239: SAO TỔNG THỐNG ĐẠI NHÂN LẠI CÓ THỂ BỤNG ĐÓI ĂN QUÀNG?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bọn họ không hiểu tình huống này ở hiện trường, nhưng rõ ràng nhất là hôm nay! Nhất định! Tuyệt đối!
Không thể chọc Lệ Diệu Xuyên tức giận, nếu không, ngày này năm sau, chính là ngày giỗ của bọn họ.

Hạ Tiểu Khê: “Lệ...” Vốn là cô muốn gọi tên anh, nhưng mà cô lại cảm thấy quan hệ của mình và Lệ Diệu Xuyên
vẫn là đừng để Lục Vân biết tốt hơn, nếu không Lục Vân tìm hiểu kỹ càng như vậy, chuyện cô xem mắt thế
Khương Trà Trà không thể dối gạt nữa sao?

Cô gắng gượng đổi thành: “Lợi... lợi hại! Hội đấu giá sao, vậy các người đi nhanh đi! Đi trễ liền không còn chỗ
ngồi.”

Lệ Diệu Xuyên không có mặt, ai dám ngồi?

Lệ Diệu Xuyên sải bước đi nhanh để lại bóng lưng cho cô, Lục Vân lập tức đuổi theo.

Hạ Tiểu Khê thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng người đàn ông đáng sợ này cũng phải đi, trong lòng cô rất nhớ anh,
nhưng mà cô cũng không biết, tại sao bọn họ lại gặp mặt trong tình huống như vậy.

Hơn nữa còn.... đối mặt như vậy.

Đột nhiên bước chân của người đàn ông dừng lại, anh xoay người sáng, vẻ mặt dửng dưng liếc cô: “Cô.... đối tượng hẹn hò của cô, không đuổi theo sao?”

Lục Vân: “Tiên sinh, ý của anh là?"

“Hội đấu giá trong hai giờ, cậu hy vọng cô ấy ở bên ngoài bị gió lạnh thổi sao?”

“Nhưng mà—”

“Cậu là quan ngoại giao, xem ở mặt mũi của cậu tôi sẽ sắp xếp một vị trí cho cô ấy trong buổi đấu giá, để cho hai người có thể trao đổi thật tốt.” Bốn
chữ cuối cùng anh nói rất chậm, cắn chữ rất nặng, giống như đang làm cảnh cáo sau lưng cho cô.

Nếu không phải hai tên đặc vụ sau lưng mắt lom lom nhìn anh chằm chằm, anh đã sớm giam cầm Hạ Tiểu Khê vào ngực, làm cho cô biết, chọc giận một người đàn ông nhớ nhung quá mức sẽ có hậu quả gì.

Mà bây giờ, anh không thể không xếp cho cô một chức vụ là đối tượng hẹn hò của quan ngoại giao mới có thể mang cô đến bên người, thật cảm
thấy.... thật là tệ hại vô cùng!

Hiện trường hội đấu giá.

Lệ Diệu Xuyên được người hầu hướng dẫn đến một phòng riêng, đây phòng riêng kiểu Trung Hoa, cửa sổ còn có rèm, có thể làm cho bên ngoài không thấy được khách quý bên trong, mà khách quý lại có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả vật đấu giá trên đài.

Mà trong phòng riêng, Lệ diệu Xuyên ngồi ở vị trí tầm mắt cao nhất, bên cạnh là Lục Vân, mà xa nhất là Hạ Tiểu Khê.

Theo thói quen cô muốn lấy dưa trên bàn cắn, nhưng suy nghĩ một lát liền cảm thấy không ổn, cho nên cô chỉ có thể cầm ly trà thượng hạng không
ngừng uống, hóa giải sự lo âu giờ phút này.

Sau khi người chủ trì trò chuyện lặt vặt xong, hội đấu giá chính thức bắt đầu.

Món đồ đầu tiên là chữ mẫu của một đại sư quốc học, giá khởi đầu là một triệu. Đây là món đồ đầu tiên, vì lấy được giá tốt, các nhà giàu và phú
thương bên dưới không buông tha kêu giá, cuối cùng, một số giả ngoại quốc dùng giá mười triệu lấy được cái này.

“Mười triệu, phải tài trợ được bao nhiêu trẻ em vùng khó chứ.” Hạ Tiểu Khê cảm thán trong lòng.

Ngón tay Lệ Diệu Xuyên không nhịn được gõ mặt bàn: “Lục Vân, lấy danh nghĩa của tôi, đi cảm ơn sự cống hiến vì từ thiện nước C của người đó.”

“Dạ."

Thấy tầm mắt của anh còn ở trên người Hạ Tiểu Khê. Ánh mắt Lệ diệu Xuyên trầm xuống: “Bạn gái! Của cậu! Tôi sẽ chăm sóc giúp cậu.”

Lúc Vân trả lời một tiếng liền đi ra ngoài.

Vì vậy trong phòng, chỉ còn lại Lệ Diệu Xuyên, Hạ Tiểu Khê và hai đặc vụ.

“Hai người vẫn đứng không đi, là cho rằng tôi sẽ bụng đói ăn quàng ra tay với đối tượng hẹn hò của người khác sao?”

Đặc vụ lắc đầu liên tục, tại sao tổng thống đại nhân lại là người như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro