Chương 186-190

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 186

Muối mặt trình bày

Bởi vì có một ngày say rượu, nội dung viết hôm đó hôm sau tỉnh dậy, phát hiện lệch khỏi tình tiết trước đó quá xa, vốn muốn gượng ép bẻ lại, nhưng mấy ngày sau phát hiện tình tiết này rời khỏi bố trí chủ yếu quá xa, cho nên kịch bản xuất hiện một vài biến hóa không thể đảo ngược, biến hóa này sửa đổi động tuyến chủ yếu của câu chuyện. Tối hôm qua lúc tình tiết tiến triển, đã không thể bẻ về chủ tuyến, tuân theo tinh thần ưu tiên chất lượng trước nay. Tôi quyết định nội dung chương hôm nay, trực tiếp nhảy về chủ tuyến, mọi người có thể sẽ xem không hiểu. Nhưng không sao, dù sao trước đó các bạn có thể cũng xem không hiểu.

Ngoài ra ở đây nói với mọi người một chút, đăng nhiều kỳ trên mạng bởi vì thời gian có hạn, chỉnh sửa khó khăn, cho nên Trùng Khởi bản này, ngày sau chắc chắn sẽ bị sửa thành phiên bản thứ hai, độc giả quen thuộc với tôi đều biết, tiểu thuyết của tôi rất nhiều lúc đăng tải lần đầu, đến bản chỉnh sửa lần hai, sẽ có khác biệt rất lớn. Thơ hay phải chỉnh, văn tốt phải sửa, hy vọng mọi người có thể thu được niềm vui nhiều hơn lúc đọc lại.

Chương hôm nay vì để trở lại mở đầu chủ tuyến, phần trung đoạn ở giữa, có một phần trực tiếp lược bỏ, có một phần mời tự suy diễn.

Mưa to trút vào hẻm núi, khí độc cuối cùng tản đi, chúng tôi đều từ địa lao ra, chỉ cảm thấy bức bối khác thường, trong rừng không có chim kêu, đã bớt đi hơi thở của rừng, tỏ ra có phần quỷ dị.

Chúng tôi tiếp tục tiến tới, Bàn Tử vẫn luôn ở bên cạnh lảnh nhải, nói tại sao nơi như thế này, đến giờ vẫn chưa bị ai phát hiện. Khu không người, núi thẳm rừng hoang khắp thiên hạ, đều là giả, du lịch bụi, khách ba lô tới tới lui lui giẫm mấy ngàn lượt, nơi này toàn là khí độc, ít nhiều sẽ có người bước nhầm vào đây, sau đó chết luôn trong rừng, vậy rất nhanh đội cứu viện các thứ đều sẽ tới, nơi này chắc đã lên đầu đề cả trăm lần rồi.

Việc này tôi cũng nghĩ mãi không hiểu, giải thích duy nhất, chính là nơi thế này cũng sẽ không như vậy.

Năm đó chúng tôi ở miền Tây, Tháp Mộc Đà được gọi là thành thị trong mưa, chỉ có lúc mưa xuống mới xuất hiện, sự thật chứng minh là nói điêu, bất kể có phải mưa xuống hay không, thứ này vẫn ở ngay đó.

Nhưng tất cả bí ẩn hẳn sẽ có thể vạch trần hôm nay, hẻm núi này không lớn, Lôi thành hẳn ở trong này.

Trước đó ở địa lao nhìn thấy vô số thi thể, đều là người nghe sấm các thời kỳ, hài cốt sau khi đến được đây, dường như người có thể nghe thấy bí mật tiếng sấm, thì nhất định cuối cùng sẽ bị dục vọng kỳ quái sinh ra trong lòng thúc giục, đi đến đây. Nhưng sau khi bọn họ đến đây, toàn bộ đều chết hết, lẽ nào đây là một cái bẫy chết chóc sao? Ví dụ nói ông trời không muốn cho chúng tôi nghe hiểu tiếng sấm, cho nên gắn cầu chì trong đầu chúng tôi, chỉ cần người nghe hiểu tiếng sấm, thì sẽ khởi động cầu chì, người sẽ tự động đến đây tìm chết.

Vậy đám người chúng tôi tính là gì, chúng tôi đều không nghe hiểu tiếng sấm lại đến đây tìm chết, quả thực là sốt sắng giúp thử nghiệm cái bẫy có hiệu nghiệm không, chúng tôi là bảo dưỡng sao?

"Lôi thành" quá mức thần bí, thế nên lúc tôi tiến tới, tim đập dữ dội, tôi sợ vô cùng, ở sâu trong rừng chẳng có cái gì. Nhưng nếu có gì đó, thì sẽ là cái gì? Thứ này đối với cảm giác hưng phấn chưa rõ khiến tôi không thở nổi.

Chúng tôi lặn lội trong rừng hai tiếng đồng hồ, trên người bị nước mưa thấm ướt, cuối cùng tôi phát hiện cây cối trước mặt xuất hiện biến hóa.

Những cây cối này đều có mức độ nghiêng khác nhau, giống như từng bị vật thể gì đó va đập, nhưng lại không đập gãy.

Xuyên qua khu vực này, đầu tiên tôi nhìn chính giữa khu rừng, lại một khoảng đất trống rất lớn, trên mặt đất, dựng đầy bao đất cao lớn cao mười mét. Trên bao đất mọc thưa thớt một vài cái cây.

"Mồ mả?" Bàn Tử lẩm bẩm nói: "Đây... đây... là mả lớn." hắn nhìn tôi: "Thiên Chân, xem ra rất hoàn chỉnh, đây không phải Lôi thành, đây là gò Lôi cổ (trống đánh ra sấm), chú Ba cậu để chúng ta đến kế thừa mấy cái mả này."

Nói đến đây hắn liền muốn bước tới, tôi nhíu mày, trước giờ tôi chưa từng thấy mả lạng hoàn chỉnh như vậy, nhìn cây trên mả thì những bao đất này chắc chắn có vài năm rồi, nơi này mưa nhiều như vậy, đất thế nào cũng nên bị đẩy thành bãi cao, nhưng những mả lạng này vô cùng hoàn chỉnh.

Bàn Tử dùng xẻng dùng sức gõ một cái lên bao đất, phát ra một tiếng keng, đào mấy xẻng trên bề mặt, tôi liền trông thấy thanh đồng bên trong.

"Đây là cái gì?" Bàn Tử ngồi xổm xuống, Hắc Hạt Tử bước sang: "Đây là đỉnh tháp, dưới đất này có một vùng tháp lâm(1)." anh ta ngẩng đầu nhìn nhìn thế núi xung quanh, tôi nhìn Muộn Du Bình, y cũng đang nhìn thế núi xung quanh. Hắc Hạt Tử nhìn Muộn Du Bình, lại nhìn tôi: "Ở đây có chữ, các cậu đến xem xem, có phải thật không. Nếu là thật, vậy nơi này, ghê gớm rồi."

Chú thích:

(1) Tháp lâm: quần thể mộ hình tháp của những người tu hành, thường toạ lạc gần chùa chiền

Chương 187

Tôi ngồi xổm xuống, nhìn thấy trên một khối thanh đồng, khắc một dòng chữ "Đông Đại thừa Kim Trảng tổ tháp", nhìn qua là cách nói của Phật giáo, tôi nghiên cứu không sâu, đợi Hắc Hạt Tử nói tiếp, Hắc Hạt Tử không mở miệng, Bàn Tử lại nói: "Đây là tổ tháp của Đông Đại thừa Kim Trảng?" tôi hỏi: "Anh biết ư?"

"Nói gì vậy?" Bàn Tử hăng hái, nghiêng đầu nói với Hắc Hạt Tử: "Hạt Tử, cậu nói Đông Đại thừa này, chính là Đông Đại thừa đó sao?" Hắc Hạt Tử gật đầu: "Chắc vậy, ai lại làm giả thứ như thế?"

Nhìn bộ dạng mù mờ của tôi, Bàn Tử liền giải thích với tôi: "Đây là một tà giáo thời Minh, khi đó cả nước gọi là Đông Đại thừa giáo, ở Phúc Kiến thì gọi là Kim Trảng giáo hoặc Kim Đồng giáo, ban đầu, tà giáo này lấy luyện đan làm chủ chốt, dựng tháp đan trong núi sâu khắp cả nước, đến thời Thanh và Dân quốc, thì bắt đầu vơ vét của cải và tham gia chính trị, sau này phần lớn đều bị diệt trừ, nhưng hiện giờ rất nhiều nơi vẫn còn giáo phái này."

"Thời kỳ hưng thịnh, Kim Đồng giáo ở những nơi gọi là tiên sơn cả nước đều có rất nhiều hoạt động, ở đây viết là tổ tháp, nhìn như là một địa điểm hoạt động vô cùng lớn của bọn họ. Có một vài lầu tháp điện tiên đã bị chôn vùi dưới lòng đất ở đây." Hắc Hạt Tử bổ sung.

"Thứ này có liên quan gì đến nghe sấm, vì sao sau khi nghe thấy tiếng sấm, người ta sẽ đến đây?" tôi hỏi.

Mọi người trầm mặc, hiển nhiên tất cả đều không biết, Hắc Hạt Tử cười phá lên: "Cậu vẫn rất ham học." Bàn Tử nói: "Kim Đồng giáo chú trọng luyện đan và pháp thuật, lấy vũ hóa làm mục đích cuối cùng, nhưng Kim Đồng giáo hiện đại hình như đều đang làm tài chính tiền bạc." nói rồi Bàn Tử hình như nói lỡ lời, lập tức chuyển chủ đề: "Thành tiên phải độ kiếp, đều phải bị sét đánh, tôi nhìn đỉnh tháp thanh đồng này, nói không chừng là dùng để dẫn sấm."
(*vũ hóa: mọc cánh thành tiên = quy tiên)

Tôi thầm nghĩ Bàn Tử chắc chắn là gần đây từng vay nặng lãi, âm thầm thở dài, cũng may tôi cũng không lo có người có thể ép được hắn trả tiền, còn về Kim Đồng giáo, lúc này tôi ngược lại cũng nghĩ đến một vài thứ, thường thức thì tôi vẫn có, Kim Đồng giáo có vào những năm Vạn Lịch(1) triều Minh, khi đó kỹ thuật luyện kim vô cùng phát đạt, rõ ràng ngói thanh đồng của đỉnh tháp này, không phải vật liệu thanh đồng thời đó, hẳn là kỹ thuật sớm hơn nữa.

Nếu chú Ba và Dương Đại Quảng cũng từng đến nơi này, vậy bích họa đời Tống trong mồ tổ của Dương Đại Quảng, tám chín phần mười là đến từ đây. Những tháp thanh đồng này, phải chăng là của thời kỳ nhà Tống. Trong trí nhớ của tôi, Kim Đồng giáo trước đây và La giáo, còn có Đại thừa giáo Bắc Ngụy có quan hệ dây mơ rễ má, đặc biệt Đại thừa giáo Bắc Ngụy vẫn luôn kéo dài đến Bắc Tống là một đỉnh cao, một vài cách nói Vô Sinh quỷ mẫu của giáo phái này, dường như là hình mẫu của tất cả tà giáo sau này.

Lúc này trong đầu tôi có một linh cảm, nhưng không nói ra, thời Minh có một đạo sĩ, tên là Đới Minh Thuyết, ông ta từng viết một quyển kỳ lạ, trong đó tựa như là tiểu thuyết, tựa như là ghi chép, từng viết đến một nơi gọi là miếu Vô Sinh, nghe nói là tổ đình của Vô Sinh quỷ mẫu. Chỉ có được Thiên Lôi dẫn dắt mới có thể nhìn thấy, chỉ khi nổi sấm mới có thể nhìn thấy.

Tà giáo định tổ đình trước giờ là truy nhận, không thể trực tiếp xây một cái, đều là tìm một vài manh mối trong truyền thuyết, phối hợp cùng một vài miếu cổ, có thể nói thông, sửa chữa một chút thì bắt đầu tuyên truyền khắp nơi, niên đại những thanh đồng này rất lâu, phải chăng là tháp cổ thời Tống, được Kim Đồng giáo về sau phát hiện, sửa chữa thành tổ tháp, luyện đan ở đây?

Vậy vì sao bọn họ lại chọn nơi này sửa chữa thành tổ tháp, có phải những tháp cổ này và hiện tượng thiên nhiên sương độc tản ra sau mưa giông nơi đây hô ứng nhau, hô ứng cho những truyền thuyết Vô Sinh quỷ mẫu không?

Những điều này chỉ có vào rồi mới biết.

Một đoàn người bắt đầu tìm kiếm đạo động xung quanh, Bàn Tử nhắc nhở chúng tôi, nếu bên dưới đều là tháp thanh đồng, vậy kết cấu thực sự dưới chân chúng tôi vô cùng yếu ớt, nhất định đừng tùy tiện nổ phá. Tôi nói ở đây người có thể tùy tiện ném kíp mìn chỉ có mình anh thôi.

Đều là người thạo nghề, rất nhanh chúng tôi đã tìm được một cửa đạo động, dùng đệm cói đậy lại, đã mọc đầy cỏ dại, Bàn Tử định mở ra, Hắc Hạt Tử nói: "Đợi cái đã, chúng ta bàn bạc một chút."

Chương 188

Trong đội ngũ đều là trẻ nhỏ ham hỏi, những người là bạn tôi, tôi đều rất quen thuộc chiêu trò của bọn họ, nhưng hành vi tập quán giữa bọn họ thì muôn màu muôn vẻ.

Bàn Tử là phái tự nhiên, hắn thường nói mình là đàn ông hệ mèo(1), tôi chế nhạo hắn nếu là mèo thì cũng là Garfiel, nhưng nhiều lúc hắn rất giống mèo, lúc hắn nhìn thấy đồ ăn sẽ muốn ăn đồ ăn, lúc nhìn thấy nguy hiểm sẽ muốn trốn khỏi nguy hiểm, nếu như cùng lúc nhìn thấy đồ ăn và nguy hiểm, hắn sẽ xem cái nào gần hắn nhất để xử lý trước.

Nhưng Hắc Hạt Tử là đàn ông hệ rắn(2), đừng thấy bộ dạng anh ta cà lơ phất phơ, rắn khi gặp phải nguy hiểm, sẽ nôn ra thức ăn trước đó, duy trì trạng thái tốt nhất của cơ thể. Nói cách khác, mèo thích tìm kiếm niềm vui trong nguy hiểm, bởi vì tốc độ phản ứng đủ nhanh, nhưng rắn dùng tất cả khả năng chống lại nguy hiểm làm ưu tiên hàng đầu. Sức chú ý của Hắc Hạt Tử càng tập trung hơn Bàn Tử một chút.

Mà Lưu Tang thuộc hệ cầy Mangut(3), sống sót và quan sát Muộn Du Bình chính là lý tưởng cuộc sống duy nhất của gã.

Cho nên khi Hắc Hạt Tử nói chúng tôi phải thảo luận một chút, tôi rất dễ dàng hiểu được suy nghĩ của mọi người, đầu Bàn Tử đã toàn ý nghĩ muốn đi xuống, mà Hạt Tử có thể sẽ bảo chúng tôi làm ra một vài biện pháp Bàn Tử cho rằng không cần thiết, lúc ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên Bàn Tử đã đang cởi dây thừng. Hắc Hạt Tử nói: "Cậu nói xem." nhưng tay đã thò đến đám cỏ.

Hắc Hạt Tử ấn tay hắn: "Trước giờ chúng ta đều không biết hệ thống lịch sử đằng sau chuyện nghe sấm này là gì, cái nghề này thực ra rất khó che giấu manh mối như vậy, chữ của Kim Đồng giáo trước đó chưa từng xuất hiện, đến đây mới xuất hiện, trước đó nhìn thấy nhiều thi thể như thế, phỏng chừng đều là giáo đồ Kim Đồng, vậy mà đều không hề lộ ra chút văn bản, hoặc lời đồn nào. Mà chú Ba cậu năm đó từng trải qua nhiều chuyện đến thế, chuyện Uông gia Trương gia, Ngô Tà cậu tra được bao nhiêu thì tra bấy nhiêu, nhưng chuyện này, nhiều năm như vậy cậu cũng chưa từng nghe chú Ba cậu nhắc tới, cậu không cảm thấy có chút khác thường sao?"

Bàn Tử gật đầu: "Lúc này nên đi xuống, theo kinh nghiệm của chúng ta, đi xuống nhìn một cái, rất nhiều manh mối đều sẽ lòi ra. Đương nhiên tôi không nói muốn liều lĩnh."

Hắc Hạt Tử bảo hắn: "Thực ra trước khi đến nơi này, chú Hai từng bảo tôi đi tra một cái thôn gần đây, người trong thôn này nhiều đời đều bị câm, tôi ở lại trong thôn một thời gian, đại khái tra được một vài tình huống trong thôn. Người thôn này từ rất nhiều đời trước, đã cho rằng bọn họ có năng lực nghe sấm, lúc họ sinh ra thì có thể nói chuyện, nhưng trẻ con sau lần đầu nghe thấy tiếng sấm, thì đều trở thành câm, người trong thôn cho rằng đây là trừng phạt trên trời đối với việc họ nghe hiểu được tiếng sấm."

Bàn Tử lúc này mới lỏng tay ra, nhìn lên trời: "Ý cậu là, nếu biết bí mật nghe sấm, thì đều biến thành câm?"

Hắc Hạt Tử nói: "Tình hình trong thôn đó phức tạp hơn các người nghĩ, nhưng cái tôi muốn nói là, người trong thôn đó, nếu rời khỏi thôn quá 10 dặm, thì sẽ chết đột ngột, bọn họ bị vây cứng ở nơi đó, nghe thấy tiếng sấm thì sẽ bị câm. Nếu bản thân tiếng sấm có cơ chế bảo vệ, mà chúng ta không rõ, biết được bí mật của tiếng sấm, có thể chúng ta sẽ chịu tổn thương, cho nên, bây giờ chúng ta ai đi xuống, thì cần thảo luận kỹ càng một chút, nếu toàn bộ đều biến thành người câm, cũng không đáng."

Con người không thể chạy thoát khỏi tiếng sấm, trong đời thứ như tiếng sấm, là thứ ai cũng sẽ trải qua. Tôi nhìn nhìn Bàn Tử, Bàn Tử bị Hạt Tử nói cho sợ cũng hiếm thấy, hỏi Hắc Hạt Tử: "Chuyện cái thôn đó, trước đây sao cậu không nói?"

Hắc Hạt Tử nhếch nhếch miệng, đột nhiên có chút ngại ngùng: "Hầy, có xen chút chuyện riêng."

Chú thích:

(1), (2), (3): Đại khái con trai có tính cách đa dạng, có thể chia làm 6 nhóm, ứng với 6 loài động vật là Mèo, chó Shiba, Rắn, Gấu trúc, Cáo, Lười

Hệ Mèo: thoạt nhìn lạnh lùng, có cảm giác xa cách, không thích chủ động bắt chuyện, cũng không thích nói chuyện, mặc dù trong lòng rất thích việc gì đó, nhưng có tâm thái "ngạo kiều" như mèo, sẽ luôn mạnh miệng nói "Không thích". Nhưng chỉ cần vuốt lông thì sẽ ngoan ngoãn nghe lời.Hệ Rắn: Đàn ông theo giáo dục truyền thống, tương đối thẳng thắn, nói chuyện có phần độc miệng, có thói quen chê hơn là khen, nhưng thực ra đều nghĩ cho người khácKhông thấy có hệ cầy Mangut mà thấy Lưu Tang cũng giống con Lười lắm nên nói hệ Lười đi: thuộc loại phiền toái, dính người, lúc nào cũng muốn nhất cử nhất động theo người mình thích.

Chương 189

Bị tôi truy hỏi, Hắc Hạt Tử đại khái nói sơ qua chuyện trong thôn đó, bởi vì vẫn luôn không có cơ hội trò chuyện tử tế với Hắc Hạt Tử chú Hai rốt cuộc có dự định gì. Cho nên tôi với anh ta tán gẫu đôi ba câu.

Thời gian cấp bách, Bàn Tử ở bên cạnh không ngừng vò đầu bứt tai các thứ, cho nên trò chuyện cũng không được kỹ càng lắm, tình hình đại khái là, lúc chú Hai đang điều tra phong tục dân tộc, phát hiện ở Mân Nam có một cái thôn, mấy đời đều có một loại khuyết tật, tra thủy thổ vẫn không tra ra nguyên nhân, chính phủ địa phương hỗ trợ di dời cũng vẫn không có kết quả. Bởi vì vị trí của thôn này trong vài điều tra của chú Hai có thể đến được mắt mộ của vương mộ Nam Hải, cho nên chú Hai nhờ Hắc Hạt Tử qua đó thăm dò.

Lúc Hắc Hạt Tử đến đó, gặp được một đội quay chụp phim tài liệu truyền hình, xảy ra vài xung đột với bọn họ, tình hình cụ thể thì tôi không biết, nghe nói đội trưởng phim tài liệu là phụ nữ, vô cùng không thích gặp Hắc Nhãn Kính, phần này anh ta cũng không nói rõ, ở đó Hắc Nhãn Kính phát hiện rất nhiều dấu vết của vương mộ Nam Hải, rất giống với cái chúng tôi đã nhìn thấy, ví dụ như totem con mắt, tượng Lôi công, rải rác trong từ đường của thôn, chuồng ngựa và một vách tường đá cũng có những mảnh vụn của totem này.

Hắc Hạt Tử cảm thấy người trong thôn này, hoặc là từng tham gia xây dựng vương mộ Nam Hải, là di dân của Tây Hải Lạc Vân quốc, thủ ngữ và văn tự người trong thôn này dùng đều khác với bên ngoài, gần như không thể nào giao lưu được với người bên ngoài, cối đá trong thôn có niên đại rất lâu, là lúc sửa mộ năm đó còn sót lại.

Hoặc chính là người ở đây, từng vào hệ sông ngầm của Tây Hải Lạc Vân quốc, những thứ này đều được dời từ trong đó ra, Hắc Hạt Tử cho rằng trong thôn chắc chắn ít nhiều có một vài manh mối, mấu chốt nhất là, những người này bị câm, phải chăng có liên quan đến việc tổ tiên từng vào Tây Hải Lạc Vân quốc.

Tôi nghe ra, loại khả năng thứ hai càng thêm đáng tin hơn một chút.

Bọn họ đã qua một lần nghe ngóng, phát hiện trong thôn có một nghi thức đặc thù, bởi vì trẻ sơ sinh không thể tránh khỏi sau lần đầu tiên nổi sấm, sẽ trở thành người câm không thể khóc, cho nên mỗi đứa trẻ sơ sinh vào đêm gặp sấm đánh, gia đình trong thôn đều sẽ tiến hành nghi thức đặc thù, Hắc Hạt Tử muốn tham gia nghi thức này, quay phim lại, dùng làm tư liệu. Nhưng bị từ chối.

Anh ta nghĩ hết mọi cách cuối cùng trà trộn được vào nghi thức, lại phát hiện mục đích thật sự của nghi thức này là, đặt một cái vòng bạc, trong khe hở trên đầu đứa trẻ, để xương sọ của đứa trẻ không kép lại được, cuối cùng hình thành một lỗ hổng. Căn cứ lời người địa phương, nếu không làm như vậy, những đứa trẻ này không thể rời khỏi thôn, chỉ có người xương sọ có lỗ, mới rời đi được.

Mà cùng lúc đó Hắc Nhãn Kính cũng phát hiện, khi trên trời bắt đầu xuất hiện tiếng sấm, người trong thôn đều sẽ như gặp bóng đè, tất cả mọi người đều đứng yên bất động, nghe tiếng sấm.

Giống hệt hành động của đội ngũ ông chủ Tiêu mà tôi nhìn thấy trong rừng.

Đội trưởng đội phim tài liệu đó cho rằng đây là tập tục cũ mù quáng, nhưng Hắc Nhãn Kính cảm thấy hoàn cảnh tự nhiên của nơi này ác liệt như vậy, nhưng lại không ai có thể rời đi, chắc chắn là có lý do, bọn họ tra được vô số tư liệu, khi kiểm tra hậu nhân trong thôn đã nhìn thấy một ngoại lệ duy nhất, có một bé gái sinh ra trong thôn, trong ba năm đó gặp phải hạn hán, lần đầu tiên trước khi tiếng sấm kéo đến, cô bé đã trưởng thành, xương sọ đã khép lại, không thể nhét vòng bạc vào nữa.

Năm ba tuổi, trên đường chăn trâu cô bé gặp phải cơn mưa đầu tiên trong đời mình, cơn mưa đó không chỉ không khiến cô bé bị câm, còn khiến cô bé nhìn thấy một cảnh tượng kỳ quái. Từ đó vạch trần chân tướng câu đố của thôn câm hàng thế kỷ nay.

Chương 190

Dựa theo cách nói của bé gái kia, năm đó, lần đầu tiên cô bé nghe sấm, đã nhìn thấy tiếng sấm.

Cách hình dung này vô cùng thú vị, nhìn thấy tiếng sấm, trước giờ chưa từng có ai dùng cách này để hình dung, Bàn Tử liền hỏi có phải nhìn thấy chớp lóe không, ngữ văn của cô bé này học không được khá lắm.

Hắc Hạt Tử nói với chúng tôi, trong hình dung của cô bé này, cô bé nhìn thấy tiếng sấm giống như làn sóng ập về phía mình, sóng từng đợt từng đợt nuốt chửng cô, đuổi cô đến một hẻm núi, trong hẻm núi đó, cô bé nhìn thấy tất cả làn sóng đều ập vào một khe hở giữa núi, cô cũng chỉ có thể chạy về hướng đó, cuối cùng chạy vào trong khe hở.

Trong khe hở đó, cô bé nhìn thấy một di chỉ luyện đan cổ đại, trong đó có xác tiên của một vị tiên nhân, trong hang có bích họa, có tiên nhân đào núi, là ghi chép được truyền lại về đục lỗ xương sọ của người địa phương.

Cô bé trú lại trong hang núi đó một đêm, ngày hôm sau lúc thức dậy, cũng không hóa câm, hơn nữa cô bé rời khỏi thôn, cũng sẽ không chết. Hắc Hạt Tử cảm thấy cái thôn này sở dĩ có căn bệnh dai dẳng như vậy, dường như do tiên nhân này cố tình gây nên, tiên nhân này bố trí vây khốn người trong thôn ở lại đây. Cho rằng ông ta dùng để tu luyện.

Sâu trong hang núi, Hắc Hạt Tử phát hiện rất rất nhiều lưỡi gà thanh đồng bám trên vách hang, vào sâu đến bên trong lòng núi, trên những quả núi bị đào được vẽ trong bích họa của tiên nhân, cũng có rất nhiều hang núi được nhân công đào bới, trong hang cũng có rất nhiều lưỡi gà, y hệt cái chúng tôi nhìn thấy trong mồ tổ Dương Đại Quảng.

Cho nên Hắc Hạt Tử dẫn người trong thôn nổ san bằng mấy hang núi xung quanh, kỳ lạ là, sau đó lúc nổi sấm lần nữa, dân thôn đã không còn nhìn lên trời, rơi vào trạng thái bóng đè nữa.

Chúng tôi ngồi xuống, Bàn Tử sờ cằm: "Cũng chính là nói, tình trạng như vậy của dân thôn, là bởi có tiếng sấm nhất định, cộng hưởng với lòng núi gây nên."

"Nếu trong núi được cắm những lưỡi gà thanh đồng, tiến hành phản xạ tiếng sấm, vậy sẽ hình thành một loại sóng âm nhất định, loại tiếng sấm này sẽ sinh ra cộng hưởng đối với người xương đầu có vài khu vực đục lỗ, khiến bọn họ sinh ra ý thức hỗn loạn?" tôi nói, trong lòng cảm thấy vẫn có chỗ nào không đúng.

Nếu chiếu theo lý luận này, người của ông chủ Tiêu vào trong núi nghe sấm, cũng không phải tìm kiếm sấm, mà là lúc có tiếng sấm, đi tìm núi có lưỡi gà.

Hẻm núi ấy khi đó, trong núi xung quanh chắc chắn cũng chôn lưỡi gà, cho nên khi tiếng sấm vang lên, người trong hẻm núi sẽ như bị bóng đè.

Tiên nhân đó, hẳn chính là một giáo hoàng nào đó của Kim Đồng giáo, không biết là phái nào, vậy mục đích của ông chủ Tiêu lẽ nào cũng không phải tin tức trong tiếng sấm, mà là tổ đình của Kim Đồng giáo sao? Lẽ nào tà giáo cổ xưa ấy đều để lại của cải trong tổ đình? Tin nhắn của chú Ba, năm đó đám người Dương Đại Quảng nghe sấm, chỉ là vì những của cải này.

Nghe qua rất phù hợp với phong cách của chú Ba, nhưng tôi cảm thấy không đúng, bởi vì tiếng sấm trong băng ghi âm, tôi từng nghe thấy một lần y như vậy ở Hàng Châu. Theo lý, loại xác suất trùng hợp này gần như không cần tính toán, nhưng chuyện này quả thực đã xảy ra.

Tiếng sấm tuyệt đối có vấn đề. Bằng không chú Ba cũng không cần đi vương mộ Nam Hải tìm kiếm tư liệu về tiếng sấm.

Bàn Tử thấy Hắc Hạt Tử không nói tiếp, liền hỏi: "Hạt Tử, cậu nói nhiều như vậy, chẳng qua là nói, xuống dưới có khả năng sẽ bị bóng đè, có khả năng hóa câm, vậy kết luận của cậu là gì?"

"Anh nhìn bầu trời này, lát nữa có thể sẽ nổi sấm, bây giờ chúng ta ở trong Lôi thành, sau khi nổi sấm, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng bất kể xảy ra chuyện gì, nhất định đều có liên quan đến những tháp thanh đồng dưới chân chúng ta." tôi nói nốt giúp Hắc Hạt Tử: "Đỉnh những tháp này làm bằng thanh đồng, bất kể là truyền âm hay dẫn điện, đều vô cùng thích hợp, sau khi đi vào, nếu thiên lôi xuất hiện, chúng ta có lẽ sẽ gặp phải nguy hiểm không thể tả được. Cho nên, chúng ta phải có người ở lại trên này làm cứu viện. Người được chọn, tôi cảm thấy nên là tôi và Bàn Tử, anh và Tiểu Ca đã từng làm tiên phong một lần, nên đến lượt chúng tôi rồi."

Hắc Hạt Tử bảo: "Tôi cảm thấy nên là Bàn Tử và Câm Điếc đi, bởi vì cậu ta dù sao cũng không cần nói chuyện lắm, Bàn Tử nửa đời trước hẳn cũng nói đủ rồi, nửa đời sau nói bớt lại chút."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#daomo