THỦY TRIỀU RỰC LỬA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



HỒI MỘT – PHẦN MỘT


Những bến cảng giết mổ của Thị Trấn Ổ Chuột; chúng bốc ra thứ mùi tệ hại như chính cái tên vậy.

Và ta đang ở nơi đây ẩn mình trong bóng tối, hít thở mùi hôi thối từ máu và mật của những con rắn biển bị làm thịt.

Ta ẩn mình sâu hơn vào bóng tối, kéo vành mũ của mình thấp xuống che mặt khi những gã trong băng Móc Câu Lởm Chởm được vũ trang tận răng dòm ngó qua.

Những gã này có tiếng là man rợ. Nếu đánh nhau một cách sòng phẳng, chúng có thể hạ gục ta, nhưng ta vốn không giỏi việc chơi sòng phẳng, và ta cũng không ở đây để đánh nhau. Không phải lần này.

Vậy thứ gì đã mang ta tới đây, tới một trong những quận bẩn thỉu nhất ở Bilgewater?

Tiền. Chứ còn gì nữa?

Nhận lời công việc này là một canh bạc thực sự, nhưng thù lao thì đủ hậu hĩnh để ta không thể nhắm mắt làm ngơ. Bên cạnh đó, ta cần phải thám thính địa điểm này để có trong tay những quân bài ưng ý nhất.

Ta không hề có ý muốn nán lại. Ta muốn đột nhập rồi thoát ra càng nhanh gọn càng lặng lẽ càng tốt. Khi nhiệm vụ đã hoàn tất, ta sẽ nẫng khoản thù lao và bỏ đi trước bình minh. Nếu mọi chuyện suôn sẻ, ta sẽ cao chạy xa bay được một nửa Valoran trước khi có ai đó biết về vụ trộm.

Những gã côn đồ kia sẽ rẽ hướng ở góc trại giết mổ. Có nghĩa rằng ta có hai phút trước khi chúng quay đầu lại – quá đủ thời gian rồi.

Mặt trăng bạc ẩn hiện sau tầng mây, che phủ cầu cảng trong bóng tối. Những thùng hàng sản phẩm trong ngày nằm rải rác dọc bến cảng. Chúng khiến việc ẩn nấp dễ dàng hơn.

Ta nhìn thấy bộ phận cảnh giới đứng trên nóc nhà kho chính, có những bóng đen đứng canh, tay cầm cung nỏ. Chúng đang tán gẫu ồn ào như lũ hàng tôm hàng cá. Thậm chí nếu ta đeo chuông vào thì lũ ngốc này cũng chẳng thể nghe thấy tiếng động gì.

Chúng nghĩ rằng chẳng có ai đủ ngu ngốc mà bén mảng tới đây.

Một cái xác cồng kềnh được treo cao quá đầu người, lời cảnh báo cho mọi người đều thấy. Cái xác xoay chậm rãi theo những cơn gió đêm từ cảng thổi vào. Quả là một cảnh tượng xấu xí. Một cái móc câu khổng lồ, thứ dùng để bắt lũ cá quỷ, giữ cho cái xác lơ lửng trên cao.

Bước qua đống xiềng xích rỉ sét nằm trên tảng đá ướt, ta đi vào giữa cặp cần cẩu cao chót vót. Chúng được dùng để chuyên chở những thủy quái khổng lồ vào các trại giết mổ để xẻ thịt. Chính những nhà xưởng thấp thoáng này là nguồn gốc của mùi hôi thối khủng khiếp ám lên mọi thứ nơi đây. Ta sẽ cần phải tự mua cho bản thân một bộ đồ mới khi việc này kết thúc.

Trên vịnh, vượt qua những vùng nước bẩn của cảng giết mổ, hàng chục con tàu đang neo đậu, những chiếc đèn lồng của chúng đung đưa nhẹ nhàng. Ta dán mắt vào một trong số chúng; một con tàu chiến loại Galleon to khủng khiếp được sơn đen tuyền. Ta biết con tàu đó thuộc về ai. Tất cả người dân ở Bilgewater đều biết điều đó.

Ta dành ra một khắc để hả hê. Ta chuẩn bị cướp từ một trong những kẻ quyền lực nhất trong thị trấn. Luôn luôn có một sự hồi hộp nhất định từ việc đùa giỡn với tử thần.

Đúng như dự tính, nhà kho chính được khóa chặt hơn cả đức hạnh của một quý bà. Lính canh đứng ở mọi lối vào. Cửa thì đều bị khóa và chặn. Với bất kì ai ngoài ta, việc đột nhập là vạn bất khả thi.

Ta luồn vào một hẻm mù đối diện nhà kho. Đây là một ngõ cụt, và nó không quá tối như ta mong đợi. Nếu ta vẫn kẹt ở đây khi lũ lính lác quay lại, chúng sẽ thấy ta mất. Và nếu chúng tóm được ta, điều tốt nhất ta có thể hi vọng là một cái chết nhẹ nhàng. Rất có khả năng, ta sẽ được đưa tới trình diện hắn... đó sẽ là một kết cục đau đớn và thảm khốc hơn rất nhiều.

Bí quyết, như mọi khi, là không để bị bắt.

Và ta đã nghe thấy chúng. Lũ tay sai đang quay ngược trở lại sớm hơn dự kiến. Ta chỉ có cùng lắm là vài giây. Ta chụp một quân bài trong ống tay áo và đảo nó giữa những ngón tay; điều này tự nhiên như hơi thở vậy. Đây là phần dễ nhất, phần còn lại thì không vội được.

Ta để tâm trí mình trôi dạt khi quân bài bắt đầu phát sáng. Áp lực xuất hiện xung quanh ta, và ta gần như đã vượt qua với dự cảm về mọi nơi. Nhắm hờ đôi mắt, ta tập trung, và tưởng tượng trong đầu hình ảnh nơi ta cần đến.

Và rồi, có một sự xáo trộn quen thuộc trong ruột khi ta dịch chuyển. Không khí đảo chỗ, và ta đã ở trong nhà kho. Biến mất không dấu vết.

Chết tiệt, ta giỏi quá.

Một gã trong băng Móc Câu Lởm Chởm ngoài kia có thể đã liếc mắt vào con hẻm và nhận ra một quân bài rơi xuống đất, nhưng có lẽ là không.

Cần một chốc lát để ta quen với mọi thứ xung quanh. Ánh đèn lờ mờ từ những chiếc lồng đèn treo bên ngoài len lỏi qua những khe nứt trên vách tường. Đôi mắt ta dần quen với bóng tối.

Nhà kho chồng chất chật cứng vàng bạc châu báu từ khắp Mười Hai Đại Dương: những bộ giáp sáng loáng, những bức tranh quý ngoại quốc, và những thước vải óng ánh. Mọi thứ ở đây đều có giá trị liên thành, nhưng không phải điều ta nhắm tới.

Sự chú ý của ta hướng tới các cánh cửa nhập kho ở phía trước, nơi ta biết rằng mình sẽ tìm thấy những thứ được nhập về gần đây nhất. Ta để những ngón tay chạy dọc theo hàng đống thùng các-tông và thùng gỗ... cho đến khi chạm vào một hộp gỗ nhỏ. Ta có thể cảm thấy sức mạnh đang tỏa ra từ bên trong. Đây chính là thứ mà ta nhắm tới.

Ta tháo chốt mở nắp hộp.

Phần thưởng của ta đã lộ diện; một con dao được chế tác rất tinh xảo, nằm ngay ngắn trên một tấm nhung đen. Ta với tới nó-

Lạch-cạch.

Ta cứng đờ người. Không thể nhầm lẫn được âm thanh đó.

Ngay cả khi hắn chưa mở miệng ra, ta đã biết ai đang đứng sau mình trong bóng tối.

"T.F.," Graves nói. "Đã lâu không gặp."


HỒI MỘT – PHẦN HAI


Ta đã ở đây hàng tiếng đồng hồ. Những gã khác có thể đã chết vì buồn chán nếu chỉ đứng một chỗ lâu như thế, nhưng ta lại có sự phẫn nộ bầu bạn. Ta sẽ không rời khỏi nơi này cho đến khi giải quyết mọi chuyện.

Sau nửa đêm đã khá lâu, con rắn độc cuối cùng cũng lộ diện. Hắn đột nhiên xuất hiện ở nhà kho, sử dụng cái chiêu trò ảo thuật cũ rích. Ta đã thủ sẵn khẩu súng săn của mình, sẵn sàng để đảo lộn mọi thứ. Sau ngần ấy năm tìm kiếm gã phản trắc khốn khiếp, giờ hắn đã ở đây, đứng chết ngắc trước họng khẩu súng Định Mệnh.

"T.F.," Ta nói. "Đã lâu không gặp."

Ta đã chuẩn bị sẵn sàng những lời lẽ hay ho hơn cho khoảnh khắc này. Tức cười thay, chúng dường như đã trôi tuột khỏi tâm khi ngay thời điểm ta thấy hắn.

Nhưng T.F? Khuôn mặt của hắn chẳng biểu lộ gì. Không sợ hãi, không hối hận, không có chút bất ngờ. Thậm chí ngay cả khi phải đối mặt với một khẩu súng đã lên nòng. Quỷ tha ma bắt nhà hắn.

"Malcolm, mày đã đứng ở đây bao lâu rồi?" hắn hỏi, tiếng cười trong giọng nói hắn khiến ta nổi giận.

Ta ngắm bắn. Ta hoàn toàn có thể bóp cò và giết chết hắn như một kẻ cặn bã.

Lẽ ra ta nên làm thế.

Chưa phải lúc này. Ta cần phải nghe hắn nói rõ mọi thứ. "Tại sao mày lại làm vậy?" Ta vẫn hỏi, dù biết chắc chắn rằng hắn sẽ lại xoay ra một điều gì đó khôn ngoan.

"Khẩu súng có thực sự cần thiết không? Tao tưởng chúng ta là bằng hữu."

Bằng hữu. Gã khốn này đang nhạo báng ta. Giờ ta thực sự muốn thổi tung cái đầu tự mãn của hắn – nhưng cần phải giữ bình tĩnh đã.

"Mày trông chỉn chu hơn trước nhiều đấy," hắn nói.

Ta nhìn xuống những vết cắn của cá quỷ trên quần áo mình. Ta đã phải bơi để vượt qua lũ lính canh. Từ khi dành dụm được chút tiền, T.F đã vô cùng khắt khe với vẻ bề ngoài của hắn. Ta vô cùng nóng lòng muốn thấy cảnh hắn chịu khốn đốn. Nhưng trước hết, ta muốn câu trả lời.

"Nói cho tao lý do mày để tao giơ đầu chịu báng, hoặc khuôn mặt thanh tú của mày sẽ vương vãi khắp nơi." Đây là cách bạn phải làm để đối phó với T.F. Để cho hắn khoảng trống, và hắn sẽ giật dây bạn không biết đường nào mà lần.

Sự lươn lẹo của hắn thực sự rất hữu dụng khi chúng tôi còn là cộng sự.

"Mười năm khốn khiếp trong Ngục Tối! Mày có biết điều đó khiến tao thay đổi thế nào không?"

Hắn không thể biết được. Lần đầu tiên, hắn cứng họng không nói được gì. Hắn biết rằng mình đã làm sai.

"Chúng làm đủ thứ tệ hại với tao, những thứ khiến hầu hết lũ tù nhân phát điên. Thứ duy nhất giữ tao không sụp đổ là cơn giận trong mình. Và nghĩ về khoảnh khắc này, tại chính nơi đây."

Và rồi gã khôn ngoan đáp lại: "Nghe như tao chính là nguyên nhân khiến mày vẫn còn sống. Có lẽ mày nên cảm ơn tao mới phải."

Câu này khiến ta nổi điên lên, và gần như chẳng nhìn thấy gì nữa. Hắn đang cố gắng khiêu khích ta. Và rồi, khi ta mờ mắt vì giận dữ, hắn sẽ lại làm cái trò biến mất. Ta hít một hơi sâu và mặc kệ câu khiêu khích đó. Hắn tỏ ra ngạc nhiên rằng ta không cắn câu. Lần này, ta phải có được câu trả lời.

"Chúng trả cho mày bao nhiêu để bán đứng tao?" Ta gầm lên.

T.F đứng yên, mỉm cười, cố gắng câu thêm chút thời gian.

"Malcolm, tao sẽ rất vui nếu được tiếp tục câu chuyện này với mày, nhưng đây không phải là thời điểm và địa điểm thích hợp."

Suýt nữa là quá trễ, ta nhận ra quân bài đang nhảy múa trên tay hắn. Ta bừng tỉnh ngay và bóp cò súng.

BLAM.

Quân bài của hắn biến mất. Suýt chút nữa lấy được cả cánh tay của hắn luôn.

"Đồ ngu!" hắn thét lên. Cuối cùng ta đã làm hắn mất bình tĩnh. "Mày vừa đánh thức cả cái hòn đảo chết tiệt này rồi! Mày không biết đây là lãnh địa của ai à?"

Ta không quan tâm.

Ta đã sẵn sàng cho phát bắn thứ hai. Ta chỉ nhìn loáng thoáng đôi tay của hắn chuyển động, và những quân bài phát nổ xung quanh ta. Ta bắn trả, không chắc rằng mình muốn hắn chết luôn hay chỉ ngắc ngoải nữa.

Trước khi ta có thể tìm thấy hắn trong đống khói bụi, vụn gỗ tung tóe và cơn cuồng nộ, cánh cửa bị đạp mở toang.

Một tá gã côn đồ ầm ầm lao vào, như để thêm phần hỗn loạn cho khung cảnh.

"Vậy mày thực sự muốn làm điều này sao?" T.F hỏi, sẵn sàng quăng một tay bài nữa về phía ta.

Ta gật đầu, và giữ chắc tay súng hướng về hắn.

Đã đến lúc giải quyết mọi thứ.


HỒI MỘT – PHẦN BA


Mọi thứ ngày càng trở nên tồi tệ. Một cách nhanh chóng.

Lũ Móc Câu Lởm Chởm đang tràn vào nhà kho, nhưng Malcolm chẳng mảy may để tâm đến chúng. Ta là điều duy nhất khiến hắn bận tâm.

Ta cảm nhận được phát bắn tiếp theo của Graves đang bay đến và xoay người né tránh. Tiếng nổ từ khẩu súng này thật đinh tai nhức óc. Một thùng gỗ nổ tan tành tại chính xác nơi ta đứng một tích tắc trước.

Ta đã thực sự tin rằng gã cộng sự cũ này muốn lấy mạng ta.

Nhào lộn qua một chồng ngà voi, ta lia ba lá bài về hướng của hắn. Trước khi chúng chạm đích, ta đã lại ẩn nấp sau những vật cản, tìm kiếm đường thoát thân. Ta chỉ cần một vài giây.

Hắn chửi thề ầm ĩ, nhưng những lá bài đó chẳng thể làm gì hơn ngoài việc cản bước hắn. Hắn vẫn luôn là một gã rất cứng cỏi. Và cả cứng đầu nữa. Chẳng bao giờ biết khi nào cần từ bỏ.

"Mày không chạy được đâu, T.F," hắn rống lên. "Không phải lần này."

Vậy đấy, cái tính cách không lẫn đi đâu được.

Dù thế thì hắn sai rồi – vẫn như mọi khi. Ta sẽ thoát thân sớm nhất có thể. Nói chuyện khi hắn đang sôi máu thế này thì chẳng có ích gì.

Một vụ nổ nữa, và những mảnh đạn nảy ra từ một bộ áo giáp Demacia vô giá, găm chặt vào tường và sàn nhà. Ta lách trái né phải, vừa chạy vừa tránh từ chỗ này qua chỗ khác. Hắn bám dính lấy ta, gầm lên những lời đe dọa và buộc tội, khẩu súng săn cũng sủa inh ỏi trên tay. Graves di chuyển rất nhanh so với một gã to xác như hắn. Ta đã suýt quên mất điều đó.

Hắn không phải vấn đề duy nhất của ta. Gã ngốc khốn nạn này đã bắn phá mọi thứ như tổ ong và gào thét như ong vỡ tổ. Lũ Móc Câu Lởm Chởm cũng đã bao vây chúng tôi, nhưng chúng đủ khôn ngoan để cử vài tên đứng canh cửa chính.

Đã đến lúc phải đi rồi – nhưng ta sẽ không rời khỏi đây mà không có thứ đó.

Ta dẫn Graves theo một điệu nhảy vòng quanh nhà kho, và trở về chính điểm bắt đầu trước hắn một khắc. Chắn giữa ta và phần thưởng là lũ tay sai, và có thêm nữa đang tới, nhưng không còn thời giờ để chờ đợi. Quân bài trong tay ta lóe lên ánh đỏ, và ta ném thẳng nó vào chính giữa những cánh cửa kho. Vụ nổ thổi tung bản lề của chúng và làm lũ tay sai chạy toán loạn. Ta đi vào.

Một trong số chúng hồi phục nhanh hơn ta dự tính, và hắn lao vào với một chiếc rìu. Ta né cú bổ và đá vào đầu gối hắn, lia thêm một loạt bài nữa vào cả đám để giữ chúng im lặng.

Con đường đã rộng mở, ta chộp lấy con dao găm được chạm khắc tỉ mỉ mà ta được thuê để trộm, móc nó vào thắt lưng. Sau tất cả biến cố của đêm nay, có thể ta vẫn được trả một khoản hậu hĩnh.

Cánh cửa nhập kho đã thủng những lỗ to tướng, nhưng có quá nhiều những gã Móc Câu chết tiệt đang kéo vào. Không hề có lối ra khỏi đây, nên ta phải chui vào góc tĩnh lặng duy nhất trong căn nhà kho điên rồ này.

Một quân bài nhảy múa trên tay ta khi đang chuẩn bị dịch chuyển, nhưng khi ta bắt đầu trôi dạt, Graves xuất hiện, bám theo ta như một con gấu khát mồi. Khẩu Định Mệnh rung lên bần bật trong tay hắn, và một gã Móc Câu Lởm Chởm bị sấy đạn lỗ chỗ.

Ánh mắt của Graves hướng tới quân bài đang phát sáng trong tay ta. Hắn biết điều đó có nghĩa gì, và xoay họng súng đầy khói của hắn chĩa vào ta. Ta buộc phải di chuyển, gián đoạn quá trình tập trung.

"Mày không chạy được mãi đâu," hắn rống lên.

Lần duy nhất mà hắn không ngu ngốc. Hắn không để ta có đủ thời gian cần thiết.

Hắn khiến ta không thể tập trung vào trò chơi của mình, và cái suy nghĩ bị lũ Móc Câu này bắt được đang bắt đầu đè nặng lên tâm khảm ta. Gã trùm của chúng khét tiếng là không nhân từ.

Trong hàng tá những suy nghĩ đang lởn vởn trong đầu ta là một cảm giác canh cánh trong lòng, rằng ta đã bị gài vào tròng. Ta đột nhiên được quẳng cho một công việc dễ dàng, một khoản tiền hậu hĩnh vào lúc ta cần nó nhất – và ngạc nhiên chưa, gã cộng sự cũ của ta đã đứng sẵn ở đây chờ đợi. Một ai đó thông minh hơn gã Graves này rất nhiều đang chơi đùa ta như một thằng ngốc.

Ta phải giỏi hơn thế này chứ. Ta sẽ tự kiểm điểm bản thân vì đã hành sự tùy tiện, nhưng hiện có đầy một cảng toàn hải tặc đang chờ đợi được giải thoát cho ta khỏi mớ rắc rối này.

Ngay tại lúc này, điều duy nhất cần phải bận tâm là cuốn gói khỏi đây. Hai phát bắn trái phá từ khẩu súng của Malcolm khiến ta phải vội vã. Lưng ta đập mạnh vào cái thùng gỗ bám bụi. Một mũi tên cắm vào tấm gỗ mục sau lưng ta, chỉ cách đầu vài tấc.

"Không có đường ra đâu, đẹp mã," Graves la lối.

Ta nhìn xung quanh và thấy lửa từ vụ nổ bắt đầu lan lên mái nhà. Hắn nói có lý đấy.

"Chúng ta đã bị bán đứng, Graves," ta hét lên.

"Mày có vẻ hiểu rõ về trò đó nhỉ," hắn đáp lại.

Ta sẽ thử thương lượng với hắn.

"Hợp tác cùng nhau, chúng ta có thể thoát khỏi đây."

Chắc ta phải tuyệt vọng lắm rồi.

"Tao thà để cả hai cùng chết rồi mới tin mày lần nữa được," hắn gầm gừ.

Không ngoài dự đoán của ta. Nói lí với hắn chỉ khiến hắn điên tiết hơn, đó chính là điều ta cần. Sự phân tâm sẽ cho ta đủ thời gian để dịch chuyển ra ngoài nhà kho.

Ta vẫn nghe thấy tiếng gào rống của Graves trong nhà kho. Ta cá rằng hắn đang sáp lại chỗ nấp của ta chỉ để thấy ta đã biến mất, cùng một quân bài rơi trên sàn, trêu tức hắn.

Ta phi một mớ bài vào những cánh cửa nhập kho sau lưng. Sự tinh tế là một câu chuyện quá khứ dài.

Ta chợt cảm thấy có lỗi trong thoáng chốc về việc để lại Graves trong căn nhà kho bốc cháy – nhưng ta biết rằng chừng đó chưa đủ để giết hắn. Hắn quá là cứng đầu. Bên cạnh đó, một vụ hỏa hoạn trên bến cảng sẽ rất nghiêm trọng đối với một thị trấn hải cảng. Việc này có thể cho ta thêm ít thời giờ.

Khi ta đang tìm cách nhanh nhất để thoát khỏi cảng giết mổ, âm thanh của vụ nổ khiến ta phải quay đầu nhìn lại,

Graves lại xuất hiện, bước qua cái lỗ hổng hắn vừa thổi tung ở một bên nhà kho. Đôi mắt hắn đầy nộ hỏa giết chóc.

Ta ngả mũ trước hắn và chạy. Hắn đuổi theo ta, nổ súng liên hồi.

Ta phải thán phục lòng quyết tâm của gã này.

Mong rằng điều đó sẽ không khiến ta bỏ mạng đêm nay.


HỒI MỘT – PHẦN BỐN


Đôi mắt cậu nhóc mở rộng hết cỡ và đầy hoảng hốt khi cậu bị triệu về hướng khoang thuyền trưởng.

Những tiếng thét đau đớn phát ra từ cánh cửa cuối hành lang đã khiến cậu nghĩ lại. Tiếng khóc vang vọng trong những căn phòng ngột ngạt của chiếc chiến hạm khổng lồ được sơn đen tuyền, điều đã được tính toán để cho mọi thuyền viên trên chiếc Dead Pool đều có thể nghe thấy.

Gã thuyền phó, với khuôn mặt đầy sẹo, đặt một cánh tay vững như bàn thạch lên vai cậu nhóc. Họ dừng lại trước cánh cửa. Cậu nhóc nhăn mặt khi một tiếng van khóc vì bị tra tấn phát ra từ bên trong.

"Bình tĩnh nào," gã thuyền phó nói. "Thuyền trưởng sẽ muốn nghe những gì mày nói đấy."

Nói xong, hắn đập mạnh vào cánh cửa. Cửa mở sau thoáng chốc bởi một gã thô kệch với những hình xăm trên khuôn mặt và một thanh kiếm cong, lưỡi rộng đeo sau lưng. Cậu nhóc không nghe thấy những gì hai gã này nói; ánh mắt của cậu dán chặt vào một bóng đen vững chãi đang ngồi quay lưng lại với cậu.

Lão thuyền trưởng là một người đàn ông vạm vỡ, đang ở tuổi trung niên. Cổ và đôi vai lão ta trông cứng cỏi và ngạo mạn. Cánh tay áo được kéo cao lên, và cẳng tay lão đầy mạch máu sung mãn. Chiếc áo choàng đỏ thẫm được treo trên cái móc gần đó, cùng với chiếc mũ ba vành màu đen.

"Gangplank", cậu nhóc thì thào, giọng nói của cậu tràn ngập sự sợ hãi.

"Thuyền trưởng, tôi nghĩ rằng ông muốn nghe điều này," gã thuyền phó nói.

Gangplank không nói gì, cũng không quay lại, vẫn tiếp tục công việc của lão. Gã thủy thủ đầy sẹo đẩy cậu nhóc về phía trước. Cậu vấp ngã trước khi tìm lại cảm giác chân của mình và lết tới gần hơn. Cậu nhóc tiến tới gần truyền trưởng của con tàu Dead Pool giống như tiến tới bờ vực vậy. Hơi thở của cậu trở nên gấp gáp hơn khi nhìn thấy tận mắt công việc của lão thuyền trưởng.

Những chậu máu nằm dưới bàn làm việc của Gangplank, cùng với một loạt dao mổ, móc câu, và những dụng cụ mổ xẻ sáng lấp lánh.

Một gã đàn ông đang nằm trên bàn làm việc của lão thuyền trưởng, được trói chặt bằng băng vải. Chỉ có phần đầu của gã là không sao. Gã nhìn xung quanh trong sự tuyệt vọng tột độ, cổ ráng ngóc lên, khuôn mặt vã mồ hôi đầm đìa.

Ánh nhìn của cậu nhóc không thể không nhìn xuống chân trái bị lóc da của gã. Cậu đột nhiên nhận ra bản thân chẳng thể nhớ nổi mục đích đến đây của mình để làm gì nữa.

Gagnplank quay đầu khỏi công việc đang làm và nhìn chằm chằm vào vị khách không mời. Đôi mắt của lão lạnh lẽo và chết chóc như của một con cá mập vậy. Lão cầm một lưỡi dao mảnh dẻ trong tay, xoay nó lơ lửng giữa các ngón tay một cách tinh xảo, như một người họa sĩ chơi đùa cây cọ vẽ vậy.

"Đây là một tuyệt phẩm từ cái chết đó, vỏ ốc à," Gangplank nói, sự chú ý của lão lại quay về với tác phẩm của mình. "Thời này làm gì còn ai có đủ kiên nhẫn để chạm trổ xương. Mất quá nhiều thời gian. Thấy không? Mỗi nhát dao đều có ý đồ cả."

Bằng một cách nào đó, gã đàn ông kia vẫn sống, mặc cho vết thương tả tơi dưới chân, da thịt lòi ra từ xương đùi. Vừa sửng sốt vừa kinh hãi, cậu nhóc nhìn thấy những hình vẽ phức tạp mà thuyền trưởng đã chạm khắc trên phần xương đó; những xúc tu và con sóng cuộn tròn. Đây là một bức vẽ rất tinh tế, thậm chí còn tuyệt đẹp. Điều này khiến tổng thể càng trở nên tệ hại.

Tác phẩm điêu khắc sống của Gangplank khóc nức nở.

"Làm ơn..." hắn rên rỉ.

Gangplank bỏ ngoài tai lời van xin thống thiết và bỏ con dao xuống. Lão đổ một cốc rượu whisky rẻ tiền lên tác phẩm của mình, gột rửa máu để nhìn rõ nó hơn. Tiếng thét của gã đàn ông kia như xé nát chính cổ họng của hắn, cho đến khi hắn gục xuống bất tỉnh, đôi mắt nhắm chìm. Gangplank lầm bầm trong sự ghê tởm.

"Nhớ lấy điều này, nhóc," Gangplank nói. "Đôi khi, ngay cả những kẻ trung thành cũng quên mất vị trí của chúng. Đôi khi, việc nhắc nhở chúng là cần thiết. Cách người khác nhìn mày chính là mọi thứ về sức mạnh thực sự. Tỏ ra yếu đuối, dù chỉ trong khoảnh khắc, và thế là mày xong đời."

Cậu nhóc gật đầu, khuôn mặt cắt không còn một giọt máu.

"Dựng nó dậy," Gangplank nói, hất hàm về phía gã thuyền viên đang bất tỉnh. "Nó còn phải hát cho cả tàu nghe chứ."

Trong khi bác sĩ của tàu đang bước tới, Gangplank lại hướng ánh nhìn về phía cậu nhóc.

"Nào," lão nói. "Ngươi muốn nói gì với ta thế?"

"Một... một gã," cậu nhóc ấp úng nói. "Một gã trên bến cảng Thị Trấn Ổ Chuột."

"Nói tiếp đi," Gangplank nói.

"Hắn cố gắng không để lũ Móc Câu phát hiện ra. Nhưng tôi thấy hắn."

"Mm-hmm," Gangplank lẩm bẩm và bắt đầu mất kiên nhẫn. Lão quay trở lại công việc của mình.

"Cứ nói tiếp đi, nhóc" gã thuyền phó giục.

"Hắn chơi đùa với vài bộ bài khá lạ mắt. Chúng phát sáng."

Gangplank đứng bật dậy, như một pho tượng thần khổng lồ trỗi dậy từ đáy đại dương.

"Nói địa điểm cho ta," lão nói.

Bao da đựng súng của lão kêu cọt kẹt khi lão túm chặt nó trong tay.

"Cạnh nhà kho, cái nhà kho lớn gần dãy trại ấy."

Khuôn mặt của Gangplank chuyển sang đỏ ửng giận dữ khi lão kéo chiếc áo choàng và với chiếc mũ trên móc. Đôi mắt lão lấp lánh sắc đỏ dưới ánh đèn. Cậu nhóc không phải người duy nhất bất giác lùi lại một bước đầy thận trọng.

"Cho chú nhóc này một đồng ngân xà và một bữa thịnh soạn," thuyền trưởng ra lệnh cho gã thuyền phó trong khi bản thân lão thì lao ra cửa cabin đầy quả đoán.

"Và tập hợp toàn bộ mọi người lên bến cảng. Chúng ta có việc phải làm."


HỒI HAI – PHẦN MỘT


Ta đang ho ra khói. Khói bụi từ hỏa hoạn ở nhà kho đang xé nát phổi của ta ra từng mảnh nhỏ, nhưng ta không còn thời gian để thở nữa. T.F đang bỏ trốn, và ta sẽ tự nguyền rủa bản thân nếu như ta còn phải dành thêm không biết bao nhiêu lâu nữa để đuổi theo hắn khắp mọi miền Runeterra. Mọi thứ sẽ kết thúc trong đêm nay.

Gã khốn này biết ta đang đuổi theo. Hắn đánh gục vài kẻ chắn đường và chạy trốn dọc theo bến cảng. Hắn đang cố kích hoạt quân bài tẩu thoát, nhưng ta vẫn luôn phả hơi nóng vào gáy hắn, để hắn không thể tập trung nổi.

Càng ngày càng có nhiều gã Móc Câu bu xung quanh như ruồi nhặng. Trước khi chúng có thể chặn đường, T.F. tung ra vài lá bài nổ để thổi tung lũ côn đồ. Một vài gã Móc Câu thì quá đơn giản để đối phó. Nhưng ta thì không. Ta đến để giải quyết mọi ân oán, và T.F biết điều đó. Hắn chạy hết tốc lực xuống bến cảng.

Cuộc ẩu đả của hắn với những gã canh cảng đã cho ta đủ thời gian để bắt kịp. Hắn trông thấy ta và chui vào sau một đống xương cá voi khổng lồ. Một phát súng thổi tung chỗ nấp của hắn, khiến đống xương vương vãi khắp nơi.

Hắn trả lời bằng một nỗ lực muốn lấy đầu ta, nhưng ta bắn rụng quân bài của hắn giữa không trung. Nó phát nổ như một trái bom, hất văng cả hai ngã ngửa ra đất. Hắn đứng dậy trước và bỏ đi. Ta giơ Định Mệnh với theo bắn nhanh nhất có thể.

Vài gã Móc Câu tiếp cận với xiềng xích và gươm. Ta quay ngoắt sang và thổi tung chúng. Trước khi ta nghe được tiếng chúng gục xuống, ta đã quay gót đuổi theo tiếp. Ta nhắm vào T.F, nhưng ta cũng trúng một viên đạn súng lục. Lại xuất hiện thêm lũ Móc Câu, và được vũ trang kĩ càng hơn.

Ta nấp sau một mảnh thân tàu đánh cá cũ kĩ để bắn trả. Khẩu súng vừa kêu lạch cạch. Cần phải nạp đạn. Ta nhét mạnh mớ đạn ghém mới toanh vào, nhổ toẹt cơn giận dữ xuống sàn, và lao trở lại đống hỗn loạn.

Tất cả vây quanh ta, các phát đạn và mũi tên bắn xuyên qua đống thùng gỗ. Một trong số chúng xé nát một mảnh tai của ta. Ta chỉ nghiến răng và cày bừa mọi thứ cản đường, giữ chắc cò súng. Định Mệnh có thể nuốt chửng mọi thứ. Một gã trong băng Móc Câu Lởm Chởm rớt xương hàm. Một gã khác thì bị găm thẳng vào trong vịnh. Gã thứ ba thì bị thổi tung thành một tấm phông đỏ quạch.

Ta chạy quanh và tìm thấy T.F đang bỏ trốn vào sâu hơn cảng giết mổ. Ta chạy qua một cửa hàng thủy sản treo đầy xác cá chình. Một con còn mới được lọc da, nội tạng vẫn tràn ra nền đất cảng. Gã bán hàng quay về phía ta, xoay xoay một cái móc thịt.

BÙM.

Ta bắn thẳng vào chân hắn.

BÙM.

Thêm một phát nữa thẳng vào đầu.

Ta đẩy một đống thịt cá lưỡi dao bốc mùi sang một bên và tiếp tục di chuyển. Máu ngập đến mắt cá chân, của cả lũ thủy sản và đám Móc Câu ta bắn hạ. Không hợp cảnh chút nào với một gã công tử như T.F. Ngay cả khi ta bám đuôi hắn liên tục, hắn vẫn thi thoảng chạy chậm lại để tránh bẩn quần áo.

Trước khi ta có thể áp sát, T.F khởi động để chuẩn bị chạy nước rút. Ta có thể cảm thấy bản thân đang hụt hơi.

"Quay lại đây và đối mặt với tao!" ta kêu to.

Loại đàn ông gì mà không dám đối mặt với vấn đề của mình chứ?

Một tiếng ồn phía tay phải khiến ta phải chú ý đến một ban công có thêm hai gã Móc Câu. Ta bắn chúng, và mọi thứ nổ tung xuống bến cảng.

Khói thuốc súng và mảnh vụn quá dày đặc, chúng khiến ta chẳng thể nhìn thấy gì. Ta chạy về hướng âm thanh đôi ủng nữ tính của hắn chạy lịch bịch trên sàn gỗ. Hắn đang muốn chạy đến Cây Cầu Đồ Tể ở cuối cảng giết mổ - cách duy nhất để thoát khỏi hòn đảo. Quá tệ nếu ta lại lần nữa để hắn chuồn mất.

Khi ta chạy đến đầu cầu, T.F. chợt đứng lại, dù mới chạy được một nửa. Khi đó, ta nghĩ rằng hắn đã bỏ cuộc. Và rồi ta đã nhìn thấy lý do hắn dừng lại: Ở đầu cầu bên kia, là cả một quân đoàn những gã bất hảo cầm gươm. Nhưng ta không hề nao núng.

T.F. có quay đầu lại cũng chỉ chạm mặt ta. Hắn đã mắc kẹt. Hắn nhìn qua thành cầu, nhìn xuống dòng nước xiết phía dưới. Hắn đang nghĩ đến chuyện nhảy xuống – nhưng ta biết hắn sẽ không làm vậy.

Đã hết lựa chọn rồi. Hắn bắt đầu đi về phía ta.

"Nhìn kìa, Malcolm. Không có ai trong hai ta cần phải bỏ mạng tại đây. Ngay khi cả hai thoát khỏi cảnh này-"

"Mày sẽ lại chạy trốn thôi. Mày luôn làm như vậy mà."

Hắn không trả lời. Đột nhiên, hắn tỏ ra không hề lo lắng vì ta. Ta quay đầu lại nhìn xem hắn đang chú ý đến điều gì.

Đằng sau ta, ta thấy lũ cặn bã ai ai cũng cầm theo một thanh gươm hoặc một khẩu súng lục. Gangplank có lẽ đã triệu tập toàn bộ đàn em của lão. Tiếp tục chạy thì chỉ có một đường vào địa ngục.

Nhưng sống sót không phải là điều quan trọng nhất với ta ngày hôm nay.


HỒI HAI – PHẦN HAI


Lũ Móc Câu, chúng không hề vội vàng. Không cần thiết nữa. Chúng biết rằng cả hai con mồi đã hết đường. Đằng sau hắn, có vẻ như toàn bộ lũ du côn cặn bã ở Bilgewater đều có mặt trong buổi tiệc này. Không còn đường quay lại nữa.

Ở đầu kia của cây cầu, chặn đường thoát của ta đến mê cung ổ chuột của Bilgewater, là toàn bộ băng cướp biển Mũ Đỏ. Chúng cai trị bờ đông của thị trấn giáp biển này. Gangplank nắm đầu chúng, cũng như lão nắm đầu lũ Móc Câu và gần như toàn bộ cái thị trấn chết tiệt này.

Đằng sau ta, là Graves, đang ầm ập lao tới mỗi lúc một gần. Gã cứng đầu khỉ gió này chẳng thèm quan tâm đến cái mớ lùm xùm mà cả hai đang vướng phải này. Rất ngạc nhiên, thực sự. Và rồi chúng ta lại ở trong cảnh này, giống như nhiều năm về trước. Kẹt sâu trong đống bùn lầy, và hắn chẳng thèm nghe ai.

Ước gì ta có thể kể cho hắn điều gì thực sự xảy ra trong quá khứ, nhưng điều đó chẳng có ích gì. Hắn sẽ không chịu tin ta, dù chỉ một giây. Khi hắn đã găm thứ gì đó thật sâu trong hộp sọ dày cộp của hắn, cần một lúc để khiến nó lung lay. Và ta chẳng có nổi một lúc.

Ta bám vào một bên thành cầu. Qua thanh chắn, ta nhìn thấy dây tời và ròng rọc treo phía dưới – và rồi đại dương thì còn cách đó rất xa. Đầu ta quay cuồng, và ruột ta như rớt xuống chân. Khi ta đang do dự ở chính giữa cây cầu, ta mới có cái nhìn toàn cảnh xem bản thân đang ở trong hoàn cảnh tệ đến nhường nào.

Lờ mờ ở khoảng cách khá xa là con tàu đen tuyền trứ danh của Gangplank. Từ trong đó, nguyên một hạm đội thuyền con đang tiếp cận từ phía dưới, với những tay chèo hết lực. Có vẻ như toàn bộ đàn em của lão đều có mặt ở đây.

Ta không thể chạy thoát khỏi lũ Móc Câu, ta không thể chạy thoát khỏi lũ Mũ Đỏ, và ta cũng chẳng thể chạy thoát khỏi sự đầu heo của gã Graves.

Chỉ còn duy nhất một con đường.

Ta bước lên trên thanh chắn thành cầu. Ta đang ở độ cao hơn cả những gì mình nghĩ. Ngọn gió thổi vào tấm áo khoác của ta, khiến nó căng lên như những cánh buồm. Ta không nên quay trở lại Bilgewater.

"Trèo xuống đi," Graves nói. Dường như có chút gì đó tuyệt vọng trong giọng nói của hắn? Hắn sẽ sụp đổ nếu như ta chết trước khi hắn có được những lời thú tội hằng mong muốn.

Ta hít một hơi thật sâu. Thực sự là từ đây nhìn xuống dưới quá xa.

"Tobias," Malcolm nói. "Lùi lại đi."

Ta khựng lại. Đã rất lâu rồi ta không nghe thấy cái tên đó.

Rồi ta nhảy xuống cầu.


HỒI HAI – PHẦN BA


Mãng Xà Ngang Ngược là một trong số ít những quán rượu ở Bilgewater mà không có mùn cưa trên sàn nhà. Hiếm khi đồ uống bị bỏ phí, mà chỉ để nhâm nhi, nhưng trong đêm nay, có tin rằng những khách quen của quán đều trên đường đến Thợ Lặn Lừa Phỉnh.

Ngay cả những quý ông có phẩm giá, và thậm chí còn hơn cả thế, tất cả đều chửi tục với những bài hát kì lạ về các hành động tồi tệ nhất.

Và ngay đấy ở chính giữa đám đông, đó là người chủ trì của cuộc vui đêm nay.

Cô xoay người, chúc tụng sức khỏe của chủ bến cảng và toàn bộ thuộc hạ. Mái tóc đỏ rực rỡ của cô ta quất xung quanh, thu hút toàn bộ ánh nhìn của lũ đàn ông trong phòng, như thể chúng chưa từng nhìn thấy bất cứ thứ gì khác ngoài cô ta.

Không có một chiếc li nào được phép cạn rượu trong đêm nay – nữ thần tóc-đỏ-rực đảm bảo điều đó. Nhưng không phải những giác quan ngu ngốc của lũ đàn ông trong phòng ngăn cản chúng lại gần. Đó là lời hứa cho nụ cười rực rỡ tiếp theo của cô ta.

Trong khi cuộc vui vẫn đang tưng bừng trong quán rượu, cửa trước bật mở, và bước vào là một gã đàn ông ăn mặc đơn giản. Vô cùng kín đáo ở một cấp độ chỉ đến từ nhiều năm luyện tập, hắn bước vào quầy bar và gọi một li.

Trong hàng đống món đồ được sắp xếp vụng về, cô gái trẻ cầm lấy một vại bia óng ánh màu hổ phách.

"Các anh em thân mến, tôi e rằng tôi phải rời khỏi đây," cô ta nói với một ngữ điệu khoa trương.

Những gã lính canh ở cảng đáp lại với những tiếng reo hò phản đối.

"Nào, nào. Chúng ta đã có những phút giây vui vẻ," cô qưở nhẹ họ một cách hòa nhã. "Nhưng tôi còn có một đêm bận rộn trước mắt, và các vị cũng đã quá muộn giờ quy định rồi."

Cô ta nhảy ngay lên một chiếc bàn, trước khi nhìn xuống tất cả bọn họ với một niềm hân hoan vui sướng.

"Mong rằng Xà Mẫu sẽ ban phước lành cho chúng ta, rửa sạch mọi tội lỗi!"

Cô mỉm cười một nụ cười quyến rũ nhất có thể, nhấc vại bia lớn lên môi, và rồi uống trọn vại bia chỉ trong một hơi.

"Đặc biệt là những tội lỗi tệ hại nhất," cô ta vừa nói vừa dộng mạnh vại bia lên bàn.

Cô ta lau bia trên miệng trong khi bên dưới reo hò đồng tình một cách cuồng nhiệt, và gửi một nụ hôn gió đến tất cả.

Như lũ hầu tước tiễn bước nữ hoàng, cả quán rượu mở đường cho cô.

Cánh cửa được rộng mở cho cô bởi gã chủ bến cảng một cách lịch thiệp. Hắn mong rằng sẽ thu hút được một ánh nhìn đồng cảm, nhưng cô ta đã mất hút trên con phố trước khi hắn có thể ngẩng đầu nhìn thấy sau màn cúi chào lịch sự.

Ngoài kia, mặt trăng đang chìm phía sau Lầu Tự Do, và bóng đêm dường như đang vươn ra chạm tới người phụ nữ. Mỗi bước đi của cô ta sau khi rời quán rượu đều ngày càng quyết đoán và có mục đích hơn. Khuôn mặt cô không còn lớp mặt nạ vô tư khi nãy, và bản ngã của cô ta lộ diện.

Nụ cười, tâm thế vui vẻ và duyên dáng của cô, đều biến mất. Cô nhìn chằm chằm một cách dứt khoát, không để mắt đến những con đường và ngõ hẻm xung quanh, nhưng nhìn xa hơn vào những gì màn đêm tối phía trước có thể dẫn đến.

Đằng sau cô ta, gã đàn ông ăn mặc giản dị từ quán rượu đang bám theo. Những bước chân của hắn không phát ra tiếng động, nhưng vẫn nhanh nhẹn một cách vô định.

Tính toán theo nhịp tim, gã khiến bước đi của mình hòa nhịp một cách hoàn hảo với cô, giữ mình ngoài phạm vi của cô.

"Mọi thứ đi đúng hướng chứ, Rafen?" cô ta hỏi.

Sau ngần ấy năm, gã vẫn sửng sốt về việc chẳng thể làm cô ta bất ngờ.

"Vâng, Thuyền trưởng," gã nói.

"Ngươi không bị phát hiện chứ?"

"Không," gã nổi cáu, cố kiềm chế sự không hài lòng trước câu hỏi. "Vùng vịnh đã an toàn khỏi tai mắt của gã chủ bến cảng, và con tàu hoàn toàn trống rỗng."

"Và cậu nhóc?"

"Cậu ta đã diễn tròn vai."

"Tốt lắm. Hẹn gặp lại ở Syren."

Sau lời nói đó, Rafen tách ra và biến mất vào bóng tối.

Cô ta tiếp tục tiến bước khi màn đêm bao phủ hoàn toàn lấy cô. Mọi bánh răng đều đã bắt đầu chuyển động. Phần còn lại là để những diễn viên của cô hoàn thành vở diễn.


HỒI HAI – PHẦN BỐN


Ta nghe thấy tiếng gào của Graves khi ta nhảy khỏi cây cầu. Tất cả những gì ta có thể thấy là sợi dây phía dưới. Không cần phải nghĩ về cú rơi thẳng xuống đáy biển tăm tối nữa.

Mọi thứ như mờ đi dưới làn gió ào ạt.

Ta suýt chút nữa đã thét lên sung sướng khi túm được sợi dây, nhưng rồi nó thiêu cháy lòng bàn tay ta như một thanh sắt nung. Cú rơi của ta đã dừng lại bất thình lình, và ta lần theo sợi dây xuống tới phần chùng nhất của nó.

Ta treo mình ở đó một chốc, và chửi thề.

Ta nghe nói rằng rơi xuống nước từ độ cao này thường sẽ không đến nỗi vong mạng, nhưng ta thà thử vận may ở bãi đá bến cảng ở phía dưới ít nhất khoảng 15 mét. Ta có thể sẽ tử nạn, nhưng dù sao đó cũng là một cảnh tượng dễ coi hơn là chết đuối.

Giữa ta và nền đá, có một cặp cáp treo trọng tải lớn chạy từ đây về đất liền, một chiếc chiều đi, một chiếc chiều về. Những cỗ máy ồn ào dùng dầu thô để tiếp nhiên liệu cho chúng. Chúng được dùng để chuyên chở những tảng thịt tinh lọc của lũ sinh vật biển đến khu chợ chính ở Bilgewater.

Đôi cáp treo kêu kẽo cọt như một chiếc xô rỉ sét nặng nề, to như một căn nhà, đang chậm rãi trên đường hướng tới ta.

Ta nở một nụ cười nửa miệng chừng một giây. Đó là, cho đến khi ta nhìn thấy thứ gì trong cáp treo. Ta sẽ chuẩn bị đặt chân mình lên một cái thùng sôi sục toàn nội tạng cá thối rữa.

Phải mất nhiều tháng ta mới dành dụm đủ tiền cho đôi giày này. Dẻo dai như tơ nhện và chắc chắn như thép cường lực, đôi giày này được làm thủ công từ bộ da của một con rồng biển sâu. Có ít hơn bốn đôi như vậy trên toàn thế giới.

Khỉ thật.

Ta căn thời gian nhảy chuẩn xác và hạ cánh vào giữa thùng. Nước thải lạnh buốt thấm qua từng mũi khâu tay cầu kì trên đôi giày vô giá của ta. Ít nhất thì mũ ta vẫn còn sạch nguyên.

Đột nhiên, ta lại nghe thấy tiếng súng rền vang.

Đường dây cáp phát nổ.

Cái thùng rung lên khi nó trượt không phanh khỏi đường dây cáp. Ngọn gió thổi văng ta ra khi cả thùng đâm sầm vào nền đá. Ta cảm thấy nền đất của cả hải cảng rung lắc dữ dội trước khi mọi thứ lộn nhào.

Cả thế giới như đổ sập lên đầu ta, cùng với cả tấn ruột cá.

Khó khăn lắm mới đứng dậy được, ta đảo mắt tìm đường khác thoát thân. Đám thuyền con của Gangplank đang tiến lại gần. Chúng chuẩn bị cập bờ.

Liếc mắt sang, ta kéo lê bản thân về phía con thuyền nhỏ neo đậu gần cảng. Ta chưa đi được nửa đường thì có một viên đạn bay xé gió xuyên qua thân tàu, chọc thủng nó.

Con thuyền chìm dần, và ta khuỵu gối xuống, cảm thấy sức cùng lực kiệt. Ta cố hít thở qua mùi hôi thối bốc ra từ chính người mình. Malcolm đã đứng chặn đường ta. Bằng một cách nào đó, hắn cũng đã tìm được đường xuống đây. Tất nhiên là hắn tìm được.

"Trông mày kìa, không được bảnh bao cho lắm nhỉ?" Graves cười cợt, nhìn ta từ đầu đến chân.

"Đến bao giờ thì mày mới chịu hiểu ra vậy?" Ta nói, đứng thẳng người. "Lần nào tao cũng cố gắng để giúp mày. Tao-"

Hắn bắn thẳng vào mặt đất trước mặt ta. Ta khá chắc rằng đã có một mảnh vỡ đập vào ống chân mình. "Nếu như mày chịu lắng ng-"

"Ồ, tao nghe đủ rồi," hắn cắt ngang, gằn giọng từng chữ. "Phi vụ lớn nhất trong đời, và trước khi tao biết được điều gì, thì mày đã biến mất."

"Trước khi mày biết được điều gì? Tao đã nói cho mày- -"

Thêm một phát đạn nổ nữa, thêm một cơn mưa đá vụn, nhưng ta đang chỉ bận tâm đến chuyện quá khứ.

"Tao đã cố gắng để cả hai thoát thân. Cả hai ta đều nhận ra rằng phi vụ đó đổ bể rồi," ta nói. "Nhưng mày không chịu lùi bước. Mày không bao giờ chịu làm vậy." Lá bài đã nằm trong tay ta trước khi ta nhận thức được điều đó.

"Tao đã nói với mày rồi, tất cả những gì mày cần làm là hỗ trợ cho tao. Cả hai ta đã có thể thoát được gọn ghẽ - và ôm khoản tiền kếch xù. Nhưng mày lại chạy," hắn nói, bước tới trước. Gã cộng sự ngày nào của ta dường như đã không còn sau nhiều năm nung nấu hận thù.

Ta không muốn cố gắng nói gì đó nữa. Giờ đây, ta có thể nhìn thấy điều đó trong mắt hắn. Có thứ gì đó đã vỡ vụn sâu thẳm trong đó.

Sau lưng hắn, một tia sáng lóe lên đập vào mặt ta – đó là một kíp đánh lửa. Gã lâu la đầu tiên của Gangplank đã bắt kịp.

Không cần suy nghĩ, ta phi lá bài. Nó liệng sượt qua Graves.

Khẩu súng của hắn cũng khai hỏa.

Lá bài của ta đã hạ gục gã tay sai của Gangplank. Khẩu súng của gã đã kề vào lưng Malcolm.

Đằng sau ta, một tên tay sai khác cũng đổ gục xuống đất, trên tay gã cầm một con dao bén ngọt. Nếu Graves không bắn gã, tên tay sai này có thể đã lấy mạng ta.

Không hẹn mà gặp, chúng ta cùng nhìn nhau. Thói quen xưa.

Tay chân của Gangplank đã ập đến xung quanh, càng lúc càng đông, chúng hú hét và chế giễu. Quá đông để đánh trả.

Điều này không khiến Graves chùn bước. Hắn nâng súng lên, nhưng nó đã hết đạn.

Ta không rút lá bài nào ra cả. Chỉ vô ích thôi.

Malcolm gào lên và lao vào chúng. Đó là cách hắn vẫn làm. Hắn đập dập mũi một gã khốn bằng báng súng, trước khi đám đông lao vào tẩn hội đồng hắn.

Những cánh tay túm lấy ta, giữ chặt đôi tay. Malcolm bị kéo lê đi, máu chảy ròng ròng trên mặt.

Đáng ngại thay, tiếng hò hét của đám đông xung quanh ta đột nhiên im bặt.

Bức tường lâu la tách ra, và một hình bóng quen thuộc mặc áo choàng đỏ tiến về phía ta.

Gangplank.

Nhìn từ khoảng cách gần, lão có khổ người to lớn hơn hình dung. Và già hơn. Những nếp nhăn trên mặt lão rất sâu và mờ đục.

Lão đang cầm quả cam trên một tay, gọt vỏ nó bằng một con dao lưỡi ngắn dùng để chạm trổ. Lão làm việc này chậm rãi, khiến mỗi nhát dao đều tạo ra áp lực đáng kể.

"Nói cho tao biết, các chàng trai," lão nói. Giọng nói gầm gừ của lão sâu và vang vọng. "Chúng mày có thích vỏ ốc không?"


HỒI BA – PHẦN MỘT


Lại một quả đấm nữa dộng thẳng vào mặt ta. Ta đổ rầm xuống, đập mặt vào boong tàu của Gangplank. Cặp còng tay bằng gang cứa vào cổ tay ta.

Ta vừa đứng thẳng dậy thì bị buộc phải quỳ xuống bên cạnh T.F. Nếu cái lũ ốm yếu này bắt ta phải đứng thì đôi chân của ta cũng không giữ nổi cho bản thân đứng vững nữa.

Gã khốn to lớn, cơ bắp cuồn cuộn này đánh đập ta lúc nặng lúc nhẹ.

"Cố lên nào, con trai," ta sỉ vả. "Mày làm sai hết cả rồi."

Ta không chuẩn bị tinh thần cho cú đấm tiếp theo. Nỗi đau bùng cháy như một vụ nổ, và ta lại gục xuống sàn boong tàu. Lại một lần nữa, ta được dựng dậy và bắt quỳ gối. Ta nhổ toẹt máu và răng ra. Và cười gằn.

"Bà má già của tao còn đấm khỏe hơn mày đó, nhóc con. Trong khi bà ấy đã xanh cỏ được năm năm rồi."

Hắn bước lại gần, định đấm gục ta lần nữa, nhưng chỉ một từ ngắn gọn của Gangplank đã khiến hắn dừng lại giữa chừng.

"Đủ rồi," lão thuyền trưởng nói.

Nghiêng mình một chút, ta cố tập trung vào hình ảnh mờ ảo của Gangplank. Đôi mắt ta càng lúc càng nhìn rõ hơn, thật chậm rãi. Trên thắt lưng, ta thấy lão đang đeo con dao găm chết tiệt mà T.F trộm được.

"Twisted Fate, hả? Tao có nghe tiếng tăm của mày, và tao không bao giờ đánh giá thấp một thằng trộm giỏi cả," Gangplank nói. Lão bước lại gần và trừng mắt nhìn T.F. "Nhưng một thằng trộm giỏi phải biết rằng đừng nghĩ đến việc trộm đồ của tao." Lão ngồi xổm xuống và nhìn thẳng vào mắt ta.

"Và cả mày nữa... Nếu mày thông minh hơn một xíu, mày đã biết phải dùng khẩu súng đó để phục vụ cho tao. Nhưng giờ thì dẹp chuyện đó đi."

Gangplank đứng dậy và quay lưng lại.

"Tao không phải là một lão già vô lí," lão nói tiếp. "Ta không muốn lũ chúng mày phải quỳ gối. Tất cả những gì tao đòi hỏi là một chút tôn trọng – thứ mà chúng mày đã nhổ toẹt lên. Và làm vậy thì không trừng phạt không được."

Lũ tay chân của lão ùa vào, như lũ chó đói chỉ đợi hiệu lệnh là xé xác cả hai ta. Dù thế ta cũng chẳng bối rối. Ta sẽ không cho chúng thỏa mãn đâu.

"Cho ta một ân huệ được không," ta nói, hướng đầu về phía T.F. "Giết nó trước."

Gangplank bật cười với câu nói đó.

Lão gật đầu ra hiệu cho một gã tay sai, gã này bắt đầu đánh vang chuông trên tàu. Như một lời hồi đáp, hàng tá những quả chuông khác dọc thành phố cảng cũng vang lên. Lũ bợm nhậu, thủy thủ, dân bán hàng bắt đầu ùa ra ngập tràn những con phố, khiến khung cảnh náo loạn. Lão già khốn khiếp này muốn có khán giả.

"Toàn thể Bilgewater đang dõi theo đó, các chàng trai" Gangplank nói. "Đã đến lúc cho chúng xem một buổi diễn rồi. Mang Hậu Duệ Tử Thần ra đây!"

Tiếng hò reo vang vọng, và boong tàu rung lên với tiếng ồn ào của rất nhiều bước chân. Một khẩu đại pháo cũ được đưa ra. Nó có thể đã han rỉ và mọc rêu xanh theo thời gian, nhưng vẫn là một kiệt tác.

Ta liếc mắt sang T.F. Đầu hắn gục xuống, và hắn chẳng nói chẳng rằng. Chúng đã lấy đi toàn bộ số bài hắn mang theo... ngay khi tìm thấy. Chúng thậm chí còn không để lại cho hắn cái mũ tài tử ngu ngốc – có lẽ một gã khốn nào trong đám đông đang đội nó cũng nên.

Suốt những năm tháng quen biết T.F., hắn luôn thủ sẵn một đường rút lui. Khi không còn đường lui, tại đây và ngay lúc này, hắn trông thật thảm hại.

Tốt lắm.

"Mày sắp phải nhận quả báo rồi, đồ con hoang," ta gầm gừ với hắn.

Hắn nhìn ta chằm chằm. Trong hắn dường như vẫn còn ngọn lửa.

"Tao cũng chẳng vui vẻ gì khi mọi chuyện trở nên-"

"Mày bỏ mặc tao rục xương trong tù!" Ta ngắt lời.

"Tao và cả nhóm đã cố gắng giúp mày vượt ngục. Và họ đều đã tử nạn vì điều đó!" hắn phản pháo lại ta. "Chúng tao mất cả Kolt, Wallach, và Brick – toàn bộ họ - chỉ để cố gắng cứu cái mạng ngu ngốc của mày."

"Dù sao thì mày vẫn thoát an toàn," ta đáp lời. "Mày biết tại sao không? Bởi vì mày là đồ hèn nhát. Và mày nói gì cũng chẳng thay đổi được sự thật đó đâu."

Những câu chữ của ta như một quả đấm thẳng vào bụng hắn. Hắn không tranh luận nữa. Tia sáng phản kháng le lói trong hắn đã lụi tàn, và bờ vai của hắn buông xuôi. Hắn xong đời rồi.

Ta không nghĩ rằng T.F đóng kịch, hắn không diễn giỏi đến vậy. Cơn giận của ta dần tiêu tan.

Ta chợt cảm thấy mệt mỏi. Mệt mỏi và già cỗi.

"Ai rồi cũng phải vào địa ngục, và có lẽ cả hai ta đều có lỗi," hắn nói. "Tao không hề nói dối. Cả đám đều cố để giúp mày vượt ngục. Mà kệ đi. Dù sao thì mày cũng chỉ tin những gì mày muốn tin thôi."

Sau một khoảnh khắc, ta dần thấm thía câu nói đó. Sau một khoảng khắc lâu hơn, ta nhận ra rằng bản ngã tin hắn nói đúng.

Quỷ tha ma bắt, hắn nói đúng.

Ta làm mọi việc đều tùy tiện. Luôn luôn như vậy. Nhưng bất cứ khi nào ta đi quá tận, hắn luôn chống lưng cho ta. Hắn luôn luôn là người chỉ đường thối lui.

Nhưng ta đã không nghe lời hắn vào ngày đó, và kể từ đó. Để rồi giờ đây, ta đã tự tay giết chết cả hai.

Đột nhiên, T.F. và ta bị điệu đi và kéo lê về phía khẩu đại bác. Gangplank vỗ vào miệng nó, như vỗ về một con chó săn đắt giá.

"Hậu Duệ Tử Thần đã làm rất tốt phần việc của nó," lão nói. "Ta đã chờ đợi cái ngày được cho nó một lời tống tiễn thỏa đáng."

Một sợi xích nặng nề được kéo tới, và tốp thủy thủ bắt đầu vòng nó quanh khẩu đại bác. Ta đã bắt đầu mường tượng được mọi thứ sắp diễn ra.

T.F và ta bị trói quay lưng lại với nhau, và sợi xích quấn vòng quanh chân bọn ta. Một ổ khóa cũng được sử dụng, để giữ chắc chắn bọn ta với sợi xích.

Một cánh cửa bên thành tàu đã mở ra, và khẩu đại bác được lăn tới vị trí chỗ trống. Lũ hiếu kì đứng chật ních các cầu cảng và bến tàu ở Bilgewater, chờ đợi buổi biểu diễn.

Gangplank đặt gót giày lên khẩu đại bác.

"Này, tao không thể làm gì để thoát khỏi tình cảnh này," T.F nói đằng sau ta. "Tao luôn biết trước sẽ có ngày mày khiến tao vong mạng."

Một tiếng cười vuột ra khỏi khóe miệng ta. Đã rất lâu rồi ta mới cười.

Cả hai được kéo về phía cạnh tàu, giống như gia súc đang chờ giết mổ.

Ta nghĩ rằng đây là lúc đặt dấu chấm hết cho câu chuyện của bản thân. Ta đã sống không thẹn với lòng mình. Nhưng chẳng có ai là mãi may mắn.

Chỉ đến lúc này ta mới biết mình nên làm gì.

Duỗi người chống lại xiềng xích một cách thận trọng, ta đã chạm vào túi sau của mình. Nó vẫn ở đây; lá bài T.F thả lại trong nhà kho. Ta đã định dùng nó để cứa cổ gã khốn này.

Bọn tay sai đã kiểm tra đồ đạc của T.F để tịch thu hết bài – nhưng không kiểm tra ta.

Ta huých vào hắn. Bị trói quay lưng vào nhau, rất dễ dàng để đưa lá bài vào tay T.F mà không bị ai thấy. Ta có thể cảm thấy hắn ngần ngại khi nhận lấy lá bài.

"Hai ngươi gộp thành một khoản chẳng thấm vào đâu, nhưng cũng tạm được," Gangplank nói. "Gửi cho ta lời chào đến Quý Bà Râu Rậm."

Vẫy chào đám đông, Gangplank đá khẩu đại bác về mạn tàu. Nó rơi xuống dòng nước xiết tung tóe, và chìm rất nhanh. Cuộn xích khổng lồ trói cả hai trên boong tàu cũng dần được kéo theo nó.

Giờ đây, vào phút cuối, ta thật tâm tin T.F. Ta biết rằng hắn đã tìm đủ mọi cách để cứu ta ra, cũng như mọi lần khác khi chạy trốn cùng nhau. Lần này, lần duy nhất, ta là người có lối thoát. Ít nhất ta cũng có thể đưa cho hắn thứ này.

"Ra khỏi đây."

Hắn bắt đầu chuyển động, và xoay lá bài quanh các ngón tay. Khi ma lực bắt đầu xuất hiện, ta cảm thấy một sức ép không thoải mái ở sau đầu. Ta luôn luôn ghét việc ở gần hắn khi hắn làm trò này.

Và rồi, hắn biến mất.

Sợi xích trói T.F rơi đánh rầm xuống boong tàu, và đám đông bắt đầu reo hò. Sợi xích trói ta vẫn bị khóa chặt. Ta chẳng thể thoát khỏi đây, nhưng chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt Gangplank bây giờ cũng đáng lắm rồi.

Sợi xích nối với khẩu đại bác kéo ta khỏi mặt đất. Ta đập mạnh vào boong tàu, và chỉ biết lẩm bẩm trong đau đớn. Ta bị kéo ra khỏi mạn tàu.

Dòng nước lạnh đón nhận ta, cướp lấy từng hơi thở của ta.

Và rồi ta chìm xuống, nhanh dần, thẳng xuống đáy biển.


HỒI BA – PHẦN HAI


Quân bài Malcolm đặt vào tay ta đã đưa ta đến cầu cảng một cách dễ dàng. Ta đã rất gần bờ, và từ đó, đám đông khổng lồ là một nơi ẩn thân hoàn hảo. Ta có thể chuồn khỏi hòn đảo ổ chuột rác rưởi này trong một giờ tới. Và lần này, sẽ không có ai tìm thấy ta.

Và rồi tất cả những gì ta nhìn thấy trong thâm tâm mình là khuôn mặt tức giận của hắn chìm vào biển thẳm.

Gã con hoang này.

Ta không thể bỏ hắn lại. Nhất là sau lần trong quá khứ. Ta không được phép chạy trốn. Ta biết mình phải đến đâu.

Sức ép xuất hiện, và rồi ta dịch chuyển.

Trong một tích tắc, ta đã ở ngay sau lưng Gangplank, sẵn sàng hành động.

Một gã tay sai phát hiện ra ta – gã trông bối rối tột độ, như thể đang cố nghĩ xem ta xuất hiện ở đây bằng cách nào. Trong khi gã còn đang vắt óc suy nghĩ, ta đấm thẳng vào mặt gã. Hắn gục xuống nơi đám côn đồ đang hoang mang. Chúng đều rút gươm hướng về phía ta. Gangplank dẫn đầu cuộc tấn công, chém thẳng vào cổ họng ta.

Nhưng ta là người nhanh hơn. Bằng một động tác khéo léo, ta khom đầu né tránh mũi gươm vòng cung và nẫng con dao găm bằng bạc quý giá của Gangplank khỏi thắt lưng của lão. Đằng sau, ta nghe thấy những tiếng chửi rủa có thể tách đôi cột buồm.

Ta nhảy lên boong, dắt con dao găm vào quần trong khi đoạn cuối của sợi xích đang trôi dần ra khỏi thành tàu. Ta vươn người và túm lấy mắt xích cuối cùng trước khi nó biến mất dưới biển.

Sợi xích kéo lê ta dọc thành tàu, và giờ ta mới nhận ra mình đã làm gì.

Dòng nước vồ vập lấy ta nhanh chóng. Trong cái khoảnh khắc đóng băng này, từng tế bào trong cơ thể ta muốn buông tay khỏi sợi xích. Việc là một người sinh ra ở vùng sông nước nhưng lại không biết bơi đã gây họa cho ta suốt cuộc đời. Giờ đây nó sẽ là điềm báo tử vong của ta.

Ta cố hớp lấy một ngụm không khí cuối cùng. Nhưng một viên đạn súng trường xuyên qua vai ta. Ta thét lên đau đớn, và đánh mất ngụm không khí cuối cùng trước khi bị kéo xuống biển.

Dòng nước lạnh buốt như đấm vào mặt khi ta chìm dần xuống đại dương xanh ngột ngạt.

Đây quả là một cơn ác mộng.

Nỗi hoảng hốt tràn ngập trong người. Ta cố gắng dập tắt nó. Suýt chút nữa nó đã thắng. Những phát bắn phía trên bờ vẫn xuyên qua làn nước. Ta thì cứ chìm dần.

Cá mập và cá quỷ bơi xung quanh ngày một gần. Chúng đã đánh hơi thấy mùi máu. Chúng theo ta xuống tận đáy biển sâu thẳm.

Chỉ còn lại sự khiếp hãi tột cùng. Không còn đau đớn gì nữa. Tiếng tim đập trong tai ta. Lồng ngực như bị thiêu cháy. Cần phải giữ không cho nước tràn vào thêm. Bóng tối bao trùm xung quanh ta. Đã xuống quá sâu rồi. Không còn đường quay lại. Giờ thì ta đã biết điều này.

Nhưng ta vẫn có thể cứu mạng Malcolm.

Phía dưới, có một tiếng huỵch, và sợi xích chùng đi. Khẩu đại bác đã chạm đáy biển.

Ta kéo bản thân theo sợi xích xuống tận cùng bóng tối. Có một hình hài dưới đó. Ta nghĩ đó là Graves. Ta kéo bản thân mình về phía hắn một cách cuồng loạn.

Hắn đang ở ngay trước mặt ta, dù ta chỉ thấy loáng thoáng khuôn mặt hắn. Ta nghĩ rằng hắn đang nghiêng đầu về phía ta, giận dữ với việc ta quay trở lại.

Ta sắp bất tỉnh. Cánh tay của ta tê liệt còn hộp sọ thì như bị nghiền nát.

Bỏ sợi xích ra, ta rút con dao găm từ thắt lưng. Đôi tay ta run lẩy bẩy.

Ta mò mẫm trong bóng tối. Bằng một phép mầu nào đó, ta tìm thấy ổ khóa cặp còng tay của Graves. Ta dùng mũi dao xoay vào ổ khóa, giống như hàng nghìn ổ khóa trước đây ta đã phá. Nhưng đôi tay ta không ngừng rung bần bật.

Ngay cả Graves cũng phải cảm thấy sợ hãi. Phổi của hắn có lẽ không thể chịu được thêm nữa. Ổ khóa vẫn không nhúc nhích.

Malcolm sẽ làm gì trong tình cảnh này?

Ta xoay con dao. Không cần khéo léo nữa – chỉ cần sức mạnh.

Hình như có gì đó. Ta nghĩ rằng ta đã tự cắt tay mình. Con dao đang rơi. Rơi thẳng xuống vực thẳm. Nó rơi mất rồi... Có phải nó đang phát sáng không?

Trên đầu ta, ngập tràn sắc đỏ tươi. Đỏ và cam... Ở mọi nơi. Nó tuyệt đẹp... Vậy ra cảm giác chết đi là như thế này.

Ta bật cười.

Nước tràn vào cơ thể.

Thật bình an.


HỒI BA – PHẦN BA


Miss Fortune bắt đầu dọc trên bến cảng từ trên boong tàu của cô, con tàu Syren. Ngọn lửa ánh lên trong mắt khi cô tận hưởng mức độ hủy diệt tuyệt đối mà cô đã dày công sắp đặt.

Những gì còn sót lại trên tàu của Gangplank là đống đổ nát đang cháy dở. Lũ tay chân của lão, đứa thì chết cháy trong vụ nổ, đứa thì chết chìm trong cảnh hỗn mang, hoặc có đứa thì làm mồi cho bầy cá lưỡi dao nhung nhúc.

Đây là một cảnh tượng rực rỡ choáng ngợp. Một quả cầu lửa khổng lồ thắp sáng màn đêm như vầng thái dương mới.

Một nửa thành phố đã chứng kiến điều này; bản thân Gangplank cũng chứng kiến nó, cô biết lão quá rõ. Lão phải hành quyết cả Twisted Fate và Graves trước toàn thể Bilgewater. Lão muốn nhắc nhở mọi người lý do đừng bao giờ dại dột qua mặt lão. Với Gangplank, người khác chỉ là những công cụ để duy trì sự kiểm soát – nên cô đã dùng chính điều đó để giết lão.

Những tiếng la hét và tiếng chuông rung vang vọng khắp thành phố cảng. Những từ dưới đây sẽ được lan truyền nhanh hơn liệt hỏa liêu nguyên.

Gangplank đã chết.

Khóe môi cô cong lại thành một nụ cười.

Đêm nay chỉ đơn thuần là màn cuối: Thuê T.F, rỉ tai Graves – tất cả chỉ để đánh lạc hướng Gangplank. Phải mất bao nhiêu năm chỉ để báo được đại thù.

Nụ cười của Miss Fortune biến mất.

Ngay từ khoảnh khắc lão ập vào xưởng vũ khí của gia đình cô, khuôn mặt lão ẩn hiện đằng sau chiếc khăn rằn đỏ, cô đã chuẩn bị cho thời khắc này.

Sarah đã mất đi bố mẹ trong ngày đấy. Khi đó cô chỉ là một đứa trẻ, nhưng lão vẫn bắn gục cô khi cô đứng chôn chân nhìn cảnh bố mẹ mình máu chảy lênh láng trên sàn.

Gangplank đã dạy cô một bài học khắc nghiệt: rằng dù cho bạn cảm thấy an toàn thế nào, cả thế giới của bạn – mọi thứ bạn gầy dựng, mọi thứ bạn quan tâm – đều có thể bị tước đoạt chỉ trong nháy mắt.

Sai lầm duy nhất của Gangplank là không kiểm tra lại cô đã chết hay chưa. Cơn giận và mối hận thù đã giữ cô sống sót qua đêm đầu tiên lạnh lẽo và đau đớn, và mọi đêm kể từ ngày đó.

Suốt mười lăm năm ròng, cô đã góp nhặt mọi thứ mình cần vào một chỗ; chờ đợi đến khi cô thậm chí không còn trong kí ức của lão, để lão mất cảnh giác và hưởng thụ cuộc sống mà lão gầy dựng. Chỉ khi đấy lão mới thực sự trải nghiệm việc mất đi mọi thứ. Chỉ khi đấy lão mới hiểu cảm giác khi mất đi mái nhà, mất đi cả thế giới là như thế nào.

Lẽ ra cô phải cảm thấy hân hoan, nhưng cô chỉ cảm thấy thật trống rỗng.

Đứng cạnh cô ở mạn tàu, Rafen đánh thức cô khỏi những hồi tưởng.

"Lão ta đã chết," gã nói. "Mọi thứ kết thúc rồi."

"Không," Miss Fortune đáp lời. "Chưa đâu."

Cô ta quay đầu từ bến cảng, hướng tầm mắt dọc cả Bilgewater. Sarah đã mong rằng giết chết lão cũng sẽ làm tiêu tan sự thù hận trong lòng. Nhưng tất cả những gì cô đã làm chỉ là giải phóng nó. Lần đầu tiên kể từ ngày định mệnh đó, cô cảm thấy quyền lực thực sự.

"Đây mới chỉ là sự khởi đầu," cô nói. "Ta muốn tất cả những ai đã từng trung thành với lão phải lộ diện để trả lời. Ta muốn treo đầu lũ phụ tá của lão trên tường. Thiêu hủy toàn bộ những nhà chứa, quán rượu và nhà kho vẫn còn dấu vết của lão. Và ta muốn thấy xác của lão."

Rafen cảm thấy rúng động. Gã đã từng nghe thấy những lời như vậy trước đây, nhưng chưa bao giờ thấy cô nói vậy.


HỒI BA – PHẦN BỐN


Ta đã từng nghĩ rất nhiều về những cách ta muốn từ giã cõi đời. Bị xiềng xích như chó chìm dưới đáy đại dương? Cách này chưa bao giờ nằm trong suy nghĩ của ta. May thay, T.F. đã nỗ lực bật tung ổ khóa còng tay của ta ngay khi hắn đánh rơi con dao.

Ta trườn ra khỏi xiềng xích, khát không khí khủng khiếp. Ta quay về hướng T.F. Gã khốn tội nghiệp này bất động. Ta vòng tay qua cổ áo hắn và bắt đầu đạp chân hướng lên mặt biển.

Khi chúng ta dần nổi lên, đột nhiên mọi thứ sáng lên một màu đỏ rực.

Một chấn động khiến ta đinh tai nhức óc. Hàng đống sắt thép chìm xuống. Cả một khẩu đại bác cũng trôi theo. Rồi một đoạn bánh lái rực cháy. Cả xác người nữa. Một khuôn mặt đầy hình xăm nhìn chằm chằm vào ta đầy vẻ bất ngờ. Nhưng hắn cũng chìm dần dần vào bóng tối sâu thẳm phía dưới.

Ta bơi nhanh hơn, phổi của ta sắp bung ra ngoài rồi.

Một lúc sau, ta đã ở trên mặt nước, ho lụ khụ nước muối biển và hớp lấy không khí. Gần như là không thể thở nổi. Khói mù bóp nghẹt ta và cào xé đôi mắt. Ta đã nhìn thấy nhiều thứ bị thiêu đốt trong đời, nhưng chưa từng thấy cảnh tượng như này. Cứ như thể ai đó đã thiêu cháy cả thế giới.

"Chết tiệt..." Ta nghe thấy bản thân đang lẩm bẩm.

Con tàu trứ danh của Gangplank đã biến mất. Từng đụn khói đang tản mát vương vất khắp vịnh. Từng hòn đảo chất đầy gỗ bốc cháy và sụp đổ, kêu xèo xèo khi chìm dần xuống biển. Một cột buồm cháy dở đổ sập xuống trước mặt ta, suýt chút nữa đã kéo cả T.F và ta trở lại đáy biển. Những gã thủy thủ bị hỏa thiêu đang nhảy nhót một cách tuyệt vọng từ những mảnh gỗ vụn vẫn cháy âm ỉ xuống nước, hòng có thể ngừng kêu thảm. Nó bốc mùi như thể tận thế - lưu huỳnh và tro bụi chết chóc; mùi tóc cháy khét và da tan chảy.

Ta ngó qua T.F. Ta đã rất khó khăn để giữ hắn trên mặt nước. Gã khốn này nặng hơn rất nhiều so với vẻ bề ngoài của hắn, trong khi một nửa chỗ xương sườn của ta đã gãy. Ta tìm thấy một mảnh thân tàu cháy xét đang trôi dạt gần đó. Nó trông có vẻ khá vững vàng. Ta kéo cả ta và hắn lên trên mảnh thân tàu. Nó không có vẻ gì có thể vượt biển thành công, nhưng nó sẽ làm được.

Lần đầu tiên trong đời, ta nhìn chăm chú vào T.F. Hắn không còn thở. Ta dùng nắm đấm của mình đập liên hồi vào ngực hắn. Ngay tại thời điểm ta lo rằng mình sẽ đấm vụn xương sườn hắn, hắn ho ra một bụng đầy nước biển. Ta ngồi sụp xuống và lắc đầu lần nữa khi hắn dần hồi tỉnh lại.

"Đồ con hoang ngu ngốc! Mày định quay lại để làm gì hả?"

Phải mất một phút thì hắn mới trả lời.

"Tao nghĩ rằng thử làm theo cách của mày xem sao," hắn lẩm bẩm. "Xem cảm giác trở thành một gã vừa ngu vừa cứng đầu ra sao." Hắn ứa ra một đống nước nữa. "Cảm giác dở tệ."

Cá lưỡi dao và cả lũ thủy quái ghê gớm hơn khác đang bắt đầu quây xung quanh ta. Ta không định trở thành món tráng miệng cho bất cứ thứ gì. Ta kéo chân mình lên khỏi cạnh mảnh tàu.

Một gã tay chân bị thiêu cháy nham nhở ngoi lên mặt biển, cố túm lấy mảnh bè của ta. Ta dộng thẳng giày vào mặt hắn và đạp hắn xuống. Một cái xúc tu khổng lồ ngay lập tức quấn quanh cổ hắn và kéo hắn xuống. Giờ đây lũ thủy quái đang bận bịu với những thứ khác.

Trước khi chúng hết thịt tươi để nhâm nhi, ta bẻ một tấm ván từ tấm bè và dùng nó như mái chèo để nhanh chóng thoát khỏi bữa đại tiệc của thủy quái này.

Ta chèo liên tục dường như hàng giờ liền. Đôi tay ta nặng nề và đau ê ẩm, nhưng ta biết rằng vậy còn hơn dừng lại. Ngay khi tạo được khoảng cách nhất định giữa nơi đây và vụ thảm sát, ta nằm vật ra.

Ta sử dụng một vỏ đạn ghém để quan sát khắp vịnh. Nó nhuộm đỏ màu máu của Gangplank và băng đảng của hắn. Không thấy bất cứ ai sống sót cả.

Bằng cách nào mà ta vẫn hít thở vậy? Có lẽ ta là người may mắn nhất Runeterra này. Hoặc có thể T.F đã mang theo trong người đủ vận may cho cả hai chúng ta.

Ta nhìn thấy một cái xác trôi qua, trong tay hắn có thứ gì đó nhìn quen quen. Đó là tên khốn thân cận Gangplank, vẫn đang nắm chặt cái mũ của T.F. Ta giành lấy và quẳng nó cho T.F. Hắn chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên cả, như thể hắn luôn biết rằng mình sẽ lấy lại nó.

"Giờ đây chúng ta chỉ cần tìm khẩu súng của mày thôi." Hắn nói.

"Hả, mày vẫn ngứa ngáy muốn quay lại dưới kia à?" ta nói, chỉ tay xuống đáy biển.

Khuôn mặt T.F. chuyển sang một sắc xanh rất tức cười.

"Chúng ta không có thời gian. Dù cho kẻ nào đã làm chuyện này, Bilgewater đã trở thành nơi quần long vô chủ," ta bảo với hắn. "Mọi thứ nơi đây sẽ trở nên tệ hại, sớm thôi."

"Mày nói với tao rằng mày có thể sống mà không có khẩu súng đó ư?" Hắn hỏi.

"Có lẽ là không," ta nói. "Nhưng tao biết một gã thợ làm súng cực kì giỏi ở Piltover."

"Piltover..." hắn nói, và chìm vào suy tư.

"Hiện đang có rất nhiều tiền được chảy vào nơi đó," ta nói.

T.F. tính toán lẩm nhẩm một thoáng chốc.

"Hmm. Tao không chắc về việc tiếp tục làm cộng sự với mày– mày thậm chí còn ngu hơn cả khi xưa," cuối cùng hắn cũng mở lời.

"Được thôi. Tao cũng không chắc về việc có một thằng cộng sự tên là Twisted Fate. Thằng khỉ gió nào lại nghĩ ra một cái tên nhố nhăng vậy?"

"Ờ thì, nó vẫn còn hay hơn tên thật của tao một xíu," T.F. cười lớn.

"Cũng có lý đấy," ta thừa nhận.

Ta bật cười. Cảm giác như là những năm tháng xưa vậy. Rồi ta tỏ vẻ cứng rắn và nhìn hắn một cách nghiêm trọng nhất có thể.

"Chỉ một điều duy nhất: Mày mà dám nghĩ đến việc để tao giơ đầu chịu báng lần nữa, tao sẽ thổi tung đầu mày luôn. Không lý do lý trấu gì hết."

Twisted Fate cười lăn lộn, và trong một khoảng khắc, hắn liếc mắt lại phía ta. Và rồi, một lúc sau, hắn chỉ mỉm cười và nói.

"Thỏa thuận như vậy đi."


HỒI KẾT


Bilgewater đang tự nuốt bản thân nó ngấu nghiến. Khắp phố văng vọng tiếng la thảm của những kẻ đang tuyệt vọng và hấp hối. Những đám cháy từ khu ổ chuột hạ lưu phủ một cơn mưa tàn lửa lên toàn thành phố. Không còn sự kiểm soát, và giờ đây mọi băng đảng đều vội vã để lấp đầy khoảng trống đầy quyền lực bởi sự sụp đổ của một người duy nhất. Một cuộc chiến đã nổ ra chỉ bởi ba từ đơn giản được phát tán khắp nơi: Gangplank đã chết.

Những dã tâm thầm kín và những hận thù nhỏ mọn nung nấu suốt bao nhiêu năm trời hiện đang bùng phát dữ dội.

Trên bến cảng, đám thuyền viên của một tàu đánh cá voi đã hạ gục một ngư dân đối thủ. Chúng xiên hắn ta bằng que móc và để cái xác treo trên lưới đánh cá.

Ở đỉnh núi cao nhất của hòn đảo, những cánh cửa cao sang trọng đứng sừng sững kể từ khi Bilgewater được thành lập đã bị đập méo mó. Một gã trùm băng đảng khúm núm bị kình địch xé xác khi đang ngủ trên giường. Tiếng khóc yếu ớt của hắn im bặt khi hộp sọ hắn bị đập vào những bậc cửa vào bằng đá cẩm thạch.

Ngoài cầu cảng, một gã Mũ Đỏ bỏ chạy đang cố gắng cầm máu một vết thương trên đầu. Hắn nhìn lại qua vai nhưng không thấy dấu hiệu nào của những kẻ truy đuổi. Lũ Móc Câu Lởm Chởm đã trở mặt với băng Mũ Đỏ. Hắn cần phải quay trở về nơi ẩn nấp để cảnh báo mọi người trong băng.

Hắn chạy vòng qua góc đường, gào thét những người anh em tập trung lại và đi cùng hắn. Nhưng cơn khát máu của hắn trở nên khô khốc trong cổ họng. Đứng trước trang trại riêng của băng Mũ Đỏ là một nhóm Móc Câu. Những lưỡi gươm của chúng ròng ròng máu chảy. Đứng đầu là một hình dáng gày gò, trông không ra hình người, nở nụ cười quỷ quyệt khiến khuôn mặt bệnh tật của hắn nhăn nheo lại.

Gã Mũ Đỏ chỉ đủ thời gian để thốt ra một câu chửi thề cuối cùng.

Dọc bờ vịnh ở một hẻm tối yên tĩnh, một gã bác sĩ đang miệt mài cố gắng thực hiện giao kèo của mình. Đống vàng gã nhận được là quá nhiều để mua sự phục vụ hết mức – và đảm bảo gã không hé răng nửa lời.

Mất nửa giờ để lột lớp da ướt sũng từ cánh tay bong da thịt của người bệnh nhân. Gã bác sĩ đã từng thấy nhiều chấn thương khủng khiếp, nhưng ngay cả gã cũng chùn bước khi thấy cánh tay nham nhở này. Hắn dừng lại một thoáng chốc, e sợ những lời tiếp theo của hắn sẽ kích động một phản ứng không lành.

"Tôi... Tôi xin lỗi. tôi không thể giữ lại cánh tay ông."

Trong bóng tối của căn phòng dưới ánh nến, thân thể máu me tưởng như bị hủy hoại của người đàn ông đã lảo đảo đứng dậy. Cánh tay còn nguyên vẹn của hắn tung ra như một ngọn roi túm chặt lấy cổ họng của gã bác sĩ run rẩy. Lão nhấp bổng gã bác sĩ một cách chậm rãi và ấn gã vào tường.

Một khoảnh khắc lâu đến khủng khiếp, lão già mạnh phi thường này đứng bình thản, soi xét gã bác sĩ đang nằm trong tay. Rồi lão đột ngột thả gã ra.

Vừa hoảng loạn vừa lo lắng, gã thầy y ho liên hồi khi bóng đen khổng lồ bước về phía sau căn phòng khám. Đi qua ánh đèn lồng của phòng phẫu thuật, lão bệnh nhân với lên ngăn trên cùng của một tủ đồ cũ rích. Một cách chuẩn mực, lão mở từng ngăn kéo để tìm thứ mình cần. Cuối cùng, lão đã dừng lại.

"Mọi việc đều phải có mục đích của nó," lão nói, nhìn vào cánh tay đã phế của mình.

Hắn kéo một thứ gì đó từ ngăn tủ, và quẳng nó xuống chân gã bác sĩ. Ở đó, tỏa sáng dưới đèn lồng là ánh thép lạnh của một lưỡi cưa xương.

"Cắt bỏ nó đi," lão nói. "Ta còn có việc phải làm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro