[Đoản - QT - Song Thủy] Phiên ngoại: Hồi nương gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: LAN

Tại sảnh Phong Thuỷ điện.

Sư Vô Độ dựa trên ghế lớn, một tay chống cằm, ngón tay của tay kia không ngừng gõ trên mặt bàn.

Hạ Huyền chọn đồ hơn cả canh giờ, hắn chưa bao giờ nghĩ tới một nam nhân có thể vì cái gì mà chọn quần áo lâu như vậy. Cũng không phải lần đầu tiên gặp cha mẹ, chính là lần này dẫn theo hắn mà thôi.

Hạ Huyền không biết mình nên mặc đồ đen hay trắng, phối với đai lưng nào, búi tóc lên thì không vừa lòng, xõa tóc thì lại cảm thấy không tôn trọng.

Sau một hồi lâu, đến khi Sư Vô Độ mở miệng: "Ngươi về nhà thăm người thân hay là chuẩn bị xuất giá? Nếu là về nhà thăm người thân, chỉ cần là ngươi bọn họ liền cao hứng, nếu là chuẩn bị xuất giá, chỉ cần là ngươi ta nguyện ý. Không cần phức tạp." Nếu cứ như vậy trời sẽ tối mất.

Hạ Huyền sững người một lúc, cuối cùng Sư Vô Độ kiến nghị Hạ Huyền mặc hắc y, búi tóc cao, cũng tương tự như mấy bộ thường ngày nhưng có phần nghiêm túc lại không quá trang trọng.

Cha mẹ Hạ Huyền so với lần đầu tiên gặp mặt thì già hơn một chút, nhưng vẫn như cũ tràn đầy năng lượng, Diệu nhi cùng Hạ muội muội cũng đã gả cho người trong sạch.

Sư Vô Độ có chút bối rối, kiếp trước chính mình khiến một gia đình nhà tan cửa nát, hiện tại đã là người một nhà, vì thế hắn đứng ở cổng sân cũ nát cung kính cúi đầu biểu hiện tạ lỗi.

Hạ Huyền từng ngỏ ý muốn cha mẹ chuyển đi, kết quả hai vị lão nhân lấy lý do đã quen sống ở đây để cự tuyệt . Về sau bởi vì có đền thờ Thủy sư, nơi này phong thuỷ càng ngày càng tốt, cũng không nhắc lại.

Diệu nhi thấy Hạ Huyền, trong lòng vui vẻ, thấy Sư Vô Độ cũng không kiêng dè, dùng đầu ngón tay kéo kéo Hạ Huyền ra hiệu: "Kia là ái nhân của ngươi?"

Hạ Huyền mỉm cười.

Sư Vô Độ liếc mắt nhìn hắn.

Người một nhà đơn giản ăn một bữa cơm đoàn viên, hai người cũng đáp ứng lời mời ở Hạ gia ngủ lại một đêm.

Từ lúc tiểu muội xuất giá về sau gia đình vẫn chưa một lần đoàn tụ, nhân cơ hội này Diệu nhi cùng muội muội đều ở lại, Hạ Huyền cùng mọi người trong nhà cùng nhau vui vẻ tới tận khuya.

Thẳng đến nửa đêm canh ba mới trở về phòng.

Hạ gia đơn sơ chỉ có hai gian phòng, Diệu nhi và muội muội ở cùng cha mẹ, Sư Vô Độ và Hạ Huyền ở phòng bên cạnh cách nhau một bức tường. Nói là ngăn cách bởi một bức tường, kỳ thật bức tường này vô cùng mỏng, thuộc loại cách vách trở mình đều có thể nghe thấy.

Hạ Huyền vừa tiến vào liền bị ai đó giữ lại, cửa phía sau bị khóa đồng thời hắn cũng bị ép vào cánh cửa.

Phòng nhỏ tối om, nến cũng chưa thắp, Hạ Huyền thấp giọng nói: "Ngươi còn chưa ngủ?"

"Trằn trọc khó ngủ, ngươi để ta lại một mình trong phòng đợi lâu a." Trong giọng nói của Sư Vô Độ xen lẫn tiếng cười: "Phu quân."

Một câu phu quân khiến Hạ Huyền tâm thần nhộn nhạo, lập tức muốn mở Quỷ Vực đem người làm ngay tại chỗ. Nhưng không ngờ Sư Vô Độ từ đâu rút ra một sợi khổn tiên thằng, khổn tiên thằng tuy rằng nói là khổn tiên, nhưng chủ yếu dùng để phong tỏa pháp lực, Hạ Huyền bị trói như vậy, cũng sẽ không có năng lực mở ra Quỷ Vực. Làm đứt dây thì dễ nhưng không làm kinh động cách vách thì khó.

Lăn lộn một hồi, y phục Hạ Huyền thất linh bát lạc, ánh trăng chiếu qua cửa sổ, chiếu lên làn da trắng như tuyết của hắn, cả người như phủ một tầng nguyệt quang. Hắn không được tự nhiên cọ cọ đùi, muốn che lại một chút.

"Đều quen thuộc, còn ngượng ngùng cái gì." Sư Vô Độ y phục chỉnh tề, tay cũng không thành thật, đã sớm không biết đụng đến nơi nào.

Hạ Huyền cúi người, thở gấp hai tiếng, thấp giọng cầu xin: "Đừng, cửa này rất mỏng."

Sư Vô Độ rút ra một tay đem hắn giữ lại, ở trên xương quai xanh mảnh khảnh gặm gặm mấy cái: "Quan hệ của chúng ta không phải bọn họ đã sớm biết?"

"Đúng, đều biết." 

Sư Vô Độ khắp nơi trên người hắn nơi nơi đốt lửa, hắn lại không thể rút tay ra, vô cùng khó chịu.

"Vậy ngươi sợ cái gì?" Đầu chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, nơi nào đi qua đều để lại một mảnh biển lửa.

"Dù nói như thế nhưng. . . . . . Ừm. . . . . ." Người trước mặt bỗng nhiên ngồi xổm xuống, sống lưng như có dòng điện chạy qua, Hạ Huyền da đầu run lên, vội vàng cắn môi.

"Ngươi sợ bị bọn họ nghe thấy?" Sư Vô Độ miệng vừa ngậm vừa nói, đầu lưỡi khẽ đảo.

Hạ Huyền nói không nên lời, chỉ có thể gật đầu lia lịa. Không nghĩ đến đầu hắn chạm vào ván cửa, phát ra thanh âm không nhỏ.

"Huyền nhi / ca? Các ngươi còn chưa ngủ?"

Hạ Huyền nghiến răng, đang trả lời thì răng của Sư Vô Độ không nhẹ không nặng cắn xuống, thanh âm ra khỏi miệng bị biến đổi: "Không, a, mã, lập tức liền, ngủ!"

Sau đó cúi đầu nhỏ giọng răn dạy: "Hư, đừng nháo, cách vách, nghe, nghe thấy."

"Những lúc như này, không phải ngươi thích ngâm thơ tác phú sao?" Sư Vô Độ đương nhiên không nghe hắn, tiếp tục nói: "Cái gì lam ấn đem tử tiêu thổi, ca cũng thích nghe, đọc hai câu nghe một chút." Trong lúc nói chuyện, ngón tay thon dài cũng không rảnh rỗi mà chơi với hai khỏa cầu.

Hạ Huyền run rẩy: "Muốn nghe, nghe, cái gì?"

"Thiên địa âm dương giao hoang đại nhạc phú như nào."

"Cường. . . . . . Cường đạo, khó. . . . . ."

"Bớt nói, ngâm thơ."

Thấy Sư Vô Độ như vậy là không muốn buông tha hắn, Hạ Huyền đọc thơ ngắt quãng đồng thời chậm rãi đem pháp lực quán chú vào khổn tiên thằng, không thể nháy mắt bạo lực phát ra, này phòng nhỏ chịu không nổi.

Đọc đến câu "Cộng, cộng này tì chi, giao, giao hoan, thật nương tử, chi vô dị", cách vách bỗng nhiên truyền đến rất nhỏ âm thanh, một giọng nữ rất nhỏ vang lên: "Ca, hai ngươi đừng ồn ! Ta và tỷ tỷ đều ngủ không được."

". . . . . ." Không chỉ là mặt đỏ, Hạ Huyền toàn thân đều đỏ.

Sư Vô Độ âm thầm nở nụ cười.

Vui sướng khi người gặp họa.

Dây thừng đứt đồng thời Quỷ Vực liền mở ra.

"Ca ca nếu thích nghe, ta liền đọc nhiều thêm mấy bài cho ca ca nghe, đọc sai thỉnh tha thứ, ta có thể đọc lại từ đầu."

Tiếng kêu thảm thiết của Sư Vô Độ vang vọng trong Quỷ Vực.

. . . . . .

Sáng sớm hôm sau, Hạ Huyền đem Sư Vô Độ hôn mê bất tỉnh khiêng về nhà, kêu thêm mấy tiểu quỷ đến tu sửa phòng ốc, cha mẹ không muốn chuyển nhà hắn cũng không có gì nói, nhưng ít ra vách tường phải dày và cách âm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro