Chương 3 : Antares

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Okay vậy ..." - Giọng Hongjoong nhỏ lại, tay anh giơ lên ​​ra hiệu cho Seonghwa ngừng nói. "Cậu hãy giải thích cho tôi một lần nữa."

Seonghwa đã cố gắng đưa chàng trai nhỏ hơn trở lại phòng của mình và giống như cậu đã trải nghiệm, Hongjoong cũng bị khuôn mặt trí tuệ nhân tạo chào đón họ trong thang máy làm cho hoảng sợ. Vì lý do nào đó, chàng trai tóc đỏ dường như xử lý các tác dụng phụ tốt hơn nhiều so với Seonghwa. Hongjoong vẫn còn đau đầu nhưng các chức năng  trên cơ thể anh đã nhạy bén hơn rất nhiều và dường như đã quen với bản thân nhanh hơn nhiều so với Seonghwa.

Seonghwa đưa chàng trai nhỏ hơn đến chiếc ghế dài của mình, chọn ngồi vào một vị trí bên chiếc bàn trong khi cố gắng giải thích tình hình cho Hongjoong. Mặc dù nó hơi khó xử, Seonghwa không biết tất cả các chi tiết nên cậu không thể trả lời hầu hết các câu hỏi của Hongjoong, nhưng cậu đã cố gắng hết sức ... tuy nhiên Seonghwa lại chọn bỏ qua một trong những chi tiết quan trọng nhất.

"Tôi vẫn đang cố gắng tự mình tìm hiểu chi tiết," cậu bắt đầu, ánh mắt tìm kiếm bất cứ đâu ngoài chàng trai kia. "Nhưng tất cả những gì tôi biết, khi tôi tỉnh dậy, dường như có một luồng năng lượng nào đó đã phá hủy toàn bộ nhóm của tôi. Tôi có lẽ là người duy nhất sống sót và tôi nghĩ đó là vì khoang của tôi nằm ở cuối hàng ."

"Và chuyện này đã xảy ra... một tháng trước?"

"Phải, mặc dù tôi đã gần như không để ý đến thời gian, nhưng tôi tin là như vậy."

"Cậu đã phải ở một mình trong suốt thời gian đó sao?" Chàng trai kia cất tiếng hỏi, nét mặt gợi lên một cảm xúc khá nhẹ nhàng.

"Tôi đã kết bạn với một người máy, nhưng ngoài điều đó ra, phải, đúng là tôi đã ở một mình." Seonghwa trả lời, gãi gáy. Vì lý do nào đó mà cậu cảm thấy mình đang bị vạch trần, cảm thấy nhỏ bé dưới cái nhìn của chàng trai tóc đỏ.

"Chắc phải khó khăn lắm," Hongjoong dựa lưng vào ghế, ấn ngón tay cái vào thái dương để giảm bớt áp lực của cơn đau đầu.

Seonghwa gật đầu, quyết định không nói gì thêm về chủ đề nhức nhối này. Thay vào đó, cậu bước ra khỏi chỗ ngồi, tiến nhanh đến tủ lạnh và lấy một trong những chiếc cốc pha lê bên trong hộc tủ phía trên bồn rửa. Seonghwa đổ đầy nước vào cốc và quay lại đưa cho chàng trai nhỏ hơn, người đã nhận lấy nó một cách biết ơn.

"Họ cũng có một số loại thuốc giảm đau nếu nước không thể giúp đỡ, tôi đã phải uống một ít vì cơn đau không giảm." Seonghwa nói với anh, chỉ vào hộp thuốc mở trên tủ đầu giường bên cạnh giường ngủ của mình. Seonghwa không bao giờ có ý định cất nó đi, đồng thời mang theo chiếc kéo mà cậu đã tìm thấy trong khi cố gắng tìm cách để sửa khoang ngủ.

"Tôi không nghĩ điều đó là cần thiết," Hongjoong nhấp một ngụm nhỏ từ cốc, hơi mát của nước giúp làm dịu cổ họng anh. "Dù sao thì tôi cũng không thích uống thuốc."

"Tùy anh thôi, nếu anh đổi ý thì hãy cho tôi biết."

Hongjoong gật đầu và tiếp tục chậm rãi nhấp từng ngụm nước. Seonghwa nhìn anh một lúc trước khi quay trở lại nhà bếp và quyết định rằng quầy bếp quá bẩn so với sự ưa thích của cậu. Qua nhiều năm, Seonghwa đã phát hiện ra rằng khi cậu cực kỳ căng thẳng hoặc ở trong một tình huống rất khó xử, cậu có xu hướng bắt đầu dọn dẹp những thứ ngẫu nhiên nhất, ngay cả khi nó không bẩn. Seonghwa lấy một miếng vải ướt đến quầy bếp, chà sạch những vết bẩn không thể nhìn thấy và gạt những mẩu bánh vụn từ chiếc bánh sandwich buổi sáng của mình vào bồn rửa.

Seonghwa chỉ ước mình có một số bát đĩa trong bồn rửa, hoặc điều gì đó cậu có thể làm để giúp bản thân bớt ngứa ngáy khó chịu. Đừng hiểu lầm Seonghwa, cậu vô cùng xúc động khi thấy một người sống khác hiện diện trước mặt mình, điều đó thật nhẹ nhõm. Seonghwa đã quá cô đơn và dần mất đi sự tỉnh táo và bây giờ khi có một người đàn ông khác ở bên cạnh, cậu không thể ngăn được adrenaline của mình tăng vọt.

Nhưng đồng thời, Seonghwa không thể chống lại xu hướng chống đối xã hội của mình. Ngay cả khi còn ở trên trái đất, Seonghwa luôn phải vật lộn với việc kết bạn hoặc thậm chí việc giữ họ ở bên cạnh cũng là một vấn đề. Sau khi trải qua khoảng thời gian sống một mình và một người lạ đột nhiên xuất hiện, một người khá hấp dẫn, Seonghwa không thể tránh khỏi việc muốn thu mình lại.

"Ah Seonghwa," Hongjoong gọi, giữ thăng bằng chiếc cốc pha lê trên đùi.

"Hửm?" Seonghwa ậm ừ, thể hiện kiểu thừa nhận của chính mình khi quay lại chỗ Hongjoong và lấy chiếc cốc khỏi anh trước khi nó rơi xuống.

"Vậy tại sao tôi lại thức dậy? Nhóm của tôi không bị đốt cháy như của cậu."

Seonghwa đông cứng, lưng quay về phía chàng trai kia và có lẽ đó là biểu hiện tốt nhất khi cái nhăn nhó hiện rõ trên mặt cậu. Sự thật đằng sau toàn bộ lý do mà Hongjoong thực sự đã thức dậy và hiện diện rõ ràng trong phòng kết hợp với lời nhận xét khá thiếu tế nhị của anh khiến dạ dày Seonghwa có một cảm giác rất khó chịu.

Hongjoong hẳn đã chú ý đến ngôn ngữ cơ thể của người lớn hơn, vai cậu căng ra và cơ thể Seonghwa dường như đông cứng lại, bởi vì chàng trai tóc đỏ ngay lập tức lắp bắp xin lỗi, "Oh, tôi rất xin lỗi -- Tôi không có ý đó ! Tôi thật vô ý quá!"

Seonghwa nhanh chóng quay người về phía Hongjoong, vẫy bàn tay không bận bịu trong không khí, "Không sao đâu -- Hôm nay là một ngày dài, rất nhiều thứ để anh tiếp nhận."

"Điều đó vẫn không thể bào chữa cho một lời nhận xét thiếu tế nhị," anh nhấn mạnh, chọn đứng dậy, cúi đầu và vai.

Seonghwa bị sốc, môi cậu hé mở khi người đàn ông cúi đầu xuống. Cậu lập tức vươn tay ra đặt lên vai Hongjoong, đẩy anh đứng thẳng lên.

"Được rồi được rồi, tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh," Seonghwa vội vàng nói, miệng khô khốc. "Làm ơn đừng lo lắng về nó nữa."

Chàng trai nhỏ hơn mỉm cười, hàm răng trắng lóa sau môi. Seonghwa nuốt nước bọt, gật đầu lần nữa mặc dù người kia thậm chí còn chưa nói thêm bất cứ điều gì và Hongjoong chỉ cười rất khẽ trước hành động của Seonghwa.

Seonghwa cảm thấy má mình đỏ bừng, cậu quay mặt đi ngay lập tức, hắng giọng một cách lúng túng khi buộc cơ thể mình phải di chuyển đi. Seonghwa lấy chiếc cốc đến bồn rửa, cẩn thận đặt nó xuống.

"Vậy," Hongjoong nhẹ nhàng nói, đưa ra từng chữ một. "Cậu sẽ kể với tôi chứ? Tôi chắc rằng cậu biết điều gì đó vì cậu cũng đã ở đó."

Seonghwa nghiến chặt hàm, nắm lấy thành bồn rửa bằng cả hai tay và siết chặt. Làm sao cậu có thể nói với Hongjoong rằng lý do anh đã thức dậy quá sớm một trăm năm là vì Seonghwa đã để cơn giận của mình vượt quá tầm kiểm soát? Nói với anh là một thảm họa đang chực chờ xảy ra.

"Ồ ... về chuyện đó...." cậu bắt đầu, liếm môi trước khi quay lại đối mặt với người đàn ông nhỏ hơn. Seonghwa hy vọng rằng mình không tỏ ra tội lỗi như bản thân đang cảm thấy. "Tôi không thực sự chắc chắn."

Hongjoong nghiêng đầu sang một bên, nét mặt anh lộ vẻ rất tò mò và thúc giục Seonghwa tiếp tục nói, mặc dù đó là điều cuối cùng cậu muốn làm.

"Tôi đang cố sửa khoang ngủ của mình, tôi là thợ cơ khí và vì vậy tôi nghĩ rằng có thể có cơ hội--"

"Có thật không?" Hongjoong ngắt lời, giọng anh cao vút trong khi đôi lông mày nhướng lên đầy hy vọng.

"không, không phải cho cái của tôi," giọng Seonghwa khẽ thì thầm, "giao diện bị hỏng. Đó không phải là thứ tôi có thể sửa được."

Khuôn mặt của Hongjoong sa sầm ngay lập tức, anh cắn môi lo lắng.

"Và tôi không chắc chuyện gì đã xảy ra," giọng Seonghwa bắt đầu run rẩy. Cậu là một kẻ nói dối tồi tệ, sự thật luôn hiện rõ trên khuôn mặt cậu, nhưng Seonghwa không thể tìm thấy sự tự tin để nói với chàng trai kia những gì đã thực sự xảy ra. "Có thể là do một số vấn đề liên quan đến sự cố tăng năng lượng."

"Cậu có nghĩ rằng cậu có thể sửa nó không? ít nhất là khoang của tôi?"

"Tôi..." Seonghwa cảm thấy hoàn toàn choáng ngợp, tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực. Seonghwa có thể cảm thấy mồ hôi lạnh bắt đầu chảy xuống cổ, cơ thể cậu run rẩy và sắc mặt tái nhợt.

"Này," Hongjoong nói ngay lập tức, duỗi tay ra đặt lên vai Seonghwa. Mắt người lớn hơn dõi theo bàn tay Hongjoong, chớp nhẹ nơi bàn tay đã đặt nhẹ nhàng trên vai cậu. "Vậy nếu bây giờ chúng ta đừng lo lắng về điều này thì sao, cậu trông giống như sắp ngất xỉu với tôi vậy."

Anh không biết sự thật, Seonghwa nghĩ, đầu cậu quay mòng mòng và lồng ngực cảm thấy căng cứng đến mức cậu gần như không thể nhớ được mình phải thở như thế nào.

"Làm sao anh có thể..." Seonghwa hỏi, cố gắng nuốt cục nghẹn trong cổ họng nhưng việc không có nước bọt trong miệng khiến cậu không thể. "Hiện tại anh có thể bình tĩnh đến như vậy?"

"Thành thật mà nói, tôi không hề," người đàn ông nhỏ hơn trả lời, vẻ mặt khá lạc quan của anh dao động một chút. "Nhưng chúng ta không thể làm gì trong thời điểm này đúng không? Có cần phải lo lắng về điều đó quá lên không."

"Nhưng... anh đã phải thức dậy sớm hơn một trăm năm..."

"Tôi biết," nụ cười của Hongjoong vụt tắt trên gương mặt, nhưng môi anh vẫn hơi cong lên một chút để giữ cho tình hình nhẹ nhàng. "Nhưng nếu cậu thấy ổn, tôi không muốn nghĩ về chi tiết đó ngay bây giờ."

Seonghwa gật đầu, hiểu rằng Hongjoong đang cố tỏ ra mạnh mẽ và tỉnh táo vì cả hai vào lúc đó. Cho dù người đàn ông nhỏ hơn có lo lắng và hoảng sợ nhiều như Seonghwa hay không, điều đó không quan trọng vì cậu rất biết ơn rằng Hongjoong có đủ sự tỉnh táo cho cả hai người. Nó thực sự giúp Seonghwa bình tĩnh lại, khi thấy một người khác đang sống trước mặt cậu và không hoảng sợ như cậu đã từng. Nó mang lại cho Seonghwa một cảm giác nhẹ nhõm giả tạo, và có thể là hy vọng.

"Nhưng điều cậu có thể làm là đưa tôi đi tìm phòng của mình," người đàn ông nhanh chóng chuyển chủ đề, bỏ tay ra khỏi vai Seonghwa. Cậu lập tức nhớ hơi ấm của nó, đã lâu không được tiếp xúc với con người nên chỉ cần một cái chạm nhẹ nhất, cậu lại thèm muốn nó một lần nữa.

Seonghwa không chịu thừa nhận rằng cơ thể cậu tự nhiên chạy theo tay Hongjoong, má Seonghwa đỏ bừng vì chuyển động trong tiềm thức. Nếu Hongjoong để ý, người đàn ông cũng không nói gì về điều đó.

"Ồ chắc chắn rồi," Seonghwa trả lời nhanh chóng, "Hãy đưa cho tôi chứng minh thư của anh và tôi có thể đưa anh đến đó."

Hongjoong thò tay vào chiếc quần trắng của anh, trang phục của cả hai cùng tông với đôi tất, và Hongjoong rút ra chứng minh thư của mình rồi đặt nó vào bàn tay đang dang ra của Seonghwa. Seonghwa nhìn vào tấm thẻ, các cạnh được viền bằng đồng.

"Anh đến đây làm công việc gì?" Seonghwa tò mò hỏi, nhìn qua thông tin được in trên thẻ.

"Tôi là một nông dân," Hongjoong trả lời ngay lập tức, và khi Seonghwa ngước nhìn anh, cậu nhận thấy cằm của người đàn ông nhỏ hơn hếch lên một chút. "Và tôi tự hào về nó."

Seonghwa khẽ mỉm cười, lần đầu tiên thần kinh của cậu dường như bình tĩnh lại đủ để tay cậu ngừng run, "Anh nên như vậy, ngành nông nghiệp sẽ rất quan trọng khi chúng ta đến đó."

"Rất vui vì cậu nghĩ vậy, không may là chính phủ rõ ràng không nghĩ như thế, do đó tôi nhận trạng thái Bronze (đồng)". Hongjoong gắt lên, phả một chút không khí ra khỏi mũi, môi mím lại thành một cái bĩu môi nhỏ.

"Chính phủ thật chết tiệt, phải không?" Seonghwa cười khúc khích trước biểu hiện của Hongjoong.

"Quá chính xác."

"Được rồi," Seonghwa lại nhìn xuống tấm thẻ, đưa nó ra ánh sáng để cậu có thể nhìn rõ hơn. "Anh sẽ ở khu vực Bronze wings, mã cá nhân là 89, cũng là phòng của anh."

"Cậu có thể đưa tôi đi không? Tôi biết mình sẽ bị lạc."

Seonghwa khẽ cười, cơ thể cậu sôi lên một cảm giác rất ấm áp.

"Tôi sẵn lòng."

Không phải lỗi của Seonghwa, thật sự không phải. Các chỉ dẫn và mũi tên rất khó hiểu và chúc may mắn cho trái tim của Seonghwa nhưng cậu chưa bao giờ thực sự giỏi về bản đồ hay hướng dẫn. Vì vậy khi cả hai bị lạc trong mười lăm phút, Hongjoong không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của Seonghwa và dẫn người cao hơn đi qua mê cung của các hành lang cho đến khi cuối cùng họ đến hành lang thuộc Bronze wings.

Hongjoong không nói bất cứ điều gì về tình huống trước đó, nhưng nụ cười nhỏ trên khuôn mặt anh cũng đủ khiến mặt Seonghwa đỏ bừng vì xấu hổ.

"Tôi thường không giỏi tìm đường đến thế," cậu nói dối, cố lấy chút tự hào còn sót lại.

"Tôi không nói là cậu không thể làm tốt điều đó," người nhỏ hơn trả lời Seonghwa, nụ cười lém lỉnh trên khuôn mặt Hongjoong ngày càng lớn.

Seonghwa chớp mắt, miệng há hốc vì sửng sốt. Bộ não của cậu hoàn toàn bị đánh bại, thậm chí không thể nghĩ đến một từ để phản đối.

"Ngậm miệng lại," Hongjoong cười, vẫn kéo Seonghwaxuống hành lang. Cậu sẽ bắt được ruồi đấy."

seonghwa ngay lập tức đóng chặt miệng, xấu hổ đặt bàn tay còn lại lên môi. Cậu để mặc cho người kia kéo đi, quá xấu hổ để thử bất cứ điều gì khác biệt.

Hongjoong dừng lại trước cánh cửa có con số '89' bằng đồng ở phía trước. Anh thò tay vào túi và rút tấm thẻ nhận dạng ra lần nữa, và nhanh chóng quẹt nó qua thẻ chìa khóa trên tường. Suốt thời gian đó, anh không hề buông tay Seonghwa ra, tay họ vẫn nắm rất chặt.

Seonghwa cho rằng người đàn ông này rất thích sự đụng chạm, anh không né tránh bất kỳ kiểu tiếp xúc nào mà người kia dành cho anh và thậm chí cũng không ngại ngùng hay do dự khi tự mình thể hiện điều đó. Khi cánh cửa mở ra, Hongjoong đẩy cửa và kéo Seonghwa vào phòng.

Giống như căn phòng của Seonghwa, căn phòng này cũng lạnh cóng và cuối cùng Hongjoong cũng hạ cánh tay xuống để anh có thể quấn chúng quanh người trước khi bắt đầu run rẩy. Đèn bật sáng khi cả hai bước vào bên trong, nội thất có cách bài trí giống hệt nhau, điểm khác biệt duy nhất là kích thước của các phòng. Chúng chắc chắn nhỏ hơn một chút, và đồ trang trí trên tường cũng là một loại rất khác biệt so với đồ trang trí trong phòng Seonghwa.

Hongjoong đi thẳng tới máy điều hòa, vặn nó ở nhiệt độ có thể hơi điên rồ một chút nhưng Seonghwa vẫn để chàng trai tóc đỏ làm điều mình muốn. Hongjoong cuối cùng cũng cởi giày ra, để chúng ở giữa phòng và Seonghwa phải đấu tranh với mọi bản năng trong tâm hồn mình để không đặt đôi giày của Hongjoong vào nơi thuộc về chúng.

Thay vào đó cậu đánh lạc hướng bản thân bằng cách quan sát Hongjoong ổn định chỗ ở, kiểm tra từng ngóc ngách trong căn phòng, đôi mắt lấp lánh những điều mà anh cho là kinh ngạc.

"Đây thực sự là nơi huyền ảo nhất mà tôi từng sống," Hongjoong nói vọng ra từ phòng ngủ. "Cậu có thấy chiếc giường này không? Nó rất lớn!"

Seonghwa cười khúc khích một mình, gật đầu đồng ý vì đúng là giường rộng hơn cậu tưởng tượng.

"Và tác phẩm nghệ thuật họ có ở đây, nụ hôn của đầu bếp."

Hongjoong quay trở lại phòng khách, và cuối cùng dùng chân đẩy đôi giày của mình lên giá treo cạnh cửa. Từ đó, anh nhìn lại máy điều hòa, hài lòng với cách nó dường như khởi động ngay lập tức. Mắt Hongjoong chỉ hơi lướt qua một cái nút màu xanh lam ở bên tường.

"Đây là gì?" Anh hỏi, quay sang Seonghwa và chỉ vào cái nút.

"Đó là một công tắc dành cho trí tuệ nhân tạo của anh, anh nhấn nó nếu anh cần bất cứ điều gì," Seonghwa trả lời, bước tới và đứng phía sau Hongjoong.

"Ồ, thật tuyệt," anh giơ tay lên, mắt ánh lên vẻ kinh ngạc và nhấn vào cái nút.

Nó ngay lập tức bắt đầu phát sáng, và một giọng nói vang lên từ hư không khiến cả hai người đàn ông giật mình, điên cuồng nhìn xung quanh.

"Chào mừng đến phòng của cậu Kim Hongjoong, chúng tôi hy vọng cậu sẽ tận hưởng kỳ nghỉ của mình. Tôi có thể giúp gì cho cậu?"

"Ừm?" Hongjoong ngập ngừng lên tiếng như thể anh chỉ đang thử nước. "Tôi chỉ đang xem thứ này hoạt động như thế nào."

"Hoàn toàn chấp nhận được, tôi hiểu rằng lần đầu tiên luôn có thể thú vị với tất cả những điều mới mẻ này."

"Chính xác thì ông làm gì?" Anh hỏi, vẫn nhìn quanh phòng để tìm nguồn phát ra giọng nói.

"Hãy coi tôi như người phục vụ phòng, hoặc thậm chí chỉ là người để nói chuyện nếu cậu cảm thấy cô đơn vào ban đêm."

"Điều đó thật ngọt ngào," Seonghwa nhẹ nhàng nói, đã nghĩ đến việc sử dụng trí thông minh nhân tạo của mình khi quay lại. Nếu cậu biết đó là một lựa chọn thì cậu đã sử dụng nó từ lâu thay vì đi bộ đến nhà hàng tự phục vụ để tìm thứ gì đó liên lạc.

"Thú vị thật!" Hongjoong nhún nhảy một chút, nụ cười của anh càng rộng ra khi anh vung nắm tay lên trời.

"Tôi thấy cậu có một vị khách tối nay, chào buổi tối Park Seonghwa từ cánh bạc (Silver wings)."

Miệng Seonghwa lại há ra một lần nữa trong sự hoài nghi tuyệt đối. Cậu thực sự bắt đầu hiểu rằng không có nhiều quyền riêng tư, thẻ ID của họ được liên kết với các con chip mà những trí tuệ nhân tạo có thể lấy từ bất cứ đâu.

"Chào buổi tối," Seonghwa trả lời lại, giọng trầm lắng lạ thường.

"Rất vui khi thấy hai cậu hòa thuận với nhau, nếu các cậu muốn một bữa ăn được mang đến cho cả hai người, hãy nói yêu cầu 'gọi thức ăn'. Robot của chúng tôi đã được lập trình để mang món ăn cho các cậu nếu cả hai không muốn rời khỏi phòng của mình hoặc muốn tận hưởng sự bầu bạn của người kia một cách riêng tư."

Seonghwa và Hongjoong chỉ biết nhìn nhau trong sự kinh ngạc tột độ. Sẽ là nói dối nếu Seonghwa nói rằng cậu không buồn vì đã không tìm ra những điều này và bây giờ mới tìm hiểu về các dịch vụ được cung cấp ở mức độ như vậy.

"Chúng tôi cũng muốn gửi một thông điệp từ bộ phận y tế của chúng tôi, nếu hai người hoặc bất kỳ ai, dự định tham gia vào các hoạt động khá thân mật hoặc thể chất, vui lòng giữ an toàn và sử dụng các công cụ và vật dụng có thể tìm thấy trong tủ đầu giường bên cạnh giường ngủ."

"O-oh... cái đó -" Seonghwa lắp bắp, mặt ửng đỏ mà bản thân cậu không biết là con người có thể làm được. Cậu chỉ lúng túng đứng đó, cắn má trong khi nhìn qua Hongjoong, người thậm chí không hề tỏ ra bối rối trước những gì vừa nghe được.

Hongjoong nhìn Seonghwa, môi cong và lông mày cũng nhướng lên. "Cậu trông giống như một cái biển báo dừng ngay lúc này, cậu ổn đấy chứ?"

"Chỉ tạm ổn." Seonghwa gượng dậy, nghe thấy tiếng tim mình đập bên tai, cậu tay đưa lên gãi gáy.

"Cái gì? Cậu thấy xấu hổ khi nghe những điều như thế à?" Hongjoong hỏi, đôi môi cong lên nhiều hơn khi anh quyết định trêu chọc chàng trai cao hơn, người có thể dễ dàng bị coi là một quả cà chua. "Mặc dù vậy, tôi rất vui vì họ đang nhắc nhở mọi người quan hệ tình dục an toàn."

"Tôi không có xấu hổ." Seonghwa nói nhanh, cố gắng hết sức để bảo vệ mình, mặc dù lập luận của cậu cực kỳ yếu ớt.

"Cậu có đấy, khuôn mặt ửng hồng của cậu nói cho tôi biết điều ngược lại," Hongjoong bước lại gần và vỗ nhẹ vào má Seonghwa, nhìn cậu thậm chí còn đỏ hơn. "Đừng lo lắng, với tôi điều đó lại rất dễ thương."

"Dễ thương-"

"Suỵt," anh đặt ngón tay lên môi Seonghwa, thủ thỉ khi người cao hơn bắt đầu chớp mắt như điên.

"Xin lỗi, đừng bảo tôi phải im lặng. Tôi lớn tuổi hơn anh đấy," Seonghwa hất ngón tay của người đàn ông ra, đặt tay lên hông như cách mẹ cậu thường làm khi bà mắng bố mình.

"Và làm thế nào cậu biết điều đó?" Hongjoong hỏi.

"Ngày sinh nhật của anh được hiển thị trên thẻ của anh đấy thôi."

"Oh, đúng rồi."

Seonghwa nhìn đi chỗ khác một lúc, hắng giọng và cố gắng hết sức để xua đi vẻ tức giận trên mặt. Cậu đưa tay vuốt phần tóc mái lòa xòa ra khỏi mặt và nhìn lại chàng trai trẻ trước mặt. Mái tóc đỏ của anh chắc chắn rất bắt mắt, và đã có lần Seonghwa nghĩ về việc nhuộm tóc màu đó, nhưng người bạn thời thơ ấu và đồng nghiệp hiện tại của cậu, Mingi, nói với Seonghwa rằng mái tóc đen tự nhiên của cậu là thứ hợp với Seonghwa nhất sau rất nhiều lần cậu thay đổi màu sắc khác nhau.

"Chà, tôi không biết cậu cảm thấy thế nào, nhưng hiện tôi đang rất đói bụng," Hongjoong nói to, tay anh vỗ nhẹ lên bụng.

"Chúng ta có thể đến nhà hàng tự phục vụ và tôi có thể cho anh xem con robot đã giúp tôi tỉnh táo suốt thời gian qua," Seonghwa đề nghị, nhưng ngay lập tức tiếp tục "và lần này anh thực sự sẽ biết nó ở đâu."

Hongjoong bật cười sảng khoái, lúm đồng tiền nhỏ của anh khẽ lộ ra và Seonghwa không thể không mỉm cười trước cảnh tượng đó.

"Tôi rất muốn, miễn là họ có bánh mì kẹp pho mát và giăm bông chất lượng hàng đầu, cậu sẽ không nghe thấy lời phàn nàn nào từ tôi," anh trả lời, quay trở lại cửa để buộc dây giày. "Và sau đó, chúng ta có thể quay lại nhóm của mình và xem liệu chúng ta có thể sửa chữa một số thứ không, và nếu không, chúng ta có thể tìm ra thứ gì đó khác. Nghe hay chứ?"

"Nghe hay đấy," Seonghwa gật đầu lia lịa, cảm giác tội lỗi trước đó quay trở lại và bắt đầu đè nặng trong lòng Seonghwa. Một cảm giác khiến cậu cảm thấy cực kỳ kinh tởm và cậu ghét từng giây phút trong đó.

"Tuyệt vời," Hongjoong buộc xong giày và đứng thẳng dậy, luồn tay vào mái tóc rất đỏ của mình. anh nở một nụ cười trêu chọc nhẹ trên môi, và Seonghwa có thể cảm thấy nhịp tim của mình đang tăng lên. "Bây giờ hãy ra khỏi phòng của tôi, trừ khi có một hoạt động nào đó mà cậu muốn tham gia với tôi, chàng trai xinh đẹp."

"Xinh đẹp-"

"Suỵt."



Tbc ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro