Chương 181-185

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 181

Trong thời gian mười năm trước, có một vấn đề cũng không quan trọng như thế, vẫn luôn quanh quẩn trong tâm trí tôi, cũng không quan trọng đến mức phải lôi ra nói, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy trong này chắc chắn có sơ sót nào đó.

Địa vị của chú Hai trong cả Cửu Môn rất kỳ quái, chú có quyền lực rất lớn, nhưng lại không xuất hiện ở tâm điểm lợi ích, tôi vẫn luôn cảm thấy đây là chỗ thông minh nhất của chú Hai, chú quản lý kho Mười một, quản lý tính toán, nhưng chưa từng chen chân vào nghiệp vụ thực sự, như vậy chú đã có được năng lực khổng lồ, nhưng lại không đến mức khiến người ta sinh lòng đố kỵ.

Từ một mức độ nào đó, chuyện chú Hai làm đều là đang giúp người, tuy chú lấy rất đắc, nhưng trong Cửu Môn, có thể dùng tiền để giải quyết công việc, đã là một loại công đức rồi.

Ngày tôi còn bé, tôi nghe về chú Ba thì đều là nói xấu, nghe về chú Hai thì đều là nói tốt, tôi cũng rất ít khi nhìn thấy chú Hai thất bại, chú vững vàng kinh doanh cho gia tộc này, cho dù có nhân tố không yên ổn rất lớn là chú Ba, chú cũng có thể khiến Ngô gia và tám gia tộc khác yên ổn chung sống, tôi cũng nghe người ta từng nói, tất cả những chi suy vong, cơ cấu suy vong của Cửu Môn, sau cùng đều sẽ trở thành người của chú Hai, ví dụ như Bạch gia.

Tôi rất khó nói là chú Hai vớ được lợi, hay chú Hai vẫn luôn khiến Cửu Môn từ từ chết đi, để tất cả mọi người đều có cơ hội quay đầu.

Người như vậy, nhìn thế nào cũng nên là người trù hoạch chính của vòng xoáy khổng lồ trước đó, bất kể là năng lực, bất kể là mưu kế, chú Hai đều là một người không có đối thủ trong Cửu Môn.

Nhưng, cũng không phải như vậy, người thật sự đi vào chính giữa vòng xoáy, là chú Ba.

Trước đây tôi suy nghĩ thế này, chú Hai ngay từ đầu, chính là một trí giả, không một ai cho rằng chú không thông minh, từ điểm này mà nói, chú đã mất đi khả năng làm một người trù hoạch chính, ví như nói nam phụ của tiểu thuyết trinh thám là người không thể trở thành hung thủ, bởi vì độc giả đã quen với mô tuýp này, đầu tiên sẽ nghi ngờ hắn.

Cho nên thoạt nhìn chú Ba không thông minh nhất, nhiều vấn đề nhất, mới là lựa chọn thích hợp nhất.

Nhưng, ai có thể uy hiếp được chú Hai chứ?

Ngoài ra, chú Hai muốn động đến chúng tôi, có cần một cục diện phức tạp đến thế không? Với năng lực của chú Hai, cùng ưu thế địa vị của chú, chú có thể mặt không đổi sắc, từng chút giết hết mấy người này.

Bàn cờ này tuy vô cùng hiểm, tuy trên cơ bản có thể thành công, nhưng vẫn có hơi quá lớn.

Tôi nhìn Muộn Du Bình, y cũng nhìn tôi.

Tôi lẳng lặng nghĩ trong lòng, anh ngẫu nhiên biết được máu mình có thể đề kháng với kịch độc ở đây sao? Là chú Hai biết, thiết kế anh vào, hay là chú Hai sớm đã nói với anh. Hai con đường này, anh lại ở ngay dưới vách núi. Đúng thật là trùng hợp.

Tôi lại nhìn Lưu Tang. Cậu thì sao? Sự xuất hiện của cậu vốn dĩ đã rất kỳ quái. Cậu có phải cũng biết chút gì đó không?

Hiện tại ở đây có bấy nhiêu người, hẳn vô cùng bí mật, tại sao các người không nói gì?

Tôi không muốn nghĩ về chú Hai như một người xấu, luôn luôn không muốn, nếu chú Hai là người xấu, tôi quả thực cảm thấy bàn cờ này có hơi lớn quá rồi.

Nếu chú Hai bị người ta ép buộc, chú không thể nói rõ với chúng tôi chú muốn phản kích, chú sẽ làm thế nào, trong cục diện có vẻ như muốn giết chúng tôi, chú sẽ dùng các loại chi tiết, các loại cực kỳ chi tiết, nhắc nhở chúng tôi, khiến chúng tôi hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Từ đó phối hợp mưu kế của chú.

Chú muốn dùng kế hoạch giết chết chúng tôi, kết nối với chúng tôi, sau đó để chúng tôi phối hợp phản kích với chú.

Tôi nhìn Lưu Tang, nhìn Hắc Hạt Tử, nhìn Muộn Du Bình... đột nhiên có hơi xúc động, mẹ kiếp, chắc không phải các người sớm đã hiểu rồi, sớm đã nhận ra rồi, nhưng các người không thể nói ra, bởi vì các người đều không biết nhiệm vụ chú Hai sắp xếp cho các người là gì, các người cũng không biết nội tình của đối phương.

Chú Hai để mỗi người chúng tôi đi làm việc mình nên làm, Muộn Du Bình phụ trách giúp chúng tôi sống sót, Hắc Hạt Tử phụ trách cái gì, Lưu Tang phụ trách cái gì, Tiểu Hoa phụ trách cái gì, tôi phụ trách cái gì, Bạch Hạo Thiên phụ trách cái gì?

Toàn thân tôi nổi một tầng da gà, nói: "Tôi cảm thấy, chúng ta nên ngoan ngoãn chết hết. Chúng ta phải chết."

==========

Chương 182\

Nhất thời không gian nhỏ hẹp liền trầm mặc, không khí trở nên hết sức vi diệu.

Không ai đưa ra ý kiến nào khác, hay kinh ngạc, hay nghi hoặc, đối với câu nói của tôi, mọi người đều trầm mặc.

Chứng tỏ bọn họ nghe hiểu. Nhưng tôi không thể nào phán đoán được suy nghĩ của bọn họ: là cho rằng tôi không chịu tin chú Hai là bàn tay đen đằng sau, miễn cưỡng tìm một lý do để bào chữa cho chú Hai, hay là sớm đã có suy nghĩ giống như tôi, nhưng không thể thảo luận trực tiếp trong hoàn cảnh nhiều người như vậy, sợ phá hỏng kế hoạch của chú Hai.

Loại trầm mặc này khiến tim tôi đập vô cùng nhanh, không phải căng thẳng, mà là một loại hưng phấn khó nói nên lời, đây chính là chỗ tinh diệu trong bàn cờ của chú Hai, tâm điểm mấu chốt chính là: Một loại khả năng không có bất kỳ lý luận nào ủng hộ, lại khiến trực giác của chúng tôi bắt đầu nghiêng lệch.

Đám người ai nấy đều có mưu tính, chỉ có Bạch Hạo Thiên có đôi chút sợ hãi và bức rức, đột nhiên từ một fans ngoài lề hóng chuyện, thoắt cái đã cùng nhiều nhân vật truyền thuyết như vậy chen chút trong một không gian nhỏ hẹp, trước đó trong một thời gian ngắn, thất nghiệp, đánh nhau, bị bắt cóc, bị thả xuống vách núi, trúng kịch độc. Cô bé chắc chắn có cùng một tâm trạng với tôi trong thời kì nào đó của năm xưa: Cuộc đời như đi tàu lượn, lộn quá 20 vòng, người bình tĩnh hơn nữa cũng phải ói ra thôi.

Bên tai truyền đến nhạc đệm Scarsong, ánh mắt tất cả mọi người đều đang lơ lửng trong điệu nhạc.

Chú Hai lần này, coi như vô cùng đến gần với trạng thái của thời kỳ Lão Cửu Môn năm đó. Nhưng tính lợi dụng người khác đã đến trạng thái không thể diễn tả bằng lời.

Tôi hỏi ngược lại chính mình mấy lần - đến bản thân tôi cũng không tin mình - có phải tôi đang bào chữa cho chú Hai không, nhưng cuối cùng tôi ra kết luận. Tôi cũng biết người khác đều không ra được kết luận này, trong lòng tôi càng tin tưởng chú Hai là đang bảo vệ chúng tôi, bởi vì tôi càng hiểu chú, tôi biết bàn cờ đáng sợ này không phải phong cách cực giản của chú.

Mà bàn cờ kỳ quái như vậy, cũng không thể dựa vào phỏng đoán, cùng lúc chú Hai giết chúng tôi, nhất định sẽ len lén cho đưa ra gợi ý, gợi ý suy nghĩ thật sự của chú, gợi ý này sẽ vô cùng vô cùng kín đáo. Cho nên sẽ không phải bất kỳ ám hiệu nào, mà hẳn là rất nhiều người hiểu chú, biết những chuyện chú tuyệt đối sẽ không làm.

Ví như nói, đối với tôi, là một bàn cơ vô cùng phức tạp, hữu hiệu nhưng thiếu mất phong cách của chú Hai. Chú Hai rõ ràng có thể xử lý chúng tôi đơn giản hơn, lại không làm như vậy. Cũng như đường thẳng không nên chạy xe Opel, người không hiểu chú Hai sẽ không phát hiện ra được.

Như vậy, tôi cần phải hồi tưởng một phen, cả quá trình trước đó, dụng ý của kho Mười một là gì, dụng ý của Bạch Hạo Thiên là gì? Chú Hai vẫn luôn ngăn cản tôi tới đây, nhưng tôi vẫn tới, lực cản của chú khiến đội ngũ của tôi xảy ra biến hóa gì.

Tôi nhìn Bạch Hạo Thiên, nha đầu này có khi nào là mấu chốt? Lại nhìn Lưu Tang, thực ra từ các loại logic mà nói, hiện giờ người xuất hiện ở đáy cốc, phải chăng đều là tất yếu? Chúng tôi không thể vào được suối kêu cuối cùng từ nơi này vào đến hẻm núi, mà Hắc Hạt Tử và Muộn Du Bình vừa hay ở dưới đáy cốc. Có khi nào cũng là tất nhiên?

Theo lý luận này, một số chuyện trở nên rõ ràng, Tiểu Hoa hẳn là người an toàn nhất, cậu ấy nhất định cũng có thể phát hiện sơ hở của chú Hai, hơn nữa cậu ấy chắc chắn có thể hiểu rõ sớm hơn tôi, là người chơi mở mắt(1), hành động của cậu ấy tôi phải nghiên cứu kỹ lưỡng, bởi vì có lẽ có thể phản suy ra rất nhiều khả năng.

Bàn Tử hiện tại nguy hiểm vô cùng, bởi vì hắn đã lệch khỏi quỹ tích của chú Hai, Hắc Hạt Tử và Muộn Du Bình ở đây, chắc chắn là để cứu chúng tôi, vậy con đường thứ hai mới là con đường chú Hai hy vọng chúng tôi đi, con đường đầu tiên Bàn Tử đã vào rồi, sẽ vô cùng nguy hiểm.

Những người ở đây, hẳn đều vẫn coi như đi đúng đường, trong cả quá trình, sự xuất hiện của Giang Tử Toán là một bug(2). Là ngoài dự liệu của chú Hai, tôi cũng phải thử bỏ đi Giang Tử Toán, xem xem quỹ tích phát triển của sự việc.

Tôi vẫn nhìn Bạch Hạo Thiên, trực giác nói với tôi, tác dụng của tôi, chính là dẫn cô bé vào đây.

"Đúng rồi, sao các anh biết chúng tôi sẽ từ vách núi xuống?" tôi thấy vẫn không có ai nói gì, bèn hỏi Hắc Hạt Tử.

=========

(1) Người chơi mở mắt: luật game ma sói là tất cả mọi người đều phải nhắm mắt trừ vai được gọi. Tiểu Hoa mở mắt thì sẽ biết hết ai là vai gì :)))) cơ mà người chơi mở mắt chẳng phải người chơi đã chết à

(2) Bug: một chi tiết lỗi khiến game hoạt động bất thường

Chương 183

Hắc Hạt Tử chậm rãi nói: "Tuyến đường thứ hai, cây phượng vĩ ở ngay trên vách núi, nếu cậu nhìn kỹ, vách núi ở vị trí này thấp nhất. Hơn nữa thói quen của con người, là sẽ không tìm kiếm thêm xung quanh, cậu hẳn bắt đầu leo vách, từ gần phía dưới của cây phượng vĩ."

Nghe qua không phải lựa chọn tất yếu, nhưng từ trong cách nói của Hắc Hạt Tử, tôi cảm thấy vẻ qua loa vô cùng nhỏ, lý do này không phải lý do thực sự.

Nói như vậy, "tác dụng" của Hắc Hạt Tử, phải chăng chính là ở vị trí này đợi chúng tôi xuống.

Bỏ qua rất nhiều chuyện đột phát, tôi cảm thấy chú Hai là hy vọng tôi cố gắng hết sức dẫn nhiều người xuống, Giang Tử Toán và Tiểu Hoa gặp phải ông chủ Tiêu, có thể đều là chuyện đột phát, cho nên cuối cùng người vào đến đây chỉ có mấy trái cà thối chúng tôi, nhưng lúc này cũng không có cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục.

Tôi không hỏi tiếp nữa, bởi vì tôi biết nếu mọi người đều cùng tâm trạng như tôi, chúng tôi không thể bàn luận kế hoạch này của chú Hai, không được có bất kỳ khả năng nào để truyền ra ngoài, chúng tôi chỉ có thể dựa vào ăn ý để phối hợp. Lúc này phải trực tiếp thảo luận vào chủ đề, sau đó từ chủ đề thăm dò đối phương, kết nối với nhau.

Hắc Hạt Tử đưa nước nóng cho tôi, tôi nói như chém đinh chặt sắt: "Bất kể thế nào, cứu Bàn Tử trước. Sau đó dụ người của ông chủ Tiêu vào, trong suối kêu cũng có khí độc, bọn họ chắc chắn cũng vào từ suối kêu, chắc chắn mang theo thiết bị phòng độc, chúng ta phải lợi dụng ưu thế ở nơi này đế cướp của bọn họ."

Lưu Tang ỉu xìu nói: "Bọn họ có thiết bị phòng độc, chúng ta lại chạy trần trong khí độc, ưu thế của chúng ta là gì? Là IQ thấp nên lúc chết không đau đớn sao?"

Tôi hỏi: "Áo dã nhân của các anh thì sao, áo của các anh chắc có thể phòng độc."

Hắc Hạt Tử lắc đầu, cười: "Không được! Xin lỗi, chỉ có thể kiên trì được năm phút. Thức ăn của chúng tôi ở đây, đều là thu được lúc mưa xuống, cậu xem." anh ta dời đống cỏ một bên ra, đằng sau đống cỏ toàn bộ đều là cá được dùng cành cây xiên qua, dùng khói hong khô, khoảng đâu hơn trăm con. "Lúc trời mưa lớn, đào hang dưới lòng đất, sau đó nước suối dâng lên, cá vào, sau khi nước rút, cá sẽ rất dễ bắt. Cá rất ngon, cậu muốn thử mấy con không."

"Vậy chúng ta không phải bị vây chết, sao anh lại nói tôi đến đây thì chúng ta có thể hành động?" tôi hỏi.

Hắc Hạt Tử nhìn nhìn Bạch Hạo Thiên: "Em là Bạch Hạo Thiên nhỉ, em có thể nhịn thở bao lâu?"

Bạch Hạo Thiên kinh sợ nhìn Hắc Hạt Tử, không trả lời, Hắc Hạt Tử nói: "Em nói thật đi, chúng tôi cũng không phải người xấu." Bạch Hạo Thiên liền nói: "Không được một phút nào, em không mang đồ bơi."

Tôi cắt lời Hắc Hạt Tử: "Anh nói rõ chút." Hắc Hạt Tử dùng than vẽ mấy nét trên bùn đất: "Đây là vị trí của chúng ta, đây là vách núi, đây là con suối, trong vòng 5 phút chúng ta có thể đến được một con suối, ngoài 1500 từ con suối này, có trạm nghỉ dưới lòng đất kế tiếp, trạm nghỉ này có một thông đạo hẹp từ dưới nước có thể đi đến trạm nghỉ đó, tôi dùng tro than làm một mặt nạ phòng độc, lại thêm mắt của tôi, hít thở trong nước ba lần, không đến mức chết ngay, cũng chỉ là khoảng cách 1500, chỉ có thể hít thở ba lần, lần thứ tư mặt nạ phòng độc sẽ hết tác dụng."

"Anh không thể làm nhiều cái sao?" tôi hỏi.

"Vấn đề là, cậu không kịp thay, cậu chỉ có cơ hội hít thở ba lần, chuyện cậu muốn làm là, làm một bao bố dùng bùn, bọc lấy cậu, chúng tôi đến bên con suối, quăng cậu xuống, sau đó cậu trực tiếp hít thở ba lần, lặn xuống nước đến trạm nghỉ tiếp theo, trạm nghỉ đó cách lối vào suối kêu chỉ có 300 mét, chúng tôi sẽ dạy cậu kỹ thuật chế tác áo lông, cậu tự mình làm một cái áo lông, vào đến lối vào suối kêu, nơi đó, có một căn phòng xi măng, hẳn là do đặc vụ khi đó xây dựng, đến đó rồi, tôi sẽ nói với cậu bước tiếp theo nên làm gì?"

Tôi nghe mà ù ù cạc cạc, Hắc Hạt Tử nhìn tôi: "Sau đó, cậu cũng phải làm một chuyện, hai người các cậu phối hợp, chúng ta mới có thể thoát khỏi khốn cảnh." lại nhìn Lưu Tang: "Cậu chỉ cần làm một chuyện phối hợp với chúng tôi, chính là nói với chúng tôi khi nào trời sẽ mưa."

Chương 184

Hắc Hạt Tử nói xong, ba người mới chúng tôi mấy mặt nhìn nhau, hoàn toàn không biết anh ta đang nói gì, đợi một hồi, Bạch Hạo Thiên trầm mặc nói: "Không có đồ bơi em tuyệt đối không xuống nước."

"Quần short của tôi rất lớn, tôi có thể giúp em cắt thành quần tam giác." Hắc Hạt Tử nói: "Tôi sống một mình rất lâu rồi, tay rất khéo. Em muốn kiểu nào, gần đây Victoria's Secret tương đối lưu hành, tôi có thể may quần móc viền hông cho em.

Bạch Hạo Thiên kiên quyết lắc đầu: "Không được!"

Hắc Hạt Tử nhìn tôi: "Em là ai chứ? Không hiểu chút quy củ nào, quần lót của tôi năm đó là số lượng có hạn đấy."

Tôi thầm nghĩ con mẹ nó anh từng nghèo đến mức bán quần lót nguyên mùi sao? Giật tít thế nào đây, nhãn hiệu Nguyên mùi Hắc Hạt Tử. Nói với anh ta: "Anh có thể nói kỹ một chút không, tôi cần làm gì? Lưu Tang cần làm gì?"

Hắc Hạt Tử lắc đầu: "Chuyện cậu phải làm, bây giờ tôi không thể nói, nhưng tôi có thể bảo đảm kế hoạch của tôi xác suất thành công rất cao." Bạch Hạo Thiên đè tay tôi xuống, nói với Hắc Hạt Tử: "Không nói rõ, Tiểu Tam gia của chúng tôi sẽ không làm đâu."

Hắc Hạt Tử đeo kính râm nhìn không được ánh mắt, chỉ là nhìn nhìn tay Bạch Hạo Thiên, cười lên, Muộn Du Bình bên cạnh ngồi thẳng người, Hắc Hạt Tử quay đầu lại nhìn y một cái, có chút dở khóc dở cười.

Lưu Tang bên cạnh nói: "Hắc gia, ba người các người vào sinh ra tử rất nhiều năm, đều rất ăn ý, cảm giác hai chúng tôi vẫn không thể tin tưởng à?"

Bạch Hạo Thiên nhìn Lưu Tang: "Anh chắc chắn là không thể tin tưởng, lúc tôi bị bắt cóc hắn cũng không nói chuyện với tôi, là anh vẫn luôn thông báo vị trí của Tiểu Tam gia." cô bé nhìn Hắc Hạt Tử: "Bạch gia bọn em nhiều đời giao hảo với Ngô gia, bây giờ em là đồ đệ của Tiểu Tam gia, Tiểu Tam Gia cũng tán thành em rồi, anh có thể tin em."

Hắc Hạt Tử cười, lại quay đầu nhìn Muộn Du Bình, tôi nói với Hạt Tử: "Anh đánh ngất hai người họ đi, Bàn Tử cũng sắp thành kim chi rồi, chúng ta không còn thời gian cãi nhau nữa."

Thực ra tôi đã biết Hắc Hạt Tử đang chơi trò gì rồi, trước đây anh ta từng dạy tôi loại kỹ thuật này, trong hai người, chắc chắn có một người, anh ta cảm thấy có vấn đề. Hành động trước đó của Lưu Tang, tuy về tình lý có thể nói thông, nhưng dù sao cũng là có ác ý, mà lời vừa nãy của Bạch Hạo Thiên nghe qua không có vấn đề gì. Nhưng tôi cũng không biết Hắc Hạt Tử trong lúc chúng tôi hôn mê, có phát hiện gì chúng tôi không biết.

Hắc Hạt Tử thở dài, đột nhiên phát lực xông đến chộp lấy cổ tôi. Giả vờ ấn một cái sau cổ tôi, tôi lập tức hiểu ý ngất đi, nghe thấy Bạch Hạo Thiên kinh hô một tiếng, Hắc Hạt Tử lập tức nói: "Đừng hoảng, cậu ta không phải Ngô Tà."

Chương 185

Tôi nằm trên mặt đất khô ráo, nghe thấy tiếng Bạch Hạo Thiên kinh hô, Hắc Hạt Tử một bên liền nói: "Đừng hoảng, các người không nhận ra cũng là bình thường."

Tôi nghe vẻ Bạch Hạo Thiên hẳn là đã hoàn toàn bị gạt, gần như rúc vào trong góc, Lưu Tang chậc một tiếng, "Rốt cuộc anh đang làm gì?"

Hắc Hạt Tử liền bảo: "Chuyện năm đó của Ngô Tà các cô cậu cũng hiểu đại khái được một ít, thực ra từ năm ấy trở về, người Ngô gia vẫn luôn nghi ngờ, Ngô Tà trở về không phải Ngô Tà thật sự, mà đã bị người ta đánh tráo."

"Người Ngô gia đều ăn phân sao? Chuyện này cũng lầm được, hơn nữa cho dù người Ngô gia lầm, Tiểu Ca là người Trương gia, hiểu rõ dịch dung súc cốt, cũng lầm được sao?" Lưu Tang nói: "Rốt cuộc anh đang chơi trò gì? Đừng chơi nữa."

Hắc Hạt Tử ngừng mấy phút rồi nói: "Được thôi, cậu nói đúng, tôi nói thật với cậu vậy, hai chúng tôi, đều bị người ta ép buộc, chúng tôi ở đây chặn người đến sơn cốc này, đến bao nhiêu người giết bấy nhiêu người. Trừ Ngô Tà không được giết, những người khác đều phải giết hết."

Tôi thầm nghĩ Hạt Tử đúng là mồm thật nói điêu, chính là vì anh ta lời thật lời giả đều có thể dùng loại giọng điệu này để nói, cho nên nói như vậy, ngược lại nghe qua vẫn thật khiến người ta suy nghĩ.

Nhưng Lưu Tang dường như không tin, "Vậy các người cứu chúng tôi làm gì? Bỏ mặc không lo, chết càng nhanh."

"Người uy hiếp chúng tôi, đã rất lâu không liên lạc với chúng tôi, không biết xảy ra chuyện gì rồi, chúng tôi đang đợi chỉ thị bước tiếp theo của hắn, tôi phải biết các cô cậu có phải được hắn phái đến đưa tin cho chúng tôi không." Hắc Hạt Tử nghiêm túc nói: "Bây giờ chúng ta bắt đầu so ám hiệu, so đúng, cậu biết tôi nói không phải lời giả, cậu sẽ đưa tin cho chúng tôi, chỉ lệnh bước tiếp theo là gì. So sai, tôi lập tức xuống tay, hai cô cậu không phải đối thủ, thì xin lỗi vậy."

Lưu Tang không trả lời, tôi nhìn không được biểu cảm, nhưng tôi cảm thấy Lưu Tang chắc chắn là vẻ mặt ngơ ngác.

Tiếp đó, Hắc Hạt Tử đột nhiên nói một câu: "She passed the salley gardens with little snow-white feet. Mời đáp."

Lưu Tang vẫn trầm mặc, Hắc Hạt Tử nhìn Bạch Hạo Thiên trong góc: "Cô bạn trong góc cũng có thể đáp thay, ám hiệu của chúng ta tổng cộng mười một câu, đáp đúng bất kỳ câu nào cũng có thể chứng thực."

Vẫn là trầm mặc, Hắc Hạt Tử lẳng lặng nói: "Tôi đếm ba, ba, đến một tôi sẽ động thủ, giết nhầm đừng trách tôi, hai."

Lúc này tôi hoàn toàn không tin lời Hắc Hạt Tử có thể có tác dụng gì, một mặt tôi vẫn vô cùng tin tưởng hai người này, tuy bọn họ đều có vấn đề, nhưng sẽ không phải vấn đề lớn. Thứ hai, giọng điệu Hạt Tử quả thật quá nghiêm túc, dù cho bất kỳ người bình thường nào cũng sẽ không mắc câu.

Không ngờ là, chữ một còn chưa đếm ra, Lưu Tang đột nhiên mở miệng nói: "But I was young and foolish, and now am full of tears."(1)

Hắc Hạt Tử vỗ tay: "Quả nhiên, sao từ đầu cậu không nói, rốt cuộc bây giờ tình hình thế nào, chúng tôi thủ ở đây bấy lâu rồi, sao giờ cậu mới tới."

Lưu Tang nói: "Tôi không nghe nói nó bày hai bước cờ các người. Nhưng không ngờ anh có thể nói ra được ám hiệu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#daomo