Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng hậu nương nương thật sự rất đẹp, là người đẹp nhất mà cô từng thấy.

Chân Nguỵ Anh Lạc nhũn ra không chút tiền đồ, hoàng hậu nương nương còn phải đỡ eo mới miễn cưỡng đứng lên được. Nguỵ Anh Lạc thận trọng nhìn gương mặt nghiêng kia, hương hoa nhài ngập tràn cánh mũi, cô cảm giác tai như muốn bốc cháy, ngay cả hai má cũng đỏ ửng. Tim đập thình thình, cô vô thức lấy tay che lại sợ hoàng hậu nương nương nghe thấy.

Lần trước ở gần hoàng hậu nương nương như thế này là đêm mà nương nương phát hoả. Cô nhúng tay nước lạnh xoa lên làn da nóng hổi của hoàng hậu nương nương, còn giờ cô gần như giống hệt hoàng hậu nương nương khi ấy. Chỉ là không biết tâm tư có giống hoàng hậu nương nương lúc đó không thôi.

Mặt cô đang chạm vào cổ hoàng hậu nương nương, đây là nơi duy nhất cô có thể chạm vào làn da nương nương, so với gương mặt nóng hổi của cô thì làn da của nương nương lạnh hơn nhiều. Nhưng cho dù có khẽ dụi vào cũng không khiến nhiệt độ trên mặt cô giảm đi được bao nhiêu. Ngược lại, nơi ngượng ngùng kia lại như nhen nhóm lên ngọn lửa khiêu khích cô.

- Anh Lạc.

Thấy thần sắc hoàng hậu nương nương bất thường, nhưng cũng không phải tức giận, chỉ là muốn nói mà thôi, dìu cô bước nhanh, nhưng lại sợ cô ngã, lực tay mạnh hơn vài phần.

Trường Xuân Cung của nàng quá rộng, Phú Sát Dung Âm tuy không chỉ một lần nghỉ vậy, nhưng trước kia nếu hoàng thượng không tới thì Trường Xuân Cung này cũng hơi yên tĩnh quá. Nàng không thích dựng sân khấu nghe kịch như Cao quý phi. Nàng trước nay thích yên tĩnh, nhưng không có nghĩa là thích cô độc. Cảm giác này chỉ dần vơi đi từ sau bữa tiệc thiên thu, khi điều Nguỵ Anh Lạc tới Trường Xuân Cung.

Lúc này thì không phải vì nguyên nhân khác, chỉ là cảm thấy cách giường của nàng xa quá!

Cũng may ôm Nguỵ Anh Lạc đi vài bước nữa cuối cùng cũng đặt được cô xuống giường.

Phú Sát Dung Âm khẽ đỡ đầu Nguỵ Anh Lạc gối lên gối của nàng.

Gối của đế vương gia rất cứng, cũng rất cao, ngụ ý là kê cao gối ngủ không lo lắng gì. Cũng là Nguỵ Anh Lạc khi tới đây thấy nàng ngủ không ngon, sau khi nàng ngủ rồi lén thay bằng gối mềm. Dần dần nàng cũng giữ lại cái gối mềm của Nguỵ Anh Lạc để ở giường.

Cánh tay nàng hơi tê, vô thức đứng dậy thì bị Nguỵ Anh Lạc giật mình lấy hai tay ôm chặt lấy cổ.

- Hoàng hậu nương nương hối hận rồi?

Phú Sát Dung Âm nhướn môi buồn cười, định giỡn kẻ hay khiến nàng tức này một chút, dịu giọng nói:

- Bản cung chưa từng hứa với ngươi điều gì, sao có thể nói là hối hận chứ?

Nguỵ Anh Lạc nghe xong quả nhiên sững người, há miệng nhưng nửa ngày trời không nói được lời nào, đành ấm ức buông tay khỏi cổ nàng, chân tháo giày rồi quay người chui vào góc trong cùng của giường không quay ra nữa.

Phú Sát Dung Âm ý cười càng sâu, cúi nhìn giày dưới chân, cúi xuống cởi giày. Đây là lần đầu tiên từ sau khi nhập cung nàng tự cởi giày. Bình thường không phải cung nữ thì là Nguỵ Anh Lạc sẽ hầu hạ nàng cởi giày. Nhưng hôm nay xem ra đành phải tự nàng làm rồi.

Chậm rãi cởi trang sức hoàng hậu nặng nề trên người, âm thanh leng keng vang lên, nhìn đôi tai nhỏ ló ra của Nguỵ Anh Lạc đỏ ửng mà vẫn không chịu quay ra, nàng thầm quyết định lát nữa sẽ khiến kẻ này chỉ có thể nhìn nàng mà thôi.

Thay bộ tẩm y thường ngày vẫn mặc xong nàng mới lên giường, khẽ vuốt tai Nguỵ Anh Lạc, thấy cô vẫn không có ý quay lại, Phú Sát Dung Âm cố ý làm vẻ bất lực, nói:

- Ngươi đã không muốn nhìn bản cung thì bản cung đi nhé?

Nguỵ Anh Lạc cuống cuồng quay lại ôm lấy tay hoàng hậu nương nương. Từ khi tới Trường Xuân Cung đến nay đây là lần đầu tiên cô cảm thấy hoàng hậu nương nương thường ngày dịu dàng giờ lại cường thế đến vậy.

- Hoàng hậu nương nương đừng đi.

Phú Sát Dung Âm gật đầu hài lòng:

- Bản cung không đi.

Xoa xoa gò má ửng hồng của cô, nhiệt độ đã hơn lúc trước nhiều, nàng dùng mu bàn tay mát lạnh của mình chườm cho Nguỵ Anh Lạc, dịu dàng nói:

- Cuốn sách đó ngươi xem bao nhiêu lần rồi?

Nguỵ Anh Lạc ánh mắt tránh né, cô không thể nào nói với nương nương là thật ra đêm nào cô cùng trốn trong chăn xem được...

- Rất nhiều lần...

- Ngươi ấy, không sợ nhịn chết sao, sau này không được xem nữa.

- Nô tỳ biết rồi..

Thấy Nguỵ Anh Lạc bặm môi đồng ý, Phú Sát Dung Âm quệt nhẹ đầu mũi cô.

Tuy Nguỵ Anh Lạc có chút ấm ức, nhưng thấy dáng vẻ bất lực của hoàng hậu nương nương đối với mình, chút tâm tư lại vui vẻ, học bộ dạng của nương nương ban nãy, hôn lên môi dưới của nàng như làm nũng, nhưng chỉ trong một nhịp thở liền rụt cổ lại, cười khúc khích.

Bị nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước khiến cho khựng lại, Phú Sát Dung Âm vô thức liếm môi dưới, khiến người đang cười lén kia nhìn xuất thần.

Hoàng hậu nương nương thật sự quá xinh đẹp, không nghĩ được từ ngữ thơ ca nào có thể xứng với hoàng hậu nương nương, chỉ cảm thấy trong tim cô không thể chứa được ai khác nữa.

Phú Sát Dung Âm thấy cô ngẩn người cũng không nói thẳng, chỉ lặng lẽ cởi khuy thay áo cho Nguỵ Anh Lạc. Cô cũng hợp tác, giơ tay lên, mãi lúc sau mới sực tỉnh.

- Hoàng hậu nương nương...

Cô nắm lấy vạt áo trước ngực hoàng hậu nương nương, tim không kìm được những nhịp đập hỗn loạn, cho dù có hít thật sâu mùi hương của nương nương cũng không hoà hoãn được nhịp tim, mà ngược lại càng thêm kịch liệt.

- Ngoan.

Phú Sát Dung Âm ôm lấy eo cô, mái tóc dài bị nàng buông xuống, có vài lọn tóc quệt vào cổ khiến Nguỵ Anh Lạc ngứa ngáy.

Phú Sát Dung Âm cũng không gạt ra, chỉ đè Nguỵ Anh Lạc xuống, ép sát thân người cô, nói:

"Bình thường những thứ ta dạy ngươi không chịu học cho nghiêm chỉnh, cuốn sách đó thì lại xem chăm chỉ thế. Nếu đã vậy, bản cung nên dạy lại ngươi cho tốt, tránh cho sau này vui quên tổ quốc, hửm?

Nguỵ Anh Lạc tuy không hiểu lắm ý tứ câu đó, nhưng trong tình huống này thì ít nhiều cũng đoán được vài phần. Nhưng hoàng hậu nương nương không hề có ý định buông tha cho cô, đành nuốt nước bọt tự cầu phúc.

- Nô tỳ nghe hoàng hậu nương nương hết.

Phú Sát Dung Âm nhướn mày, hôn xuống chiếc miệng lợi hại của Nguỵ Anh Lạc. Nhưng khác với lúc trước, lần hôn này khiến Nguỵ Anh Lạc xấu hổ không thở nổi.

Không còn là sự va chạm nhẹ nhàng, cũng không phải những cái cắn nhẹ của hoàng hậu nương nương, nụ hôn này mang một chút chiếm hữu, đôi tay siết chặt nơi eo khiến cô kêu lên một tiếng, nhưng tiếng kêu yếu ớt đó lại bị nhấn chìm giữa hai cặp môi.

Mút mát mềm mại, Nguỵ Anh Lạc không dám nghĩ rốt cuộc nó là thứ gì, chỉ biết đáp trả, khó khăn mở mắt nhưng lại bị ánh mắt vốn dĩ tràn đầy nhu tình giờ lại như nhìn con mồi làm cho sợ nhắm mắt lại.

Hai tay bất giác siết lại, nhưng lại được hoàng hậu nương nương xoa xoa đỉnh đầu vỗ về, chỉ một động tác nhỏ đó cũng giúp cô thả lỏng không ít.

Cô chưa hồi lại thì một luồng nhiệt ập tới, cô vô thức muốn khép chân lại cọ nơi ngượng ngùng kia để bản thân thoải mái hơn một chút.

Nhưng vừa khép lại thì trực tiếp kẹp vào eo hoàng hậu nương nương.

- Ưm...nương nương!

Phú Sát Dung Âm buông tha cho đôi môi đỏ lựng của cô, khẽ đưa tay lướt qua khoé mắt, chóp mũi, làn môi, tới cằm, rồi tới gáy, chậm rãi di chuyển xuống dưới, gạt áo trong của Nguỵ Anh Lạc ra, ngón tay chạm xuống chiếc yếm sát người cô.

Ý định trêu chọc bỗng nổi lên, nàng dùng tay viết lên yếm của cô bốn chữ.

Nguỵ Anh Lạc kìm nén sự khác thường của cơ thể, hai chữ đầu có lẽ quá nhiều nét khiến cô khó hiểu, nhưng hai chữ sau thì không còn gì quen thuộc hơn nữa.

Sau những đường nét nàng viết, cô bất giác lên tiếng đọc ra hai chữ.

- Dung... Âm.





< tbc >

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro