Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một tuần sau, trong một buổi học, Yeji nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương cầm tay, cau mày, xoay người hết chỗ này đến chỗ khác. Tròng mắt của cô có màu vàng trong suốt, thay vì màu nâu sẫm như thường. "Tớ nghĩ tớ đã làm đúng."

"Còn tớ thì sao?" Chaeryeong liếc nhìn cô. Một bên mắt của cô ấy, nhãn cầu và đồng tử và tất cả, đã chuyển sang màu đỏ tươi. Yeji bối rối trở lại chỗ ngồi của mình.

"Um... không." Cô giơ gương lên để Chaeryeong có thể nhìn thấy chính mình, và Chaeryeong la lên, vẫy tay và niệm câu thần chú trên bảng để khôi phục lại hình dáng ban đầu của mình.

"Cậu đã làm như thế nào vậy?" Chaeryeong hỏi khi màu mắt của cô ấy trở lại bình thường.

"Tớ không biết," Yeji thành thật nói, "Tớ chỉ làm vậy thôi."

Phép thuật Thay đổi luôn là thế mạnh của cô cũng như phép thuật Nguyên tố (như đưa tia chớp vào chai), nhưng Yeji không nghĩ sẽ thành công nhanh như vậy. Giáo sư Kang đã báo trước rằng câu thần chú thay đổi màu tròng mắt là một phép thuật rất khó và cô ấy không mong đợi họ sẽ làm được ngay trong lần thử đầu tiên. Một cái nhìn thoáng qua xung quanh căn phòng đã khẳng định điều Yeji đang mong đợi: cô là người đầu tiên và duy nhất làm đúng câu thần chú. Một số học sinh cười phá lên, chỉ tay và hét lên trước sự biến đổi của bạn mình trở nên tồi tệ, trong khi những người khác trố mắt kinh hoàng trước hình ảnh phản chiếu của chính họ trong gương cầm tay.

Yeji lén lút nhìn sang bàn đối diện với cô, chỉ thấy Ryujin đang nhìn chằm chằm vào cô, nhíu mày đầy ngạc nhiên. Cả hai con ngươi của cô ấy là một màu xanh lục bảo rực rỡ, tròng mắt của cô ấy vẫn có màu nâu sẫm. Yeji ho vào tay mình.

"Cái gì," Ryujin rít lên.

"Không có gì," Yeji nói một cách vui vẻ. "Đó có phải là vẻ ngoài mà cậu định hướng tới không?"

"Im đi," Ryujin nói với cô. Yeji cố nén tiếng cười, quay mặt về phía trước, vẫn đang mỉm cười.

Một vài phút sau, cô nghe thấy một giọng nói bên phải của mình, giọng điệu bất bình. "Cậu đã làm nó như thế nào vậy?"

"Tớ không biết," Yeji nói. Trước cái nhìn khó chịu của Ryujin, cô ấy nhún vai. "Thật đó. Tớ chỉ làm theo câu thần chú và chuyển động tay và tưởng tượng những gì tớ muốn trong đầu "

Ryujin nhìn cô một cách nghi ngờ, nhưng cũng đọc lại câu thần chú đó, xoay cổ tay như khi giáo sư Kang cho họ xem trước đó.

"Cổ tay của cậu chuyển động quá mạnh," Yeji chỉ ra. "Làm nhẹ và chậm hơn."

"Tớ đang làm nhẹ nhàng," Ryujin phản bác, làm lại lần nữa.

"Không, giống như -" Yeji đưa tay ra hướng dẫn cô ấy mà không nghĩ gì, rồi cô định thần lại, chớp mắt. "Ừm." Tay cô đang giơ lên ở trước cổ tay Ryujin, và Ryujin nhìn cô, nhướng mày.

"Cứ làm như thế này," Yeji nói, hơi bối rối, thể hiện động tác tay, trước khi Ryujin kịp nói gì.

"Đó là những gì tớ đang làm." Ryujin đảo mắt, đọc câu thần chú và đưa tay lên không trung để bắt chước Yeji một cách phóng đại.

Yeji mở to mắt. "Chờ đã, không, cậu đang làm sai ..."

Nhưng Ryujin đã thả tay ra, chớp mắt nhanh chóng khi sự biến đổi diễn ra. Yeji chỉ có thể quan sát với sự sợ hãi và tò mò khi Ryujin ngước nhìn cô ấy, đôi mắt nhắm nghiền lại, có vẻ hơi sững sờ. Cảnh tượng đáng yêu một cách kỳ lạ. Hoặc sẽ là như vậy, nếu cô ấy có thể chịu đựng được ánh mắt của Ryujin. Điều mà cô không thể.

Ryujin mở mắt và liếc nhìn cô, và Yeji ho vào tay mình. Ryujin cứ nhìn cô đầy mong chờ và Yeji nhận ra cô ấy đang đợi cô nói điều gì đó.

"Nó thành công không?" Ryujin hỏi, vẫn có vẻ hơi khó chịu. Giáo sư Kang đã cảnh báo họ rằng những lần biến đổi đầu tiên có thể kèm theo cảm giác buồn nôn. "Trông tớ có khác không?"

"Nhãn cầu của cậu có màu xanh lá cây," Yeji nói với cô ấy.

Ryujin chửi rủa thầm trong khi Yeji quay mặt về phía trước, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro