Chapter 37: Anguish (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sephiroth theo Vincent vào hành lang nhỏ của tầng trên. Hắn quan sát phản ứng của Vincent đang đi trước mặt mình, và Sephiroth thấy khá buồn cười: cơ bắp sau lưng Vincent căng cứng dù đôi tay anh ta thả lỏng ở hai bên, giống như anh ta vừa sợ vừa không sợ sự hiện diện của Sephiroth. Dừng lại ở cánh cửa thứ hai ở cuối hành lang, Vincent mở cửa và để Sephiroth tiến vào phòng trước.

Căn phòng rộng với một cái giường bốn cọc đặt ở giữa một vách tường, tấm ván đầu giường tựa sát tường với ba phía còn lại rộng rãi không vướng víu gì. Hai tủ nhỏ phong cách quý tộc đặt ở hai bên giường, trên mỗi cái đặt một cái đèn bàn quý phái ngang bằng. Một chiếc đèn chùm nhỏ nhưng tinh vi treo trên trần, những cái bóng đèn được làm để trông như thể đang cháy khi đèn được bật. Cửa sổ ở phía đối diện căn phòng cho phép ánh mặt trời đang mọc dịu nhẹ lọt vào.

Căn phòng ấm cúng, nhưng Sephiroth nhận ra không có dấu hiệu căn phòng từng có người ở. Có rất ít bụi trên những cái tủ, và tấm dra trên giường nhìn căng đến mức hắn tin rằng nếu ném một đồng gil lên, nó có thể sẽ nảy lên và đập vào trần nhà. Hắn hơi tò mò cảm giác sẽ thế nào nếu chạy rồi nhảy lên một cái giường như thế, dù hắn nhanh chóng giấu đi suy nghĩ rất trẻ con đó.

Quay lại, hắn cúi người với tay súng đang lù lù ở cửa. Tin nhắn cuối cùng có thể khiến Vincent dừng làm phiền hắn. 'Tôi mệt rồi. Anh có thể bảo với Aerith tôi đã quyết định đi ngủ sớm được không?'

Vincent đưa lại cho Sephiroth quyển sổ và gật đầu, đóng cửa lại khi anh ta đi.

Cuối cùng cũng được tận hưởng chút thời gian riêng tư, Sephiroth đặt túi của hắn lên giường và bắt đầu lục lọi nó. Căn phòng dù ấm cúng như trống trải; hắn mừng vì đã quyết định giữ lại nhiều thứ Aerith rất có khả năng sẽ nói hắn ngớ ngẩn vì có ở trong ba lô. Hắn đặt một cái vỏ ốc, một sand dollar (loài thủy sinh hình tròn dẹt giống đồng xu sống ở lớp cát dưới đáy biển, trên mặt có những đường khảm và lỗ hổng dạng một bông hoa năm cánh) trên tủ bên phải giường, cái gần cửa nhất. Tiếp theo, hắn để một cái lông trắng tinh. Dù không biết lông của loài chim nào, nhưng Sephiroth thích thú với bề ngoài sạch sẽ và đẹp đẽ của nó. Cái lông cũng mềm nữa, cho cảm giác tuyệt vời khi hắn di nó qua các ngón tay.

Hắn đặt túi của mình xuống sàn sau khi đã trang trí tủ cạnh giường phù hợp với sở thích. Không có gì nhiều, nhưng là một ít chuyện hắn cần làm. Với nó, căn phòng có cảm giác giống với phòng của hắn ở căn nhà nhỏ hắn ở chung với Aerith ở Mideel. Thật lạ lẫm, hắn nghĩ, khi hắn có thể ngủ trên giường lần nữa. Gần ba tháng đã trôi qua kể cái đêm cuối cùng hắn và Aerith ngủ dưới mái nhà mà vị bác sĩ tốt bụng đã cho họ mượn. Cởi đôi bốt, Sephiroth duỗi người trên giường và trượt tay ra sau đầu, đan ngón tay lại để tạo một tấm dệt cho đầu hắn nằm lên. Hắn bắt đầu nghĩ về Aerith, về điều có thể cô đang làm khi gặp lại cô ninja, và thời gian họ sẽ ở lại thị trấn với những người bạn cũ của cô. Với hắn, thật kì lạ khi có một mái nhà vững chắc trên đầu trong khi hắn không phải trả 100 gil phí qua đêm để ngủ.

Hắn không biết chính xác hắn bị cuốn trôi vào giấc ngủ khi nào, nhưng không hiểu sao hắn biết tiếng gõ cửa đã đánh thức hắn dậy là của Aerith. Thật kì lạ khi hắn có thể tìm ra sự hiện diện của cô bằng cảm nhận và không cần nhìn thấy tận mắt. Có lẽ đó là vì họ đã trở nên gần gũi gần đây, hoặc có lẽ là vì những cảm xúc hướng đến cô của Sephiroth. Từ lúc ở Junon và Wutai, họ chưa từng tách ra, kể cả khi hắn tìm kiếm cô trong trạng thái bất tỉnh ở bến tàu, hắn tìm ra cô có phần dễ dàng.

Sephiroth mở cửa sau tiếng gõ thứ hai, dụi một bên mắt trong lúc bật đèn.

Aerith cười dễ mến với hắn khi cánh cửa mở ra.

- Tôi đang trên đường tới nhà vệ sinh, và nghĩ rằng tôi nên đến xem qua anh – Cô nghiêng đầu nhìn hắn một cách tò mò – Anh ổn chứ?

Hắn gật đầu, dụi mắt còn lại. Không hiểu sao, hắn vừa thu được một cơn đau đầu nhẹ.

- Yuffie và tôi đã nấu vài thứ linh tinh một lúc trước. Tôi để lại một ít trên bàn bếp cho anh, trong trường hợp anh thấy đói – Nụ cười của cô tốt bụng và bình thản.

Dù không muốn, Sephiroth phải thừa nhận hắn chưa từng thấy Aerith cười đẹp như thế. Đó là vì cô cuối cùng đã được ở cùng bạn mình sao? Một con sóng ngầm của tội lỗi cuộn lên trong dạ dày hắn.

Hắn nhìn cô nghiêng đầu, đang nhìn chằm chằm hắn. Có phải hắn vừa để cảm xúc của mình trốn thoát và hiện lên mặt? Có phải cô vừa thấy cảm nhận của hắn trong mắt hắn?

- Anh ổn chứ, Sephiroth?

Hắn nhanh nhẹn che khuất sự tội lỗi trên mặt bằng một nụ cười nhỏ, chỉ vì cô. Tại sao cô luôn luôn quan tâm săn sóc vậy? Hắn gật đầu, hi vọng cô sẽ tin hắn.

Nhưng rõ ràng là cô không tin dựa vào vẻ mặt của hắn, nhưng cô không ép buộc hơn.

- Nếu anh không ổn, anh biết mình có thể nói với tôi mà. Tôi xin lỗi nếu việc mình ở cạnh bạn mình không thoải mái với anh.

Sephiroth giơ một tay ra, nụ cười vẫn trát trên mặt, và lắc lắc đầu. Hắn không muốn Aerith lo lắng về hắn; đó không phải nghĩa vụ của cô. Cô đã lo lắng đủ cho người khác rồi, cô không cần phải lo lắng về cảm giác của hắn nữa. Hắn không thoải mái khi ở cạnh bạn cô, nhưng hắn đáng bị nguyền rủa nếu cướp mất niềm hạnh phúc của cô lần nữa.

Một lần nữa, cô cười trong khi nhìn lên hắn:

- Tôi tin anh.

Hắn thấy cô chần chừ trong chốc lát rồi chậm rãi vươn một tay tới mặt hắn. Cô đặt lòng bàn tay nhẵn nhụi của mình lên má hắn, kéo hắn xuống ngang tầm mắt với đôi mắt lục bảo rực rỡ của cô.

Khi cô nhích tới, Sephiroth nín thở. Khi cô kéo đến gần hơn, hắn nhắm mắt lại. Rồi cô đặt một nụ hôn nhỏ lên vầng trán hắn. Sephiroth có thể nhận ra cô cười trước khi đẩy ra. Hắn vẫn chưa mở mắt.

- Tôi tha thứ cho anh, Sephiroth.

Hắn nghe tiếng bước chân cô đi ra khỏi hành lang. Sephiroth đợi cho đến khi nghe thấy tiếng cửa đóng lại trước khi chịu mở mắt ra. Nhìn chằm chằm vào hướng hành lang hắn biết cô vừa đi qua, để những cảm xúc đánh bại mình; hắn có thể cảm nhận nỗi đau vừa nhảy múa trên mặt mình.

Tuy nhiên, Sephiroth chưa bao giờ định để ai đó thấy được nó. Một tấm ván sàn kêu kẽo kẹt phía sau, vị chỉ huy quay vụt đầu lại vừa đúng lúc nhìn thấy Vincent bước ra từ chỗ tối vạch ra bởi cửa sổ kính màu ghép ở cuối hành lang.

- Tha lỗi cho tôi vì đã giám sát – Tay súng cố gắng bổ sung – Tôi biết có những điều tôi không được phép nhìn thấy, nhưng nó đã cho tôi một cái nhìn sâu sắc hơn vào mối quan hệ của cậu với cô ấy.

Cảm nhận cơn tức giận phừng phừng bắt đầu sôi sùng sục bên trong bụng, Sephiroth bắn cho Vincent một ánh mắt khó chịu nhất mà hắn có thể.

Giơ hai tay lên để tự vệ, Vincent cố gắng xin lỗi kèm theo một lời bào chữa:

- Tôi xin lỗi, nhưng cậu phải nhận biết chuyện tôi đến từ đâu: tôi chỉ quan sát căn phòng để đảm bảo cậu sẽ không cố gắng làm gì. Tôi chắc cậu hiểu sự cảnh giác của tôi mà.

Đây không phải cuộc đối thoại mà tay kiếm muốn có. Cảm thấy có phần trẻ con và đặc biết ngớ ngẩn, Sephiroth không thể làm gì ngoài đóng sầm cửa phòng. Hắn bước về giường một lúc lâu trước khi nghe thấy tiếng Vincent gõ cửa. Bực bội, Sephiroth cắp một cái gối trên giường và ném vào cửa. Nó đập trúng gây ra một tiếng *phụp* lớn rồi trượt xuống sàn.

Vincent nhân cơ hội mở cửa, có vẻ đang tìm kiếm từ ngữ để giao tiếp bất chấp việc Sephiroth thiếu khả năng nói:

- Tôi không định trọc giận cậu, quả quyết chắc chắn. Nếu như được lựa chọn lại, tôi sẽ không nhìn chuyện vừa xảy ra.

Sephiroth quay mặt ra cửa sổ, quay lưng lại với người đàn ông ở ngưỡng cửa. Hắn khoanh tay trước ngực và bắt đầu nhịp chân một cách thiếu kiên nhẫn lên sàn gỗ.

Thở dài, giọng Vincent vang lên có phần thất bại:

- Tôi thề là tôi không định xâm phạm. Tuy nhiên, hãy nghĩ về nó; giờ tôi đã biết rõ hai người và biết hai người thân thiết thế nào, cảm nhận về cậu của tôi không còn bị ảnh hưởng mạnh bởi thù địch như đã từng. Nếu Aerith có thể tha thứ cho cậu, có lẽ tôi nên đối xử với cậu tốt hơn.

Khẽ quay đầu sang một bên, một ám hiệu cho thấy hắn có hứng với những gì tay súng vừa nói, Sephiroth dừng nhịp chân. Hắn hiếu kì rướn một bên lông mày, tự hỏi Vincent có nói gì thêm không.

Về chuyện của Sephiroth và cô gái hoa, Vincent không có gì để nói thêm. Câu hỏi tiếp theo của anh ta thực sự làm bất ngờ Sephiroth:

- Tôi có thứ mà cậu cần phải thấy trước khi cậu đi. Cậu sẽ đi cùng tôi lên núi chứ?

Sephiroth khẽ liếc nhìn Vincent, thể hiện rõ hắn không tin cựu lính Turk.

Vincent lắc đầu:

- Cậu không có lí do để tin tưởng tôi, nhưng cậu phải hiểu điều tôi muốn cho cậu xem quan trọng hơn tôi và cậu, hay thậm chí Cloud. Đó là thứ đã bị giấu khỏi cậu, và giờ là lúc cậu biết sự thật. Chỉ ít người biết chuyện gì thực sự đã xảy ra nhiều năm trước còn sống.

Tay súng khỉ gió; Sephiroth chính thức tò mò.

- Gặp tôi ở cổng trước trong năm phút nữa. Tôi sẽ bảo với các cô gái chúng ta ra ngoài để nói chuyện.

Sephiroth lưỡng lự: một bên, trong khi hắn biết Vincent hẳn là một người đủ tử tế để kết bạn với Aerith, nhưng vị chỉ huy không chắc hắn có nên tin tưởng người lạ không. Chưa từng làm quen với cựu lính Turk trước đây, Sephiroth có rất ít thông tin để đặt lòng tin vào người đàn ông. Không phải Sephiroth ghét Vincent; mà là Sephiroth không quen biết anh ta.

Ngược lại, lời vừa rồi của tay súng gây cho Sephiroth sự tòm mò ở một cấp độ tay kiếm khó có thể dễ dàng lờ đi. Nếu ý của Vincent đã cố ý bị mã hóa... suy cho cùng, anh ta vừa nói chỉ ít người biết về điều có vẻ Sephiroth cần phải thấy.

Mặc cho sự khuấy động bên trong với viễn cảnh ở một mình với một người có thể rất dễ dàng đưa ra mối đe dọa gây chết người vào hắn, Sephiroth quyết định hành động tốt nhất tiếp theo sẽ là đi theo Vincent và xem điều hắn cần phải thấy. Vincent vừa mới đề cập anh ta sẽ nói với Aerith và Yuffie rằng hai người đàn ông sẽ ra ngoài 'trò chuyện', lối diễn đạt nghèo nàn dù Sephiroth thiếu khả năng nói chuyện nhưng vẫn hiểu thấu. Nó có nghĩa thứ Sephiroth cần phải thấy không phải điều có thể dễ dàng chia sẻ với hai cô gái; Sephiroth khá thích tình tiết mà bí mật của Vincent đặt ra. Nó khiến hắn cảm thấy có phần thần bí dù ít quan trọng.

Và rồi, sau khi tâm trí hắn đã được xốc lại, Sephiroth mặc một bộ quần áo mới, đeo bốt, gắn Masamune vào dây lưng, và gặp Vincent ở cổng trước. Không bất ngờ khi thấy tay súng ít nói đã đến trước, Sephiroth theo anh ta ra ngoài, đi vào cái lạnh của buổi đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro