Chương 136-140

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 136

Tôi và Bàn Tử ở phía sau tảng đá, nấp trong mưa, nhìn đám người kia không hề nhúc nhích, Bàn Tử cũng làm động tác trợn mắt nghe sấm. Làm được mấy phút, nhìn tôi lắc đầu, tỏ ý chẳng nghe được gì.

Đây chắc chắn không phải đùa tôi, chẳng ai lại dùng trạng thái bản thân xấu xí như vậy để đùa giỡn người khác, hơn nữa đây chắc chắn không phải đội ngũ của Tiểu Hoa, người trong đội ngũ Tiểu Hoa có một đặc trưng, chính là sức mạnh tinh thần đều rất mạnh, người như thế rất nhiều lúc không khỏi buồn chán, nhưng cũng sẽ không bày trò vào lúc mấu chốt thế.

Tôi vuốt vuốt nước trên mặt, sau mưa to, không khí trong khe núi ngược lại sạch sẽ hơn đôi chút, có thể là nước hấp thụ vật chất có độc trong sương mù. Tôi cảm thấy tình trạng tốt hơn chút, liền cẩn trọng đi ra từ phía sau tảng đá. Đi về phía những người kia.

Bàn Tử ở đằng sau kéo tôi, tôi bảo hắn đừng sợ, tôi chắc chắn.

Những người này nếu không phải trúng tà, thì là bị ngốc, không có gì đáng sợ.

Đi đến bên cạnh những người này, tôi lại gần xem một trong số đó, người này hoàn toàn ở trạng thái cứng đờ, hai mắt trợn trắng, hẳn đã mất đi ý thức. Nước mưa theo da đầu chảy vào trong mắt bọn họ, nếu là tôi đã xót mắt nhảy dựng, bọn họ tựa hồ không chút cảm giác.

Tôi không chạm vào họ, sợ người giống như mộng du sẽ gây nên phản ứng không thể lường trước được, nhưng tôi có thể xác định những người này đều bị bóng đè rồi.

Đầu tiên tôi chú ý đến xếp hàng của bọn họ, bọn không đứng vị trí bình thường, có thể nhìn ra một vài quy luật, nhưng quy luật lại không cân bằng, ngẫm lại kỹ càng, tôi nhận ra vị trí ngồi của những người này, vừa hay là đội hình bảy cái tai của xác chết bảy lỗ tai trong mộ Dương Đại Quảng.

Bởi vì mưa to xối xuống đầu hắn, tóc bị ướt thành từng lọn từng lọn, tôi có thể thấy rõ da đầu hắn, tôi phát hiện, tóc những người này rất ít, trên da đầu có một vài vết sẹo kỳ quái.

Nháy mắt chớp lóe sáng lên có thể nhìn thấy càng rõ ràng hơn, tôi lấy đèn pin ra, bật sáng lên soi, tôi trông thấy trên da đầu những người này đều có vết sẹo cắt vòng tròn, bọn họ đều từng làm phẫu thuật mở hộp sọ.

Mưa càng rơi càng nặng hạt, tiếng sấm cũng sắp nghe không rõ nữa. Tôi đi về phía người tiếp theo, đi được hai bước, đột nhiên phát hiện người vừa nãy tôi xem chuyển động một chút. Tôi lập tức ngừng lại, liền trông thấy người đó đứng dậy, lẳng lặng nhìn tôi trong cơn mưa.

Đôi mắt người đó vẫn trắng dã, chúng tôi cứ nhìn nhau như thế, tôi nhìn cằm người đó, chầm chậm rũ xuống, giống như bị trật khớp. Miệng há rộng ra theo một cách mà tôi chưa từng thấy qua.

Đây là cốt thính pháp, dùng miệng làm thành máy thu thanh thu hết âm thanh, bởi vì trừ rung động màn nhĩ, rung động xương hàm dưới cũng có thể truyền dẫn âm thanh đến thần kinh.

Đây là một biểu cảm vô cùng khoa trương, không có lý do, người này giống như đang thị uy với tôi, tôi nhìn cái miệng kia mở lớn, cứ cảm thấy là có ý đồ, đây là một biểu cảm cố tình để tôi xem.

Tôi tỉ mỉ quan sát hắn, hắn lẳng lặng đứng đó. Mỗi lần chớp lóe, biểu cảm dữ tợn đó lại càng thêm phần mạnh mẽ.

Nhưng không biết vì sao, tôi cảm thấy vô cùng quen thuộc, không lâu trước đây tôi từng trông thấy biểu cảm này. Loại quái dị quen thuộc này ở trong mưa lớn khiến tôi hoang mang. Là tiếng sấm quen thuộc, hay biểu cảm này quen thuộc, tôi không phân rõ được.

Bàn Tử đột nhiên kéo tôi lại, kéo về đến phía sau tảng đá, tôi mới bừng tỉnh, vuốt vuốt nước trên mặt, Bàn Tử mắng: "Mẹ nó ngốc à? Cậu cũng bắt đầu nghe sấm?"

Tôi chẳng hiểu ra sao, đứng dậy nhìn nhìn bên ngoài, người đó vẫn đứng đó, không đối diện tôi, hai tay gấp lại. Tôi liền nhớ ra, biểu cảm ấy mình đã thấy ở đâu.

Đó là dáng vẻ của hình nộm da nữ kia, sau khi tôi thò tay vào miệng nó.

Chương 137

Trước đây từng nghe nói chuyện tiên giáng lôi, hình nộm da nữ đã bị thiêu, lẽ nào hồn phách hình nộm này quay về trong sấm, bây giờ lại giáng xuống gặp tôi.

Nhìn từ tình hình trước đó, đây không phải si tình, không phải nói đây là con trùng bị gia công bẹp lại sao. Bị căng thành dáng vẻ con người, căng bản không phải da người sao?

Tôi nhìn nhìn mây mưa trên trời, đã dần dần nhỏ đi, kéo Bàn Tử quay về trên sườn núi, những người đó vẫn đứng trong mưa, không hề nhúc nhích.

Qua một lúc, mưa ngừng rơi, tiếng sấm dần ngớt, tôi và Bàn Tử cóng lập cập, tôi uống mấy hớp rượu ngâm nhân sâm lão Khương chống lạnh, trong lòng cầu khấn đừng bị cảm, lúc nuốt rượu, thuốc chống viêm đã nuốt xuống. Bây giờ cơ thể này nếu bị cảm phỏng chừng phải vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Những người này chậm rãi bắt đầu hoạt động, bắt đầu chuyện trò vui vẻ, như thể không hể để ý đến tình trạng vừa rồi, có vài người lấy sổ tay ra ghi lại một vài thứ, trong cuộc đối thoại của bọn họ, mơ hồ nghe thấy một vài trạng thái thăm dò lẫn nhau. Tiếp đó những người này bắt đầu quay về.

Chúng tôi rụt người lại, xa xa nhìn thấy bọn họ trèo lên sườn núi, trong đó người giống như bị tiên giáng lôi hình nộm da nữ kia, đột nhiên nhìn về phía chúng tôi.

Tôi kịp thời rụt về, đi một mạch theo bọn họ về đến thổ lâu, tôi lập tức về phòng tắm rửa, trong lòng tôi lại sinh buồn bực. Người đội này tuyệt đối không phải người của Tiểu Hoa, lý luận lầu năm lầu bốn của tôi không được thành lập, vậy bọn họ từ đâu tới? Hành động của những người này trong tiếng sấm không thể tưởng nổi, có liên hệ cực sâu với nghe sấm.

Bàn Tử bưng trà gừng, khoác áo mặc quần cộc, viết lên vách tường: Đảo ngược suy luận.

"Nào nào nào, Bàn gia dạy đám ngốc các người năng lực tư duy logic, đầu tiên, chúng ta xác định tất cả trạng thái là bình thường, chúng ta không bị Đại Hoa tính kế, như vậy, hiện thực bây giờ là, đội ngũ Đại Hoa ở lầu năm, đóng cửa không ra ngoài, mà lầu bốn lại thêm một đội ngũ, đội ngũ này lai lịch bất minh, trong đó có rất nhiều người quen của chúng ta, đều là tay to trong nghề, đội ngũ này cũng đang tìm suối kêu, hoặc giả, ít nhất là đang tìm manh mối có liên quan đến suối kêu. Trong đó có người còn có thể nghe sấm."

Hắn chú thích vào các tấm ảnh trên tường.

"Nhìn từ tình hình rõ ràng trước mắt, người lầu bốn vô cùng mạnh mẽ và náo nhiệt, lầu năm trầm mặc, nhưng người lầu bốn không có bất kỳ ai đến quấy nhiễu lầu năm. Như vậy, từ đó chứng tỏ tình trạng có thể suy ra vài khả năng."

Lầu bốn và lầu năm trong âm thầm, phải chăng vẫn luôn có xung đột, chúng ta không biết. Cân bằng hiện tại giữa lầu bốn và lầu năm, có phải phòng thủ của Tiểu Hoa sắc bén, dẫn đến lầu bốn mấy lần vào lầu năm chịu thiệt, sau đó hình thành trạng thái cân bằng không. Nhưng nhìn trạng thái người lầu bốn không giống vậy, sức chú ý của bọn họ không ở lầu năm.Hoặc giả, lầu năm trống, người lầu bốn biết lầu năm trống, Tiểu Hoa đã không còn ở lầu năm, lầu năm là kế thành không. Nếu là như vậy, bọn Tiểu Hoa đã tìm được suối kêu, toàn bộ đã vào đến giai đoạn cứu viện. Vậy lúc người lầu bốn đến, nếu người lầu năm đã đi hết, tấm che sáng ở lầu năm đều được mang đi cả, sẽ không để lại lầu năm, Tiểu Hoa là một người vô cùng tỉ mỉ, đến đi sẽ không để lại dấu vết. Cho nên người lầu năm hẳn vẫn đang ở lầu năm.Lại hoặc giả, người lầu bốn biết lầu năm là ai, không dám tùy tiện xâm phạm, khả năng này trở nên rất lớn. Như vậy, vấn đề mới nảy sinh, tại sao Tiểu Hoa lại để người lầu bốn lại.

Nếu là thói quen của tôi năm đó, người lầu bốn chắc chắn sẽ bị tôi dọn sạch. Để lại một đám rác rưởi dưới lầu của mình, khiến tôi rất không thoải mái.

Một vài quyết sách của Tiểu Hoa rất giống tôi, suy nghĩ của tôi cậu ấy chắc chắn cũng có, Bàn Tử nhìn tôi, "Thiên Chân, cậu thấy sao? Xem thử trí khôn của cậu có khôi phục không."

Tôi uống một ngụm trà: "Lầu bốn chắc chắn có một vài người, khiến Tiểu Hoa cảm thấy kiêng kỵ, cho nên hai bên đạt thành cân bằng tạm thời. Hơn nữa, Tiểu Hoa nhất định cảm thấy, người lầu bốn tuyệt đối không tìm được lối vào suối kêu." tôi đặt trà xuống, giở túi mình ra, tìm ra túi hóa trang, bắt đầu bôi mình thành một màu da khác, sau đó làm cho da sần sùi.

Đeo kính áp tròng, gắn niềng răng, hình dạng mặt tôi liền thay đổi, tôi nói với Hưởng Đôn: "Tôi phải tự mình đi xem thử. Khoảng giờ cơm tối, cậu và tôi cùng đến nhà ăn. Giúp tôi yểm trợ."

Chương 138

Tôi và Hưởng Đôn đi tới nhà ăn, chính giữa thổ lâu là một nhà ăn giống như quán cơm rất đặt biệt, cơm sáng cơm trưa cơm tối nếu không gọi phục vụ đến phòng, thì chỉ có thể đến đây giải quyết. Hưởng Đôn đưa tôi một điếu thuốc, tôi nhận lấy theo phản xạ có điều kiện, viên phục vụ bên cạnh lập tức bước tới, nói đây công trình được bảo vệ, không cho hút thuốc. Tôi giơ tay nói xin lỗi, vứt điếu thuốc vào trong thùng rác bên cạnh, đồng thời từ giếng trời đảo mắt nhìn khắp thổ lâu.

Đúng là rất lớn, trước đây chỉ có thể len lén nhìn, không dám quan sát rầm rộ như vậy, nay nhìn một vòng, đã vượt quá tưởng tượng của tôi.

Bầu trời hình tròn cực lớn giống như một con mắt, lúc ngẩng đầu lên, có một loại cảm giác bị dòm ngó, có hơi chóng mặt.

Lúc này tôi nhìn thấy thanh niên rất giống A Ninh kia, tựa vào lan can phía đông lầu bốn, đang hút thuốc.

Lúc tôi nhìn gã, gã cũng cúi đầu nhìn tôi một cái, mặt không cảm xúc. Tôi lẳng lặng giấu mặt đi, nói với viên phục vụ ban nãy: "Người trên đó sao lại được hút thuốc?"

"Những người đó tôi không trêu vào được, không có tố chất." viên phục vụ hiển nhiên không phải người địa phương, có thể là du lịch bụi ở lại làm công, nói chuyện có một chút khẩu âm đảo Tần Hoàng, tôi nhìn thực đơn, đều là những món ăn tôi quen thuộc, nhưng cũng có một vài món phương Bắc, dùng để phục vụ du khách, tôi gọi một ấm thủy tiên, gọi một phần cửu môn đầu, viên phục vụ rất lưu loát ghi món, tìm chỗ ngồi cho tôi. Tôi liền hỏi anh ta, quầy tiếp tân có phải có thể gửi chuyển phát nhanh không.

Anh ta gật đầu, tôi bảo Hưởng Đôn ngồi, mình thì lượn đến quầy tiếp tân, hỏi tiếp tân mua bốn lá thư chuyển phát nhanh. Sau đó nhét một cục bông gòn tẩm nước đường đỏ trong mũi, dùng sức ép vào, mũi tôi bắt đầu chảy máu mũi, tôi thở dài một tiếng, cô em phục vụ quầy tiếp tân lập tức hoảng hốt lùi về sau một bước.

"Giấy ăn, cho tôi mấy miếng giấy ăn." tôi cho nước đường quá nhiều, lúc ép ra quả là thất khiếu chảy máu. Cô em kia sấp ngửa chạy vào phòng chuẩn bị sau quầy tiếp tân, trong nháy mắt tôi móc điện thoại ra, mở chế độ quay phim, đặt lên nóc tủ trang trí đằng sau quầy tiếp tân, ống kính lộ ra ngoài.

Gần như một giây sau, cô em ra ngoài cầm theo giấy ăn cho tôi, tôi cầm giấy ăn đi vào nhà vệ sinh, vừa đánh mắt với Hưởng Đôn.

Hưởng Đôn đứng dậy, tôi vào nhà vệ sinh, rửa rửa, biết Hưởng Đôn đang bảo cô em tra tên chú Hai, đoàn người của bọn họ sau khi đến đây, nhất định cũng vào ở nơi này, cho nên nếu có thể tra được tên, thì có thể biết bọn lúc đầu ở những phòng nào, trong đó nói không chừng có một vài manh mối.

Theo điều khoản bảo mật, viên phục vụ không được nói ra những thông tin này, nhưng cô ta sẽ tra thử tên, lúc tra được tên hệ thống sẽ hiện ra một vài tin tức, sẽ bị ống kính của tôi chụp được.

Thời gian tương đối thì tôi ra ngoài, Hưởng Đông đã ngồi trở lại, ra dấu tay với tôi: Xong việc.

Tôi đi sang, trực tiếp cầm lấy thư chuyển phát nhanh, cảm ơn cô em, hơn nữa tỏ ý tôi còn muốn xin mấy tờ giấy ăn, cô em cười cười với tôi, tôi cảm thấy cách ăn mặc này của mình nhất định xấu hơn tôi trước đây rất nhiều, vẻ cười của cô em rất giả, nghĩ lại, trong cuộc đời tôi trước đây gương mặt tôi có lẽ vẫn giúp tôi không ít việc, nhưng tôi đều không chú ý.

Trong thoáng chốc cô ta đi vào lấy giấy ăn tôi lấy lại điện thoại, cô ta đi ra đưa giấy ăn cho tôi, đưa cả một bao, không biết vì sao, tôi cảm thấy là một loại ghét bỏ.

Tôi nhét giấy ăn vào trong thư chuyển phát nhanh, vừa mở điện thoại ra, phóng to đoạn phim, nhìn thấy kiểm tra phòng của chú Hai, là phòng 219 lầu ba, hiện giờ bỏ trống. Tôi nhanh chóng viết địa chỉ phòng 219, thổ lâu này lên lá thư chuyển phát nhanh. Sau đó về chỗ ngồi hỏi mượn điện thoại Hưởng Đôn, xem thấy vẫn còn 80% pin, bỏ vào. Trên thư chuyển phát nhanh viết rõ tự tay ký nhận. Trực tiếp gửi tại quầy tiếp tân.

Hưởng Đôn suy sụp: "Đại ca, trong đó nhiều hình tự sướng của tôi lắm."

"Không quan trọng, không quan trọng, dù sao cậu cũng không dựa vào cái này kiếm tiền." tôi cúi đầu ăn, vỗ vỗ cậu ta: "Mất mua cho cậu cái X."

"Anh đang làm gì vậy?" cậu ta không hiểu. Tôi nói: "Đợi mai rồi xem." đột nhiên một bên có bốn năm người vào, đều là người lầu bốn, ngồi xuống bên cạnh chúng tôi, mấy người đều hiếu kỳ nhìn về phía chúng tôi, tôi nhận ra một trong số đó là Thủy Tiên Ngọn Đỏ.

Gã nhìn tôi, nheo mắt lại, tôi nói giọng Long Nham với Hưởng đôn, nói không đúng chuẩn, nhưng người ngoài thật không nghe ra, đồng thời, một người sau lưng Thủy Tiên Ngọn Đỏ, cũng nhìn về phía tôi, đó là một cô gái, tóc ngắn, giữa đầu mày có một loại khinh miệt như có như không.

Chương 139

Tôi nhìn thoáng qua tưởng rằng cô gái đó là A Ninh, trong lòng rung lên một cái, da đầu tê dại.

Quá nhiều năm rồi, ký ức của tôi vẫn dừng lại vào giây phút trước khi cô chết, khoảnh khắc ngộ nhận, thời gian mười mấy năm như xe lửa cao tốc xuyên qua cơ thể tôi, đúng là như đã cách mấy đời.

Nhưng tôi lập tức phát hiện không phải, tuy vô cùng giống, nhưng trán và môi cô gái đó, vẫn có khác biệt.

Thở dài một hơi rồi, mới phát hiện lòng bàn tay mình toàn là mồ hôi lạnh, tim đập như sấm nổi. Thủy Tiên Ngọn Đỏ đứng dậy, đi đến trước mặt tôi, ngồi cùng với Hưởng Đôn.

"Bạn tôi, tình cờ gặp." gã ta đánh tiếng với người trước đó chung bàn với mình, sau đó nhìn về phía tôi. Tôi cúi đầu ăn, liền trông thấy gã ta bá vai Hưởng Đôn: "Nhóc con, sao cậu lại tới đây? Khoảng thời gian trước không phải cậu làm ăn rất khá sao?"

Sắc mặt Hưởng Đôn đỏ lựng nhìn tôi, hất tay Thủy Tiên Ngọn Đỏ xuống: "Ông... ông chủ tôi ở đây... đừng nói chuyện riêng."

Thủy Tiên Ngọn Đỏ nhìn tôi, chào hỏi: "Chúng tôi là đồng nghiệp nghề khác. Tình cờ, tình cờ, trò chuyện đôi câu."

Nói rồi kéo Hưởng Đông đứng dậy, Hưởng Đôn nhìn tôi mờ ám, vẻ mặt lúng túng, tôi nhún vai, đại khái biết vì sao đầy điện thoại cậu ta đều là ảnh tự sướng. Thầm than trong lòng, ông trời công bằng thật. Lại nghe Thủy Tiên Ngọn Đỏ hỏi cậu ta: "Chị gái đó không phải muốn bao cậu sao? Sao không thấy cậu sống tốt."

"Người đàn bà đó kéo quần lên rồi thì không nhận người." tiếng Hưởng Đôn đi xa, tôi lần nữa nhìn vê phía cô gái rất giống A Ninh kia. Cô ta không chút kiêng dè, ngẩng đầu cũng nhìn thẳng vào tôi. Tôi quay đầu đi rũ mắt xuống, cảm thấy mình đã giống một người trung niên thô tục. Thầm nghĩ, cô gái này và Thủy Tiên Ngọn Đỏ ngồi cùng nhau, lẽ nào là khách hàng của Thủy Tiên Ngọn Đỏ?

Không rõ được.

Mấy phát ăn xong, tôi cũng không đợi Hưởng Đôn, lúc ngang qua cậu ta, móc thuốc lá từ trong túi cậu ta nhét vào túi mình, liền ra khỏi nhà ăn, viên phục vụ vừa nãy ngăn tôi hút thuốc quay lại đổ rác, tôi rút một điếu thuốc ra, cậu ta nhìn tôi. Tôi ngoắc cậu ta dùng cằm chỉ chỉ cửa ra vào.

Hai chúng tôi ra ngoài, tôi châm thuốc cho cậu ta, mình lại không hút, chỉ hít mùi dưới mũi, bắt đầu giở quẻ với cậu ta.

Anh bạn này là sinh viên ngành hóa chất một đại học ở Thương Châu, thất tình chạy đến đây tìm kiếm vẻ tịch mịch của Nam Cương, tiêu hết tiền, cho nên đến đây làm việc. Nhìn ra cậu ta không tìm được tịch mịch của Nam Cương, chỉ tìm được nghèo túng, vả lại cũng có thể biết cậu ta là một người không thích làm việc trong khách sạn, người làm nghề phục vụ cần có kiêng nhẫn, vừa nãy cậu ta mắng người lầu bốn, thực ra là một đại kỵ, bởi vì cậu ta không biết tôi từ lầu mấy tới, chứng tỏ trong lòng cũng không để tâm đến công việc này.

Người có bất mãn trong lòng, thường có nhược điểm rất lớn, người có nhược điểm, lại cảnh giác với hút thuốc như vậy, bản thân ít nhiều hẳn là biết hút.

Trò chuyện mấy câu, tôi nói với cậu ta, tôi đến đây là để tìm một cô gái, tôi tìm cô ấy mấy năm rồi, tin tức có liên quan đến cô ấy, thứ có liên quan đến cô ấy, tôi đều vô cùng để ý. Trước đây cô ấy từng đến khách sạn này, muốn ở lại phòng cô ấy từng ở. Trước đây cô ấy ở lầu bốn.

Cậu ta vỗ vỗ tôi: "Anh em, trên tình cảm chỉ có hai loại người, có những người quen cáo biệt, có những người không quen, người không quen, giữ trên người sẽ càng ngày càng nhiều. Bước đi sẽ càng ngày càng chậm."

Tôi ừ một tiếng, "Lời này chắc không phải cậu nói."

Cậu ta gật đầu, "Là một vị khách trước kia nói, anh ta nói, đường rất dài, lựa chọn mang theo cái gì tiến tới, là một môn học vấn lớn."

Đại khái tôi đã đoán được là ai nói, thầm nghĩ anh cũng sắp mù rồi, còn bày canh gà đời sống với người khác, vẫn rất rảnh.

Viên phục vụ nói với tôi, lầu bốn hai phần ba đều đã được một đội bao trọn, người đội này đặc biệt cứng rắn, không thể giao lưu, nhưng nếu đối với khách sạn này mà nói, tỉ suất sử dụng lớn như vậy và chịu chi phí phòng cao đến thế, không thể đắc tội, người lầu bốn đến từ trời nam biển bắc, nhà bếp bọn họ gần đây mua sắm bận rộn, chính là để nấu lại mấy loại hệ món cho lầu bốn.

Viên phục vụ hút mạnh mấy hơi thuốc, nói với tôi: "Tôi nói anh nghe, người lầu bốn anh nhìn thấy, đều là nhân vật nhỏ, nhân vật lớn ở lầu bốn, ở trong ba phòng góc đông bắc, trước nay không mở cửa, người vào trong đó rồi, không hề thấy người trong đó ra ngoài. Chỉ có lúc bọn họ vào ở, tôi từng thấy mặt vài người. Những người này không biết đang tìm gì ở nơi này." cậu ta nhìn núi non trùng điệp bên ngoài, lúc này sương mù bắt đầu buông xuống.

Đột nhiên tôi nhớ ra, lúc Hắc Hạt Tử huấn luyện tôi, có một loại phương thức truyền lời, đặc biệt có phong cách của anh ta.

Tôi nói với viên phục vụ đó: "Tôi là ba cậu."

Viên phục vụ nhìn tôi. Tôi móc ra một ngàn, viên phục vụ trừng mắt há mồm nhìn tôi một lúc, cầm lấy, "Anh quen anh ta?"

Chương 140

Tôi lại lặp lại một lần: "Tôi là ba cậu."

"Đúng vậy đúng vậy." viên phục vụ nhìn thấy tiền, ngó nghiêng xung quanh: "Anh là người của Hắc gia?"

Tôi thầm cmm1) một câu, thầm nghĩ Hạt Tử anh quả nhiên là người nơi nơi được nể mặt - người báo tin, nhẹ giọng hỏi: "Có tin tức không?"

Viên phục vụ dùng sức hít một điếu thuốc, nói bên tai tôi: "Hắc gia bảo tôi nói với anh: Tự mình sống cho tốt."

Sau đó cậu ta lui về, ra dấu cố lên với tôi. Tôi ngơ ngác nhìn cậu ta, ngơ ra mấy giây, tóm lấy cổ áo cậu ta: "Chỉ một câu như vậy?"

Viên phục vụ gật đầu: "Chỉ một câu như vậy. Trông có vẻ anh rất yêu cô gái đó, anh sao thế, đàn ông chúng ta tuy trên tình cảm không tốt, nhưng anh cũng không cần hại chết bản thân, anh xem anh này, đàn ông con trai đang tráng niên, bắt đầu lại lần nữa đi, tôi cũng định về Thương Châu sống cho thật tốt."

Tôi ngẫm nghĩ, ngoắc cậu ta: "Không thể chỉ có một câu như vậy. Cậu nhận tiền không làm việc à."

Cậu ta lắc đầu, tức giận: "Việc của các người, can quái gì đến tôi, tôi giấu anh làm gì?" nói rồi móc tiền ra: "Anh không tin tôi trả tiền lại cho anh."

Tôi nhìn ánh mắt cậu ta, trừ phi là cao thủ lừa bịp, người bình thường có muốn lừa người hơn nữa, trong ánh mắt cũng có thể nhìn ra được, cậu ta không lừa tôi. Tôi cắn cắn môi dưới, đẩy tiền của cậu ta về: "Tôi tin cậu, như cậu có thể nói tôi biết, vì sao anh ta phải truyền lời như vậy không. Việc này không liên quan đến tình cảm của tôi, tôi đang lo cho người bạn này, cậu không cảm thấy anh ta truyền lời như vậy cho tôi, anh ta có vấn đề sao?"

Viên phục vụ hơi ngừng, hồi tưởng một lát, hít một hơi: "Anh nói như vậy, tôi cũng thật cảm thấy lúc đại ca kia nói lời này, trạng thái không ổn lắm. Bọn họ là người cùng nghề, lúc từ bên ngoài về, đại ca đó nói với tôi như thế."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó thì không thấy bọn họ nữa, tiền phòng trừ vào khoản dự chi, bọn họ không từ đã biệt rồi." viên phục vụ nói.

Tôi nhìn viên phục vụ, đột nhiên trong lòng có chớp lóe qua, không từ đã biệt.

Tại sao phải không từ đã biệt?

Vô số khó chịu trong lòng tôi trước đây, vô số gián đoạn suy luận, lật tới lật lui ở đây, tôi nhìn về ngọn núi đằng xa, tôi lẳng lặng hỏi: "Bọn họ quay về từ hướng nào, cậu biết không?"

"Ở đó." viên phục vụ chỉ chỉ về một quả đồi nhỏ phía xa.

Tôi đứng dậy chạy điên cuồng đến đó, chạy được mười mấy bước, tôi dừng lại thở dốc, tiếp tục chạy đi, tiếp tục thở dốc, đến khi chạy lên sườn núi. Quay đầu ngóng về phía thổ lâu.

Khắp người tôi đầy mồ hôi, phổi co rút, từ trên sườn núi đó tôi ngóng về thổ lâu, trong lòng thầm cmm thật lớn.

Hình dạng của cả thổ lâu, nhìn từ sườn núi này, giống y hệt hình dạng cái chuông treo ngược mà tôi nhìn thấy trong mộ Dương Đại Quảng.

Thổ lâu này, là một thiết bị thu thanh khổng lồ.

Tôi la lớn, vỗ đầu mình, cảm thấy mình đúng là ngu ngốc, tôi thế mà lại lãng phí nhiều thời gian trong thổ lâu đến vậy, trong nháy mắt tôi nhìn thấy thổ lâu trên đường, nên phát hiện ra điểm này.

Bọn họ chưa tính tiền, đã cứ thế không từ mà biệt, bọn họ không phải rời khỏi thổ lâu, mà là đi vào sâu trong thổ lâu, lối vào của suối kêu, ở ngay trong thổ lâu, cho nên Hắc Hạt Tử trước khi về phòng, mới để lại lời nhắn như vậy cho tôi.

Cho nên bọn Tiểu Hoa ở tầng năm đóng cửa không ra, che kín tất cả cửa sổ lại, tôi đưa ra nhiều suy đoán ngu ngốc, các kiểu khôn vặt như thế, toàn bộ đều sai rồi.

Lối vào suối kêu ở ngay trong thổ lâu. Bọn Tiểu Hoa căn bản không cần ra ngoài! Hơn nữa không cần có bất kỳ xung đột nào với lầu bốn, bởi vì người lầu bốn tuyệt đối không đoán ra được điểm này.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, đám chú Hai toàn bộ đều bị thương, chắc chắn trực tiếp từ thổ lâu lén lút di tản, cho nên bọn họ không một ai tính tiền, nếu bọn họ gặp nạn trong rừng, ít nhất lúc bọn họ rời thổ lâu ra vào rừng cây, sẽ phải trả phòng, sẽ không để lại lời nhắn.

Tôi kinh hãi nhìn vẻ ngoài của thổ lâu, nếu đây là một thiết bị thu thanh khổng lồ, vậy bên dưới thổ lâu là cái gì?

==========

(1) Từ gốc ở đây là "mmp", là một câu chửi tục "mụ mại phê" (thật ra tôi cũng chả hiểu nghĩa), tôi dịch thành cmm = con mẹ mài luôn cho thuần Việt :)))

Share this:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#daomo