Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà xuất bản của Taehyung kết hợp với trường tiểu học ở trung tâm thành phố tổ chức hoạt động. Nhà xuất bản quyên góp sách cho nhà trường, lại sắp xếp cho một số tác giả viết sách thiếu nhi cứ thứ Sáu lại đến trường kể chuyện hoặc hướng dẫn các em chơi trò chơi gì đó. Đương nhiên, Taehuyng là dựa vào thân phận biên tập của "chị Hướng Nhật Quỳ" mà đi.

Giờ học tương tác của Taehyung đến ba giờ mới bắt đầu, anh thấy thời gian vẫn còn sớm nên đi ra ngoài hút điếu thuốc, chẳng ngờ lại gặp người quen nên mới đứng lại nói chuyện một chốc. Lúc này thấy cũng sắp đến giờ, Taehuyng liền đưa cả Đường Đường và Jungkook vào chỗ anh chuẩn bị lên lớp. Vừa vặn phía cuối lớp có chỗ trống, Taehuyng nói với chủ nhiệm một tiếng, sắp xếp cho bọn họ ngồi ở đó, lại lấy thêm một ít thức ăn đem đến.

Giờ học tương tác kiểu này thường sẽ có một chủ đề chính, chủ đề mà Taehyung chuẩn bị là "Bảo vệ môi trường". Nhưng lúc nhìn dáng người đang ngồi phía cuối lớp, Taehuyng đột nhiên đổi ý: "Chủ đề hôm nay của chúng ta là: Xin lỗi. Thầy muốn hỏi các con, các con cho là lúc làm những việc gì thì phải xin lỗi nào?".

Ngồi dưới lớp đều là những bé còn nhỏ tuổi, nghe Taehyung nói thế liền nhao nhao thảo luận:

"Lúc làm bạn khác khóc ạ".

"Con thấy lúc vô tình đánh trúng bạn khác thì phải xin lỗi ạ".

"Lần trước con làm dơ đồ của mẹ, bố bắt con phải xin lỗi ạ".

"..."

Không khí trong lớp học vô cùng náo nhiệt, nói thật là Jungkook cũng có phần bất ngờ, lúc bắt đầu công việc có vẻ hơi cứng nhưng lại rất chú tâm, những câu chuyện nhất thời bịa ra cũng rất sinh động, các bạn nhỏ dường như cũng rất thích anh. Đến lúc gần hết tiết, có một bạn nhỏ giơ tay xin phát biểu, thụ nghe thấy bạn nhỏ đó nói: "Thưa thầy, thầy có người thầy muốn xin lỗi không ạ?".

Taehyung : "Có".

"Đó là người thế nào ạ? Là bạn tốt ạ?"

Anh nhìn về phía cậu: "Người đó, đối với thầy là vô cùng vô cùng quan trọng, còn quan trọng hơn các loại đồ ăn vặt, các món đồ chơi, các bộ phim hoạt hình mà các con thích nhất cả trăm lần, cả ngàn lần, cả vạn lần".

Các bạn nhỏ dường như bị những con số to đùng kia dọa sợ, nhất thời im lặng.

"Thầy ơi, người đó đã quan trọng như vậy, sao thầy lại còn làm sai ạ?".

Taehyung : "Có lẽ là bởi người đó quá quan trọng, bởi vậy thầy hy vọng mỗi một chuyện liên quan đến người đó đều phải làm tốt nhất. Nhưng thầy lại rất ngốc, vẫn nói sai, làm sai rồi".

"Vậy thầy định xin lỗi như thế nào ạ?"

Taehuyng cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc, đáp: "Thầy vẫn chưa tìm được cơ hội để nói lời xin lỗi với người ấy, hơn nữa cũng không biết người ấy có chịu tha thứ cho thầy không. Không biết các con có đồng ý giúp thầy một tay không?".

Các bạn nhỏ bắt đầu xì xào bàn tán, Jungkook cũng nhìn anh đầy kinh ngạc. Qua một lúc, một bé gái đứng lên: "Nhưng mà chúng con không biết người ấy là ai ạ".

Taehuyng : "Hôm nay người ấy cũng đến, chính là chú ngồi ở dãy cuối cùng trong lớp đấy".

Lần này thì Jungkook đờ luôn ra rồi. Các bạn nhỏ ngồi phía trước đồng loạt quay lại nhìn cậu, đến Đường Đường cũng nhỏ giọng hỏi: "Chú ơi, là chú à?".

Jungkook nhất thời không biết phải làm sao, chỉ có thể lén lườm Taehyung một cái. Taehyung thì hay rồi, còn chẳng thèm để ý đến ánh mắt của cậu, cố ý không nhìn Jungkook . Lúc này, một bé trai chạy đến trước mắt Jungkook , hét to: "Chú, chú tha thứ cho thầy đi mà".

Mặt Jungkook lập tức đỏ bừng, mà bé trai đó dường như đóng vai trò mở màn, các bạn nhỏ trong lớp bắt đầu lên tiếng không dứt:

"Chú ơi, thầy đã xin lỗi rồi, chú cũng đừng giận thầy nữa."

"Đúng thế, đúng thế, lần trước bạn cháu làm hỏng cái thước kẻ của cháu, cháu cũng đâu có giận cậu ấy đâu."

"Chú ơi, mẹ cháu nói tức giận sẽ làm người ta già đi, nếu chú cứ giận mãi, sau đó già đi rồi, lỡ thầy không nhận ra chú nữa thì sao?"

"Chú ơi, nếu chú không tha thứ cho thầy thì thầy sẽ rất đau khổ, đau khổ sẽ ăn không vào, sẽ trở nên rất gầy giống...giống...giống như heo ấy ạ."

"Susu , cậu ngốc chết đi được ấy! Heo rõ ràng là rất béo cơ mà!"

"Ai bảo thế? Bố tớ hôm qua còn mua thịt heo gầy[1]cho tớ ăn!"

[1]Thịt heo gầy: Chỉ thịt heo đã được lọc bỏ mỡ.

"Tớ thấy thịt heo gầy chắc là thịt ở phần chân, trên thân heo thực sự rất béo."

"..."

Thế là, các bạn nhỏ bắt đầu mặt đỏ tai hồng, tranh luận kịch liệt về vấn đề heo béo hay không. Jungkook buồn cười nhìn sang Taehyung , anh chắc cũng không đoán được tình hình lại chuyển thành như thế, trông bộ dạng có vẻ luống cuống. Một giáo viên bên cạnh cũng không đứng nhìn được nữa, nhẹ giọng ho mấy cái, tiếng ríu rít như chim sẻ của các bạn nhỏ cuối cùng cũng nhỏ dần rồi yên lặng hẳn. Đường Đường kéo kéo áo Jungkook : "Chú ơi, chú pikachu là người tốt, chú ấy đã xin lỗi rồi, chú tha thứ cho chú ấy nhé?".

Jungkook nhìn về phía anh, thấy anh cũng đang nhìn mình. Cậu nghĩ anh nhất định cũng rất căng thẳng bởi cậu nhìn thấy bàn tay đặt trên bàn của anh đã nắm chặt lại.

Jungkook cười: "Ừm".

Giờ học kết thúc, giáo viên dẫn các bạn nhỏ đi sang chỗ khác chơi trò chơi, Taehuyng và Jungkook chầm chậm đi dạo quanh sân vận động.

Taehuyng : "Chuyện ngày hôm đó, em không còn giận nữa chứ?".

Jungkook trầm mặc một lúc, nói: "Lúc đó em vội vàng muốn nói cho mẹ em biết chuyện của chúng ta là vì giấu giếm bố mẹ thế này, trong lòng cứ có cảm giác tội lỗi rất nặng nề. Về sau em nghĩ kỹ lại thì thấy anh nói cũng đúng, tình huống hôm đó quả thật không thích hợp để nói chuyện ấy. Bởi thế, thật xin lỗi, thái độ ngày hôm đó của em tệ quá".

Taehyung thở phào một hơi: "Lúc sáng anh cũng không nghe điện thoại của em, xem như hòa nhau rồi".

Jungkook : "Anh dám cố ý không nghe điện thoại của em?".

Taehyung vội lắc đầu quầy quậy: "Không phải đâu, tối qua anh uống hơi nhiều, ngủ một mạch đến giữa trưa mới tỉnh, tỉnh dậy lại vội vội vàng vàng chạy qua đây luôn".

Nói xong anh lại dè dặt nhìn cậu một cái, thấp giọng hỏi: "Chúng ta, làm hòa rồi chứ?".

Jungkook : "Còn chưa. Còn một chuyện em muốn anh trả lời em".

Taehyung dừng bước nhìn cậu. Ánh mặt trời mùa đông có phần lười biếng chiếu trên mặt Jungkook , từng chút từng chút một nhạt dần đi. Jungkook gài một bông hồng gấp bằng giấy đỏ lên túi áo khoác ngoài của Taehyung , nói:

"Anh Taehyung , không biết đóa hoa hồng này có thể đổi một chỗ trên giường anh được không?".
______________

Ngày Jungkook chuyển nhà, Taehuyng gọi cả Jimin lẫn Hoseok đến ăn cơm. Người xuống bếp đương nhiên là Jungkook , Taehyung ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm với Jimin và Hoseok . Thỉnh thoảng quay đầu nhìn thấy hình dáng cậu bận rộn trong bếp, chẳng hiểu sao trong đầu anh lại hiện lên bốn chữ "uyên ương mới cưới", nụ cười trên mặt không cách nào xóa đi được.

Jimin mặt đầy khinh bỉ: "Ông đây là đang qua mùa đông hay qua 'xuân' thế?".

Taehyung vừa ngọt ngào vừa cảm khái, đáp: "Ông không hiểu đâu".

Jimin : "...Tôi cũng chẳng muốn hiểu chút nào".

Lúc ăn cơm, Jimin nhìn đồ ăn trên bàn, thèm đến nỗi nước dãi cũng sắp rớt cả ra. Mấy hôm nay ở công ty ăn cơm hộp với Hoseok , chất béo trong bụng thật sự là quá ít rồi. Jimin vừa giơ đũa ra định gắp một miếng thịt heo xào ớt thì có một đôi đũa từ bên cạnh thò ra đè chặt lấy đũa của cậu. Jimin nhìn Hoseok : "Anh làm gì thế?".

Hoseok : "Cậu không được ăn".

Jimin : "Tại sao?".

Hoseok ho nhẹ một tiếng: "Dễ nóng...không tốt".

Hoseok vừa nói vậy, cả Taehyung lẫn Jungkook đều nhìn chằm chằm vào Jimin .

Taehuyng : "Sao thế, dạo gần đây ông bị nóng nghiêm trọng lắm à?".

Jimin đầu tiên là ngẩn ra, sau đó dường như nhớ ra chuyện gì đấy, căm tức trừng mắt nhìn Hoseok : "Nóng cái đầu anh, tôi cứ muốn ăn đấy!".

Giống như muốn xả cơn tức, Jimin múc luôn cả thìa đầy thịt heo xào ớt vào bát mình. Hoseok bó tay nhìn cậu một cái, kéo bát của Jimin lại gần, cẩn thận gắp hết hoa tiêu vứt đi, lại đem toàn bộ mầm đậu trong đó chuyển sang bát mình: "Không phải cậu không thích ăn mầm đậu sao, cứ đưa hết cho tôi là được".

Một loạt hành động này của Hoseok vô cùng tự nhiên, Jimin dường như cũng xem là lẽ thường tình, vui vẻ cúi đầu xuống ăn, chỉ có Taehuyng và Jungkook là mặt mày đầy khó hiểu nhìn hai người. Giống như cảm giác được trên bàn ăn có phần im lặng, Jimin ngẩng đầu lên: "Sao không ăn gì thế? Đừng khách sáo chứ!".

Taehyung : "Hai người...quan hệ tốt thật đấy".

Jimin đang ăn hào hứng, không rảnh trả lời Taehyung , lại là Hoseok đáp: "Cũng được".

Taehyung : "Cái cũng được này...là cũng được loại nào thế?".

Hoseok ngẩng đầu nhìn Taehyung một cái: "Cậu đoán xem".

Taehyung & Jungkook :...

Jungkook nghĩ một chút, đẩy bát canh chân vịt đậu hũ đến trước mặt Jimin , Jimin vừa gặm cánh gà vừa nhìn cậu.

Jungkook có phần không tự nhiên: "...Ăn thanh đạm một chút thì tốt hơn".

Jimin : "...".

Ăn xong cơm, Jimin và Hoseok cáo từ ra về. Jungkook đi tắm, Taehuyng vào bếp rửa bát, rửa một hồi cũng chạy vào nhà tắm luôn. Jungkook nhìn bộ dạng cởi đồ chuẩn bị đi tắm của Taehyung , vừa tức vừa buồn cười: Không phải anh mới tắm lúc sáng sao. Taehuyng mặt mày vô cùng điềm tĩnh: "Lúc rửa bát để nước to quá, bắn ướt người rồi".

Jungkook : "...Anh đã dùng vòi cao áp để rửa bát rồi mà...ưm...", mới nói đến đây Taehyung đã tự ý đi vào, hôn thụ làm cậu chẳng nói được nữa. Sau đó cả buồng tắm hơi nóng vấn vít.

Tắm xong, Jungkook ngồi trên ghế sô pha, Taehuyng giúp cậu lau đầu. Jungkook nhớ đến bữa ăn vừa rồi, hỏi: "Jimin với Hoseok đều là đồng tính à?".

Taehyung : "Hoseok từ trước giờ vẫn là đồng tính không sai. Còn về Jimin , trước hôm nay anh vẫn luôn cho rằng cậu ta thích dạng đàn bà eo thon cơ đấy. Cậu ta lúc trước vẫn nói với anh cậu ta thích nhất là cảm giác 'đầy một bàn tay' mà".

Jungkook : "...".

Taehyung : "Nhưng bây giờ, nhìn thế nào cũng thấy cậu ta bị người khác nắm 'đầy một bàn tay' rồi".

Mà lúc này Jimin và Hoseok hai người đang cãi nhau trong xe - Đây là theo ý kiến một chiều của Jimin .

Jimin : "Cuối cùng, anh muốn thế nào?".

Hoseok : "Tôi chẳng muốn thế nào cả".

Jimin tức tới thở hổn hển: 'Anh còn nói anh chẳng muốn thế nào? Lúc nãy trên bàn ăn, anh! Anh! Anh!".

Cậu nói đến ba chữ "anh" rồi mà vẫn không thốt được hết câu.

Hoseok bật cười: "Tôi làm sao?".

Jimin : "Anh còn cười!".

Tay trái Hoseok cầm bánh lái, tay phải nắm tay Jimin , thấp giọng nói: "Đừng làm loạn nữa!".

Lại là bốn chữ này! Jimin thật sự muốn khóc mà không có nước mắt, mỗi lần nghe thấy Hoseok nói câu này cậu liền chịu thua.

Từ ngày hai người lên gường, quan hệ giữa cả hai nằm vào diện vô cùng tế nhị. Nói tóm lại, Jimin còn chưa kịp thương khóc cho trinh tiết cái cửa sau của mình thì đã bị một loạt những hành động không thể tưởng tượng của Hoseok làm cho đau đầu.

Tỷ như: Cậu vốn cho rằng lần đầu lên gường đó chỉ là hành động an ủi giữa bạn bè với nhau, cậu mơ hồ làm rồi thì cũng coi như xong, mọi người cứ xem như không có gì xảy ra là được. Thế nhưng ngày thứ hai, Hoseok mặt mày đầy hạnh phúc đem cháo đến cho cậu ăn là chuyện gì? Lâu lâu lại hôn cậu một cái là chuyện gì?

Hay ví như cậu cân nhắc Hoseok có phải là thích mình không, thế là cậu liền hỏi thẳng anh ta, Hoseok lại chỉ cười mà không nói gì. Mà đáng sợ hơn là: Bản thân cậu lại không thấy phản cảm với việc lên gường với một người đàn ông! Jimin nghĩ thế nào cũng thấy mình giống như đang mở một cánh cửa đến thế giới khác vậy, mà Hoseok , lại chính là người dẫn đường.

Nghĩ đến đây, Jimin hít một hơi thật sâu. Cậu quyết định rồi, ngày mai đến quán bar tìm đàn bà!
__________________

Lúc Taehyung và Jungkook đến phòng đặt sẵn thì Hoseok đã đợi ở đó rồi. Taehuyng nhìn trái nhìn phải một hồi, tò mò hỏi: "Jimin hẹn chúng ta đến ăn cơm mà bản thân còn chưa đến à?".

Hoseok : "Chưa thấy đâu".

Thế là ba người ngồi xuống uống trà tán chuyện. Không bao lâu sau thì nhìn thấy Jimin xuất hiện cùng một người con gái ăn mặc trang điểm rất thời thượng. Cậu ta còn đặc biệt đứng ở cửa, ra vẻ bảnh bao chào bọn họ: "Các vị, tôi đến rồi đây!".

Taehyung , Jungkook hai người không hẹn mà cùng nhìn sang Hoseok , Hoseok cười một tiếng: "Không giới thiệu người bên cạnh cậu với chúng tôi một chút?".

Jimin giống như khiêu khích, hôn một cái lên mặt cô nàng bên cạnh: "Bạn gái tôi, Nana".

Taehyung , Jungkook hai người lập tức "ồ" một tiếng. Hoseok lại vô cùng phong độ đứng dậy đưa tay ra, trên mặt còn cười tươi như gió xuân tràn về: "Hôm nay lời to rồi, không những được ăn cơm miễn phí, còn được làm quen với người đẹp. Chào cô, tôi là Hoseok ".

Người đẹp điệu đàng bắt tay Hoseok a: "Chào anh, nghe Jimin nói anh làm chủ biên ở nhà xuất bản, đây là lần đầu tiên tôi quen được biên tập đấy".

Hoseok giả vờ kinh ngạc: "Í, cậu ta không nói với cô bình thường tôi hành hạ cậu ta thế nào à?".

Nana : "Để tôi nhớ lại xem...À có, anh ấy nói cơm hộp anh mua rất khó ăn".

Câu này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều phì cười, bầu không khí có vẻ tốt không thể tốt hơn.

Jungkook hỏi nhỏ Taehyung : "Chuyện gì thế này?".

Taehyung lườm Jungkook một cái, nói với Jimin : "Ông có cô bạn gái xinh thế mà giờ mới đưa đến giới thiệu với bọn tôi, hôm nay nhất định phải phạt ông mấy cốc! Đi, cùng tôi đi chọn rượu!", sau đó anh túm lấy Jimin , kéo thẳng đi.

Đến khi hai người ra ngoài rồi, Taehuyng hỏi: "Ông làm sao thế? Từ bữa cơm hôm trước đến giờ mới có ba ngày, bạn gái này của ông từ đâu chui ra thế?".

Jimin : "Quen trong quán bar, ông thấy ổn chứ?".

Taehyung hoài nghi, mở miệng: "Ông với Hoseok không phải...".

Jimin : "Tôi có bạn gái, ông nhắc đến anh ta làm gì. Tôi với anh ta ngày trước cũng chỉ là người xa lạ, bây giờ là bạn bè bình thường thôi".

Taehyung : "...Được rồi, là tôi nghĩ nhiều quá rồi".

Lúc hai người ôm bình rượu vào phòng thì bên trong đang nói chuyện rất vui vẻ, Nana đã cười đến toàn thân rung cả lên. Vừa nhìn thấy Jimin , cô vội nói: "Jiminie , người bạn này của anh thật thú vị!".

Jimin liếc Hoseok một cái: "Thế à?".

Hoseok không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn Jimin .

Có điều bữa ăn ngày hôm nay, nhìn thì có vẻ là để Jimin khoe khoang hạnh phúc, nhưng chủ nhân lại ăn uống chẳng có tý cảm giác gì. Bởi trong suốt thời gian này, Hoseok đã hoàn toàn thể hiện được ma lực của những người đàn ông thành đạt: hài hước, ăn nói khéo léo, tự tin, có phong độ. Nói thật thì, lúc Hoseok từ tốn kể lại những chuyện thú vị mình gặp trong công việc, đến Jimin cũng nghe đến mê mẩn, Nana lại càng không phải nói, cô liên tục kêu lên những tiếng kinh ngạc. Hoseok còn nhiệt tình mời cả bọn cuối tuần đến thành phố bên cạnh tắm suối nước nóng, nói là vừa vặn đang có mấy thẻ chiêu đãi. So sánh lại, Jimin tự nhiên có vẻ quá bình thường.

Ăn xong, Taehuyng và Jungkook đi xem phim, Hoseok nói hôm nay mình không lái xe, nhờ Jimin đưa mình về nhà. Trên đường đi, Jimin lái xe, Nana ngồi ở vị trí phụ lái, Hoseok ngồi ở ghế sau. Có lẽ do lúc ăn cơm quá vui vẻ, đến khi lên xe ba người mệt quá cũng chẳng nói gì. Nana có vẻ buồn ngủ, Hoseok nhìn ra cảnh vật ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ ngợi gì. Đến khu Nana ở, ba người biến thành hai người, trong xe lại càng im lặng bất thường, Jimin chịu không được liền mở nhạc lên. Hoseok nghe thấy âm thanh quen thuộc vang lên thì hơi bất ngờ, là "You belong to me".

Bài hát này là bài anh thích, trên xe anh cũng mở không biết bao nhiêu lần. Jimin cũng chẳng nghĩ đến việc USB để trong xe có bài này, lại vô tình mở trúng, nhịn không được liếc lên gương chiếu hậu. Giống như cảm nhận được ánh mắt của cậu, Hoseok cũng quay lại nhìn lên đó, ánh mắt hai người gặp nhau qua tấm gương. Jimin lúng túng quay đầu đi, hắng giọng: "Bài hát này rất hay, phù hợp nghe lúc vẽ", Hoseok chỉ cười một cái.

Rất nhanh xe đã đến nhà Hoseok , anh xuống xe xong lại gõ gõ vào cửa kính chỗ Jimin ngồi. Jimin hạ kính xuống, lười biếng hỏi: "Làm gì thế, muốn trả tiền xe à?".

Hoseok : "Cuối tuần đi suối nước nóng đừng quên đưa bạn gái cậu theo nhé".

Jimin lẩm bẩm một câu: "Không có việc gì mà tự nhiên tử tế, không phải muốn gian dâm thì cũng là phường đạo tặc".

Hoseok cuối người xuống nhìn thẳng vào mắt Jimin : "Sao cậu biết tôi muốn gian dâm với cậu?".

Rất nhanh đã đến thứ Bảy, cả nhóm năm người đến trung tâm nghỉ mát lớn nhất của thành phố bên cạnh. Mùa đông mà, đương nhiên là nên đi tắm nước nóng, thoải mái biết mấy. Thẻ chiêu đãi của Hoseok quả không phải làm hàng, ba phòng hạng sang, mỗi phòng đều có một bể tắm đôi riêng biệt, không cần phải làm sủi cảo chui hết vào cùng một vạc dầu mà tắm chung với những người khác. Trước tiên, cả nhóm đến nhà ăn dùng bữa, Nana có vẻ vô cùng hào hứng, cứ quấn quýt lấy Jimin với Hoseok nói chuyện mãi không thôi. Ăn xong, Taehyung, Jungkook hai người trực tiếp nhận lấy khóa phòng rồi đi thẳng. Hoseok cầm chìa khóa hai phòng, đứng trước phòng mang số 106 nói với Jimin: "Một phòng là 106, một phòng là 107, cậu...muốn lấy phòng nào?".

Jimin đưa ánh mắt kỳ quái sang nhìn anh: "Phòng 107", sau đó đưa Nana vào phòng 107.

Hoseok chẳng nói gì, quay người tiến vào trong phòng, châm thuốc lên hút. Anh nghĩ: Một điếu thuốc, anh chỉ nhẫn nại đến hết thời gian hút một điếu thuốc thôi.

Kết quả, một điếu thuốc còn chưa hút hết, Jimin đã mở cửa bước vào.

Hoseok ngẩn ra, hỏi: "Sao cậu không ở lại phòng 107?".

Jimin: "Anh đùa gì thế? Người ta là con gái đấy!".

Hoseok: "...".

Jimin cũng chẳng thèm để ý đến Hoseok, thuần thục cởi bộ quần áo, lại quấn khăn tắm quanh hạ thân, bước vào suối nước nóng.

Hoseok đứng dựa vào tường nhìn cậu: "Cô nàng Nana đó, thật sự là bạn gái cậu à?".

Jimin liếc Hoseok một cái: "Đương nhiên rồi. Tôi biết anh nghĩ cái gì, nhưng tôi với cô ấy dù sao cũng quen biết chưa lâu, tôi lại không phải loại người tùy tiện".

Hoseok bật cười, Jimim có phần tức giận: "Anh cười cái gì?".

Hoseok: "Tôi cũng không phải người tùy tiện", nói rồi cũng bắt đầu cởi đồ.

Jimin: "Anh làm gì thế?".

Hoseok: "Tắm suối nước nóng chứ làm gì".

Quả thật là tắm suối nước nóng.

Hoseok và Jimin mỗi người ngồi một bên, Jimin lật giở tờ tạp chí mà khách sạn tặng, Hoseok lại cầm di động, hình như đang nhắn tin. Jimin thấy thật nhàm chán, giơ chân đá đá Hoseok: "Haizz, nếu anh không đến có phải tôi được một mình một bể tắm rồi không? Anh nói xem, cái chức chủ biên của anh làm việc có vẻ cũng vất vả quá rồi đấy".

Hoseok đặt điện thoại sang một bên, thoải mái nằm hẳn xuống: "Quen rồi. Cha mẹ đã ly hôn từ lúc tôi bé xíu, tôi sống cùng mẹ. Một người mẹ đơn thân nuôi con nhỏ rất khổ cực, bà thường xuyên làm việc đến rất khuya mới trở về, bởi thế tôi luôn ăn một mình, làm bài tập một mình, xem ti vi một mình...Quen rồi thì cũng chẳng có vấn đề gì nữa cả".

Không biết có phải do ngâm mình trong suối nước nóng rất thoải mái không mà giọng Hoseok chẳng cứng rắn như mọi khi mà trở nên có phần nhu nhược. Jimin nghe anh nói mà thấy chua xót, lập tức tưởng tượng ra hình ảnh một cậu bé bê cái ghế nhỏ ra trước cửa ngồi đợi mẹ về.

Jimin: "Mẹ anh quả thật cũng chẳng dễ dàng gì. Lần trước anh nói bà tái hôn, anh không vui, có phải là sợ người khác cướp mất tình yêu của mẹ dành cho mình không? Không nhìn ra anh còn có bệnh yêu mẹ quá đáng đấy!".

Hoseok không nói gì. Nói thật anh cũng suýt quên mình đã nói với Jimin chuyện này. Mặc dù có thất đức một chút nhưng lần đó quả thật là lừa cậu thôi. Đối tượng tái hôn của mẹ anh cũng đã gặp qua, là một người đàn ông dịu dàng, thành thật, anh rất yên tâm. Hơn nữa anh cũng đâu còn là trẻ con, chẳng có gì phải buồn cả.

Jimin thấy Hoseok mãi vẫn chẳng trả lời, dường như còn nhắm mắt lại đầy đau khổ, lòng lập tức căng thẳng, bơi đến bên cạnh Hoseok, đưa tay lên che mắt anh lại.

Jimin dè dặt nói: "Không sao đâu, anh đừng đau khổ. Mặc dù mẹ anh có một gia đình mới nhưng tôi tin là với bà, anh vẫn luôn là quan trọng nhất".

Hoseok nhấc tay cậu ra, mở đôi mắt sáng ngời. Anh nhìn Jimin chăm chú, hỏi: "Cậu đối với người khác cũng tốt thế này à?", còn không đợi Jimin trả lời, Hoseok đã hôn lên môi cậu.

Nụ hôn này không nhẹ nhàng như nụ hôn đầu tiên của Jimin và Hoseok, cũng không cuồng nhiệt như lần hai người làm tình. Lần này Hoseok rất dịu dàng nhưng lại day dưa không dứt, anh rất kiên nhẫn, từng bước từng bước một chiếm đoạt lấy lý trí của Jimin. Anh vuốt ve Jimin, nhịp điệu cực kỳ thong thả, chậm rãi khiến các giác quan của Jimin trở nên mẫn cảm dị thường. Cậu thèm khát những động chạm của Hoseok, thậm chí, cậu còn thèm khát có nhiều hơn thế. Tay Hoseok ở dưới, dịu dàng mơn trớn nhưng kiên quyết không lại gần nơi quan trọng nhất kia. Mặt Jimin đỏ bừng: Cái tên này, thật quá đê tiện!

Dường như nhìn ra được Jimin đang nghĩ gì, Hoseok cười một tiếng, ngậm lấy tai cậu, bắt đầu chậm rãi chuẩn bị cho Jimin, khiến thân thể cậu hơi run rẩy.

Hoseok dựa vào bên tai Jimin, nói: "Phòng này cách âm không tốt lắm, tiếp theo đừng kêu ra tiếng nhé".

Đêm tắm suối nước nóng, mới chỉ vừa bắt đầu.
_________________

Ba ngày sau lần đi tắm suối nước nóng, Jimin gọi điện cho Nana, hỏi cô sau giờ làm có rảnh không. Nana bảo cô cũng đang có việc muốn nói với cậu, hai người liền hẹn nhau ở một quán cà phê. Jimin đến trước, tâm tình rối loạn vô cùng. Hôm nay cậu hẹn gặp là muốn kết thúc cái quan hệ "người yêu" giữa hai người. Lần đó nhất thời nông nỗi đến quán bar mời mấy cô gái uống rượu, trong đó có người là Nana, khi đi từ quán ra, anh đã hỏi cô: "Hay là, chúng ta thử yêu nhau xem thế nào?".

Cậu chỉ là buột miệng hỏi thế, chẳng ngờ Nana lại nhận lời thật. Cậu đã nghĩ: Hay là, cứ yêu thật luôn đi. Nhưng qua cái đêm ở suối nước nóng kia, cậu không thể không thừa nhận, cậu có lẽ là...Tóm lại, cậu chẳng còn mặt mũi nào nhìn cô nàng "bạn gái" này nữa cả.

Một lúc sau Nana cũng tới. Jimin đấu tranh mãi vẫn chưa mở được miệng, Nana lại lên tiếng trước: "Xin lỗi, chúng ta chia tay đi".

Jimin: "...".

Nana: "Dù sao lúc đầu cũng đã nói chỉ là thử xem thế nào thôi. Không phải lúc đó anh cũng nghĩ thế sao?".

Nói thế cũng không sai, có điều sao nghe lại khiến người ta buồn bực thế nhỉ?

Jimin thấy hơi bực: "Tôi có thể hỏi tại sao không?".

Nana: "Tôi thích người khác rồi, trong mắt tôi, anh ấy là người đàn ông hoàn hảo. Hơn nữa, tôi cảm giác là anh ấy hình như cũng có ý với tôi".

Jimin nghĩ: Không đúng, từ lúc cả hai quen nhau đến giờ còn chưa đến một tuần lễ. Hơn nữa còn ở bên nhau đến mấy ngày, cô nàng này gặp người đàn ông "hoàn mỹ" kia ở chỗ nào chứ?

Jimin dè dặt hỏi: "Anh ta là...?".

Nana ngẩng đầu nhìn Jimin một cái: "Thật ra nói với anh cũng không sao, là Hoseok".

Tối đó Hoseok đang tăng ca.

Nói là tăng ca nhưng thực ra anh chỉ ngồi ở phòng làm việc, ngẩn người nhìn di động mà thôi. Anh nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn nhấc điện thoại lên, bắt đầu soạn tin nhắn. Kết quả, còn chưa kịp viết xong thì "ầm" một tiếng, chỉ thấy Jimin lửa giận bừng bừng đạp cửa bước vào.

Hoseok: "Cậu làm gì thế? Ăn nhầm thuốc nổ à?".

Jimin cười khẩy một tiếng: "Anh cũng được lắm!".

Hoseok: "Cái gì?".

Jimin: "Giả vở, còn tiếp tục giả vờ?!".

Jimin lúc này quả thật là tức điên rồi. Nana nói với cậu, tối hôm tắm suối nước nóng đó, hai người bọn họ còn nhắn tin cho nhau nữa. Anh ta được lắm, một bên đè cậu xuống, một bên tán tỉnh người con gái khác.

Hoseok nhíu mày: "Rốt cuộc là cậu đang nói gì thế?".

Jimin: "Biên tập đại nhân, ngài cứ muốn tôi nói thẳng ra mới được à? Được thôi, ngài đã chẳng lo mất mặt thì tôi có gì phải để ý chứ. Sao nào, cảm giác tán tỉnh phụ nữ sau lưng tôi rất vui vẻ sao?".

Hoseok nhìn chằm chằm vào Jimin, không nói gì. Jimin thấy anh như vậy, trong tim lập tức lạnh đi. Vốn cậu còn định qua đây xem có nhầm lẫn gì không, nghe xem anh giải thích thế nào. Mà giờ phút này, tình hình trước mắt phải hiểu thế nào đây, im lặng là thừa nhận sao?

Hoseok nhìn cậu một lúc, cuối cùng cũng mở miệng: "Cậu tức giận là bởi tôi tán tỉnh người con gái khác sau lưng cậu, hay là vì tôi phản bội tình bạn của cậu, tán tỉnh bạn gái cậu?".

Jimin bị Hoseok hỏi thế thì sững ra: Cậu giống như cô vợ nhỏ chạy đến khiển trách anh thế này là vì...

Hoseok tiếp tục nói: "Tôi thừa nhận, tối hôm đó quả thật tôi có nhắn tin với cô ấy, tôi...".

Jimin vừa nghe thế, lửa giận lập tức bốc lên tận đầu, ngắt lời anh: "Cuối cùng thì anh cũng chịu thừa nhận rồi?".

Sau đó cậu nhìn thấy di động trên tay Hoseok, liền giật luôn lấy, nói: "Vừa mở cửa ra đã thấy tay anh run rẩy một chút. Anh căng thẳng cái gì, chẳng lẽ đang làm chuyện gì mờ ám à?".

Cậu ấn một phím trên điện thoại, màn hình lập tức sáng lên.

Jimin: "Ái chà, hóa ra là đang soạn tin nhắn. Người nhận: Tinh Tinh[1]! Gọi cũng thân mật quá nhỉ?".

[1] Tinh Tinh: Có nghĩa là ngôi sao.

Jimin căm tức nhìn Hoseok: "Để tôi xem viết cái gì: Anh muốn nói với em, anh thích em, rất thích em. Vì thế, xin em cùng anh...".

Jimin đọc từng chữ từng chữ một, tức giận quá mức lại hóa cười: "Ra là đã tiến đến giai đoạn tỏ tình rồi à. Có điều vẫn chưa kịp viết xong đã bị tôi làm gián đoạn rồi. Không sao, hai người tâm ý tương thông, không cần viết hết cũng có thể hiểu được nhau. Để người bạn này làm việc tốt, gửi giúp anh nhé".

Nói xong, Jimin ấn thẳng nút gửi đi.

Chưa đến năm giây sau, trong văn phòng vang lên tiếng nhạc trong trẻo. Đó là nhạc chuông tin nhắn của Jimin.

Jimin ngây ra.

Cậu nghi hoặc rút điện thoại ra nhìn, lại nhìn lên Hoseok, dường như nhất thời hoàn toàn mất khả năng suy nghĩ, không biết phải nói gì mới được. Hoseok lạnh nhạt nói: "Tôi về trước đây, lúc cậu về nhớ đóng cửa lại", nói rồi anh cầm chìa khóa đi ra ngoài.

Hoseok đi đến bãi đỗ xe, dựa vào xe mình hút thuốc. Anh thấy trong lòng thật rối rắm. Anh hoàn toàn không nghĩ đến mình lại tỏ tình trong hoàn cảnh hỗn loạn này. Nói thật thì từ lúc gặp Jimin đến nay, anh thấy mình không còn là chính mình nữa. Jimin nhìn thì có vẻ thông minh lanh lợi, thực ra lại ngốc hết chỗ nói, đã thế còn là cái loại người tốt vượt mức bình thường, bởi thế anh mới không nhịn được mà lúc nào cũng trêu chọc cậu. Thế nhưng người như vậy lại từ tốn, vững vàng chiếm lấy một chỗ trong trái tim anh. Đã rất nhiều lần anh tự hỏi mình, người này có gì tốt? Song cũng đâu có cách nào? Thích chính là thích mà thôi.

Hoseok thở dài một hơi, dập điếu thuốc, mở cửa xe chuẩn bị lái về nhà thì nhìn thấy Jimin thở hổn hển chạy lại.

Hoseok nhìn cậu.

Cậu chỉ đứng cách anh có một bước chân, chỉ một bước chân ngắn ngủi, anh có thể vươn tay ôm lấy cậu. Nhưng anh không dám, anh phát hiện mình không dám.

Jimin thấy Hoseok chẳng có động tĩnh gì thì hơi căng thẳng, bàn tay đang buông thõng bên người lúc thì nắm chặt, lúc lại thả lỏng. Cuối cùng cậu nghiến răng, rút điện thoại di động từ trong túi ra, tiến lên một bước: "Cái này...tin nhắn...anh cho tôi bản hoàn chỉnh đi".

Hoseok bật cười, vươn tay ra ôm lấy cậu.

"Bản trực tiếp, cậu có muốn không?".

____________
Ầy ầy .....Jiminie của Hoseok ghê quá

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro