Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chính Quốc nhanh chóng mặc đồng phục rồi xuống dưới nhà, gần muộn giờ đến trường rồi. Lúc đi qua phòng Thái Hanh, cửa mở và hắn vẫn đang nằm đó say ngủ, chắc cũng đã mệt mỏi khi về khuya từ đêm qua như vậy. Lòng muốn vào trong đánh thức hắn nhưng cậu không dám.

Bước nhẹ nhàng cẩn thận để không gây ra tiếng động xuống cầu thang. Khẽ khép cánh cổng sắt nặng trĩu lại, cậu bước ra ngoài.

Hôm nay trở trời lạnh đột ngột, mặc dù có khoác một chiếc áo dài tay mỏng nhưng cậu vẫn thấy buốt. Cố chạy thật nhanh cho kịp cho chuyến xe bus dù cho từng đợt gió mùa lạnh lẽo vẫn thổi vào thân thể gầy gò.

Bởi vì nếu lỡ chuyến này thì sẽ muộn học mất. Trên cơ bản người ngoài nhìn vào cũng là con trai của một tập đoàn lớn mạnh nhất đất Hàn, đáng nhẽ phải được đưa đón bằng xe ô tô nhưng... Cậu chỉ là một đứa trẻ được nhận nuôi. Vả lại... nếu như vậy Thái Hanh sẽ nổi giận mất...






...








"May quá! Còn đúng năm phút!" Chính Quốc thở phào nhẹ nhõm, nhìn đồng hồ rồi chạy thật nhanh lên lớp.

"Ayyy" Thạc Trân chạy đến khoác vai Chính Quốc cười hớn hở. Cậu cũng nở nụ cười hiền đáp trả.
Thạc Trân là bạn cực kỳ thân của cậu. Ngày trước, cậu hay bị đem ra trêu chọc vì là trẻ mồ côi, may mắn thay là có Thạc Trân đã bảo vệ cậu, dỗ cậu nín khóc, cho bánh và chơi với cậu đến tận bây giờ.

Xung quanh luôn có nỗi buồn nhưng ít ra trong muôn vàn đau khổ, phiền muộn lại loé sáng lên một tia ấm áp.








...








"Reng reng"

Tiếng chuông vang lên sau tiết học thứ 5. Uể oải vươn vai, Thạc Trân kéo Chính Quốc xuống căng tin ăn trưa.

"Thái Hanh kìa!" Thạc Trân chỉ tay lại chỗ đối diện.

Cậu vừa quay lại bắt gặp ngay cảnh Lưu Nhã Nhi đang tươi cười bón cho Thái Hanh ăn, hắn xem chừng rất hạnh phúc.

Còn đưa tay lên vuốt lọn tóc mái trước mặt cho cô ta.

"Này! Làm ơn đừng sến súa trước mặt tôi được không?"

Một thiếu niên cao dỏng, với hàm răng trắng cằn nhằn.

"Nam Tuấn! Cậu thì biết gì. IM ĐI!!!"

"Tôi không có hứng với mấy thể loại sến súa này. Haizzz..." Thiếu niên tên Nam Tuấn thở dài rồi đứng dậy khoác ba lô đi ra ngoài căn tin.

"Aishhh! Cái thằng quỷ này!!!"

Chính Quốc cười nhạt một tiếng rồi quay đầu lại. Khung cảnh phía trước của hai người đó làm tim cậu như muốn ngừng thở.

"Tớ ghét con bé Nhã Nhi đó!" Thạc Trân nghiến răng lấy nĩa đâm mạnh miếng thịt bò sau khi nhìn thấy biểu hiện của Chính Quốc.

"Khó chịu?"

"Không...không có gì..." Cậu cố cười lắc lắc đầu.


Dù nỗi đau nhỏ bé cũng khiến em hoan lệ

Trái tim em gào khóc

Khi thấy anh như vậy

Với em anh là cả thế gian này

Em chỉ cần vậy thôi

Nhưng đó cũng chính là một điều quá lớn lao với em

Yêu một người...

Nguyên lai lại đau khổ như vậy










...








Chiều mưa tầm tã, trắng xoá cả sân trường. Tất cả các học sinh khác có dù đã ra về hết. Vẫn riêng mình Chính Quốc đứng nơi hiên vắng đợi mưa ngớt. Thực ra lúc nào cậu cũng luôn có dù trong cặp nhưng lúc nãy sợ Thái Hanh ướt nên đã vội chạy lên lớp trên, nhờ Nam Tuấn đưa cho hắn.

Mưa vẫn mãi không ngớt, nên cậu liều đội mưa chạy ào thật nhanh, guồng chân vẫn cứ chuyển động không ngừng, mặc kệ xung quanh.

Đưa bàn tay ướt đẫm ra mở cửa, Chính Quốc liêu xiêu bước vào nhà. Từ đầu đến chân ướt như chuột lột.

Cất đôi giày lên kệ tủ, phát hiện thấy cây dù vàng của mình nằm trong thùng rác. Chua xót chạm nhẹ vào nó, vừa cười vừa khóc nấc một tiếng.

"Phải rồi! Em thật ngốc. Biết là anh được đưa đón bằng xe hơi mà lại đưa dù cho anh."

Thái Hanh đứng nơi cầu thang, nhìn xuống với ánh mắt lạnh băng.

"Cậu nghĩ cậu là cái gì chứ? Cậu không phải mẹ tôi, đừng tỏ vẻ quan tâm nữa!"

Chính Quốc nhìn lên chỗ hắn, khẽ cúi đầu.

"Xin lỗi. Em lại coi anh giống loại người như em rồi. Thực sự xin lỗi..."









...











Đêm đó Chính Quốc sốt cao vì bị cảm lạnh, không có một ai bên cạnh chăm sóc.

Cả người nóng rần lên, đã vậy còn gặp lại ác mộng mỗi đêm. Mồ hôi chảy dài từ trán xuống cổ. Giọng nói khàn đi vì cả khóc.

"Con đau quá, mẹ ơi..."

"Con nóng quá..."

"Mẹ ơi, cứu con..."

Tiếng khóc nghe ảo não, thê lương trong màn đêm tối. Chính Quốc dần lịm đi trong giấc mộng bi thương...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro