22. Sự thật luôn chỉ có một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jimin's pov

_______________________________

.


"... Nhưng mà, Jungkook đã chết rồi đấy."

Chút tia nắng còn sót lại của ngày hôm đó đang chiếu lên trên đỉnh núi Jung-eum, toàn bộ khu vực từ sườn núi trở xuống đã chìm sâu vào trong đêm tối. Bóng đen phủ lên trên gương mặt mỗi người càng lúc càng tối hơn, nhưng đó chắc chắn không phải do trời tối mà là do tôi.

"Tớ có cảm giác khi đó Jungkook chỉ đang cố giữ thăng bằng từng chút một để sống. Tớ sợ rằng nếu nói ra bí mật của Jungkook thì cậu ấy sẽ mất thăng bằng và điều này sẽ hủy hoại cậu ấy. Vậy nên suốt từ lúc đó tớ đã không nói với bất cứ ai, kể cả Taehyungie."

Nhưng rốt cuộc thì Jungkook vẫn chết.

Tại sao cậu ấy chỉ nói chuyện đó với mỗi mình tôi cơ chứ? Tại sao lại là tôi mà không phải Taehyung, Namjoon hay Hoseok. Giờ đây sau khi Jungkook chết, tôi đã dần ngộ ra được câu trả lời. Đó là vì quan hệ đặc biệt giữa tôi và cậu ấy, khoảng cách giữa hai người không quá gần mà cũng không quá xa. Bóng tối trong lòng Jungkook là một cái hố đen đúng nghĩa. Nếu đến quá gần tôi sẽ bị nó nuốt chửng, còn nếu ở quá xa, tôi sẽ vì trù trừ mà không dám đến gần cậu ấy. Chỉ có tôi là người duy nhất đứng ở trung tâm của cự ly a - gần đó, tôi là người có thể đưa tay với được tới Jungkook, người đang đứng ở trung tâm hố đen.

Những gì diễn ra lúc đó chính là tín hiệu S.O.S của Jungkook và tôi đã không thể cứu cậu ấy.

"Cậu ấy đã... tự sát ư?" Namjoon run run nói.

Hoseok hít sâu một hơi còn Taehyung thì đang ngấy ra như phỗng. Kết cục này chính là do lỗi của tôi mà ra. Những cảm xúc được giấu kín bên kia tấm vách ngăn cuối cùng trong tim của Jungkook đã không được một ai biết đến. Chúng ngày càng trở nên nặng nề, đến mức độ mà Jungkook không thể chịu đựng nổi nữa và thế rồi cậu ấy đã chết. Tôi biết rõ điều đó nhưng đã không làm gì cho Jungkook, mặc dù người duy nhất có khả năng cứu lấy cậu ấy là tôi.

Vậy nên J đã xuất hiện. Có lẽ là để phán xét tôi, người đáng bị phán xét không phải là Hoseok, Namjoon hay Taehyung, mà là tôi.

"Là lỗi của tớ."

Đã muộn rồi. Thật sự đã quá muộn rồi.

"Là tớ đã hại chết Jungkook. Cho nên..."

"Jungkook không tự sát."

J nói ngắn gọn.

Tôi tròn mắt. J nhìn về phía từng người trong chúng tôi, sau đó lại chỉ về hướng đỉnh núi.

"Sau khi lên đó các cậu sẽ hiểu. Cho nên hãy đi theo mình đến cùng."

"Không phải."

Tôi gào lên.

"Là do lỗi của tôi mà cậu ấy mới chết."

"Đủ rồi." Ngữ khí của J đột nhiên trở nên kiên định. "Cái chết của Jungkook không phải trách nhiệm của bất cứ ai. Jungkook chết vì tai nạn, nếu nói thẳng ra thì đó chính là lỗi của cậu ấy. Cảnh sát đã nói với chúng ta như vậy, họ là những người cực kỳ giỏi và một khi họ đã bảo Jungkook không tự sát thì sự thật chính là như vậy. Hơn nữa, nếu muốn tự sát thì Jungkook không cần thiết phải lặn lội đến tận núi Jung-eum. Chính cậu cũng đã nói thế còn gì, làm vậy thật thiếu tự nhiên và thiếu ý nghĩa. Không có lý do gì để Jungkook làm thế, nếu muốn cậu ấy chỉ cần lên sân thượng vào giờ nghỉ và nhảy xuống là được."

"Nhưng mà..."

"Jungkook vẫn còn một lý do nữa để đi đến nơi này, và nó có liên quan đến thứ mà cậu ấy muốn các cậu tìm ra."

Giọng nói của J nghe rất giống Jungkook. Có lẽ vì cậu ta là doppelgänger của Jungkook nên đó là chuyện đương nhiên, nhưng đối với tôi thì đây là lần đầu tiên sau ba ngày tôi cảm nhận được điều đó.

"Làm ơn đấy. Jungkook chỉ có thể trông cậy vào các cậu thôi."

"Bộp". Đột nhiên có người vỗ vào lưng tôi một cái, chính là Taehyung, cậu ấy đang nở nụ cười nhìn tôi.

"Jiminie không cần phải một mình gánh chịu đâu. Nếu thật sự Jungkook đã tự sát như Jiminie nói, và tâm nguyện cuối cùng của cậu ấy là để trả thù thì người phải gánh chịu không chỉ có cậu, mà còn có cả đồng phạm là tớ nữa."

"Thêm cả bọn tớ vào nữa. Tớ và Hoseok cũng cảm thấy cực kỳ có lỗi." Namjoon nói, Hoseok ở bên cạnh đang liên tục gật đầu.

Tôi quay sang J, cậu ấy cũng gật đầu với tôi một cái, ra chiều như đang động viên.

"Mình biết các cậu không tin những gì mình nói. Chính vì thế, hãy để mình cho các cậu thấy thứ mà Jungkook để lại. Còn nếu các cậu vẫn không muốn tin thì mình cũng chẳng còn cách nào khác, các cậu cứ việc quay trở lại và đi về cũng được."

"... Nếu thế thì tâm nguyện của Jungkook sẽ ra sao?"

"Sẽ không thành hiện thực. Bản thân mình thật sự thấy rất buồn vì điều đó, nhưng nếu các cậu không đồng ý thì mình cũng đâu thể làm được gì."

Tôi quay lại nhìn mọi người lần nữa. Ba người Hoseok, Namjoon và Taehyung cũng nhìn tôi, vẻ mặt của họ đều trông như đang muốn nói điều gì. Này... đừng có nhìn tớ bằng vẻ mặt đó chứ...

"... Tôi hiểu rồi." Tôi thở dài.

"Tôi sẽ đi tiếp."

Tôi đến tận đây vì không muốn mọi người bị lừa, cho nên tôi có nghĩa vụ phải đi theo họ đến cùng.


.


Mặt trăng chầm chậm hiện ra trên bầu trời.

"Không biết người con trai đã đi cùng với Jungkook rốt cuộc ra sao nhỉ?"

Trong lúc leo núi Namjoon chợt nhớ ra chuyện này, cậu ấy lên tiếng hỏi.

"Người con trai nào?" Tôi nghiêng đầu nhìn Namjoon.

Cậu quên rồi à, ở tiệm cà phê manga ấy."

"À, đúng là có chuyện đó."

"Không biết người ấy có đi với Jungkook đến cùng không. Lúc người ta phát hiện ra Jungkook, cậu ấy... chỉ có một mình thôi đúng không? Tớ cứ nghĩ mãi về việc này, cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra chứ." Hoseok khoanh tay nói.

"Vấn đề là tại sao ngay từ đầu họ lại đi cùng nhau kia." Namjoon nói, mắt nhìn chằm chặp vào đỉnh núi phía trước.

"Bạn trai của cậu ấy chăng?" Hoseok nói.

"Đờ phắc man? Cậu ấy có bạn trai á?" Namjoon cười.

Trong một lần đi chơi cùng cả nhóm, Jungkook đã thừa nhận mình là bisexual nên chúng tôi không ngạc nhiên lắm nếu cậu ấy có tình cảm với người cùng giới nào đó.

"Jungkook thật sự khá thu hút cả nam giới, nhưng mà tớ thì không nghĩ thế." Taehyung vốn im lặng từ nãy đến giờ đột nhiên lại lên tiếng, giọng đầy căng thẳng.

"Lẽ nào..." Tôi thì thầm. "Người đó cũng đã chết."

"Cái gì?"

Cả Namjoon, Hoseok và Taehyung đều đồng loạt quay phắt lại.

"Các cậu nghĩ mà xem... Lúc đầu Taehyungie đã bảo chuyến đi này giống với phim 'Stand By Me' đúng không? Vì thế rất có thể kết cục cũng sẽ giống như trong phim." Tôi nói, nhìn gương mặt ngơ ngác của ba người khiến tôi có cảm giác mình diễn đạt chưa thật sự rõ ràng.

"Để xem nào, tức là chúng ta đang trên đường đi tìm một thi thể đúng không. Trong trường hợp này, nếu người đi cùng Jungkook đã chết thì không phải thi thể của người ấy đến giờ vẫn chưa được tìm ra sao? Tâm nguyện cuối cùng của Jungkook, thứ mà cậu ấy muốn chúng ta tìm thấy và chỉ có cậu ấy mới biết nó ở đâu, rất có thể chính là..."

Chuyện đó nghe thật điên rồ, nhưng nếu là thật thì tôi cho rằng đây sẽ là một kết thúc có hậu cho câu chuyện này ít nhất là vẫn hơn câu chuyện tự tử kia. Dù vậy, tôi cảm thấy bản thân có gì đó thật ngạo mạn khi tùy tiện giả định cái chết của người khác như thế.

"Vậy Jungkook muốn chúng ta tìm ra cậu trai ấy ư...?"

"Chỉ là giả thuyết thôi." Tôi vội vàng đính chính, thế nhưng Namjoon lại ra vẻ cực kỳ đồng tình.

"Tớ thấy giả thuyết đó rất hợp lý đấy chứ. Hay chúng ta đi hỏi J thử xem?"

Có gì đó không đúng. J đang đứng ngay trước mặt Namjoon cơ mà.

"Này Namjoon. Sao cậu không tự hỏi J? Cậu ấy đang ở ngay trước mặt cậu kìa."

Tôi vừa nói thì Namjoon bỗng tỏ ra cực kỳ ngạc nhiên. Sau đó thì cả Hoseok cũng có biểu hiện tương tự.

"Hai người làm gì vậy, vẻ mặt thật kỳ cục."

"À, không có gì..."

Tôi thở dài, Hoseok và Namjoon nói dối rất tệ.

"... Hai cậu hết nhìn thấy J rồi phải không?" Tôi hỏi.

Tức thì hai mắt Namjoon tròn xoe, còn Hoseok thì ngạc nhiên đến độ đánh rơi cả cái lều trên tay cậu ấy.

"Làm sao cậu biết?"

"Thì chỉ có khả năng đó thôi mà."

Quả nhiên là vậy. Chúng tôi sẽ không nhìn thấy J nữa. Tôi cứ có cảm giác thứ giống như hồn ma ấy đang từ từ tan biến. Tôi đã không nhầm.

"Ủa, Namjoon và Hoseok không nhìn thấy J nữa ư...?" Taehyung quay lại hỏi. Cậu ấy trách mắng tại sao họ lại giấu chuyện đó, và hai người trả lời đại khái là do không muốn chúng tôi lo lắng.

Tôi nhìn J bằng một vẻ mặt phức tạp. Cậu ấy là một hồn ma mà tôi sẽ không còn nhìn thấy nữa. Tôi vẫn luôn muốn cậu ấy biến mất càng sớm càng tốt, thế nhưng không hiểu sao giờ đây tôi lại có những suy nghĩ như hiện tại.

"Được rồi, để tớ hỏi."

Tôi quay sang J, nhưng không thuật lại câu hỏi của Namjoon mà thay bằng một câu khác.

"J có biết người con trai kia ở đâu không?"

Hình như vai của J đã hơi chuyển động khi nghe tôi nói.

"... À, cái đó thì mình biết."

"Cậu biết!?" Tôi trợn mắt. Đừng nói tới việc J biết, tôi còn không nghĩ là cậu ấy sẽ trả lời câu hỏi này.

"Biết nghĩa là sao?" Taehyung nói.

J không quay lại, chỉ nhún vai một cái rồi nói tiếp.

"Có nghĩa là như thế đó. Chính xác là mình biết cái cậu kia đang ở đâu."

"Nếu vậy thì..."

Nếu vậy thì, tâm nguyện cuối cùng của Jungkook có thật là...?

"Nơi mà chúng ta đang đến là nơi có thi thể của người con trai ấy phải không?" Tôi hỏi.

J nhẹ nhàng lắc đầu:

"Chỉ đúng một nửa. Nhưng mình không thể nói cho cậu biết thêm điều gì khác nữa."


.


"Sắp đến rồi."

Chúng tôi vượt qua một bãi cắm trại, sau đó tách ra khỏi đường lên núi, rẽ vào rừng, rồi đi theo đường mòn do dấu chân động vật để lại gần một tiếng đồng hồ và cuối cùng J cũng chịu dừng lại.

"Ở đằng kia."

Nhờ có ánh trăng nhè nhẹ chiếu sáng nên chúng tôi mới có thể nhìn ra hướng mà J đang chỉ là phần rìa của khu rừng này. Phía ngoài khu vực ấy có một dãy hàng rào bao quanh, chính là vách núi nơi Jungkook đã té ngã...

Namjoon là người đầu tiên vượt qua J và bắt đầu chạy tới chỗ đó, tiếp đến Hoseok và Taehyung cũng lần lượt đuổi theo. Chỉ có tôi là đứng lại và nhìn theo bóng dáng của ba người họ qua thân thể đã gần như trong suốt của J. Đột nhiên cậu ấy quay lại, nghiêng đầu nhìn tôi rồi hỏi:

"Cậu không đi à?"

"Cậu vẫn còn giấu chúng tôi chuyện gì đó."

Tôi đã rất băn khoăn về ý nghĩa trong câu trả lời "Chỉ đúng một nửa" của J.

"Cậu biết rất rõ về người con trai đã đi cùng với Jungkook, đúng không? Vào buổi sáng ngày thứ hai, tuy Taehyung có hỏi nhưng cậu lại nói là không biết. Ngữ khí của cậu lúc nãy cho thấy cậu thật sự biết nhưng không nói ra. Vậy thì vẫn còn chuyện khác mà bọn tôi chưa biết, đúng chứ?"

J thở dài nói:

"Đã đến tận đây rồi thì mình cũng không cần phải giải thích gì nữa. Sau khi tìm ra thứ kia, tự khắc cậu sẽ hiểu."

"Trăm nghe không bằng một thấy ư? Xin lỗi, tôi là loại người làm gì cũng cần phải có lý lẽ."

Quả thực là vậy nhỉ." J cười, để lộ vẻ mặt kiểu "Bó tay với cậu" rồi bắt đầu từ từ đi về phía trước. Tôi cũng đi theo cậu ấy.

"Chiếc áo khoác cậu đang mặc là của Jungkook à?"

Tôi nheo mắt. Đó đúng là chiếc áo đồng phục của Jungkook mà chúng tôi đã tìm thấy trong rừng vào ngày thứ hai, khi nãy tôi thấy lạnh nên Taehyung đã đưa nó cho tôi mượn.

"Có vẻ thế. Là cái áo ngày hôm qua Taehyungie đã tìm thấy trong rừng."

"Sao các cậu lại cho rằng đó là áo của Jungkook?"

"Là vì..." Tôi nhăn mặt.

"Vì Jungkook là thành viên của câu lạc bộ điền kinh. Hơn nữa có người đã nhìn thấy cậu ấy mặc chiếc áo này."

"Ai nói với cậu chuyện đó?"

"Là nhân viên ở tiệm cà phê manga..."

Tôi khựng lại giữa chừng. Khoan đã. Anh nhân viên đó không nói là người nào đã mặc chiếc áo. Chính xác thì anh ta chỉ nhìn thấy có một người thôi.

"Khi cậu thay đổi cách suy nghĩ một chút, rất nhiều thứ sẽ hiện ra đấy." J nói tiếp.

Thình thịch. Tim tôi đập cực mạnh. Lẽ nào... tôi đã sai. Tôi vội vã lật dòng chữ được thêu trên tay áo bên trái ra xem.

"Không thể nào..."

Tôi nhìn Taehyung đang đi phía trước, rồi lại nhìn J. Con ngươi mở to đến mức muốn rơi cả ra ngoài.

"Nếu vậy, nếu vậy, hành trình đi tìm thi thể chính là..."

Tim tôi đập càng lúc càng mãnh liệt hơn.

"Không thể nào..."

"Đó là sự thật. Tuy nhiên, đây không phải hành trình đi tìm thi thể."

J đã đi đến vách núi và dừng lại được một lúc.

Như để hướng dẫn bọn Namjoon đang dáo dác nhìn quanh, cậu ấy hướng sự chú ý của chúng tôi về bóng tối đen ngòm nơi sườn núi dưới chân mình, chỉ về một điểm ở đó rồi nói:

"Kia chính là thứ mà Jungkook muốn các cậu tìm ra."

.



Ban đầu tôi không thể nhìn thấy gì. J đang chỉ về hướng bên phải, khu vực đó đã bị tầng tầng lớp lớp những tán cây mọc từ phía dưới che khuất nên rất khó nhìn.

Và rồi đúng lúc ấy, mặt trăng đột nhiên ló dạng ra khỏi những áng mây và chiếu sáng xuống dưới khu vực kia. Tôi có cảm giác rằng mình đã phát hiện ra một thứ gì đó, nằm ở ngay giữa lưng chừng vách đá, giữa những cành cây đan xen vào nhau.

Một bộ đồng phục... màu xanh dương? Và người đang mặc nó là... Một thiếu niên gầy gò với làn da đã tái xanh.

"... Taehyungie?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro