chap 1+2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương một: Yêu em, cưới em, hạnh phúc dài lâu

Sau khi Tịch Si Thần tạm thời rời cương vị công tác, trở nên rảnh rỗi vô cùng,nếu nói như lời An Kiệt thì rảnh rỗi chơi bời lêu lổng, còn nếu nói như Tịch tiên sinh tự nhận thì là giấu tài ở nhà yêu thương vợ.

Sáng sớm bảy giờ, đồng hồ báo thức vang lên đúng giờ, cánh tay thon dài vươn ra chuẩn bị tắt đi.

2 phút sau.

"Si Thần, đừng làm loạn, để em dậy đi."

Giọng nói đầy cuốn hút mang theo sự lười nhác vang lên "Còn sớm mà!" Cánh tay dài duỗi ra kéo người sắp sửa đứng dậy vào trong lòng.

Cơ thể trần trụi của mình bị ôm lấy, An Kiệt cảm thấy thật sự không được tự nhiên.

"Si Thần,em làm bữa sáng được không?" An Kiệt đề nghị.

"Hôm nay là thứ mấy?"

An Kiệt nghĩ rồi trả lời, "Thứ Sáu."

"À, bữa sáng vốn là anh muốn em làm mà." Cuộc nói chuyện kết thúc.

"......"

Mười phút sau.

"Em cảm thấy hơi nóng" An Kiệt vô cùng thành khẩn.

Si Thần trả lời cũng thật chân thành, "Anh cũng thế"

Bình thường An Kiệt rời khỏi giường so với dự tính buổi tối hôm trước sớm hơn nửa tiếng, đương nhiên đây công tác thống kê quen thuộc, nếu như còn xảy ra những việc khác thì cơ bản buổi tối của cô chắc chỉ có một hoặc hai tiếng.

"Si Thần, anh muốn bỏ gì vào cháo hay chỉ ăn cháo không?" An Kiệt từ phòng bếp vươn người ra hướng vườn hoa hỏi.

Tịch Si Thần cầm tờ báo đi ngang qua vườn hoa, mặc bộ tranng phục màu vàng nhạt giản dị,mái tóc không được chú ý chăm sóc, có chút hơi lộn xộn nhưng lại vẫn toát lên vẻ gợi cảm.

" Ăn hoa quả, được không?" Tịch Si Thần lấy một tờ báo từ hộp thư ra.

"Được." An Kiệt quay người mở tủ lạnh lấy hoa quả.

Tịch Si Thần đã đi vào phòng bếp "Để anh gọt."

"Được."

"Hôm nay muốn đi ra ngoài ư?"

"Vâng, phỏng vấn."

Tịch Si Thần cầm lấy một quả táo rồi bắt đầu gọt, "Khi nào thì về?"

"Em cũng không biết, để xem tình hình thế nào đã."

Tịch Si Thần gọt hoa quả thành đoạn, hỏi theo thường lệ "Có hy vọng gì không?"

An Kiệt quay đầu nhìn lướt qua quả táo sắp được gọt xong "Ờ thì.. em hy vọng buổi phỏng vấn hôm nay thành công."

"Phập" tiếng vỏ táo đứt rơi xuống đất.

An Kiệt trừng mắt, "Anh cố ý."

"Tay trơn." Tịch tiên sinh lý do.

"......"

Tịch Si Thần bổ nhỏ quả táo rồi lấy từng miếng đút cho An Kiệt, anh theo thói quen dùng tay mà không dùng con dao nhỏ cắm vào, thứ nhất là sợ dao nhỏ sẽ cứa phải môi, mặc dù xác suất xảy chuyện này ra rất thấp, hai là anh thích dùng tay.

"Anh lấy xe đưa em đi."

"Không cần, em đi xe bus là được."

"Không thích hợp với em."

"Được mà, em có thể đi mà."

"Ừ" Tịch Si Thần vừa gọt hoa quả vừa đi đến bàn nạm đá cẩm thạch, tiện tay giở một tờ báo "Ở tuyến xe bus 101 xảy ra nhiều vụ cầm dao cướp."

"......"

"An Kiệt, em có muốn ăn thêm quả lê không?"

"Cảm ơn, không cần!"

—————– Quả lê phân cách —————–

An Kiệt đi phỏng vấn ở ba nơi thì cả ba nơi đều là xin đợi hồi âm, An Kiệt oán hận nghĩ "Nếu không phải tại ăn quả táo kia thì không đến nỗi này."

An Kiệt mở di động ra xem thời gian, mười hai giờ.

Sáng sớm khi Tịch Si Thần đưa cô tới, cô mượn anh 100 đồng, bây giờ có thể dùng để ăn cơm trưa.

Đang suy nghĩ thì tiếng chuông di động vang lên, An Kiệt nhìn thoáng qua rồi nghe máy.

"Anh ở phòng Đại Hòa, em qua đây. "Nói xong lại thêm "Được không?"

Bình thường Tịch tiên sinh đề mỗi khi đề nghị một việc gì, ở cuối mỗi câu cầu khiến đều là một câu hỏi, dĩ nhiên đối tượng để hỏi đến đều là vợ mình nhưng không hiểu gì vì sao, nếu không có mấy câu hỏi đó thì An Kiệt còn thấy bình thường chứ nếu có thì cảm thấy còn người này – thật không biết phải nói sao.

"Em không muốn đi ăn đồ Nhật" bên kia điện thoại có tiếng vọng lại, hẳn là không chỉ một người ăn cơm.

"A, như vậy..." giọng nói của Tịch Si Thần trở nên dịu dàng "Anh đi về một mình sao?"

"Em nghĩ em nên đi dạo một vòng đã."

Đầu bên kia ngập ngừng một chút "Ừ cũng được."

Tịch Si Thần cúp điện thoại xuống trước.

An Kiệt hé miệng cười sau đó bắt đầu đi dạo một vòng.

Tất nhiên là cuộc đi dạo của An Kiệt chỉ có chưa đầy nửa tiếng, trong khi cô vừa cắn một miếng bánh ngọt thì xe của Tịch Si Thần thật ngẫu nhiên đỗ ở ven đường, cách cô khoảng mười mét

Cửa kính xe hạ xuống "Thật trùng hợp, tiện đường anh về nhà, em có muốn chúng mình cùng về không?"

An Kiệt nhíu mày, cúi đầu.

Cái loại "ngẫu nhiên đi qua" này đã xảy ra rất nhiều lần trong một năm, có lần An Kiệt còn nghĩ Tịch tiên sinh giả vờ để theo dõi cô, nhưng là, sau khi An Kiệt nghiên cứu thì thấy thật sự là "ngẫu nhiên gặp" thật, An Kiệt đành miễn cưỡng chấp nhận.

"Vẫn chưa muốn về nhà sao?"

"Ừ thì về."

Thật không thể nói rõ được vị tiên sinh này!

Tịch tiên sinh nhẹ nhàng cười "Thật ra thì em muốn đi dạo một chút cũng không sao hết".

"Si Thần, anh đã ăn cơm chưa đấy?"

Tịch Si Thần cười cười, "Ăn một chút, làm sao?"

"Về nhà nấu cơm cho em ăn "An Kiệt nói xong câu này,mở cửa sau rồi ngồi vào xe.

Tịch Si Thần chiều theo ý cô "Chuyện này cũng không phải là không thể, mặc dù hôm nay là thứ sáu."

An Kiệt vươn người lên ôm Tịch Si Thần "Ngày mai em muốn trói anh ở trên giường, không cho ra khỏi cửa!"

Xe khởi động bắt đầu đi.

"Như vậy sao.." Ngữ điệu dịu dàng không thay đổi "Cũng có thể."

Chương 2- Chỉ vì em thích

Cuối tuần, công ty trang trí nội thất đến nhà để đổi lại tường giấy. Tuần trước An Kiệt tự dưng nổi hứng bất chợt đem rèm cửa sổ phòng khách đổi thành màu nóng, màu mận chín với đường viền hoa màu vàng, nhìn tương đối đẹp mắt. Lúc đấy Tịch tiên sinh mới về nhà, nhìn thấy cảnh tượng này thì phản ứng đầu tiên là thoáng sửng sốt sau đó rất chân thành nói " Em làm tốt lắm nhưng mà... có vẻ hơi khó coi"

An Kiệt mỉm cười,"Cám ơn." Quyết tâm không thay đổi rèm cửa sổ ngược lại còn gọi điện cho công ty nội thất, yêu cầu đổi tường giấy thành màu nóng luôn, nhìn đồng bộ cho đẹp mắt

Tịch tiên sinh nhìn vợ mình bận rộn, tự nhiên không quan tâm đến rèm cửa sổ, tường giấy là màu gì nữa, anh thích xem cô vì gia đình nhỏ bé của bọn họ mà bận rộn cho dù là chỉ lựa một tách trà

"Bác ơi, không đúng không đúng rồi,màu này quá nhạt."

Tay bác nhân viên già đung đưa tờ giấy dán tường" Tiểu thư ơi, đây là màu rực rỡ nhất rồi"

An Kiệt trầm ngâm,"Không phải, cháu muốn màu cam."

Một nhân viên trang trí khác đi tới bên cạnh, nhìn vào tờ giấy kia " Đây là màu cam, tiểu thư à, là màu cam đó"

"Không đúng, tôi muốn màu cam tươi sáng rực rỡ"

Tịch Si Thần lúc này đang ngồi trên sô pha đọc báo chí, nghe thấy câu nói kia không khỏi cười nhẹ

Bác nhân viên già nghi hoặc " Này cháu gái, cháu thật là kì quái, làm gì có nhà nào mà dán tường giấy màu sáng"?

"Đây là nhà cháu mà"

Bác trai kia cười rộ lên, nghĩ một lúc rồi hỏi" Vậy cháu có muốn dán nữa không?"

" Cháu không biết nữa" khuôn mặt hiện lên nét bối rối " Thật sự là không có màu đẹp hơn ư?"

Anh nhân viên bên cạnh tiến lại gần " Tiểu thư ơi, màu này là do cô quyết định, rất sáng, mà cái này thì nhà người khác cũng chưa dám dán đâu"

An Kiệt thở dài "Chẳng lẽ là như thế này sao?", rồi quay đầu xin giúp đỡ " Si Thần, làm sao bây giờ?"

Tịch Si Thần lười biếng nghiêng đầu, nhìn thoáng quá rồi nói " Tươi sáng một chút thì có vẻ cũng đẹp đấy"

An Kiệt nghi hoặc "Thật ư?"

Bác nhân viên già tợn mắt há hốc mồm " Tiên sinh, ngài cũng nghĩ rằng màu này không đủ tươi sáng sao?" Đúng là người một nhà, sở thích thật sự đặc biệt nha

"Là không đủ tươi sáng" Tịch tiên sinh nói.

Hai nhân viên trang trí quay lại nhìn nhau

Tịch Si Thần buông báo xuống,"Hóa đơn tôi sẽ kí cho các vị."

"Thế còn cái tường giấy kia......"

"Không cần thay đổi." Tịch Si Thần nói.

Nhận tiền mà không cần làm việc, bác nhân viên già chần chừ " Tiên sinh, nếu không thì hai người chọn màu sắc khác, có thể có màu khiến cho hai vị hài lòng"

Tịch Si Thần cười cười, đứng dậy đi tới " Không cần, vợ tôi đã không thích rồi thì không cần phải như thế"

"......"

"Em vẽ đi, vẽ những gì em thích." Tịch Si Thần đứng lặng, đưa tay đem một bên tóc dài của An kiệt vén ra sau tai rồi nói tiếp "Được không?"

—————– tường giấy phân cách —————–

Được hay không được? Đương nhiên là không được

" Màu vẽ sao? Anh bảo người đưa đến đây"

" Vấn đề là không phải màu vẽ...." An Khiệt cầm điều khiển định ấn đổi kênh " Em không muốn vẽ"

Tịch Si Thần ngồi phía sau An Kiệt,nhẹ nhàng ôm lấy cô "Hử? Vì sao?"

" Thì là không muốn vẽ" Anh Kiệt nâng chân lên đạp vào sô pha bên cạnh

"...... Ừ" Tịch Si Thần cúi đầu dựa vào vai An Kiệt , cắn nhẹ vào đó liên tục

"......" Lông mày nhăn lại, có chút tức giận " Anh không thể bắt buộc em"

Tịch Si thần cười dịu dàng " Anh không có ép buộc em, vĩnh viễn cũng không làm thế"

" Dù sao hiện tại em cũng không muốn vẽ" Từ chối xong " Em đi lấy nước uống"

" An Kiệt" Tịch Si Thần ôm chặt An Kiệt, chậm rãi kéo tay cô, kéo đến bên môi mình rồi nhẹ nhàng hôn " Thực xin lỗi, lúc đó anh không ở bên em"

An Kiệt ngây người một lúc, lát sau, cô cố gắng mở miệng nói " .... Tay trái của em vẽ rất xấu" Mỗi khi hoàn thành xong một tác phẩm bằng tay trái, cô đều tự mình xé thành nhiều mảnh

Tịch Si Thần vẫn nhẹ nhàng " Ừ, không sao, bởi vì anh có thể hiểu được"

Ừ,không sao — ý tứ của anh là, ừ, không có việc gì, ngay cả khi thật sự là khó xem

Anh Kiệt nhíu mày,vốn dĩ ban đầu tâm trạng buồn bực nhưng bởi vì câu này mà bỗng trở nên không sao nói rõ được, ánh mắt trở nên sáng rực " Tịch Si Thần, em muốn vẽ anh"

Si Thần sửng sốt, đôi mắt hơi ngạc nhiên ,"Vì sao lại muốn vẽ anh?"

"Không được sao?"

Tịch Si Thần trầm mặc một lát,"Cũng không phải là không được."

An Kiệt chớp chớp mắt " A, em muốn vẽ khỏa thân", đúng là được voi đòi tiên

"....." Thật khó thấy Tịch Si Thần im lặng tuyệt đối như này

"Không thể sao?" An Kiệt lại hỏi.

" Hầy" Tịch Si Thần đưa tay day day giữa trán " Cũng không phải không thể."

Cũng không phải không thể..

Sau này An Kiệt mới nhận ra, mỗi lời đề nghị của cô thường bị hỏng bét

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro