Xảo trá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tzuyu được dìu đến bên giường Jungkook, anh không biết cảm xúc của mình lúc này là sao nữa? Vui buồn lẫn lộn, đau đớn vô cùng. Khẽ chạm lên gò má tái xanh, nhợt nhạt kia, vuốt nhẹ đôi mắt đang nhắm nghiền nhưng thâm quầng kia! Lòng xót xa, anh không biết mấy ngày nay cô làm gì mà để tiều tụy thế này, trông yếu đuối mỏng manh vô cùng.

- Vợ ah! Sao em lại gầy yếu thế này?

Anh đang suy nghĩ rất nhiều nguyên nhân vì sao cô lại như vậy thì có một giọng nói tức giận phát lên:

- Dạo này không hiểu cô ta tư tình ở đâu, mà không ăn không ngủ trốn ra khỏi phòng biền biệt từ sáng sớm đến đêm khuya mới trở về, đến sáng hôm sau lại đi tiếp. Nếu không phải do mọi người nhắc nhở, bảo ban...thì chắc cô ta quên luôn đây là nhà mình rồi. Gầy yếu là do bận chơi bời mà ra...

- Johyun em nói hơi quá rồi đấy!

Thấy cô ta nói thừa cho quá nhiều Hyun Woo vội ngắt lời.

- Anh thì biết cái gì? Anh có ở đây đâu mà hiểu? Anh cứ bao che như vậy rồi có ngày cô ta nhảy cả lên đầu anh ngồi đấy? Có mấy ngày anh hai dưỡng thương thôi mà cô ta có coi ai ra gì đâu! Anh có biết hôm đầu tiên em đến đây, cô ta đã đuổi em ra khỏi nhà, đã thế còn ném dép vào mặt em cũng chỉ vì em muốn cô ta đi thăm anh hai thôi hả?

- Thôi! đủ rồi đấy!

Tiếng quát của Jungkook khiến không gian yên tĩnh hẳn đi. Tâm trạng anh lúc này thật sự rất tệ, tệ đến nỗi muốn giết người. Nhưng anh không thể và cũng không bao giờ dám nghĩ đến. Điều mà anh lựa chọn và gửi gắm anh không thể hối hận được. Nhưng nói cô như vậy thật sự anh vẫn không tin. Anh luôn theo sát cô nếu cô có người đàn ông khác chẳng lẽ anh lại không biết.

Tzuyu vốn là cô gái vô cùng ngây thơ, trong sáng, thánh thiện, đôi khi còn hơi ngốc nữa. Anh không tin lúc anh gặp nguy hiểm cô lại giấu anh đi gặp người khác. Nhưng vì lẽ gì mà cô gầy gòm ốm yếu thế này?

Anh thở dài rồi ngắm nhìn cô thật kỹ cho thỏa lòng mong nhớ, rồi uể uải nói.

- Đưa phu nhân về phòng đi, không cho cô ấy ra khỏi nhà nữa. Mấy người ra hết đi, tôi muốn yên tĩnh một mình.

- Dạ vâng!

Nhìn anh khẽ khép mắt nằm nghĩ, mọi người biết ý lui ra ngoài hết. Trên môi Johyun nở nụ cười thâm hiểm, vì cô biết câu nói của cô đã tác động đến tâm tư anh. Nhưng nụ cười đó không qua mắt được Hyun Woo, anh vô cùng tức giận, anh không ngờ Johyun lại ngày càng quá đáng như vậy. Cánh cửa phòng vừa đóng lại, Hyun Woo vội kéo Johyun vào một góc khuất...

- Anh làm gì vậy? Bỏ em ra.

- Sao em lại làm vậy?

- Làm gì cơ?

- Sao lại đi nói không tốt về Tzuyu trước mặt anh hai như vậy?

- Em không nói sai câu nào cả? Rõ ràng mấy hôm nay cô ta cứ thoát ẩn thoát hiện, có bao giờ thấy xuất hiện ở phòng ăn đâu. Anh nhìn trán em đây, nhìn cái cục u to đùng này đây! Em nói thừa cho cô ta à?

- Không có khói, thì sao có lửa?

- Lửa khói gì ở đây? Anh tin cô ta mà không tin em phải không? Anh quen cô ta bao lâu, đã hiểu hết về cô ta chưa mà dám nói em như vậy hả? Hả? Hả??? Vì cô ta mà anh dám chất vấn em, đã thế lại còn không tin tưởng em. Uổng công em luôn coi anh như anh trai của mình, hoá ra trong lòng anh em không bằng một người ngoài phải không?

- Đó không phải là người ngoài mà là chị hai của chúng ta.

- Vậy! Thôi được rồi! Em hỏi anh? Giữa chị dâu và em gái anh chọn ai?

- Cái này...anh...

- Khó chọn đến vậy sao? Anh quả thật làm em quá thất vọng, bye.

Nói xong cô ta tức giận quay lưng bước đi. Trong lòng cô ta ngày càng căm ghét Tzuyu hơn. Tại sao cô chỉ đi vắng một thời gian ngắn, mọi chuyện đã xảy ra không theo ý cô rồi. Hai người đàn ông mà cô yêu quí nhất, đều bị con hồ ly tinh kia quyến rũ mất. Cô thề cô sẽ bắt cô ta phải trả giá cô việc này. Dám cướp hết người thân của cô ư! Đừng hòng, kẻ nào dám động đến cô thì kẻ đó phải chết. Suy nghĩ của cô bị cắt đứt, khi có một cánh tay kéo cô ngược trở lại.

- Anh tin em mà!

- Anh vừa nói gì?

- Giữa hai người, đương nhiên anh phải chọn em gái yêu của anh rồi.

- Anh nói thật chứ?

- Thật!

- Lần này em tha cho anh đấy. Sau này cho dù có xảy ra chuyện gì cũng phải luôn tin tưởng, bênh vực em, biết chưa?

- Ừ! Anh biết rồi.

- Ta đi ăn thôi em đói rồi hahaha.

Continue...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro