Chương 7: Ông tổng sợ ma

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hoàng Bân vừa nghe Tuấn Chung Quốc đồng ý dứt khoát như thế, kích động như mở cờ trong bụng "Thật à? Ha ha, Chung Quốc tôi biết cậu là người tốt mà! Vậy quyết định thế nhé! Ngày mai tôi vào thay ca sáng cho cậu! Hôm khác mời cậu ăn cơm nhé!"

"Hi hi được mà." Tuấn Chung Quốc thật thà cười.

Vốn 9 giờ tối tan ca, Tuấn Chung Quốc trực thay Tiểu Hoàng nên không làm thủ tục giao ca mà đứng luôn đến 11 giờ. Cẩn thận kiểm tra cánh cửa kính xa hoa xem đã khóa kỹ hay chưa, sau đó cầm đèn pin leo lên cầu thang đi kiểm tra cửa nẻo các phòng làm việc từng tầng một, tắt đèn huỳnh quang do một số nhân viên cẩu thả quên tắt.

Hành lang thênh thang tối tăm dội lại tiếng bước chân mình, từng tiếng từng tiếng rõ mồn một trong đêm đen, phía trước tối thui giống như một cái động đen không đáy, dường như sẽ xuất hiện cái gì đó khủng bố bất kỳ lúc nào, làm người ta sởn tóc gáy.

Nhưng Tuấn Chung Quốc là ai chứ? Mũi nhọn của đội lính đặc công, cầm súng giết bao nhiêu người, có cái gì chưa gặp? Cho dù nhìn thấy xác chết thối rữa ở bên ngoài, cậu cũng có thể tỉnh bơ ngồi một bên ăn bánh quy khô sau đó tiếp tục theo dõi mục tiêu.

Kim Tại Hưởng ngồi ở tầng cao nhất, mải chuyên tâm vào công việc trong tay đột ngột phát hiện bây giờ đã khuya lắm rồi, dụi dụi đôi mắt cay xè cầm áo khoác trên ghế lên chuẩn bị về nhà. Nhưng vừa ra khỏi phòng làm việc thấy ngoài hành lang tối om, lặng ngắt lại trống trải thì trong lòng bắt đầu rờn rợn.

Nhược điểm trí mạng của Kim Tại Hưởng là sợ. Tuy hắn không tin chuyện có ma quỷ nhưng da đầu vẫn sẽ tê rần. Kim Tại Hưởng định thần, cố lấy thêm can đảm, đều tại cái tên họ Trịnh kia, ngày hôm qua đưa một bộ phim ma cho hắn xem, lấy cái cớ rất hay ho là rèn luyện can đảm. Thật ra là muốn đem hắn ra làm trò cười.

Kim Tại Hưởng căm hận nghiến răng, nếu không tại bộ phim ma đó, hắn cũng không đến nỗi dựng tóc gáy ngay trong công ty mình thế này. Cố thở đều, bước nhanh tới thang máy, âm thầm cảm thấy may mắn vì cảnh mất mặt này của mình không có ai thấy.

Nhưng cái thang máy này rề rề mãi không chịu đi lên, Kim Tại Hưởng lại bắt đầu suy nghĩ vớ vẩn, mấy cảnh trong phim từng cảnh từng cảnh một hiện lên trong óc. Bất giác lùi ra sau một bước, sợ cửa thang máy sẽ thình lình mở ra, có một người mặt mày trắng nhách hoặc là một con ma từ bên trong xông ra. Đột nhiên, hành lang vang lên tiếng bước chân rõ mồn một từ xa lại gần, chui vào trong lỗ tai hắn nghe vừa u oán vừa thê lương.

Một giọt mồ hôi lạnh chậm rãi lăn từ trên trán xuống.

Lần này mình tiêu rồi! Nửa đêm nửa hôm, tầng lầu này của mình sao lại có người! Máy móc xoay đầu từ từ về phía phát ra tiếng chân, chỉ thấy ánh đèn đang đi về phía hắn, lọt vào mắt hắn giống như ánh sáng thần thánh.

"Ông tổng?" Tuấn Chung Quốc hơi bất ngờ nhìn vẻ mặt kỳ quặc của Kim tổng.

"Cậu... là bảo vệ kia?" Kim Tại Hưởng đột nhiên có cảm giác may mắn gặp được đồng bọn.

Người sợ ma đều có chung một đặc điểm, chỉ cần có bạn thì yên tâm hẳn lên.

"Vâng, giờ ông tổng mới tan làm sao?" Tuấn Chung Quốc vừa cẩn thận kiểm tra cửa nẻo chung quanh vừa tự nhiên trả lời Kim Tại Hưởng.

"Đúng thế, cậu trực tối nay à? Tôi nhớ trực đêm chỉ cần ở phòng bảo vệ hết đêm là được?" Đột nhiên hắn thấy bội phục cậu, một mình ngủ ở cái chỗ rộng rãi tối thui này cả đêm, kinh khủng quá đi.

Đang chờ Tuấn Chung Quốc trả lời, tiếng chuông báo thang máy đến "đinh" một tiếng. Kim Tại Hưởng vội vàng ấn nút dừng thang máy, nói với Tuấn Chung Quốc "Cùng đi xuống đi."

Mới qua màn hoảng hồn vừa nãy, lá gan Kim Tại Hưởng nhỏ hẳn đi không giống một người đàn ông nữa. Tất nhiên Tuấn Chung Quốc không biết suy nghĩ trong lòng hắn, còn cảm thấy ông tổng này không tệ, ừ một tiếng liền theo hắn vào thang máy.

Kim Tại Hưởng khe khẽ thở phào, an toàn rồi...

"Ông tổng ông sợ lắm hả?" Tuấn Chung Quốc giỏi quan sát cảm thấy được vừa rồi người hắn cứng ngắc.

"Sợ... sợ cái gì? Tôi làm gì mà phải sợ?" Kim Tại Hưởng chết còn mạnh miệng.

Tuấn Chung Quốc ngoẹo đầu nghĩ ngợi, quả thật chẳng có gì phải sợ hết, có lẽ mình nghĩ nhiều quá, liền im lặng không nói, đỡ mắc công đắc tội ông tổng

"Đinh", thang máy đã xuống đến lầu một. Tuấn Chung Quốc chuẩn bị đi ra lại bị Kim Tại Hưởng gọi giật lại."Này, khoan đã!"

Tuấn Chung Quốc nghi hoặc quay đầu, nhìn Kim Tại Hưởng thắc mắc.

"Bây giờ lối ra bãi đậu xe chắc cũng đóng rồi, cậu đi cùng với tôi đi." Kim Tại Hưởng lúng túng nói.

Giỡn hoài, cảnh trong phim kinh dị thường xuyên xuất hiện ở tầng hầm giữ xe nhất. Hơn nữa, bộ phim Trịnh Hạo Thạc chết bầm chết dập kia đưa diễn ra ngay chính bãi xe lúc nửa đêm.

"Nhưng bên trong cửa chính có công tắc mở." Tuấn Chung Quốc cho là ông tổng quên chuyện này, tốt bụng nhắc nhở.

"Tôi biết công tắc ở đâu, kêu cậu đi thì cậu cứ đi đi." Kim Tại Hưởng thô lỗ, ra sức che giấu tâm tình của mình.

"Rõ!"

Tuấn Chung Quốc cảm thấy cầm tiền của người ta thì phải giải nạn cho họ. À không, cầm lương của người ta thì phải khiến người ta thoải mái. Ông tổng không phải kêu cậu đi ấn công tắc mở cửa thôi sao, cho dù bắt cậu chế một cái công tắc khác cậu cũng phải nghĩ cách làm.

Bãi đậu xe dưới tầng hầm càng trống trải, tối tăm hơn, kinh dị hệt như trong tưởng tượng của Kim Tại Hưởng. Bình thường tuy hắn mẫn cảm với những thứ này hơn người khác nhưng cũng không đến nỗi nhát gan thế này, cũng thường hay tan ca nửa đêm xuống bãi đậu xe. Công tắc nội bộ nằm ở đâu hắn cũng biết rõ, chỉ là bộ phim ma của Trịnh Hạo thạc ác độc cực kỳ kia đã kích thích hắn triệt để.

Kim Tại Hưởng hận thiếu điều nghiến nát hàm răng. Nghiêng đầu nhìn cậu bạn bảo vệ đi bên cạnh, vẻ mặt bình tĩnh như thường, không nhịn được hỏi "Cậu tên gì?"

"Báo cáo ông tổng, tôi tên Tuấn Chung Quốc." Trả lời nề nếp đâu ra đấy làm mắt Kim Tại Hưởng giật giật.

Chui vào trong chiếc xe quen thuộc của mình, Kim Tại Hưởng cảm thấy rốt cuộc hồi tỉnh lại rồi. Mở đèn xe lên thấy Tuấn Chung Quốc đã đi ra cửa chính ấn công tắc nội bộ, từ đầu đến cuối hắn cứ cảm thấy cậu bạn nhỏ này là người ngoài hành tinh.

Chiếc xe việt dã bóng bẩy vững vàng ra khỏi bãi xe lao vút vào bóng đêm.

Tuấn Chung Quốc lại ấn công tắc, trở về phòng bảo vệ khóa cửa rồi vào phòng trực. Phòng trực gác rộng rãi có rất nhiều màn hình nhỏ hiển thị tất cả các nơi trong công ty, đương nhiên phòng làm việc của cấp trên không có gắn camera.

Tuấn Chung Quốc ngồi trên ghế, cầm một tờ báo, cứ xem mười phút lại liếc màn hình theo dõi một lần. Thật ra bảo vệ trực đêm không có siêng năng như vậy, cứ việc ngủ thẳng, thời buổi thanh bình này lấy đâu ra lắm chuyện bất trắc chứ.

_____

"Chung Quốc! Cám ơn cậu, cậu tan ca đi." Tờ mờ sáng Tiểu Hoàng đã chạy tới phòng trực chuẩn bị đổi ca.

Tuấn Chung Quốc ấn ấn giữa chân mày, mỉm cười với anh ta "Được rồi, vậy tôi về đây."

Đi phòng thay đồ của bảo vệ thay lại thường phục xong mới ra khỏi công ty.
Không khí sáng sớm thấm vào lòng người, Tuấn Chung Quốc hít sâu một hơi quyết định chạy bộ trở về. Sau khi xuất ngũ không thường xuyên rèn luyện, cậu có cảm giác xương cốt mình sắp rỉ sét rồi. Người trên đường thưa thớt, không ít quầy bán đồ ăn sáng đã bày hàng từ sớm, bắt đầu một ngày kiếm sống bận rộn. Tuấn Chung Quốc thoải mái nương theo dòng người đi về nhà trọ.

Buổi sáng, Kim Tại Hưởng đeo cặp mắt viền đen hậm hực bước vào công ty.

"Tổng giám đốc Trịnh đâu?" Kim Tại Hưởng đến phòng marketing của Trịnh Hạo Thạc, vẻ mặt chẳng lành, giọng điệu bực bội hỏi trợ lý của anh ta.

"Chủ tịch, tổng giám đốc Trịnh đi gặp khách hàng rồi, chờ anh ấy về tôi sẽ thông báo anh ấy đi gặp ngài." Trợ lý dè dặt đáp. Mới sáng sớm mặt ông tổng làm gì mà thối thế? Đạp cứt chó à?

"Hừ, hắn mà về bảo hắn lăn lên gặp tôi." Kim Tại Hưởng nói xong sải chân bỏ đi.

Hắn đem nguyên nhân làm mình nhát gan giận cá chém thớt lên đầu kẻ cho hắn xem phim ma, Trịnh Hạo Thạc. Nếu không phải tên họ Trịnh kia dùng kế khích tướng ép hắn xem, hắn cũng không cần sợ hãi như thế! Kim Tại Hưởng càng nghĩ càng cảm thấy đúng.

Buổi trưa, ăn xong cơm trưa Trịnh Hạo Thạc mới đủng đỉnh về công ty, nghe trợ lý dè dặt thông báo chuyện buổi sáng sắc mặt Kim Tại Hưởng không tốt đến tìm xong, hắn hí hửng không thôi, chắc chắn phim ma ngày hôm qua có tác dụng rồi! Cực kỳ hào hứng đáp thang máy lên lầu chót.

"Bé Tiểu Hưởng, sợ rồi à, hả? Sờ sờ đầu xem sợ không nào ~"

Tên Trịnh Hạo Thạc này, chỉ một chữ, hèn! Đã đạt đến trình độ mặt không hèn nhưng lòng hèn, chữ người và chữ hèn hợp lại làm một.

Mặt Kim Tại Hưởng âm u, bẻ gãy bút trong tay nghiến răng nghiến lợi, "Mày muốn chết thì nói một tiếng."

"He he, he he." Trịnh tổng rất thức thời, vừa thấy con cọp nổi khùng là không dám sờ mông cọp nữa.

"He he, he he." Kim Tại Hưởng thình lình cũng cười gian theo, làm Trịnh Hạo Thạc có cảm giác chẳng lành.

"Nghe nói gần đây cô đang sốt ruột tìm người cho mày xem mắt há." Kim Tại Hưởng đột nhiên nói bằng giọng điệu hết sức ân cần.

Thấy Trịnh Hạo Thạc cảnh giác nhìn mình, tâm tình khá hẳn."Sáng sớm cô xin nghỉ phép dùm mày, nói mày bận quá không có thời gian đi xem mắt."

Kim Tại Hưởng còn tỏ ra nghiêm túc, bùi ngùi nói tiếp "Tao cảm thấy tao không phải một cấp trên vô tình, sao có thể cắt đứt nhân duyên và tuổi thanh xuân của nhân viên chỉ vì công việc được chứ!"

Tay chân Trịnh Hạo Thạc phát rét "Anh... anh họ mày..."

"Ài! Em yên tâm, anh họ vì nhân duyên của em, lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ. Cho nên tao quyết định, đáp ứng yêu cầu của cô cho mày nghỉ phép một tuần, mày tha hồ mà đi xem mắt."

"Anh họ!!!"

Trịnh Hạo Thạc thét lên thảm thiết, tính tình bà già nhà hắn, tìm mấy cô nàng đến xem mắt, muốn kinh dị cỡ nào là có cỡ đó. Cô nào cô nấy giống y mấy bà sư già uyên bác trong núi sâu thời kỳ những năm 50 thế kỷ trước. Hắn chịu không thấu đâu.

"Chủ tịch!" Tiếng con gái còn thê thảm hơn Trịnh Hạo Thạc xộc vào.

"Chủ tịch không xong rồi! Lão Lý lần trước biển thủ tiền công ty bị đuổi việc đang ở đại sảnh lầu một gây sự đòi phải gặp ngài, nếu không sẽ cho nổ cao ốc."

"Làm sao lão ta vào được?" Kim Tại Hưởng trấn định ngoài dự đoán.

"Lão ta lừa bảo vệ nói thủ tục bàn giao chưa hoàn tất, bảo vệ mới thả cho lão vào." Nữ thư ký phụ trách ngoại giao biết lần này phòng bảo vệ xui xẻo rồi.

"Đi xuống xem thử." Kim Tại Hưởng đứng dậy chuẩn bị xuống lầu.

"Không được đâu chủ tịch, thắt lưng lão Lý quấn thuốc nổ, ngài đi xuống nguy hiểm lắm. Đội trưởng bảo vệ nói tôi báo ngài đi thang máy tư nhân xuống bãi xe đi thẳng đến chỗ an toàn. Chúng tôi đã báo cảnh sát rồi." Nếu ở cổ đại nữ thư ký tuyệt đối là một người trung thành với chủ.

"Hừ, thuốc nổ? Lão ta cũng có bản lĩnh, không phải lão muốn gặp tôi sao." Kim Tại Hưởng trưng bộ mặt lạnh tanh đá đá Trịnh Hạo Thạc đang chìm ngập trong thế giới bi thảm của mình, khí thế hùng hồn đi xuống lầu.

_________________________________________

Sợ ma có duy truyền không mọi người?
Àiii! Nếu có thì tội cho mấy đứa nhỏ sau này quá! 🤔🤭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro