Chương 12 (end)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau lần đó tuy hoàng hậu nương nương và cô có gần gũi hơn, nhưng cũng không có gì không hợp quy củ. Ngoài thỉnh thoảng buổi tối gọi cô vào hầu hạ nhưng cũng không có chuyện khiến cô chảy máu mũi ào ạt như lần trước.

Sau bữa trưa vẫn là dạy cô viết chữ đọc sách. Giờ cho dù viết còn rất xấu nhưng cũng nhìn được hơn so với hồi đầu tiên rồi.


Đặc biệt là bốn chữ hoàng hậu nương nương thì càng đạt tới trình độ lô hoả thuần thanh*.


(*) Tương truyền rằng, khi Đạo gia luyện đan, lúc nhìn vào lò,nếu thấy ngọn lửa lê chuyển sang màu xanh, coi như đã thành công. Sựtích này được lưu truyền để nhắc nhở con người phải kiên trì với mụcđích của mình, nếu ta dày công tôi luyện thì chắc chắn ta sẽ đạt đượcđiều mong muốn.

Nguỵ Anh Lạc nhìn tờ giấy tuyên vừa viết xong trên bàn, thấy hoàng hậu nương nương đang giả vờ ngủ bên cạnh, cô khẽ khàng gấp giấy lại cất vào ống tay áo, rồi lấy giấy mới ra viết mấy chữ để lại chỗ cũ.

Giờ đã là giữa đông, cũng sắp tới Tết rồi. Các nô tài mấy ngày nay bận rộn giăng đèn kết hoa, cung nữ cũng lấy giấy hoa dán cửa sổ ra chuẩn bị, đương nhiên cô cũng không ngoại lệ.

Chỉ có điều hôm nay tuyết rơi còn lớn hơn trước kia, sau khi được hoàng hậu nương nương cho phép cô bảo các nô tài về nghỉ, hết tuyết lại ra làm việc.

Cô rón rén ra ngoài, bên ngoài tuyết rơi một tầng dày cộm, thỉnh thoảng mấy bông tuyết rơi xuống cổ khiến cô rùng mình.


Tuyết chưa bị ai giẫm lên rất sạch, Nguỵ Anh Lạc ngồi trong góc bốc tuyết trên tay, linh quang loé lên, cô liền đắp thành một quả cầu tuyết. Cô lấy từ bên cạnh chậu hoa nhài đã được che chắn ra hai phiến lá đặt lên trên quả cầu quyết nhỏ, rồi tạo hai con mắt, một chú thỏ tuyết đã hình thành!

Thật ra là không giống lắm...


Nguỵ Anh Lạc thở dài, thật ra cô định làm cái đồ chơi nho nhỏ cho hoàng hậu nương nương ngắm, để làm nàng vui.

Hoàng hậu nương nương trước nay sức khoẻ không tốt, đông lạnh thế này cũng không tiện ra ngoài. Lúc trước khi tuyết rơi ít cô thấy hoàng hậu nương nương nhìn chăm chú mấy tiểu cung nữ chơi ném tuyết bên ngoài, nên hôm nay cô mới làm cái này...

Cô đặt thỏ tuyết lên bồn hoa nhìn nó với chút sầu não. Quả nhiên vẫn là nên làm lại cái khác, cô nghĩ. Đang định làm thì cảm thấy có người dùng ô che tuyết cho cô.


"Ngươi không thấy lạnh hay sao, lén lút làm gì thế?"

"Hoàng hậu nương nương sao lại ra đây?!"

Nguỵ Anh Lạc giật mình, khi thấy nương nương có áo choàng và quấn khăn lông cáo rồi mới yên tâm.

"Nếu người của mình chạy mất mà bản cung cũng không biết thì khỏi cần ngồi ở vị trí hoàng hậu này nữa."

Nguỵ Anh Lạc nghe hoàng hậu nương nương nghiêm nghị nói cô là người của mình thì đỏ mặt, lầm bầm:

"Hoàng hậu nương nương nói gì vậy, cũng không sợ người khác nghe thấy..."

Không đúng, vấn đề giờ không phải cái này, cô vội nói:

"Người vào trong đi, ngoài này lạnh lắm, bị nhiễm hàn khí thì phải làm sao."

Phú Sát Dung Âm nhìn gương mặt cô bị lạnh tới đỏ ửng, hai tay còn đỏ như muốn nhỏ máu, nàng trợn mắt, một tay cầm ô, một tay cầm lấy hai tay Nguỵ Anh Lạc.

"Người sắp bị đông cứng còn sợ người mới đi ra bị nhiễm hàn khí?"

Hoàng hậu nương nương trước kia miệng lưỡi đâu có xấu xa như vậy! Nhưng Nguỵ Anh Lạc vẫn vui vẻ, nương nương quan tâm cô thì điểm này không cần nghi ngờ.

"Đây là...ngươi làm hình thỏ à?"

Phú Sát Dung Âm nghĩ một lúc lâu mới nhận ra quả cầu tuyết với hai cái lá có thể là tai kia có thể là con thỏ. Nhưng vào thời tiết lạnh giá này thì lấy đâu ra lá xanh như thế kia?



"Định làm cho người... hơi xấu, hoàng hậu nương nương đừng chê cười."

"Bản cung rất thích."

Phú Sát Dung Âm cười xoa xoa gương mặt đỏ ửng của cô, lại nói:

"Đặt nó bên ngoài cửa sổ, trước khi ấm lại bản cung có thể nhìn từ bên trong, cũng không phí công ngươi bị đông cứng thế này."

Nguỵ Anh Lạc vâng một tiếng, rời khỏi ô của hoàng hậu nương nương rồi vội bưng thỏ tuyết đặt lên cái bệ nhỏ bên ngoài cửa sổ. Cũng may con thỏ của cô khá nhỏ nên đặt vừa.

Như vậy đành theo hoàng hậu nư

"ơng nương trở vào trong điện. Vừa vào trong điện, vì lò sưởi đốt khá lớn, cũng giúp chân tay sắp đông cứng của cô ấm lên không ít. Cô không đứng gần hoàng hậu nương nương quá, sợ khí lạnh từ người mình nhiễm qua nàng.

Hoàng hậu nương nương thấy cô hắt hơi liền mấy cái, bảo cô tiến lại bên mình, thở dài đưa lò sưởi cầm tay của mình cho cô.

"Tết rồi, ngươi muốn bệnh mấy hôm mới thoải mái sao?"

"Nô tài chịu rét tốt lắm, chỉ là hắt hơi mấy cái thôi."


"Được rồi, ngươi có lý nhất, mau ngồi xuống, cầm lấy lò sưởi đi."

Tuyết bên ngoài dường như không có ý ngừng rơi, tuy gió khá lớn nhưng con thỏ tuyết kia vì có mái che nên vẫn nguyên vẹn ở đó.

Phú Sát Dung Âm cho vào miệng một miếng bánh nhỏ, rồi nhìn Nguỵ Anh Lạc hiếm có lúc yên lặng ôm lò sưởi, cảm giác miếng bánh này ngọt hơn nhiều.

Nàng vừa ăn xong, lấy khăn lau tay, còn chưa đặt khăn xuống thì có một mẩu giấy ném vào người. Quay sang nhìn kẻ gây tội, thấy cô ngó ra ngoài cửa sổ như vừa làm chuyện lén lút.

Không biết kẻ thành tinh  này lại giở trò gì, Phú Sát Dung Âm nhướn mày, mở mẩu giấy ra.

Học viết chữ lâu như vậy, đến giờ trong nét chữ của cô cũng phảng phất có phong cách của nàng. Tuy còn chưa tới nhưng so với chữ xiên xẹo hồi xưa thì cũng tiến bộ hơn nhiều rồi.

Trên giấy là hai chữ "Dung Âm".

Nàng nhướn môi gấp tờ giấy lại, cất vào túi thơm cất tờ giấy viết bốn chữ "hoàng hậu nương nương" hồi trước. Nha đầu này luôn có cách khiến nàng vui.

Rất nhiều lần nàng từng nghĩ nếu mình không nhập cung, vẫn là trưởng nữ của Phú Sát phủ, có lẽ nàng sẽ có thể theo ý mình hơn, không cần phải sống những tháng ngày nơm nớp trong thâm cung. Nhưng nếu như vậy thì nàng sẽ không gặp được Nguỵ Anh Lạc, có lẽ sẽ không bao giờ biết tới người này. Nếu như vậy thì giờ nàng lại thấy may mắn, may mắn vì nàng ở trong cung, may mắn vì nàng là hoàng hậu, có thể bảo vệ Nguỵ Anh Lạc cả đời.

Phú Sát Dung Âm ngồi bên cạnh Nguỵ Anh Lạc, cho dù cô có nói người mình có khí lạnh nàng cũng không dịch chuyển.

Cầm lấy một tay của Nguỵ Anh Lạc, nàng dùng ngón tay viết lên lòng bàn tay cô -- Anh Lạc.

Nhìn vành tai đỏ ửng của Nguỵ Anh Lạc, trong lòng nàng thấy ngứa ngáy, có lẽ nàng không nên đại nghịch bất đạo như vậy mà động tâm với một nữ tử, nhưng nàng không thể tưởng tượng được những ngày không có Nguỵ Anh Lạc.

Nàng vuốt ve gương mặt lành lạnh của Nguỵ Anh Lạc, nghiêng đầu nói:

"Còn lạnh không? Chi bằng vào giường của bản cung?"

Nguỵ Anh Lạc lập tức đỏ mặt, ho một tiếng, rồi mới nhớ tất cả nô tài đều được cô cho đi nghỉ ngơi rồi. Nhìn nụ cười vô cùng dịu dàng của hoàng hậu nương nương, cô không có chút sức phản kháng nào gật gật đầu.

Phú Sát Dung Âm ý cười thêm đậm, kéo tay Nguỵ Anh Lạc đi vào trong.

Dù sau này có thế nào, chỉ cần nàng còn là Phú Sát Dung Âm thì sẽ mãi mãi đi cùng Nguỵ Anh Lạc.

Tình cảm này bắt đầu từ tờ giấy tuyên nhàu nát, nhưng sẽ không bao giờ kết thúc.







< end >



Chúc cả nhà một năm Hợi vui vẻ an nhàn hạnh phúc như Hêu =')))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro