhiên là Tôn Mẫn. Cô gái vẫn một bộ dáng thâm cừu đại hận sắp khóc rống lên, cậu trai thì một mặt không kiên nhẫn.

Thường Tiếu trừng lớn hai mắt, siêu thị mini ở cạnh trạm xe, quán cà phê này cũng là quán buổi sáng, hơn nữa vị trí của Phùng Quý Hiên và Tôn Mẫn không thay đổi. Cậu trì độn nghĩ, vậy chờ lát nữa có khi nào Phùng Quý Hiên lại bị dính cả người cà phê không?

Không đợi ý nghĩ quái dị của Thường Tiếu biến mất, mắt anh trợn lớn, miệng cũng há to, nhìn động tĩnh bên trong khung cửa sổ thủy tinh. Phùng Quý Hiên quả nhiên lại dính cả người cà phê, nhưng hiện tại không phải do bất cẩn đổ trúng mà là Tôn Mẫn đối diện đột nhiên đứng lên, hổn hển cầm tách hất lên mặt Phùng Quý Hiên.

Phùng tứ thiếu dường như cũng bất ngờ, hiển nhiên không nghĩ tới cô ta dám hất cà phê mình. Cô gái cũng sững sốt, hất xong tựa hồ hối hận, trên mặt có vài phần e ngại, không đợi Phùng Quý Hiên tức giận, vội vàng cầm túi xách chạy đi.

Thường Tiếu thấy cả quá trình, hoàn toàn không kịp phản ứng, còn bị Tôn Mẫn chạy ra đụng trúng. Sau đó lại nhìn cô ta vội vàng chạy đi...

Phùng Quý Hiên rủa một tiếng, đứng dậy lấy khăn giấy lau sạch cà phê trên mặt, nhưng một thân âu phục tinh tơm cùng áo sơ-mi trắng... đã hoàn toàn vất đi.

Cậu hơi nghiêng đầu liền nhìn thấy Thường Tiếu ngoài cửa sổ mặt ngu ngu nhìn chằm chằm mình, nhịn không được bật cười, thật sự quá trùng hợp.

Thường Tiếu đối diện với ánh mắt của Phùng Quý Hiên, có chút xấu hổ, vội dời tầm mắt đi, nhưng dư quang vẫn liếc nhìn đối phương. Cái liếc nhìn này khiến anh càng thêm hoảng sợ, cậu trai bất ngờ đi ra, bước vài bước tới trước mặt anh. Hoảng sợ tới mức anh thối lui một bước, vẻ mặt như cười như không này khiến anh không biết phải làm sao.

"Lại là anh à, thật trùng hợp, sáng vừa mới gặp. Nhà anh ở gần đây?" Trên áo sơ-mi của Phùng Quý Hiên thấm một mảng cà phê, tuy trời tối nhưng vẫn thấy rõ. Cậu như không để ý, khẩu khí vẫn không đứng đắn trước sau như một.

Thường Tiếu gật đầu, nhà mình ở ngay gần đây. Đột nhiên nhớ ra gì, vội lấy di động trong túi áo ra, nhanh chóng nhấn nhấn vài cái, sau đó đưa tới trước mặt Phùng Quý Hiên.

Phùng Quý Hiên nhất thời không hiểu được anh có ý gì, sau đó cúi đầu nhìn chữ trên điện thoại.

—— Nhà tôi gần đây, muốn thay quần áo không?

"Anh..." Phùng Quý Hiên hiếm khi do dự, liếc mắt nhìn Thường Tiếu, "Anh không thể nói sao?"

Thường Tiếu cũng sửng sốt, sau đó kéo khóe miệng gật gật đầu. Cậu trai này đã hoàn toàn quên hết, hơn nữa mấy tháng nay mình mỗi ngày đều lượn lờ trước mặt cậu ấy, đáng tiếc đối phương chưa từng chú ý...

Phùng Quý Hiên kéo xuống cổ áo dính bẩn, cởi một nút, nói: "Áo ướt quả thật rất khó chịu, làm phiền anh vậy."

Thường Tiếu mắt sáng rực, nhưng do anh cúi đầu nên đối phương không nhìn thấy, vội gật đầu dẫn Phùng Quý Hiên lại nhà mình. Kích động đến mức nhịp tim vượt 180, cả bước đi cũng không vững, như đang đạp trên mây, thiếu chút không nhớ nhà ở chỗ nào. Thế là những vấn đề như tại sao mình ra ngoài, đi siêu thị mua đồ ăn vân vân vân, đã sớm bị anh quên sạch sẽ.

Tâm tình Thường Tiếu kích động dị thường, không thể tin được mình đang dẫn Phùng Quý Hiên về nhà. Không dám đi quá nhanh, cũng không dám đi song song với cậu, chỉ có thể hơi cúi đầu liếc liếc người bên cạnh.

Hai người vào thang máy, Thường Tiếu vẫn đần độn cảm thấy không thật. Nhưng rất không như mơ chính là, đang giờ tan tầm, trong thang máy chật kín, không có chỗ cho thế giới hai người.

Ra khỏi thang máy, Thường Tiếu vội vàng móc chìa khóa, có điều khi sờ đến túi áo mặt liền thay đổi... không mang chìa khóa rồi.

"Sao vậy?" Phùng Quý Hiên nhìn khóe miệng đang nhướng lên của anh đột nhiên rũ xuống, hỏi: "Không phải quên mang chìa khóa chứ?"

Thường Tiếu chưa từ bỏ ý định lại sờ soạng mấy lần, đáng tiếc toàn thân từ trên xuống dưới của anh chỉ có 2 túi áo, lúc ra ngoài chắc chắn không mang chìa khóa rồi. Anh xấu hổ đỏ mặt, ở trên di động nhấn mấy chữ nhét vào tay Phùng Quý Hiên.

—— Quên không mang chìa khóa rồi...

Phùng Quý Hiên rất không nể mặt bật cười, hơn nữa còn cười rất sảng khoái, khiến mặt người vốn xấu hổ cúi đầu bên cạnh càng đỏ hơn.

"Đàn chị đâu? Chỉ ở chỗ nào, có chìa khóa không?" Phùng Quý Hiên nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Thường Tiếu, biết điều không chọc ghẹo nữa.

—— Chị hai ra ngoài gặp khách hàng...

Phùng Quý Hiên ho nhẹ một tiếng, ngưng cười, nói: "Nếu không anh theo tôi đến khách sạn? Tôi thấy đàn chị sẽ không về sớm được. Tôi như vậy về nhà ông già cũng lại lải nhải."

Thường Tiếu chớp mắt nhìn cậu, mặt đầy kinh ngạc, đầu so với vừa rồi còn choáng váng hơn, lượn vòng mấy chữ "Phùng Quý Hiên muốn dẫn mình đến khách sạn"... Mặc dù đề nghị này rất thuần khiết.

Phùng Quý Hiên thấy anh không tỏ thái độ, "Tốt xấu gì tôi cũng là phó tổng của anh, không phải bọn buôn người, yên tâm theo tôi, đàn chị nếu biết tôi bỏ anh một mình chỗ này chắc mai sẽ trực tiếp lột da tôi."

Thường Tiếu nhanh chóng thành thật gật đầu, hoàn toàn không thể thoát khỏi hai chữ "khách sạn". Vì vậy cứ thế lại cùng Phùng Quý Hiên xuống lầu.

Đợi đến khi xuống lầu rồi Thường Tiếu mới hồi hồn về, nghĩ phải báo Thường Thu một tiếng, cầm di động gửi một tin nhắn, nói chị biết mình quên mang chìa khóa, theo Phùng Quý Hiên đến khách sạn đợi một lúc, khi chị về thì gọi anh.

Tin nhắn vừa gửi đi điện thoại liền kêu vang, người gọi đương nhiên là Thường Thu.

Phùng Quý Hiên dường như có chút tò mò, nghiêng đầu nhìn di động trên tay cậu, xem chừng là đang nghĩ anh không thể nói thì nghe điện thoại thế nào.

Thường Tiếu dưới ánh mắt dò xét của đối phương nhấc máy, Thường Thu bên kia lập tức blabla...

"Ra ngoài lại không mang chìa khóa! Vừa rồi gửi tin nhắn đã dặn em ra ngoài phải nhớ mang chìa khóa theo, thật không thể để em ở nhà một mình được. Tối thui thế này ra ngoài đi dạo, lỡ gặp người xấu thì sao? ..."

Thường Tiếu bất đắc dĩ chớp chớp mắt, không đợi Thường Thu mắng mình xong, di động trong tay thình lình bị người rút lấy. Cậu giật mình, thuận theo ngẩng đầu lên nhìn.

Phùng Quý Hiên cười với cậu, cầm điện thoại của cậu lại cười, nói: "Đàn chị à, em sao có thể là người xấu. Em trai chị đang đi với em, em sẽ dẫn anh ta đến khách sạn trước."

Thường Tiếu lập tức dựng tai nghe cuộc đối thoại của họ. Chẳng qua giọng Thường Thu rất lớn, căn bản không cần dựng tai cũng có thể nghe rõ.

"Cậu muốn dẫn Thường Tiếu đến khách sạn? Rồi rồi, khách sạn tốt hơn quán bar nhiều, nếu cậu dám dẫn nó đi lêu lổng cẩn thận tôi đến báo cáo với cụ Phùng nhà cậu đấy. Nói thật, cậu tôi càng không yên lòng."

Phùng Quý Hiên bị chị chọc cười, không đứng đắn nói, "Yên tâm đi, em trai chị là nam chị còn không yên tâm gì. Nhưng được đàn chị nhắc nhở, em mới phát hiện em trai chị thật đáng yêu nha."

Thường Thu bên kia nổi giận, Thường Tiếu bên này nhất thời đỏ mặt. Tuy Phùng Quý Hiên chỉ nói giỡn, nhưng anh nghe được lời này trong lòng vẫn đập nhanh vài nhịp.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro