Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến cố gắng đẩy Vương Nhất Ba ra, xoay người ngồi dậy, nhưng ngay khi anh vừa cử động, đầu gối đã bị đầu gối Vương Nhất Ba đè lên một cách thuần thục, Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy một cơn đau thấu tim.

Anh thở hổn hển, đôi mắt mở to khi bàn tay Vương Nhất Ba thò tay vào kéo khoá quần jean của anh, anh cố gắng đánh lạc hướng Vương Nhất Bác, "Vương Nhất Ba, dì Trần vẫn còn ở bên ngoài!"

Vương Nhất Ba hoàn toàn không nghe thấy lời của Tiêu Chiến,, cậu quấn dây lưng hai ba vòng, trói cổ tay Tiêu Chiến lại, lật nó lên đỉnh đầu anh, khiến Tiêu Chiến không còn cách nào giãy giụa; ánh mắt Vương Nhất Bác tối đen, bàn tay đang giữ tay Tiêu Chiến run lên.

Tiêu Chiến không ngờ tới Vương Nhất Ba sẽ đối xử với mình như vậy, anh bị cưỡng ép không kịp chuẩn bị, tay chân không thể động đậy, cổ áo sơ mi mở rộng, quần bị kéo xuống đến đầu gối, trong lòng anh tràn ngập bất lực và xấu hổ.

Tiêu Chiến quay mặt đi, vẫn cố gắng giơ chân đá Vương Nhất Ba ra, "Xuống khỏi người anh, đừng chạm vào anh!"

Vương Nhất Ba kẹp đùi Tiêu Chiến vào giữa hai đùi mình, lòng bàn tay không ngừng vuốt ve gò má Tiêu Chiến, đột nhiên cậu nghiêng người cắn mạnh vào xương quai xanh của anh.

Tiêu Chiến có thể chắc chắn rằng vết cắn này chảy máu.

Một tầng mồ hôi lạnh dịn ra trên trán, cổ tay bị dây lưng siết chặt nổi lên một vòng màu đỏ hồng, lồng ngực trần nhấp nhô, Tiêu Chiến chịu đựng đau đớn, không ngừng cố gắng thuyết phục Vương Nhất Bác,

"Nhất Bác, bình tĩnh lại, chúng ta nói chuyện đi, được không?"

"Nếu dì Trần không nhìn thấy chúng ta, dì nhất định sẽ đi vào!"

Vương Nhất Ba không trả lời, bắt đầu hôn và gặm nhấm dọc theo cổ Tiêu Chiến, lòng bàn tay trượt nhẹ từ xương sống xuống thắt lưng, mơn trớn làn da của Tiêu Chiến.

Khoảnh khắc vừa chạm vào cơ thể Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đã cứng lên, cậu tức giận vì sự thành thật của cơ thể, và khi cắn vào da thịt mềm mại trên cổ Tiêu Chiến, cậu gần như là trút giận lên người anh.

"Tôi đang rất bình tĩnh, tôi biết rõ mình đang làm cái gì." Vương Nhất Bác dán vào cổ Tiêu Chiến, thở hổn hển, "Là tự anh nói, Tiêu Chiến, là tự anh nói.

Cho dù là trước kia hay bây giờ, người nói muốn thân thiết là anh, người nói nguyện ý làm mọi việc vì cậu cũng là anh, cậu hận mình không cách nào tránh xa anh, càng xa càng tốt.

Dựa vào cía gì, Vương Nhất Bác không cách nào chấp nhận, tay phải miết mạnh một cái, để lại dấu vân tay ở sâu trong bắp đùi Tiêu Chiến.

"Không..." Cả người Tiêu Chiến lập tức căng thẳng như một cái lò xo, sau đó đột ngột thả lỏng, toàn bộ sức lực đều bị rút đi.

Cơn giận giữa lông mày Vương Nhất Ba thả lỏng trong chốc lát, lòng bàn tay bao phủ thân dưới của Tiêu Chiến, ngón tay cái hung ác xoa phía đỉnh đầu.

"Anh giả vờ cái gì?" Giọng điệu Vương Nhất Bác mỉa mai, tần suất cử động của bàn tay cậu có chút thô bạo, "Thật ra, anh đã sớm mong đợi được như thế này, phải không?"

Áo trên ngực Tiêu Chiến dính đầy mồ hôi, ướt sũng bám trên da anh, nếu là lúc bình thường, anh nhất định sẽ lập tức thay quần áo rồi, nhưng lúc này, anh không có thời gian để quan tâm đến nó, toàn bọ các giác quan đều tập trung vào dưới đũng quần.

Tiêu Chiến bị đau đớn và khoái cảm liên tiếp đánh trúng, anh không nhịn được ngẩng đầu thở dồn dập, nhưng vẫn cố gắng giữ lại một tia lý trí, cắn môi nuốt tiếng rên rỉ vào trong.

Tiêu Chiến vô thức muốn thoát khỏi dây lưng trên cổ tay, muốn bảo Vương Nhất Bác đừng tra tấn mình nữa, nhưng mới vừa giơ tay lên, Vương Nhất Bác đã đè mạnh trở lại.

"Đủ rồi!" Ngón chân Tiêu Chiến căng thẳng nhanh chóng co tròn lại, anh cố gắng chống đỡ làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ ổn định, "Vương Nhất Ba, buông anh ra đi."

Vương Nhất Ba dùng ngón tay xoay quanh quy đầu của Tiêu Chiến, đầu ngón tay miết lên phía đỉnh, lòng bàn tay cậu dính đầy chất lỏng cơ thể, âm thanh giữa các động tác khiến Tiêu Chiến chịu đựng nổi, anh quay mặt sang một bên, cố gắng vùi mình vào gối, như thể điều này sẽ ngăn cách anh với mọi thứ; Nhưng Vương Nhất Ba không để cho Tiêu Chiến được toại nguyện, ngón tay cái của cậu cố ma sát vào mắt ngựa, thấp giọng hỏi, "Anh thật sự muốn tôi dừng lại sao?"

Sự thoải mái dưới thân đột ngột dừng lại, Tiêu Chiến như bị thả xuống từ không trung, cảm giác khó chịu lan khắp người. Vương Nhất Ba ấn vào mắt ngựa không chịu dừng lại, những ngón tay khác tuốt lộng liên tục, khiến Tiêu Chiến kích động không nhịn được , từ trong cổ họng tràn ra một tiếng rên rỉ.

"Buông anh ra," ngực Tiêu Chiến phập phồng lên xuống dữ dội, "Nhất Bác, em nghe lời có được không?"

Động tác của Vương Nhất Ba hơi dừng lại, cậu thả lỏng tay đang nắm chặt phân thân của Tiêu Chiến, nhưng vẫn kiên trì hỏi, "Nói đi, anh có muốn không?"

Tiêu Chiến suýt chút nữa cắn môi chảy máu.

Nói không nhớ những ngày đêm triền miên cùng Vương Nhất Bác trước kia là nói dối, đất khách quên người, Tiêu Chiến không chỉ khao khát tình cảm của người thân, mà khát khao nguyên thuỷ của cơ thể cũng dường như phóng đại lên.

Vô số lần tự giải toả, Tiêu Chiến đều cảm thấy mình như bị điên, anh luôn tưởng tượng những nụ hôn, những cái vuốt ve của Vương Nhất Bác, cho đến khi tỉnh táo lại từ ham muốn, lại bị cảm giác hổ thẹn ép cho không còn chỗ nào để trốn, nhưng lần sau, Tiêu Chiến vẫn không thể kiểm soát được bản thân không nhớ đến Vương Nhất Bác.

Trước kia, Vương Nhất Bác luôn mang theo một chút cẩn thận với Tiêu Chiến, cho dù chính cậu vội đến đỏ mắt cũng không quên mở rộng cho Tiêu Chiến, ban đầu cậu cũng không có kỹ năng, thậm chí còn khiến anh cảm thấy đau đớn hơn là khoái cảm, nhưng nhiệt tình của cậu, sủng ái của cậu đối với Tiêu Chiến không gì thoả mãn hơn được.

Tiêu Chiến trong lúc bị Vương Nhất Bác hành hạ, không thích hợp mà nhớ về quá khứ, càng thôi thúc anh muốn chạy trốn.

Rất nhiều kỷ xảo đều không phải Tiêu Chiến dạy cho Vương Nhất Bác. Anh nhắm mắt lại, không chịu thừa nhận thân thể mình thành thật quá mức, cắn chặt răng, không chịu phát ra thêm một âm thanh nào.

"Không nói sao?" Vương Nhất Bác nhíu mày, nhìn thái độ của Tiêu Chiến, cậu càng tức giận hơn, tay không ngừng cử động, nhưng lời cậu nói ra lại hoàn toàn không có chút độ ấm nào, "Đã cứng như thế rồi mà còn không chịu thừa nhận? Anh ghê tởm tôi vậy sao? Có phải ngay từ đầu anh đã phải nhẫn nhục chịu đựng mỗi khi bị tôi chịch không? Tiêu Chiến, anh thật đê tiện."

"Anh có phải cảm thấy thật may mắn vì đã chạy được xa như vậy? Cuối cùng không còn phải chịu đựng tôi nữa không?" Vương Nhất Bác nói mà không nghĩ, "Vừa chạy ra nước ngoài liền tìm được tình yêu mới, căn bản không nhớ nổi một tên ngốc bị anh vứt bỏ, có phải không?"

"Câm miệng!" Tiêu Chiến run rẩy trước động tác thô bạo và lời nói trần trụi của Vương Nhất Bác, hai mắt trở nên tan rã, bụng dưới và ngực anh nhuốm đầy tinh dịch của chính mình.

Ngay khi lấy lại sức lực, Tiêu Chiến giơ chân đá Vương Nhất Bác

"Tránh ra." Anh xoay người lại, cuộn tròn thân thể hỗn loạn của mình, lặp lại: "Vương Nhất Bác, cút ra khỏi đây."

Cú đá của Tiêu Chiến không một chút lưu tình, Vương Nhất Bác không kịp tránh né, bị đá vào xương sờn, cậu quỳ trên giường kinh ngạc, cho đến khi tiếng 'cút' của Tiêu Chiến khiến cậu tỉnh lại.

"Anh giỏi thì tự trốn đi!' Vương Nhất Bác túm lấy mắt cá chân kéo Tiêu Chiến lại, ấn mặt anh xuống ga trải giường, dương vật vốn đã sung huyết của cậu ép vào giữa mông Tiêu Chiến, cậu muốn lập tức đâm thẳng vào trong.

Hậu huyệt khô khốc bị đầu dương vật đỉnh vào, sắc mặt Tiêu Chiến tái nhợt vị đau, anh không kiềm chế được mà hét lên một tiếng "Vương Nhất Bác!"

Trán Vương Nhất Bác nổi gân xanh, hậu huyệt thít chặt không cách nào tiến vào, lúc này, cậu cũng không có kiên nhẫn mà mở rộng, liền cắn tai Tiêu Chiến hung dữ gầm lên, "Câm miệng! Không phải anh thích nhẫn nại sao? Vậy thì chịu đựng đi!"

Tiêu Chiến theo bản năng lắc đầu, giãy giụa trong tuyệt vọng, khuỷu tay huých mạnh về phía sau, lại bị Vương Nhất Bác ấn xuống mạnh hơn, hai người ở trên giường xoắn thành một khối, chăn gối đều rơi hết xuống đất.

"Đi đâu rồi?" Giọng của dì Trần đột nhiên vang lên bên ngoài cửa, "Tiêu Chiến, Nhất Bác, hai người đều ở trong phòng sao?"

Tiêu Chiến kinh hãi nhìn về phía cửa, máu khắp người anh như sắp đông cứng. Vừa rồi Vương Nhất Bác đi vào chỉ thuận tay đóng cửa, không khoá.

Tiêu Chiến nắm lấy cánh tay Vương Nhất Bác không chút nghĩ ngợi, ngay cả giọng nói cũng run rẩy, 'Nhất Bác, không được."

Vương Nhất Ba cũng giật mình khi nghe thấy giọng nói của dì Trần, nhưng thấy Tiêu Chiến sợ hãi như vậy, dương vật đã rời khỏi hậu huyệt của Tiêu Chiến lại đâm trở lại, nghiền qua nghiền lại lỗ huyệt nhỏ, "Tại sao không được?"

"Vương Nhất Bác, dì Trần sẽ bị doạ!" Tiêu Chiến không dám nói to, đầu ngón tay bấm sâu vào cánh tay Vương Nhất Ba, cầu xin: "Dì ấy không có lỗi với chúng ta, đừng làm dì ấy sợ."

Bên trong không có tiếng trả lời, dì Trần lại gõ cửa, "Tiêu Chiến, con có ở trong đó không?"

Tiêu Chiến muốn mở miệng trả lời dì Trần, nhưng Vương Nhất Ba đã bịt miệng anh lại. Mũi Tiêu Chiến đầy mùi tinh dịch, anh quay đầu nhìn chằm chằm về phía cửa phòng, thấy tay nắm cửa đang từ từ ấn xuống như thể cánh cửa đang từ từ mở ra, trái tim Tiêu Chiến giống như tro tàn, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

"Cầu xin tôi." Giọng nói của Vương Nhất Bác kề sát bên tai Tiêu Chiến, giọng điệu thản nhiên, tựa như không có việc gì, cậu buông bàn tay đang ôm Tiêu Chiến ra.

Vương Nhất Bác không đợi được Tiêu Chiến mở miệng, nhưng nhận được đôi mắt đầy nước mắt của anh.

Khuôn mặt luôn sạch sẽ xinh đẹp của anh lúc này đây đầy nước mắt, mái tóc uớt đẫm mồ hôi dính trên trán, quầng mắt sưng sổ, rõ ràng Tiêu Chiến không lên tiếng, nhưng đáy mắt anh tràn ngập sự cầu xin và sợ hãi.

Vương Nhất Bác đột nhiên trở nên cáu kỉnh, không kiên nhẫn rời mắt đi, "Dì Trần, bọn con ra ngay đây."

Tay nắm cửa trở lại vị trí cũ, "Vậy dì sẽ dọn bữa tối, con con mau ra ăn đi, lát nữa đồ ăn sẽ nguội. "

Mãi cho đến khi tiếng bước chân trong hành lang xa dần, Tiêu Chiến mới giống như mất toàn bộ sức lực ngã ta giường.

"Em điên đủ chưa?" Ngay cả trong giọng nói đều lộ ra vô lực, "Buông anh ra đi."

Sắc mặt Vương Nhất Ba thâm trầm, cậu nghiến răng túm lấy eo Tiêu Chiến, "Kẹp chặt chân!" Cậu sớm đã không còn hứng thú, thô lỗ ra vào giữa hai chân Tiêu Chiến, cuối cùng thở hổn hển xuất ra.

Căn phòng yên tĩnh chốc lát, Tiểu Chiến nghe thấy tiếng Vương Nhất Ba mặc quần áo sau lưng.

"Thu dọn rồi ra ngoài," Vương Nhất Ba nới lỏng thắt lưng trên cổ tay Tiêu Chiến, lặp lại từng chữ từng chữ của Tiêu Chiến, "Đừng dọa dì Trần."

Tiêu Chiến còn lại một mình trong phòng ngủ, anh nằm trên ga trải giường đã biến dạng, mệt mỏi nhắm mắt.

Tiêu Chiến buông ga trải giường đã nhàu nát vì bị anh vò nát, vùi sâu mặt vào bàn tay mình.

Bàn ăn có chút yên tĩnh kỳ lạ, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến ngồi hai phía bàn mặt đối mặt, cả hai đều nhìn chằm chằm vào món ăn trước mặt, không khí giống như bị ngăn cách bởi một rào cản vô hình.

Dì Trần mang lên món canh cuối cùng, có chút kỳ quái nhìn tay ái dài trên người Tiêu Chiến, "Tiêu Chiến, sao lại mặc nhiều như vậy? Có phải điều hoà lạnh quá không?"

Tiêu Chiến kéo lại tay áo, không dám nhìn dì Trần, 'Hơi lạnh ạ.'
"Vậy để dì tăng nhiệt lên cao hơn," dì Trần nói rồi cởi tạp dề ra, "Các con ăn đi, thiếu gia, canh này là dì Trần đặc biệt hầm cho con, hôm nay bồi bổ vết thương, uống nhiều một chút."

Vương Nhất Ba ngoan ngoãn gật đầu, mỉm cười với dì Trần: "Con biết rồi, cảm ơn dì Trần."

Sau khi điều chỉnh nhiệt độ của điều hòa, dì Trần ra vườn chăm cây, trong nhà đột nhiên trở nên yên tĩnh trở lại, ngay cả tiếng bát đũa va chạm cũng có chút thưa thớt.

Tiêu Chiến ăn vài miếng thì đặt đũa xuống, vốn dĩ Vương Nhất Ba đang cúi đầu ăn, nhưng thấy Tiểu Trạm không ăn nữa, cậu cũng đặt đũa xuống, "Sao thế, nhìn thấy tôi không muốn ăn à?"

"Không liên quan gì đến em." Tiêu Chiến không muốn tranh cãi với Vương Nhất Bác, xoa xoa cổ tay, trầm ngâm nói, "Em đi gặp ông bà đi, bọn họ có lẽ cũng đang nóng lòng."

Ban đầu, Vương Nhất Ba dự định buổi tối sẽ đến Vương gia, nhưng bây giờ cậu đã đổi ý, "Không đi." "

"Tại sao?"

"Anh nói tại sao?" Vương Nhất Ba đột nhiên cười: "Tiêu Chiến, anh không cảm thấy như vậy không đúng à?"

Tiêu Chiến biết lúc này mình nói gì Vương Nhất Bác cũng không nghe, cho nên im lặng, sau đó đưa tay mở nắp bát canh ra.

Tay nghề của dì Trần rất tốt, nồi gà hầm có mùi rất thơm, màu canh rất trong, không có một chút dầu mỡ, nhưng sự chú ý của Vương Nhất Bác lại để hết vào cổ tay đang cầm thìa của Tiêu Chiến.

Mỗi lần Tiêu Chiến cử động, ống tay áo tụt về phía cánh tay, dấu vết vừa rồi do dây lưng để lại còn chưa tan, trông có chút đáng sợ.

"Dì Trần đặc biệt làm cho em, bận rộn cả buổic chiều," Tiêu Chiến đẩy bát canh đến trước mặt Vương Nhất Bác, "Ăn đi."

Nói xong, Tiêu Chiến đứng dậy đi vào phòng, không nói gì thêm lời nàovới Vương Nhất Bác.

"Anh đi đâu?" Vương Nhất Bác hỏi.

Bước chân của Tiêu Chiến vẫn không dừng lại, giống như không nghe thấy câu hỏi của Vương Nhất Bác, trực tiếp đóng cửa phòng ngủ lại.

Canh gà trước mặt vẫn còn bốc hơi nghi ngút, Vương Nhất Bác ngồi một mình một lúc, ngẩng đầu lên uống cạn canh trong bát.

Lần đầu tiên, cậu cảm thấy canh của dì Trần có vị đắng.

"Chiến Chiến đã ăn xong rồi à?" Dì Trần bận rộn xong trở về phòng ăn, thấy bát cơm của Tiêu Chiến gần như còn nguyên, thở dài phàn nàn, "Thằng bé này, sao có thể chỉ ăn ít như vậy chứ?"

Vương Nhất Ba cầm thìa canh trong tay, vòng vo một hồi, "Bình thường anh ấy cũng ăn ít như vậy ạ?"

"Xem ra hôm nay có gì đó đặc biệt không đúng," dì trần nghĩ một chút, khẳng định chắc nịch, "Chắc là tại lo lắng cho con, vừa rồi, thằng bé lo lắng lắm.'

Những lời này rơi vào tai Vương Nhất Bác lại có chút mỉa mai. Cậu ném thìa trở lại bát, phát ra âm thanh lách cách, "Con ăn no rồi."

"Sao con cũng ăn ít như vậy?" Dì Trần vô cùng lo lắng, "Trên người con có chỗ nào không thoải mái không?"

'Không sao ạ," Vương Nhất Bác xoa xoa xương sườn, đột nhiên nói, "Dì giúp con dọn dẹp phòng trên lầu, tối nay con ngủ lại đây."

Qua 0 giờ, đèn của các biệt thự gần đó lần lượt tắt, chỉ có tầng trên và tầng dưới của Lâm gia vẫn còn sáng, không phù hợp với xung quanh.

Tiêu Chiến bật tất cả đèn trong phòng tắm rồi ngồi trong bồn tắm, cả người anh từ vai trở xuống đều chìm trong nước, mặt anh bị hơi nước nóng làm cho hồng.

Tiêu Chiến cúi đầu nhìn xuống mặt nước, giữa đùi có một vết bầm tím lớn, so với vết bầm trên cổ tay anh còn đáng sợ hơn.

Ngâm quá lâu, đầu ngón tay bắt đầu trở nên trắng bệch và nhăn nheo, nhiệt độ nước đã lạnh, nhưng Tiêu Chiến vẫn ngồi bất động, yên lặng như một pho tượng.

Khi cửa phòng tắm bị đẩy ra, biểu cảm của Tiêu Chiến không có chút ngạc nhiên nào, "Em đến rồi." "

Vương Nhất Ba đứng cạnh cửa, giọng điệu giễu cợt không che giấu, "Tôi nghĩ ít nhất anh cũng sẽ khóa cửa lại."

"Lần trước nửa đêm chúng ta cãi nhau trong phòng khách, suýt chút nữa đã đánh thức dì," Tiêu Chiến đứng dậy khỏi bồn tắm, không chút né tránh Vương Nhất Bác, cầm áo choàng tắm bên cạnh quấn lên người, "Anh không muốn quấy rầy dì."

"Dì Trần, dì Trần, trong nhà này chỉ có dì Trần đúng không?" Vương Nhất Bac đến gần Tiêu Chiến, vây anh giữa cậu và bồn rửa tay.

Tiêu Chiến để Vương Nhất Ba kéo tuột dây áo choàng tắm vừa mới buộc, bình tĩnh đáp: "Đúng vậy, nếu không phải dì Trần, thời gian này anh đã sớm điên vì bị giam cầm rồi."

Vương Nhất Bác vuốt ve ngực Tiêu Chiến, sau đó, cầm đầu vú anh nhéo thật mạnh, tiếng rên rỉ bị đè nén của Tiêu Chiến ngay lập tức giống như một lọ thuốc kích dục, khiến lý trí Vương Nhất Bác vốn vẫn còn chút lý trí hoàn toàn bị tình dục nuốt chửng. Cậu vội vàng cởi quần, đưa một ngón tay vào giữa mông Tiêu Chiến.

Sự ấm áp và ẩm ướt bên trong suýt chút khiến Vương Nhất Bác đè gãy eo Tiêu Chiến.

"Tự mình mở rộng rồi sao?" Vương Nhất Bác nghi ngờ hỏi, "Tiêu Chiến, anh coi mình là gì?"

Tiêu Chiến quay lưng về phía Vương Nhất Ba, khuỷu tay chống lên mặt bàn bằng đá cẩm thạch, xương bướm trên lưng hiện ra tinh tế, anh cau mày nhìn Vương Nhất Bác đã mất kiểm soát, hỏi: "Vậy em coi anh là gì?"

Thứ trả lời anh chính là một dị vật nóng bỏng xông vào bên trong cơ thể, không hề lấy đà hay mơn trớn.

Vương Nhất Ba thậm chí không nhớ nổi đêm nay cậu đã xuất tinh bao nhiêu lần, chỉ nhớ rằng mình đã ấn Tiêu Chiến đến trước gương, trên tường, cạnh giường..., tất cả những nơi cậu đã nghĩ đến trong năm năm qua, và luôn nhắc nhở bên tai anh khi Tiêu Chiến không nhịn được, rằng dì Trần đang ở bên ngoài, đừng hét lớn; Sau đó bị Tiêu Chiến kẹp theo phản xạ, lại càng đâm vào mạnh hơn.

Đến cuối cùng, Vương Nhất Ba không thể bắn ra bất cứ thứ gì, nằm trên người Tiêu Chiến vốn đã kiệt sức, nhìn thấy bầu trời mờ nhạt bên ngoài qua cửa sổ.

Tiêu Chiến không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào, trên người cơ hồ không còn chỗ nào nguyên vẹn, trên xương quai xanh ngoài dấu hôn, còn có dấu răng buổi chiều Vương Nhất Bác để lại, cả người anh như một con búp bê bị gãy, buộc phải mở ra cơ thể của mình.

Ngay khi Vương Nhất Bác rời khỏi người Tiêu Chiến, anh liền theo cảm giác điều chỉnh lại tư thế nằm của mình, thu người lại thành một đoàn, dịch vào trong góc giường, nắm lấy chăn bông.

Vương Nhất Ba ngồi nhìn tư thế ngủ của Tiêu Chiến một lúc, dục vọng trong mắt đã trở nên lạnh lẽo. Thân thể cậu cũng không khá hơn Tiêu Chiến là mấy, lưng đầy vết trầy xước, chỗ bị Tiêu Chiến đá vào đã bầm tím.

Rõ ràng là mấy phút trước còn đang trần truồng ôm nhau, nhưng Vương Nhất Ba lại cảm thấy, Tiêu Chiến lúc này đang nằm trong góc giường cách xa cậu vạn dặm.

Vương Nhất Bác tắm qua loa, nghĩ một lát, liền cầm theo một chiếc khăn ấm trở lại giường.

Khi Tiêu Chiến tỉnh dậy, chỉ còn lại mình anh trong phòng ngủ. Cơ thể sạch sẽ, nhưng xương khớp trên người giống như đã được tháo rời ra và lắp ráp lại, vừa cử động liền đau.

Tiêu Chiến liếc nhìn chỗ trống còn lại trên giường, một lần nữa nằm trở lại, cẩn thận lấy ra một chiếc trâm cài áo ở tủ đầu giường, dán vào lòng mình.

"Tiêu Chiến, dì ra ngoài mua đồ ăn, dì để bữa trưa cho con trong bếp nhé." Dì Trần gõ cửa, dường như đi rất xa rồi lại quay lại hỏi, "Thiếu gia sáng sớm đã rời đi, tối nay cậu ấy có quay về đây không?"

"Con không biết, con đoán là có." Tiêu Chiến trả lời.

"Vậy dì mua thêm đồ ăn," Dì Trần hiển nhiên rất vui vẻ, "Con nhớ dậy ăn nhé!'

Tiêu Chiến không trả lời nữa, chui cả người vào trong chăn.

"Con không đói." Anh lẩm bẩm nhắm mắt lại, nắm chặt cây trâm trong tay, cố gắng kiềm chế nhưng nước mắt vẫn chảy ra, "không đói chút nào."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro