Chương 36: Con tin 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm ấy, thời tiết cực kỳ âm u nặng nề, màn hình tinh thể lỏng ở các trung tâm thương mại không ngừng truyền hình sự kiện khủng bố tầm cỡ này.
 
Giọng nói người dẫn chương trình cao vút chói tai, đè ép tiếng ồn ào do người dân đứng chung quanh gây ra. Rất nhiều người đứng lại ngẩng đầu nhìn màn hình, lo âu có, bắt đầu gọi điện thoại có, trầm ngâm có, phớt lờ không quan tâm cũng có. Thậm chí một nhóm nhỏ mơ hồ mong đợi vụ việc càng lúc càng ác liệt hơn, xem cái này còn hay hơn phim nhiều.
 
Trịnh Hạo Thạc ngước mắt lên vừa vặn nhìn thấy ba con tin mới bị đẩy ra hàng đầu, nhất thời hoảng hốt đến độ đồ trong tay rớt hết xuống đất.
 
“Anh đang bày tỏ bất mãn vì phải đi mua sắm với tôi à?” Bác sĩ pháp y Dương liếc mắt nhìn thành tích shopping rơi trên đất, châm chọc.
 
“Tuấn… Tuấn Chung Quốc!” Trịnh Hạo Thạc chỉ vào màn hình, nói giọng khủng hoảng. Tuy hình ảnh không rõ nhưng hắn liếc mắt một cái là nhận ra ngay.
 
Cô Dương ngẩng đầu nhìn theo hướng tay hắn chỉ thì hình ảnh đã thay đổi.
 
Cô gái dẫn chương trình xinh đẹp ngồi trong phòng phát thanh nghiêm túc nói “Đây là tin tức truyền về từ hiện trường, hi vọng tất cả con tin đều được giải thoát. Bây giờ chúng tôi tiếp tục…”
 
Trịnh Hạo Thạc cố gắng trấn tĩnh lại, móc điện thoại ra gọi “Kim Tại Hưởng! Mày mau mở ti vi lên!”
 
Kim Tại Hưởng đang ngồi trong phòng làm việc họp với một đám quản lý cấp cao, bực mình ngắt điện thoại, rảnh đâu mà chơi với mày. Phải mau hoàn tất công việc còn đi đón Chung Quốc tan sở nữa.
 
Điện thoại cứ như bùa đòi mạng vang lên, Kim Tại Hưởng liếc mắt một cái, quẳng điện thoại cho Jepi nghe thế, thản nhiên tiếp tục cuộc họp.
 
Trợ lý cầm lấy điện thoại lui ra sau mấy bước, khe khẽ nhận điện thoại thông báo chủ tịch đang bận, nhưng tổng giám đốc Trịnh cứ kiên quyết đòi anh ta chuyển lời.
 
Jepi bất lực lấy tay che ống nghe, nghiêng đầu tới kề tai chủ tịch thì thào “Tổng giám đốc Trịnh  nói, Tuấn Chung Quốc bị mafia đấu súng bắt làm con tin, đẩy lên hàng đầu tiên chuẩn bị bắn.”
 
Jepi cho là bọn họ đang giỡn chơi, thế kỷ hai mươi mốt văn minh còn có cái này à?
 
Kim Tại Hưởng nghe xong hoảng hồn hoảng vía, giằng lấy điện thoại trong tay trợ lý “Mày nói cái gì?”
 
“Tao XXXXXX, mày biết đường nghe điện thoại của ông rồi hả! Mau mở ti vi lên!! Truyền hình trực tiếp!” Trịnh Hạo Thạc tức xanh mặt, mình sốt ruột thông báo cho nó mà nó ghét mình như ruồi nhặng.
 
Kim Tại Hưởng bị sét đánh giữa trời quang làm cho hồn xiêu phách lạc, không còn hơi sức đâu mà để ý việc Trịnh Hạo Thạc mắng hắn, còn xưng là ông mày nữa.
 
Mọi người thấy sắc mặt chủ tịch âm u dọa người, không hẹn mà cùng dừng việc trong tay, quản lý đang nói đĩnh đạc có phần thấp thỏm lo âu, mình nói không đúng chỗ nào chọc chủ tịch bốc hỏa lớn vậy?
 
Màn hình lớn trong phòng làm việc đột nhiên xuất hiện tường thuật trực tiếp hiện trường. Do đại hội giữa năm và tiết mục giải trí, tất cả mọi người trong công ty không ai chú ý đến tình hình mới nhất bên ngoài, người ở các bộ phận nhỏ từ các kênh bà tám thì biết nhưng không lọt đến tầng này. Vì thế lúc thật sự nhìn thấy đặc nhiệm vũ trang chỉnh tề dày đặc trên màn hình, dân chúng mệt mỏi khóc lóc cùng với kho hàng khói lửa mịt mù thì mọi người đều cảm thấy chấn động.
 
“Các khán giả, hiện giờ đằng sau lưng tôi là hiện trường vụ việc, trong tay kẻ cướp có rất nhiều vũ khí. Con tin bị đẩy ra chính giữa… rốt cuộc…”
 
Ống kính máy quay ở hiện trường đột nhiên bị một bàn tay to che lại, giọng nói có phần nôn nóng của một nhân viên bảo vệ truyền qua màn hình “Không được chụp nữa! Chỗ này rất nguy hiểm!”
 
“Đồng chí này, xin hỏi ZF tính làm thế nào đối với yêu cầu 5 triệu tiền mặt của bọn chúng? Thật sự giao cho chúng sao…”
 
Ngay lúc cô dẫn chương trình thao thao bất tuyệt, từ một cái kho bốc cháy nào đó đột nhiên vọng tới tiếng nổ ầm vang. Nhân viên an ninh bắt đầu đẩy đám đông và truyền thông không chút khách sáo, chỉ mong bọn họ đừng gây loạn thêm.
 
“Các người có thể phái bao nhiêu người ngăn cản chúng tôi thế này, vì sao không phái người đi vào cứu con gái tôi!!!” Một bà cụ rốt cuộc suy sụp, gào lên.
 
Tiếng gào thét này nói hộ không ít ý nghĩ của người nhà đang sốt ruột, mọi người ồ ạt lớn tiếng chất vấn. Tình cảnh hết sức hỗn loạn. Màn hình lại quay lại phòng ghi hình.
 
Lúc tiếng nổ đinh tai truyền tới, Kim Tại Hưởng đập bàn đứng dậy, ngón tay siết điện thoại trắng bệch.
 
“Chuẩn bị xe, tới hiện trường.” Vẻ mặt hắn âm u, giọng lạnh như hầm băng ngàn năm.

_____
 

Không khí phảng phất mùi lưu huỳnh lẫn với gió biển khiến người ta ngộp thở. Chân chính khiến họ thất vọng cùng cực là tình thế căng thẳng trước mắt.
 
Tất cả mọi người đều biết tình cảnh hôm nay, muốn tất cả con tin không hao tổn cọng tóc nào là chuyện nằm mơ giữa ban ngày. Cho dù đặc nhiệm có bản lĩnh phi thường cũng không bảo đảm tất cả con tin an toàn thoát nạn. Bởi vì đám người bên trong đó đã mất hết nhân tính, ác ma tàn nhẫn khát máu.
 
“Mẹ nó, lũ cớm chúng mày kéo dài thời gian hả! Còn không mang tiền tới ông đây tiễn một đứa trước!” Tên mafia đứng chính giữa khu đất chịu trách nhiệm đàm phán đã sắp mất hết kiên nhẫn, hung tợn đá một con tin đang quỳ bên cạnh, lúc con tin đó run lẩy bẩy ngọ nguậy muốn đứng dậy thì, gã mafia giơ khẩu súng đời 945 trong tay lên, không do dự bóp cò.
 
Đoàng! Tay phải con tin nháy mắt xuất hiện một cái lỗ lớn, phát ra một tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng, những người quỳ chung quanh càng thêm run rẩy sợ hãi. Không ít người bắt đầu khóc, một số ủ rũ tuyệt vọng. Bóng dáng thần chết bắt đầu bao trùm lấy khu cảng này.
 
“Dừng tay! Nhân viên rút tiền đang trên đường tới đây, các người thả con tin bị thương ra đi!” Nhân viên đàm phán dè dặt, lo lắng chọc giận đối phương làm con tin thương vong nhiều hơn.
 
“Chí Mẫn, cô gái kia có gì đó bất thường.” Thừa dịp mọi người lao nhao, Tuấn Chung Quốc vừa thì thầm với Chí Mẫn vừa nhanh nhẹn luồn con dao đã giấu trong tay trước đó, cắt mối nối dây thừng.
 
“Lúc tớ đỡ cô ta phát hiện, tay cô ta có vết chai do súng.” Chí Mẫn cũng cúi đầu chuyên tâm làm cùng động tác, không quên chọc ghẹo “Lần này lành ít dữ nhiều, nói không chừng chúng ta toi đời ở đây. Cậu có đặc biệt lưu luyến gì không?”
 
Là cậu đề nghị cải trang thành con tin, đã lường trước cục diện tệ nhất là bị tống đến chỗ này. Chỉ là không ngờ bọn họ thậm chí không có cơ hội đấu với tay trùm, đối phương đề phòng quá sâu. May mà vừa rồi ở trong đó cậu đã quan sát mấy vị trí có bắn tỉa, lát nữa nếu xảy ra đấu súng cậu có thể giải quyết vài tên trong thời gian ngắn nhất, tăng cơ hội sống cho con tin.
 
Tuấn Chung Quốc nghe xong hơi ngẩn ra, đặc biệt lưu luyến ư? Vì sao trong óc lại thoáng hiện lên gương mặt đẹp trai tự kỷ đáng ăn đòn của Kim Tại Hưởng? Cậu không nỡ, nếu cậu không còn, buổi tối Kim Tại Hưởng sợ ma phải làm sao đây?
 
Có lẽ hắn sẽ tìm một người thay cậu ngay tức khắc. Đúng thế, trên đời này thêm một người như cậu không nhiều, bớt đi cậu, cũng không thiếu.
 
“Không có.” Tuấn Chung Quốc đáp khẽ, đột nhiên tay thõng ra, dây thừng đã bị cắt đứt, cậu tiếp tục nắm dây làm bộ bị trói.

_____

“Thả người của tôi ra, tiền sẽ lập tức chuyển vào tài khoản của anh ở nước ngoài.”
 
Kim Tại Hưởng chạy tới hiện trường, nheo mắt tìm tòi trong đám con tin quỳ ở giữa, khoảng cách rất xa nhưng hắn biết, người thứ năm bên tay phải là Tuấn Chung Quốc. Tức thì lòng đau như cắt, cướp lấy loa từ tay chỉ huy bắt đầu giao dịch.
 
“Hừ, quan trọng là, mày có bảo đảm chúng tao sẽ rút lui an toàn không?” Tên mafia cũng không bắt bài, tiền chỉ là điều kiện phụ, quan trọng là bọn chúng có thể rút lui êm đẹp, nếu không tiền lấy tới chỉ sợ không có mạng cầm.
 
“Có thể!” Kim Tại Hưởng trầm giọng.
 
Đột nhiên vài chỉ huy vây lấy Kim Tại Hưởng nghiêm khắc lên án “Anh Kim, đừng phá hỏng cục diện. Ở đây tới mấy chục mạng người, bọn chúng có khả năng cầm tiền phá vỡ hiệp ước bất cứ lúc nào.” E ngại thế lực sau lưng Kim Tại Hưởng nên bọn họ cũng không dám trực tiếp cản bước hắn.
 
“Câm miệng, mấy người kéo dài thời gian để nghĩ ra biện pháp vẹn cả đôi đường? Nằm mơ! Ông chỉ cần Tuấn Chung Quốc không sao!” Từng câu từng chữ dứt khoát tuôn ra từ đôi môi mỏng của Kim Tại Hưởng.
 
“Tuấn Chung Quốc? Tuấn Chung Quốc tự nguyện làm con tin, anh làm thế này chẳng phải khiến cậu ấy uổng công?” Khương Đào càng nhìn Kim Tại Hưởng càng ghét, Tuấn Chung Quốc kia là người tình của hắn?
 
Kim Tại Hưởng nghe nói Tuấn Chung Quốc tự nguyện đi làm con tin, trán nổi gân xanh, loa trong tay hắn bị siết kêu răng rắc.
 
“Anh Kim?” Trùm mafia ngồi trong gian nhà kho nghe nói có người đồng ý trả năm triệu để cứu người tình của mình, tò mò đi tới cửa sổ dùng ống nhòm quan sát, gã bất ngờ khi phát hiện đối phương là lãnh đạo công ty làm ăn với băng của chúng. Đáng tiếc chúng đã thoát ly khỏi băng, nên căn bản không sợ. Song gã biết, vị chủ tịch Kim này có khả năng khiến bọn chúng an toàn rút lui.
 
Vì thế dặn dò mấy tên đàn em chuẩn bị chu đáo công việc xong, nhàn nhã đi bộ ra khỏi kho hàng, đến đằng sau đám con tin cứ như đang dạo trong hoa viên nhà mình, nhìn chằm chằm Kim Tại Hưởng đầy hứng thú “Anh Kim, xin hỏi người của anh là ai thế? Anh chịu tốn 5 triệu tự nhiên tôi sẽ trả người ta cho anh.”
 
Kim Tại Hưởng ra sức đẩy mấy tay đặc nhiệm chắn trước mắt, khí thế hùng hồn như thiên thần tiến vào tầm bắn, đứng trước mặt Tuấn Chung Quốc đau lòng kéo cậu dậy ôm vào ngực, mặt mày tối tăm trả lời gã “Nói đi, anh có điều kiện gì?”
 
“Điều kiện? Đơn giản thôi, tiền chuyển vào tài khoản nước ngoài của tôi. Theo tôi biết anh Kim có một chiếc trực thăng MI24, vừa hay có thể cho bọn tôi mượn chạy đi, thế nào?”
 
“Không vấn đề, nhưng thả cậu ấy trước đã.”
 
Từ sau khi Kim Tại Hưởng xuất hiện, lòng Tuấn Chung Quốc dâng lên cảm giác quay cuồng dữ dội khiến cậu muốn nghẹt thở. Cậu nói không nên lời đó là cảm giác gì, chỉ là cậu có cảm giác như có một cây kim đâm nhè nhẹ từ đầu cậu, lan dần ra khắp tay chân, mà tim đau nhói.
 
Lý trí còn sót lại khiến lúc Kim Tại Hưởng ôm cậu vào lồng ngực rộng ấm thì cậu vẫn cố níu chặt lấy dây thừng trên mu bàn tay, vùi đầu vào ngực Kim Tại Hưởng, không ngừng run rẩy. Lần này không phải giả vờ, mà là bản thân không chịu nổi cảm giác đau đớn dữ dội trong lòng. Rất nhiều năm sau, hắn nói với cậu, cảm giác đau đớn đó là yêu.
 
“Anh Kim thật biết nói chơi, thả cậu ta? Sao tôi dám chắc anh sẽ cho tôi mượn trực thăng được?” Đối phương lạnh lùng nhạo báng.
 
“Vậy anh thả những con tin này đi, tôi và cậu ấy ở lại.”
 
Kim Tại Hưởng cảm giác trước ngực ẩm ướt âm ấm, không nhịn được ôm chặt Tuấn Chung Quốc, cúi đầu thì thầm bên tai cậu “Em đã muốn vào địa ngục cứu chúng sinh như thế, vậy anh đi cùng em.”
 
Nước mắt Tuấn Chung Quốc tuôn như suối, vùi đầu trong ngực hắn nghẹn ngào nấc khẽ. Âm thanh yếu ớt đó đâm vào tim hắn khiến hắn không hối hận vì đã quyết định như thế.
 
“Ha ha, anh Kim rất khí phách nhưng muốn thả hết tất cả họ bây giờ thì không được. Để bày tỏ thành ý của tôi, con tin trong kho tôi thả hết. Anh và chàng trai của anh cùng tôi vào kho chờ trực thăng thôi. Đợi đến nơi an toàn tự nhiên tôi sẽ thả họ.”
 
Trùm mafia không khỏi cảm thấy đầu óc Kim Tại Hưởng đúng là… ngu đần. Vì một thằng ất ơ mà chui đầu vào họng súng.
 
“Tiểu Quốc…” Chí Mẫn thừa cơ làm bộ hoảng sợ, không muốn tách ra, bắt đầu nức nở.
 
Tuấn Chung Quốc ở trong lòng Kim Tại Hưởng chần chừ một chút, mắt ngân ngấn nước nói với cậu “Cậu đi mau.”
 
“Ha ha, xem ra là bạn nhỉ? Vậy không cần khách sáo, cùng nhau vào đi.” Đối phương cười giả lả, liếc búp bê sứ cùng bị bắt chung lúc nãy, nói tiếp “Người đẹp, cô cũng đi chung.”
 
“Không… không cần, tôi không biết họ…” Người đẹp bị tay đàn em tóm lên, khóc lóc vùng vẫy, dây thừng cột trên mu bàn tay không biết là vô tình hay cố ý xẹt qua dao găm của tên hộ vệ, thuận thế cắt đứt.
 
Nhìn cô ta như phát điên muốn trốn ra khỏi nhà ngục này nhưng bị tên hộ vệ to con túm lên, dẫn bọn Kim Tại Hưởng đi vào kho hàng. Không có người chú ý trong khi cô ta giãy dụa đã giơ tay trong không trung làm một dấu hiệu đơn giản kỳ lạ nhanh như chớp.
 
“Chú ý, chuẩn bị!” Khương Đào vừa thấy đối phương có hành động, lập tức hạ lệnh cho cấp dưới chuẩn bị.
 
Tất cả đặc nhiệm ngắm chuẩn mục tiêu, sẵn sàng hành động, dây thần kinh căng tới mức tối đa. Lại thấy bọn Tuấn Chung Quốc bị giải vào kho, tiếp đó từ bên trong rất nhiều con tin ùa ra. Hàng đặc nhiệm phía trước lập tức giơ khiên xông lên tiếp ứng, bảo vệ con tin đến nơi an toàn.
 
Từ phía khu vực người nhà vang lên tiếng gào khóc, kêu gọi người mình lo lắng. Mà số con tin quỳ ở giữa khoảnh đất thì tâm như tro tàn, con tin trúng đạn nơi tay nằm lặng lẽ giữa vũng máu, tuyệt vọng thở dốc không tiếng động, giống như một con cá mắc cạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro