Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 40:

Buổi tối.

"Này này! Nói với các ngươi chuyện này ~" Trương Nghệ Hưng nói rằng.

"Nói đi, cũng không phải không cho ngươi nói." Lộc Hàm một bên bóc vỏ quýt một bên nhìn TV, còn phải canh chừng Ngô Thế Huân đang muốn cướp đồ ăn.

"Vừa rồi ở trường chúng ta gửi tin nhắn đến, nói ngày mai đi dạo chơi ngoại thành, có thể phải cắm trại ở đó vài ngày mới về." Vừa nói, một bên nhìn Ngô Thế Huân đang ăn đồ mới cướp được.

Trương Nghệ Hưng không có thấy Ngô Thế Huân mất hứng như trong trí tưởng tượng, Ngô Thế Huân bình tĩnh nói một câu, ta cũng muốn đi theo.

Chấn kinh rồi, không hổ đều là người nhà họ Ngô.

Lộc Hàm muốn đút cho Ngô Thế Huân miếng quýt an ủi hắn, kỳ thực cũng không biết vì sao muốn an ủi hắn. Thế nhưng nghe được Ngô Thế Huân tràn đầy tự tin nói như thế, liền đem miếng quýt bỏ vào trong miệng mình, để Ngô Thế Huân chơi vơi trong khoảng không.

"Ngươi định theo chúng ta thế nào a! ?" Trương Nghệ Hưng ở bên cạnh hỏi.

"Không biết, đến lúc đó tính, ta khẳng định có biện pháp!" Ngô Thế Huân kiên định nói. Phải đi, bởi vì có Lộc ca.

"Ngạch. . ." Lỗ Đản hai người hắc tuyến.

Lại bắt đầu đại chiến giường chiếu, tuy đã bị đôi phu phu Phàm Hưng nghiêm trọng hoài nghi nhưng Lộc Hàm không thể ngồi chờ chết. Nhìn Lộc Hàm và Ngô Thế Huân đều như vậy, kỳ thực lòng tự tôn của đàn ông Bắc Kinh tinh khiết đã bị tổn thương.

"Làm gì thế! Ngày hôm qua không phải để cho ta ngủ sao?" Ngô Thế Huân bất đắc dĩ hỏi.

"Trương Nghệ Hưng đ và mọi người đều hoài nghi ta và ngươi. . . cho nên trả giường lại cho ta." Lộc Hàm nói nói lại bắt đầu đỏ mặt.

"Lẽ nào ngươi không thích ta?" Ngô Thế Huân nói rằng.

"Thích, nhưng chỉ thích như đệ đệ, " Lộc Hàm giải thích.

"Chỉ là như đệ đệ thôi sao? Được rồi, ta đã biết." Ngô Thế Huân có điểm cảm giác mệt mỏi. . Để hắn đi ra ngoài ngủ một giấc đã.

"Thực sự đi?" Lộc Hàm có chút chua xót, có chút không đành lòng, lẽ nào thực sự thích rồi? Lộc Hàm cấp tốc lắc đầu.

Cả đêm, an tĩnh, nhưng không ai ngủ được.

"U ~ Lộc gia, ngày hôm qua lại làm sao vậy? Nhìn vành mắt đen thui kìa!" Trương Nghệ Hưng không quên trêu chọc nói.

"Không có việc gì, còn chuyện suy nghĩ." Lộc Hàm nhàn nhạt trả lời.

Bọn người Lộc ca đi vào trường học, Ngô Thế Huân cũng đi theo, phảng phất đã quên chuyện ngày hôm qua, Ngô Thế Huân lại bắt đầu dán lấy Lộc Hàm.

"Nam sinh bên người Lộc Hàm là ai a? Đẹp trai quá a ~" Mê trai 1

"Hẳn là đệ đệ của Lộc Hàm! Lớn lên rất giống nhau! Song sinh a!" Mê trai 2

"A a a! Ta xem không giống, người kia là ca ca chứ! Lớn lên cao hơn Lộc Hàm." Mê trai 3.

Lộc Hàm không có để ý đến họ, liền đi thẳng vào phòng học. Giáo chủ và Hưng Hưng theo ở phía sau.

Ngồi ở vị trí, nhìn ngoài cửa sổ, nghĩ về việc mình có thích Ngô Thế Huân hay không,

Ngô Thế Huân đứng ở ngoài cửa. Lão sư nhìn thấy hắn, bóp thắt lưng một chút.

"Bính!" Thanh âm sách đập lên bàn đem Lộc Hàm trở về.

"Ta nghĩ đại khái tất cả mọi người đã đọc tin nhắn, buổi chiều các ngươi thu thập một chút, buổi tối xuất phát! Hiện tại, ta giới thiệu với mọi người một bạn học mới." Địa Trung Hải nói rằng.

"Cái gì? Buổi tối?" Phòng học một mảnh ồ lên,

"Ân, buổi tối, bởi vì buổi sáng có thể nhìn thấy mặt trời mọc, có thể nung đúc tình cảm sâu đậm." Địa Trung Hải giải thích nói,

"Tiếp theo chúng ta có bạn học mới." Địa Trung Hải lại vặn vẹo thắt lưng.

Một nam sinh đẹp trai có tướng mạo giống Lộc Hàm xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người.

"Ngô Thế Huân." Buông ra ba chữ. Liền ngồi ở bên cạnh Lộc Hàm.

"Hiện tại không có chuyện gì nữa, mọi người buổi chiều phải thu thập hành lý cho tốt. Hướng sơn thủy xuất phát ~" Địa Trung Hải làm một động tác nỗ lực, nhưng không ai đáp lại, Trương Nghệ Hưng vẫn cầm điện thoại di động, liên tục bấm bấm. Mà ở cách đó không xa Ngô Diệc Phàm cùng đang cầm điện thoại di động liên tục bấm bấm. Không ai chú ý tới bọn họ hai người, chỉ là có đôi mắt vẫn chằm chằm nhìn bọn hắn.

Tiếng chuông tan học vang lên, lúc này không ai vọt ra, đều chậm rì rì tiêu sái, buổi chiều còn lâu mới đến. Gấp cái gì nha.

"Thế Huân ~ ngươi sao lại tới nơi này." Lộc Hàm hỏi Ngô Thế Huân, hắn cũng không có cảm thấy kinh ngạc, bởi vì hắn tin tưởng Ngô Thế Huân nói là làm được.

Kỳ thực đêm qua Lộc Hàm không có ngủ, cả đêm nhắn tin nói chuyện phiếm với Bạch Hiền, Bạch Bạch đã sớm cho Ngô Thế Huân một bộ điện thoại di động, thế nhưng không có nói công dụng, đêm qua phát huy hiệu quả rồi, tất cả đều là Bạch Bạch an bài.

"Ngươi đoán xem ~" Ngô Thế Huân bỏ qua quấy rồi phu phu Phàm Hưng.

—————————-,,, ————————–

"Thiếu gia và Trương tiên sinh buổi tối phải đi ngoại thành, Cầu Cầu tiểu thư đương nhiên cũng muốn đi." Quản gia nói.

"Ân, để cho bọn họ đi, không có phải ngăn, để cho bọn họ ở chung một đoạn thời gian ngắn nữa đi. Ta tin tưởng Trương Nghệ Hưng là một người thông minh." Ngô Cánh Triết kế tục nhìn văn kiện.

"Vậy Cầu Cầu tiểu thư có hành động gì không?" Quản gia lo lắng.

"Gọi điện thoải bảo nó không nên lo lắng." Kế tục nhìn văn kiện.

Ai cũng không biết hắn còn muốn cái gì. Muốn để cho bọn họ bên nhau, lại không muốn trái tim họ bên nhau. Có lẽ ở kịch đã đến đoạn náo nhiệt rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro