Final

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một bàn tay lạnh chạm vào vai cô, làm Irene giật nảy người lên trong sự ngạc nhiên, đôi mắt cô chụp mở  từ giấc ngủ thất thường.

"Chúng ta đã đến ký túc xá, Joohyun-ah."

Irene bỏ qua những nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt quản lý của cô tại  trạng thái nửa tỉnh nữa mê  của mình khi cô gật đầu buồn ngủ, trước khi lắc đầu nhẹ nhàng trong một nỗ lực để đánh thức cô dậy. Cô mở cửa xe và vẫy tay tạm biệt bất cẩn với  quản lý của cô như một làn sóng nửa vời.

Mặt trăng sáng rực trên trời rực rỡ, với những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm và Irene đang từng bước đi vào thang máy tiến đến  ký túc xá. Cô liếc nhìn đồng hồ, và  đôi mắt cô mở to vì nó cho thấy nó là một vài phút sau nửa đêm.

Music Bank đã chạy muộn hơn cô mong đợi đêm đó, phải giải quyết  hết mọi vấn đề với đạo diễn về kịch bản. Irene ngáp to như cô đợi thang máy, cảm thấy mí mắt rủ xuống một lần nữa như buồn ngủ bắt kịp cô một lần nữa.

Cô lê đôi chân của mình về phía ký túc xá, dựa hoàn toàn vào bản năng của mình với tâm trí mơ hồ của cô.

Tuy nhiên, khi cánh cửa nhấp mở sau khi cô mở khóa nó, cô không thể không để cho một nụ cười lệch hiện lên khuôn mặt của cô, trái tim cô ngày càng ấm lên lần thứ hai.


Wendy ngồi trên chiếc ghế dài thoải mái, với máy tính xách tay của mình vào lòng Wendy ,những ngón tay nhảy múa duyên dáng trên bàn phím. Lông mày của Wendy nhăn lại, một cái nhìn tập trung vào khuôn mặt của Wendy  và em ấy cau mày nhẹ vào màn hình.

Irene tiến về phía Wendy, và đẩy  máy tính xách tay trên đùi Wendy xuống đặt trên bàn, thả lỏng người mình ngồi lên đùi Wendy, tựa đầu cô vào lòng của Wendy,Wendy giật mình trong một vài giây  ngạc nhiên, vì quá tập trung vào máy tính xách tay mà cô đã thậm chí không nhận thấy sự hiện diện của Irene.

" Thô lỗ"  Wendy trêu chọc, tay cô đưa tay ra sau gáy Irene nhẹ nhàng, ôm choàng lấy Irene vào lòng. Irene để cho đôi mắt của cô ấy nhắm lại, cảm thấy tâm hồn mình trôi dạt ra để mộng mơ, bỗng nhiên một ngón tay đẩy nhẹ  lên trán cô nhẹ nhàng trước khi cô có thể.

Irene rên rỉ nhẹ nhàng, tựa đầu của mình gần gũi hơn với vòng eo của Wendy, nhắm mắt cô lại khi cô từ chối để đáp ứng với cú hích liên tục của Wendy.

"Unnie, chị biết rằng chị phải tắm trước khi ngủ, phải không?"

Irene vòng tay ôm lấy eo của Wendy, lắc đầu kịch liệt. Giọng cười thầm, khàn khàn của Wendy tràn ngập căn phòng, và một nụ cười hình thành trên khuôn mặt Irene trong vô thức, mắt Irene vẫn nhắm bình thản.

" Đứng dậy thôi nào, Bae Joohyun." Wendy thì thầm bên tai cô, mỉm cười đắc thắng khi cô gái lớn tuổi quằn quại. Cô bĩu môi một chút khi Irene ngừng chuyển động sau đó, và cúi xuống thổi vào tai cô như một phương sách cuối cùng.

Irene giật mình vì cảm giác nhột, nhưng vẫn bám chặt vào eo Wendy không chịu thả lỏng. Wendy khẽ thở dài, cố gắng để nâng cánh tay của Irene lên ra khỏi eo cô.

"Em  sẽ đi chuẩn bị nước ấm cho chị ngay bây giờ, vì vậy chị có thể để đôi mắt mình nghỉ ngơi trong một thời gian nữa, được không?" Wendy thì thầm nhẹ nhàng. Mắt Irene mở to ở đó, và cô lồm cồm bò dậy khỏi vị trí của mình, ép sát toàn bộ cơ thể của mình vào Wendy.

Wendy càu nhàu trong sự ngạc nhiên, nhưng vẫn để cơ thể lạnh Irene của cuộn tròn xung quanh cô. Sau đó quấn cánh tay và chân của mình xung quanh cơ thể của Wendy thật chặt, vùi mặt vào hõm  cổ Wendy.

"Đừng đi," Irene thì thầm, ép môi vào cổ của Wendy. Wendy giơ tay lên xoa đầu Irene trìu mến, nhấn một cách nhẹ nhàng hôn vào dái tai cô.

"Tại sao tối nay chị cứ áp sát vào em thế ?" Wendy hỏi, sau khi Irene thở dài bất mãn.

"Mệt mỏi. Nhớ em. Lạnh. Em thì ấm áp." Cô gái lớn tuổi lẩm bẩm trong miệng, và Wendy cố nén cười vì các câu trả lời rời rạc.


"Và đó là chính xác lý do tại sao chị cần tắm nước nóng. Và em không thể chuẩn bị cho chị, với tư thế chị là một koala," Wendy nói, thả lỏng cả hai tay trên lưng Irene.

Irene ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm khi cô cảm thấy bàn tay của Wendy dừng xoa lưng cô, đưa tay Wendy lại lên đến tai cô. Sau đó cười, tiếp tục xoa nhẹ nhàng trên lưng cô , trong khi Irene thở dài bất mãn.

Chị  không cần tắm nước nóng khi chị có em ở bên , Irene trầm ngâm buồn ngủ, nhưng không thể tìm thấy động lực để nói nó thành tiếng, chỉ đơn thuần là bất động và bám vào thân nhiệt ấm áp của Wendy.

Wendy nhìn lên, và nhìn đồng hồ quay  nhịp nhàng, nhận ra rằng nó đã nhận được đó là 12h. Họ phải  có một lịch trình sớm vào sáng hôm sau, và nếu họ muốn đứng trước mặt fans, giấc ngủ bây giờ là rất cần thiết.

Cô liếc trộm người phụ nữ thở sâu trên đầu  của cô và nở một nụ cười, biết rằng không có cách nào cô có thể thuyết phục Irene dậy một mình. Wendy đưa tay lên phía sau  đùi Irene và đứng lên đột ngột, thô bạo đánh thức cô gái gần như đang ngủ.




"W-chúng ta đi đâu?" Irene lầm bầm, siết chặt tay quanh Wendy sợ bị ngã. Wendy bước đi chầm chậm về phía phòng tắm với cô gái nửa ngủ trong khoang tay của mình, chăm sóc nhẹ nhàng để tránh đụng bất kỳ bức tường nào.



"Bắt unnie đi tắm," Wendy trả lời một cách thờ ơ, đá cửa phòng tắm mở sau khi bật ánh sáng trên bằng hoàn hảo kỹ năng cân bằng của mình . Cô bỏ Irene lên ghế nhà vệ sinh một chút khó khăn hơn so với cô dự định, và Irene trừng mắt nhìn tinh nghịch của cô.


(Các lấp lánh Wendy nghĩ đã được dập tắt trong ngày,lấp lánh một lần nữa trong mắt Irene, và trái tim của Wendy tăng lên một chút khi cô biết nó được hướng vào cô.)


Wendy quỳ ở phía trước của ghế nhà vệ sinh, cởi các nút của áo Irene với ngón tay khéo léo của cô, bàn tay của người đó nghỉ ngơi nhẹ vào vai Wendy.


"Em biết đấy, nếu em  muốn có được cái gì đó cho  đêm nay, tất cả các em cần thiết phải làm là để yêu cầu. " Irene dài giọng tinh nghịch, giọng nói của cô không còn mệt mỏi, giọng nói bây giờ mang tính nghịch ngợm giải trí.



Wendy bắn cho cô một cái nhìn ngây ngô, Cô cởi áo Irene dễ dàng, rồi sau đó đứng dậy rời khỏi phòng tắm.


"Vì vậy, nó có vẻ như chị  không mệt mỏi sau ngày hôm nay , huh? Chị không cần sự giúp đỡ của em nữa", Wendy vặn lại



Irene nheo mắt, và nắm lấy cổ tay của Wendy trong giây cuối cùng ngay khi cô quay đi.

"Không, ở lại. Giúp chị tắm." Irene bĩu môi, đôi mắt to tròn của mình nhìn chằm chằm tỏ vẻ đáng yêu với Wendy, biết rằng cô gái trẻ không bao giờ có thể cưỡng lại cô như thế.Wendy nuốt nước miếng , tự hỏi làm thế nào cô có thể  chịu được sự lôi cuốn tiếp theo từ Irene.

(Sau đó, một lần nữa, cô tự hỏi làm thế nào Irene quản lý để có được trái tim của cô vượt tầm mắt mỗi khi họ bị khóa mắt thậm chí sau nhiều năm với nhau.

Nhưng tất cả trong tất cả, Wendy biết mình thật là may mắn khi có Irene trong cuộc sống của cô. Là một nhà lãnh đạo, một bờ vai tin cậy để dựa vào, và nhiều hơn nữa nàng chưa từng mong đợi.)

Irene nhận thấy cái nhìn êm dịu bất ngờ trên khuôn mặt của Wendy, và cái phản ứng nhướn lông mày.

"Có chuyện gì vậy?"

Wendy nhìn vào mắt cô, và thấy sự yêu mến  nhẹ nhàng, dường như cô luôn luôn nhìn thấy khi Irene nhìn cô.


"Không có gì, Chị đối với em ngay bây giờ thật xinh đẹp nhất."

Và Wendy không nói dối. Ngồi trong ánh sáng phòng tắm mờ ảo với mái tóc rối và vết nhòe của make-up, Wendy đã không bao giờ thấy ai đẹp như vậy, và vì vậy, Irene rất hoàn hảo đối với cuộc sống của cô.

Cô nhìn đôi mắt Irene mở rộng một chút trong sự ngạc nhiên vì cái khen đột ngột, má Irene chợt ửng hồng. Mắt Irene lao đến bên cô bẽn lẽn, một nụ cười đe dọa phá vỡ ra trước khi cô lại nhìn Wendy một giây sau, ánh mắt vui tươi trở lại đôi mắt của cô.




" Vâng , nếu em thực sự có nghĩ vậy, vậy thì em có thể bắt đầu cho tôi thấy sự đánh giá cao của em bằng cách giúp tôi tắm Wendy - ss? "

Wendy nghẹn ngào nhẹ vào phản ứng thờ ơ, nhưng tình yêu dành cho cô lấp lánh chân thành trong mắt Irene, và cô không thể không phản ánh lại những nụ cười tương tư trên khuôn mặt của Irene.


" Sẵn sàng với tất cả niềm vui,babe. "

****

Mình có thay đổi một số từ để cho câu văn phù hợp với chúng ta. Vì lần đầu mình trans nên sẽ có rất nhiều thiếu sót. Các bạn hãy cứ nhận xét nhiệt tình vào nhé, để mình rút kinh nghiệm,lần sau mình sẽ cố gắng hơn :*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro