Chương 13 + 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 13

Ông bố bạc bẽo của tôi và bà mẹ kế lạnh nhạt của tôi biết tin tôi sinh con gái xong, vội vàng chạy đến xong lại vội vàng ra về, không hề lưu luyến chút nào với sinh mệnh mới ra đời.

Tôi biết thừa tất cả những thứ liên quan đến tôi đều không thể phân tán nổi sự chú ý của họ, thế nên tôi cũng chẳng thấy đau buồn gì lắm.

Con bé trông chẳng giống tôi cái gì cả, nhìn cái mắt kìa, hoàn toàn là bản sao của bố nó, đôi mắt to vô tội như muốn làm người ta mềm lòng.

"Bố chồng", "mẹ chồng" của tôi thì lại rất yêu quý đứa cháu gái này, vừa mới đến cái đã muốn tròng cái vòng vàng vào cổ nó, may là có bác sĩ ngăn lại nên mới để xuống bên cạnh tôi.

Nếu sinh mệnh này đã được nhiều người yêu quý chiều chuộng như thế, tôi cũng không cần phải lo nghĩ nhiều nữa.

Tôi đuổi hết mọi người đi, nói luôn là bây giờ tôi đang rất khó chịu, cần được nghỉ ngơi.

Châu Kim Trạch lại chẳng nói gì, chỉ mím môi rồi ôm cô con gái bảo bối của hắn ta lên, đi ra ngoài.

Bố mẹ chồng tôi theo sát đằng sau, từ đầu đến cuối còn không thèm hỏi tôi lấy một câu "Con khó chịu ở đâu?".

Chẳng biết có phải bác sĩ chính của tôi thấy tôi đáng thương không mà chầm chậm bước đến cạnh giường tôi, hỏi nhỏ: "Sao anh không ở lại với con anh thêm một lúc? Rốt cuộc là khó chịu ở đâu thế?"

"Không sao, nó rất đáng yêu, tôi rất thích, có bọn họ chăm sóc cho nó là đủ rồi. Tôi chóng mặt lắm, muốn ngủ thêm tí nữa." Tôi yếu ớt cảm ơn cô ấy.

Bọn họ không hề biết rằng ngay từ đầu tôi đã cầm chặt cái điện thoại trong chăn. Tôi không hề đáng thương như bọn họ nghĩ, đám bạn bè hỏi thăm tôi không ít, nhưng bây giờ tôi đã chẳng còn muốn nói chuyện quan hệ xã hội của tôi với bọn họ rồi.

Cứ để bọn họ cho rằng tôi thui thủi một mình là tốt nhất, như thế mới là trạng thái lý tưởng mà tôi mong muốn.

Một lúc lâu sau, điện thoại bắt đầu rung lên dưới chăn.

Bạn tôi nhắn cho tôi một câu: "Đã sắp xếp xong cả rồi, anh yên tâm."

Câu nói này là sự an ủi lớn nhất dành cho tôi trong hôm nay, tôi nhắn lại cho đối phương một tiếng cảm ơn rồi lặng lẽ nhắm mắt lại.

Căn phòng yên tĩnh đến kỳ cục, còn chẳng có lấy tiếng đồng hồ tích tắc. Các giác quan của tôi như bị chỉnh độ nhạy lên vô số lần, tôi nghe thấy cả tiếng nước mắt mình chảy qua gò má.

Tôi biết, chính khoảnh khắc ấy, tôi đã nảy sinh ý hận cực kỳ mạnh mẽ đối với Châu Kim Trạch.

——

"Con người sợ nhất là gặp gỡ, buồn nhất là chia ly, bởi vì một lần tình cờ gặp sẽ mang đến những hồi ức cuộn trào như sóng bể."

Dưỡng sức hai tháng xong, tôi được đích thân Châu Kim Trạch đón về nhà, tự nhiên nhớ ra cái câu chẳng biết đọc đâu ra này, khung cảnh ngoài cửa sổ lùi dần ra sau, cũng chẳng biết điểm cuối của phía trước có phải nơi mà tôi muốn đến hay không.

Cuộc đời tôi đã trải qua rất nhiều cuộc chia ly.

Với ông bà nội, với mẹ ruột, với tình đầu, và rất nhiều người mà bạn không thể ngờ được nữa...

Đã đến nơi cần đến, Châu Kim Trạch xuống xe rồi mở cửa xe cho tôi, bàn tay ấm áp đặt trên đỉnh đầu tôi tránh va đầu vào cửa, giống hệt như những gì hắn ta từng làm với tôi trước kia.

Tôi nhìn bàn tay đó, dần cảm thấy, chờ đợi là sự già cỗi sớm nhất của đời người.

Thế nên trước thái độ của Châu Kim Trạch lần đầu tiên ngoại tình, ngay từ đầu tôi đã chẳng muốn "chờ đợi" gì hắn ta nữa.

Chờ đợi không khiến hắn ta quay về với gia đình, bức ép lại càng không. Cho dù ép hắn ta về nhà được rồi, hắn ta cũng chỉ mang về một trái tim đong đầy hận thù mà thôi, chứ không phải là một người đàn ông vẫn yêu thương bạn như trước kia nữa.

Châu Kim Trạch cẩn thận nắm lấy tay tôi, thấy tôi không vùng ra, ánh mắt trở nên dễ chịu và vui mừng.

Tôi được hắn ta dẫn từng bước, trở lại ngôi nhà này.

Nơi này là ngôi nhà có hắn ta có tôi có Cơm Cơm, bây giờ có thêm một sinh mệnh nhỏ nữa.

"Em yêu." Hắn ta dừng chân trước cửa rồi quay người lại, bỗng ôm chặt lấy tôi.

"Em vất vả rồi. Cảm ơn em."

Tôi chầm chậm ôm lấy hắn ta, vừa vỗ về lưng hắn ta vừa cong môi: "Không vất vả, không vất vả chút nào hết."

Chương 14

Không biết các bạn có cảm giác như tự nhiên ngã xuống vực sâu khi đang ngủ say hay không, giống như cơ thể biến thành một bông liễu, cuối cùng đành bất lực rơi mình xuống đất.

Tôi lại đầm đìa mồ hôi bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng một lần nữa, chăn bông bị trượt đến hông tôi, con golden Cơm Cơm bên cạnh vẫn đang ngủ ngon lành, ánh đèn vẫn ấm áp như trước, lúc này tôi lại chẳng còn muốn xoa cái đầu trông có vẻ sờ rất sướng của Cơm Cơm như nãy nữa.

Những chuyện tưởng như đã quên bẵng đi rồi, nay lại nhớ hết lại, cơn đau lớn dần lên, tất cả những nhẫn nhịn và kiềm chế đều trở thành vặt vãnh trong đêm khuya tĩnh mịch này.

Tôi chìm giữa vòng xoáy của đớn đau, cuối cùng vẫn chẳng thể kiềm nén nổi nữa. Tôi ôm mặt khóc nức lên.

Sau khi bị cậu nghệ sĩ trẻ kia đến tìm lúc sáng, tôi không kiềm chế nổi mà nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia, những biến ảo huyễn hoặc trong mộng khiến tôi không thể yên bình nổi nữa.

Tuy bảo là chuyện trước kia, nhưng thực ra cũng chưa lâu lắm, chỉ là vì tôi cảm thấy từng phút từng giây trong căn nhà này đều dài tựa một năm.

Thực ra ngay tháng thứ hai sau khi sinh con, tôi bị chẩn đoán là bị trầm cảm sau sinh, tôi ở nhà còn từng cắt cổ tay tự sát, suýt nữa là mất mạng nếu không được phát hiện kịp thời, Châu Kim Trạch nổi cơn lôi đình ngay trong nhà, với tôi, với người hầu.

Sau đó tôi dùng thuốc suốt một thời gian dài, dần dần suy nhược thần kinh nghiêm trọng hơn, tâm trạng cũng nhạy cảm hơn, dễ cáu dễ nổi điên.

Nói theo cách của Châu Kim Trạch thì, tôi giống một thùng thuốc nổ chạm cái là toang.

Có lúc, cho dù người ta nói đúng hay là không đúng, tôi đều không chịu nghe.

Sinh con có thể coi như một đường phân nước, mọi người xung quanh đánh giá về tôi rằng, tôi chính là kiểu sau khi sinh con xong đã học được một cái gọi là "gây chuyện vô cớ".

Cậu nghệ sĩ trẻ không phải người đầu tiên đến tìm tôi, thực ra người đầu tiên đặt chân đến chỗ tôi có địa vị ra phết, là một ảnh đế.

Ảnh đế thực sự rất thích Châu Kim Trạch, nói theo cách của anh ta thì Châu Kim Trạch từng có một thời gian không chịu chấp nhận tình cảm của anh ta, đã thế anh ta còn thường xuyên thấy Châu Kim Trạch mở ảnh của tôi trong điện thoại ra xem, chỉ đơn thuần để anh ta nói chuyện bâng quơ.

Tôi nhìn vẻ mặt hậm hực của ảnh đế, hoàn toàn không biết rốt cuộc là anh ta đang bất bình cái gì cho Châu Kim Trạch nữa. Tôi bình thản đáp: "Nếu anh cảm thấy tôi không đáng được hắn ta yêu, thế thì anh về mà nói với hắn ta, bảo hắn ta ly hôn tôi đi."

Tôi thề, nguyên văn câu tôi nói khi đó đấy.

Ai dè ảnh đế đúng không hổ là ảnh đế, diễn xuất không hề kém, một thằng đàn ông to xác mà lại khóc ra được cảm giác lo lắng, kiên trì, si tình và nhẫn nhịn như thế. Sau đó anh ta chạy đi bảo với Châu Kim Trạch là tôi hiểu nhầm quan hệ của hai người đó, bảo tôi muốn tự sát.

Thế là tôi đen đủi phải "bị bắt phải muốn tự sát" lần thứ sáu, một lần nữa bị Châu Kim Trạch tất tả chạy về nhà nhốt vào trong phòng, bắt đầu lắp camera giám sát trong mọi ngóc ngách của căn nhà.

Hắn ta tưởng tôi không biết, thực ra thì tôi biết thừa.

Tôi biết tất cả những gì hắn ta từng làm trong nhà, tôi cũng biết tất cả những gì hắn ta đã làm ở ngoài nhà.

Tôi biết, đến 90% đám bạn của hắn ta đang khuyên hắn ta ly hôn với tôi, đằng nào thì giờ với điều kiện "hoàn toàn dựa vào hắn ta chu cấp", tôi không thể giành quyền nuôi con, chẳng thà đá phắt tôi đi, tìm một tri kỷ hồng nhan hoặc lam nhan mới, không cần phải làm tình làm tội mình thế này nữa.

Mỗi lần như vậy, Châu Kim Trạch chỉ hút thuốc hết bao nọ đến bao kia, dùng khói thuốc lờ lững để đáp trả chủ đề này.

Cho dù đối mặt với sự dụ dỗ của ảnh đế, sự khuyên giải của bạn bè, hắn ta vẫn không ngoại tình lần nữa, như muốn thực hiện lời nói khi tôi sinh con, rằng hắn ta sẽ sống hạnh phúc với tôi, không tiếp tục say mê sắc đẹp nữa.

Chỉ vì bây giờ tôi vui giận thất thường, hắn ta vẫn rất ít khi về nhà.

Chuyện đến nước này, tôi không thể không thừa nhận một việc.

Thực ra hôm gặp cậu nghệ sĩ, tôi cố ý làm cậu ta hiểu nhầm.

Khi Châu Kim Trạch nghe thấy tôi nói tôi lại muốn tự sát xong là cúp điện thoại cái rụp, không phải vì hắn ta ngấy quá rồi, mà là vì tôi có thể cảm nhận được rằng, từ sau khi tôi cắt cổ tay suýt nữa là không cứu được, hắn ta rất sợ, cũng rất bức bối khi nghe thấy chữ "chết" từ miệng tôi.

Còn khi đó, gần như là ngay sau khi điện thoại bị cúp, bên ngoài đã vang tiếng gõ cửa, đồng thời căn phòng khép kín bị cưỡng chế mở ra.

Cậu nghệ sĩ bị mời ra ngoài "một cách lịch sự", còn tôi thì có bị camera ẩn giám sát vẫn chưa đủ.

Tôi còn bị bắt phải sống ngay trong mắt một đống người, như thế mới có thể khiến Châu Kim Trạch cảm thấy an toàn hơn.

Tự làm tự chịu thôi, tự làm tự chịu, tôi nằm ườn trên sofa nhìn đứa bé đang chơi ghép hình trên sàn nhà bên cạnh rồi lại ngán ngẩm quay đầu đi, mở bừa tivi lên.

Trên tivi lại là một người quen đã lâu lắm rồi chưa gặp, là Đường Phi Phi năm đó rời khỏi công ty, bây giờ cô ấy đang đi quảng cáo cho bộ phim mới của mình.

Cô ấy vẫn xinh đẹp như thế, cũng chẳng biết bây giờ còn hút thuốc nữa không. Tôi nghĩ bụng.

"Tôi đã từng trải qua một quãng thời gian đau khổ và lạc lối, nhưng vào thời điểm ấy, đã có người chìa tay giúp đỡ tôi, tôi vô cùng biết ơn anh ấy."

"...Không sai, bây giờ chúng tôi vẫn còn giữ liên lạc, cụ thể là việc gì thì tôi không tiết lộ được, nhưng tôi vẫn rất muốn cảm ơn anh ấy, bởi vì có một phần nội dung trong phim là tham khảo nguyên mẫu từ anh ấy."

"Đúng vậy, tôi thực sự rất mong người bạn ấy của tôi có thể sống hạnh phúc, rất mong có thể cùng anh ấy ăn một bữa cơm, cùng nói chuyện với nhau."

"Bạn trên mạng? ...không phải không phải, chỉ là vì chính ra chúng tôi vẫn chưa kịp ăn với nhau một bữa cơm mà thôi, có điều ban đầu là anh ấy quen chị tôi trước."

"Ha ha ha ha hơi lạc đề rồi, cắt đoạn này đi nhé!"

Tôi lặng lẽ chuyển kênh khác bớt ồn ào hơn.

Đến tận bây giờ, tôi cứ nghĩ đến bà chị ruột của Đường Phi Phi, Đường Liễu Nhi, là lại thấy sợ.

Không sao, hồi trước Đường Phi Phi hủy hợp đồng với công ty của Châu Kim Trạch đúng là do Đường Liễu Nhi góp tay vào nên mới thành công.

Có một vị quý nhân bí mật đã giúp đỡ hai chị em họ.

Còn về vị quý nhân này ấy mà... khụ, xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro