Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Vương Nhất Bác trải qua thời kỳ phát tình ,hai người cùng trở về ký túc xá.

Quý Hướng Không và Vương Nhất Bác cũng rất hợp nhau, có lẽ vì họ có tính cách giống nhau, và cả hai đều là omegas nên họ trò chuyện rất nhiều.

"Hướng Không"

Quý Hướng Không bị tên cặn bã kéo lấy ngay khi vừa rời khỏi lớp học, anh ấy cũng không muốn dây dưa với hắn ta ở cửa lớp.

Chúng ta không có gì để nói.''

“Hướng Không, mấy ngày nay anh đã suy nghĩ rất nhiều, nếu được thì em nên nghe anh nói một chút."

Xunh quanh  bạn cùng lớp bắt đầu nhìn về phía bên này, Cố Ngụy và những người khác chưa đi ra, Quý Hướng Không không muốn đánh nhau với hắn ta ở đây, vì vậy anh ấy đã đi theo tên cặn bã.

Mãi cho đến khi đi đến nơi hẻo lánh phía sau ngôi trường, tên cặn bã mới bắt đầu xin lỗi và nói rằng đó là một tai nạn còn cảm thấy rất có lỗi với Quý Hướng Không.

"Không cần phải như thế, tao không muốn dây dưa với mày nữa."

Quý Hướng Không nói xong, định rời đi, nhưng lại bị tên cặn bã nắm lấy cổ tay, cảm giác buồn nôn trong người đột nhiên dâng lên.

"Buông ra"

Mặc dù tên cặn bã là một alpha, hắn ta không chọn đánh nhau với Quý Hướng Không, mà hắn ta lại tiết ra tin tức tố của mình.

Mùi tin tức tố xộc thẳng vào mặt khiến Quý Hướng Không đột ngột nóng bừng, cơ thể không đứng vững.
Huống chi, đó còn là tin tức tố của người đánh dấu mình .

Vương Nhất Bác hôm nay không có lớp học, vậy nên em trượt ván trên bãi đất trống phía sau trường học.

Đột nhiên, em ngửi thấy mùi tin tức tố từ alpha, có mùi giống như đang phát tình vậy. Vương Nhất Bác dán miếng dán ngăn tin tức tố vào cổ cầm ván trượt lên định chơi tiếp nhưng lại nghe thấy tin tức tố mùi quả trà.

Tin tức tố của Quý Hướng Không!

"Này, ca ca, các người đến bãi đất trống phía sau trường đi."

Vương Nhất Bác vừa nghe điện thoại vừa chạy đến hướng có mùi tin tức tố .

"Chuyện gì đã xảy ra?"

Cố Ngụy  nghe thấy thanh âm có chút vội vàng của Vương Nhất Bác .

Em không biết, đi ra chỗ đất trống phía sau trường học, chắc chắn đã xảy ra chuyện.”

Ba người ném cuốn sách lên ban công rồi chạy ra phía sau trường.

"Ở đâu ra một tiểu súc sinh?"

Tên cặn bã ngồi xổm trên mặt đất, tay bụm lấy bả vai, Vương Nhất Bác không quay đầu lại

Từ trên nện xuống một cú đập chiếc ván trượt thật mạnh vào vai tên cặn bã.

Sau đó lấy thuốc ức chế  ra khỏi túi và tiêm cho Quý Hướng Không

Dù đã dán miếng dán ngăn tin tức tố nhưng tin tức tố alpha vẫn khiến chân em hơi yếu.

Em dắt Quý Hướng Không đi ra ngoài, em phải nhanh chóng tìm được đám người Tiêu Chiến.

Sau lưng có động tĩnh, khi Vương Nhất Bác quay lại, em thấy tên cặn bã đang cầm một hòn đá nhọn trên tay, sợ rằng hắn ta  sẽ làm tổn thương Quý Hướng Không, vì vậy em đã đánh hắn ta và làm cho cánh tay của mình bị thương.

"Con mẹ nó ...ngươi..."

Vương Nhất Bác  giơ chân lên và giây tiếp theo mùi tin tức tố áp đảo xông đến.

Sau đó, em cũng không tỉnh táo lắm, khi ngã xuống, em đã cố gắng hết sức để bảo vệ Quý Hướng Không.

Trong mơ hồ em cảm nhận được ba loại tin tức tố alpha đan xen nhau, và còn có hương cam đắng quen thuộc.
Có thể ...

"Ca ca..."

"Chỗ nào không thoải mái?"

“Hướng Không sao rồi ?

"Được đưa đến bệnh viện"

"À? Em bị thương sao? Có nghiêm trọng không?"

"Em không bị thương."

"Cố Ngụy đưa cậu ấy đi rửa đánh dấu rồi. Cậu ấy không sao. Tại sao em lại để mình bị thương? Em có biết ca ca đau lòng như thế nào không?"

Vương Nhất Bác liếc nhìn vết thương trên cánh tay đã được băng bó, cái đầu nhỏ cúi xuống.

"Rất đáng yêu"

"Lần sau, em trước tiên phải bảo vệ chính mình, đã biết chưa."

Tiêu Chiến sờ lên má sữa của em.

Còn tên cặn bã thì sao?"

“Bị đánh một trận và đưa đến đồn cảnh sát."

Nếu không có Lưu Hải Khoan ngăn anh  lại, Tiêu Chiến đã đánh hắn ta tàn phế.

Tiểu tâm can chính mình trở che, người như hắn có thể đụng vào sao?.

Trông cũng ưa nhìn, ấy mà không đánh được thì liền bắt đầu phóng tin tức tố, rác rưởi."

"Đến ôm ca ca "

Vương Nhất Bác  ôm lấy Tiêu Chiến, ngửi thấy mùi cam  đắng, lòng cảm thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu.

“Cố Ngụy?"

"Bác sĩ rửa sạch vết đánh dấu cho mày. Thời kỳ phát tình có thể sớm hơn, vì vậy thời gian này mày nên chú ý hơn."

"Cảm ơn. "

"Không có gì."

"Nhất Bác có xảy ra chuyện gì không? Tao nhớ cậu ấy đã bảo vệ tao"

"Tiêu Chiến nhìn trên tay em ấy có một vết thương, đừng lo lắng, nó không quá sâu."

Quý Hướng Không vốn dĩ chỉ sợ sẽ gây rắc rối cho họ, nhưng bây giờ lại để cho Vương Nhất Bác bị thương, anh ấy cảm thấy rất có lỗi.

“Hiện tại tao không sao, chúng ta về đi."

"Được. Tao đi mua mấy miếng dán ngăn tin tức tố, mày đợi tao ở cửa"

Quý Hướng Không theo Cố Ngụy trở về ký túc xá, Vương Nhất Bác đã đến lớp học khiêu vũ, còn Tiêu Chiến đang giặt quần áo cho Vương Nhất Bác.

"Tiêu Chiến ... chuyện đó, xin lỗi..."

"Không sao đâu, Tiểu Bảo lên lớp rồi, không cần xin lỗi. Mày không sao chứ?"

"Tao khỏe, cám ơn"

"Đều là anh em không cần khách sáo, mày hãy nghỉ ngơi thật tốt, dùng quá nhiều thuốc ức chế cũng không tốt, có thể nhờ Cố Ngụy tạm thời đánh dấu trong kỳ phát tình, cứ nhờ cậu ta không sao cả."

Tiêu Chiến muốn ghép đôi họ nhanh chóng, vì anh cảm thấy Cố Ngụy luôn có ý với Vương Nhất Bác.

Quý Hướng Không nghe anh nói xong liền bắt đầu thô lỗ, đá vào mông anh

Mau giặt quần áo đi, nói nhiều quá."

Ngược lại, Cố Ngụy không nghĩ có chuyện gì bất ổn , còn đá Tiêu Chiến và bắt chước giọng điệu của Quý Hướng Không

Giặt quần áo đi, nói nhiều quá."

"Ơ, mày có thể nhẫn nhịn một chút a"

"Có chuyện gì, đánh nhau sao?"

"Chậc chậc, mày còn nói tao, tao còn chưa yêu cầu mày giải quyết chuyện lần trước mày tạm thời đánh dấu  Tiểu Bảo của tao."

Tiêu Chiến xả sạch bong bóng trên tay dưới vòi nước, xắn tay áo chuẩn bị đánh nhau.

"Tao có lý do cho điều đó! Đừng vu oan tao"

"Tao không thoải mái, mày cắn tao?"

“Muốn đánh nhau phải không?"

"Đến! "

Không ai ra tay trước, nhưng giọng nói của anh ta càng ngày càng lớn.

"Ca ca à, anh đang làm gì đấy?

"Tiểu Bảo về rồi đây"

Tiêu Chiến  đảo mắt với Cố Ngụy, và  lập tức chuyển sang một khuôn mặt tươi cười.

Quý Hướng Không nhìn thấy miếng gạc quấn quanh tay Vương Nhất Bác định xin lỗi thì bị em ngăn lại.

Em không sao, thật sự không cần xin lỗi, như thế em sẽ rất xấu hổ."

"Vậy thì, cảm ơn Nhất Bác."

"Không có chuyện gì đâu"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro