Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là ngày quay video âm nhạc cuối cùng của họ, các thành viên đã dậy sớm, bắt đầu ngày mới lúc 6 giờ sáng. Heeseung đang đợi đến lượt để thử trang phục cuối cùng của họ. Các nhà tạo mẫu đã đảm bảo rằng quần áo vừa vặn với họ và không có vấn đề về đường khâu trước khi bắt đầu quay phim. Cuối cùng cũng đến lượt Heeseung khi thấy Jake quay lại ngồi bên cạnh mình.

"Heeseung-ssi, xin hãy tiến lên."

Heeseung đang mặc một chiếc áo cổ cao để che đi năm dấu hickeys nhỏ trên cổ do Ni-ki làm tối qua. Người trẻ hơn nói rằng cậu đã tạo ra năm dấu vì nó là viết tắt của năm từ như em, yêu, anh, rất, nhiều. Nghe có vẻ ngô nghê, Heeseung vẫn mỉm cười một chút khi nhớ lại.

Anh đặt điện thoại xuống và đi đến trước mặt nhà tạo mẫu của họ. "Làm ơn cởi áo ra."

Heeseung tròn mắt khi nghe thấy điều đó. Anh ngay lập tức nhìn về hướng của Ni-ki và anh thấy người trẻ hơn đang nhìn anh. Cậu gật đầu với Heeseung và nói "thư giãn đi, hyung" rồi tiếp tục ăn món bungeoppang của mình.

"Noona, tuần trước chúng ta đã thử áo sơ mi trong chưa?" Heeseung lo lắng nói.

"Có, nhưng trang phục của em đã thay đổi từ màu trắng sang màu đen nên tụi chị cần nhìn thấy nó được mặc trên người em trước" Nhà tạo mẫu giải thích.

"Ồ. Được rồi" Anh chạm vào cuối áo sơ mi và cởi bỏ nó hoàn toàn khỏi người. Sau đó nhà tạo mẫu đưa cho anh chiếc áo sơ mi đen.

"Cảm ơn chị." Heeseung vừa nói vừa với tay lấy nó, anh lập tức quay sang hướng khác để giấu đi dấu hickeys ở trên cổ nhưng nhà tạo mẫu đã liếc thấy nó. Nhà tạo mẫu thở hổn hển lớn tiếng khiến tất cả các nhà tạo mẫu khác phải quay sang nhìn họ.

"Heeseung-ssi, em có thể quay sang hướng này một lần nữa được không?" Nhà tạo mẫu nói. Heeseung nuốt nước bọt một cách rõ ràng, cảm thấy cổ họng mình khô khốc. Anh từ từ quay lại, xem phản ứng đang trở nên hoảng sợ của stylist.

"Heeseung-ssi, xin lỗi vì đã hỏi em điều này nhưng, những dấu đỏ trên cổ em là gì vậy?"

"Uhm .." Heeseung bây giờ cũng đang hoảng sợ sau khi thấy phản ứng của stylist. Anh nhìn Ni-ki một lần nữa để được giúp đỡ và người nhỏ hơn đã nói "m-u-ỗ-i" nhưng vì hoảng sợ, Heeseung đã nói một con côn trùng khác.

"Con gián!" Heeseung vội vàng nói. Tự tát mình.


"Gì??"


"Đó là con gián, Noona. Nó đã cắn em đêm qua." Heeseung lần này bình tĩnh nói.


"Có thật không? Đó có phải là vết cắn của gián không? " Nhà tạo mẫu hỏi anh. Thành thật mà nói, Heeseung cũng không biết vết cắn của gián trông như thế nào.


Anh nghe thấy tiếng Ni-ki ho, có vẻ như cậu đã phun thức ăn ra khi nghe Heeseung nói nhưng đó không phải là vấn đề cấp bách ở đây. Lần này có thêm nhiều nhà tạo mẫu vây quanh Heeseung, thậm chí cả các nghệ sĩ trang điểm.


"Heeseung-ssi, tôi e rằng chúng ta không thể trang điểm che những thứ này được. Nó sau đó sẽ mờ đi khi cậu đổ mồ hôi." Một trong những nghệ nhân trang điểm cho biết.


"Tôi đã cố gắng làm cho con gián biến mất, nhưng nó vẫn tiếp tục lao vào tôi." Heeseung nói. Anh lại nghe thấy tiếng Ni-ki ho ở bên cạnh.



Heeseung nhìn cả nhóm trang điểm và nhà tạo mẫu tóc chạy quanh phòng, tất cả đều tìm kiếm thứ gì đó để che đi những nốt mụn đỏ của mình.


"Tôi đã tìm thấy nó! Đây là nó." Một nhà tạo mẫu đã thông báo khi cô ấy vẫy một chiếc khăn rằn đỏ trên tay. Cô quàng nó quanh cổ Heeseung và thở phào nhẹ nhõm vì nó đã được che hoàn toàn.


"Tôi suýt đau tim khi nhìn thấy cổ của em. Con gián gì mà cắn em nhiều lần như vậy?"


Ni-ki lại ho, sắc đỏ trên má càng hiện rõ. Heeseung chỉ có thể cười ngượng ngùng trước stylist của họ. "Đúng vậy, đó chắc chắn là một con gián dai dẳng."


"Được rồi, mọi người chú ý!" Giám đốc vỗ tay khi anh ấy bước vào phòng.


"Hãy bắt đầu quay phim và kết thúc sớm hơn lịch trình. Tôi nghe nói các cậu có chuyến bay đến Đức?"


"Vâng ạ, chúng em có. Sau buổi quay này." Jungwon xác nhận cho nhóm.


"Được rồi, hãy nhanh chóng hoàn thành việc này để các cậu có nhiều thời gian thu dọn đồ đạc của mình". Đạo diễn vừa nói vừa dẫn đoàn vào phòng quay phim.


-


Lúc họ quay xong là 8 giờ tối. Các nhân viên chúc mừng các chàng trai đã quay phim thành công trong khi các thành viên gửi lời cảm ơn đáp lại họ, cúi đầu 90 độ trước mỗi người.


"Các cậu đã làm việc chăm chỉ."


"Cảm ơn mọi người đã quan tâm đến chúng em."


"Hãy tận hưởng nước Đức!"


Đó là những câu cuối cùng mà các chàng trai nghe thấy khi rời phim trường với nụ cười trên môi. Sự phấn khích ngày càng tăng khi thời gian lên máy bay của họ ngày càng gần. Về đến nhà, các thành viên lần lượt tắm rửa và cùng nhau ăn nhanh trước khi dọn đồ đạc vào vali. Sunghoon đang sắp xếp tất cả quần áo của mình, sắp xếp chúng thành những bộ trang phục cho ngày 1, ngày 2, ngày 3, v.v. Jake đang tính toán xem mình nên mang theo bao nhiêu bộ quần áo để phòng trường hợp có tai nạn như làm bẩn quần áo trên đường đi, v.v. Maknae line đang làm phiền Jay về thời tiết ở Đức, hỏi cậu ấy rằng liệu họ có nên mang theo quần đùi, áo len hay cả hai. Heeseung đang ở trong phòng một mình, lặng lẽ thu dọn đồ đạc thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Anh thấy Ni-ki đang đứng ở ngưỡng cửa.


"Hmm?"


"Heeseung hyung, em có thứ này cho anh." Ni-ki nói khi tiến vào bên trong.


"Nó là gì?"


"Đây, mặc cái này ở sân bay." Ni-ki đưa cho Heeseung một chiếc áo khoác da màu đen. Anh lớn hơn lắc đầu khi anh nhẹ nhàng đẩy tay Ni-ki ra sau.


"Không, anh không thể mặc cái này Ni-ki ah, anh không thể liên tục nhận những món đồ từ em như thế này." Anh giải thích cẩn thận, không muốn làm phật ý Ni-ki.


"Nhưng em muốn đưa cái này cho anh hyung. Nào, em có một cái tương tự như thế này. Hãy để cả hai mặc nó vào ngày mai."


"Ni-ki, làm ơn đừng mua đồ cho anh nữa và bắt đầu chỉ mua đồ của riêng mình. Anh thực sự đánh giá cao điều đó nhưng em biết anh đang nói gì đúng không?"


"Em hiểu ý của anh hyung, nhưng em rất vui khi được làm những điều như thế này cho anh. Đi mà?" Ni-ki nói rồi lại đưa tay ra trước mặt Heeseung. Người lớn hơn đã nhượng bộ và thử mặc nó vào. Anh đã rất ngạc nhiên bởi cách nó vừa vặn, giống như cách anh thích nó.


"Nó rất hợp với anh hyung. Em đã chọn đúng, phải không?" Ni-ki nở nụ cười rạng rỡ khi nhìn Heeseung. Người lớn hơn không thể không mỉm cười đáp lại.


"Ừ, nó đẹp. Em hiểu anh quá rõ." Heeseung nói rồi anh nhìn chằm chằm vào gương, quay lại để cảm ơn cậu. "Cảm ơn em." Anh nói và tặng cho đứa trẻ một cái hôn má.


"Ở đây nữa." Cậu nhóc yêu cầu khi cậu chỉ vào môi mình, kéo Heeseung lại gần.


"Chờ đã!!" Heeseung đẩy vào ngực Ni-ki. Anh nhìn ra bên ngoài, chắc chắn rằng không có ai ở đó. Khi chắc chắn không có ai, anh nhón gót một chút và hôn vào môi cậu. Nó nhanh chóng, chỉ một giây sau khi Heeseung rời đi.


"Chỉ có vậy? Có phải là quá ngắn không hyung? Em có thể có phần thưởng cho việc làm rất tốt trong quá trình quay video ca nhạc không?"


"Hey! Chúng ta nên thu dọn đồ đạc và không hôn nhau ở đây!" Heeseung nói nhưng anh vẫn phải tuân theo yêu cầu của Ni-ki. Ni-ki cười khúc khích trong khi cậu cúi xuống để bắt lấy đôi môi của người lớn hơn, nụ hôn này kéo dài hơn một chút.


Năm giây đã trôi qua nhưng Ni-ki vẫn không buông anh ra, vì vậy anh vỗ vào ngực Ni-ki như một tín hiệu. Cậu nhanh chóng rời ra nhưng cậu đã ôm lấy Heeseung sau đó. Dựa mũi vào cổ Heeseung.


"Ni-ki ah, chúng ta thực sự nên tiếp tục thu dọn bây giờ."


"Chỉ một chút thôi hyung. Em đang sạc pin." Ni-ki nói, hít hà mùi hương của Heeseung. Nghe thấy giọng nói của đứa trẻ có vẻ mệt mỏi, Heeseung để yên cậu như thế vài phút trong khi nhẹ nhàng vuốt ve đầu đứa trẻ.


"Heeseung hyung chúng ta nên gói ramen cho- OH. wow."


Cả hai đang ôm nhau thì nghe thấy giọng nói của Jake nhưng chỉ có Heeseung quay đầu ra cửa. Jake hắng giọng và tiếp tục những gì cậu ấy đang nói. "Ehem... Hyung, chúng ta có nên gói ramen cho ngày mai không?"


Heeseung buông Ni-ki ra nhưng cậu không cử động, mặt vẫn dựa vào cổ anh khiến Heeseung tự hỏi liệu Ni-ki đã ngửi thấy mùi hương của anh bao lâu rồi.


"Anh thích điều đó." Heeseung nói với Jake.


"Vậy được rồi, em sẽ bỏ hai gói vào túi, hyung." Jake liếc nhìn họ trong một giây, sau đó nhìn Ni-ki.


"Heeseung hyung, anh đã đứng ở đây bao lâu rồi?" Cậu ấy hỏi trong khi đến gần họ.


"Anh không biết, Anh không đếm được."


"Yah Ni-ki, anh đã nói là đừng làm phiền hyung quá nhiều mà. Em không còn nhỏ bé như trước nữa. Em có thích anh ấy nhiều như vậy không? Chúng ta cũng có thể ôm ấp sau khi em thu dọn đồ đạc của mình ". Jake nói, kéo cậu ra khỏi Heeseung.


"Ni-ki đi rồi, em đã có khoản phí của mình." Heeseung nói.


Ni-ki rên rỉ khi Jake đưa cậu ra khỏi Heeseung, từ chối lời đề nghị ôm ấp của Jake. "Ni-ki làm sao có thể như vậy, anh nuôi cậu hai năm nay!"

Heeseung cười khi cả hai đùa giỡn trên đường về phòng.


-


Tua nhanh đến buổi biểu diễn đầu tiên ở nước ngoài của ENHYPEN. Họ đã rất vui mừng khi biểu diễn, rất nhiều slogans  đã được giơ lên ​​cho họ, họ có thể thấy rằng nhiều khán giả là Engenes. Họ nhận ra rằng được tận mắt nghe những tiếng cổ vũ thực sự là một trong những điều tuyệt vời nhất mà bất kỳ nghệ sĩ biểu diễn nào cũng có thể trải nghiệm. Sau buổi biểu diễn, những người quản lý đã chở họ về khách sạn của họ. Khi họ đến, ban quản lý đã đặt chỗ trước cho họ. Bạn cùng phòng được chỉ định là Jay và Heeseung, sau đó là Sunghoon và Sunoo, sau đó là Jake, Jungwon và Ni-ki.


Các chàng trai về phòng riêng ngay lập tức để cùng nghỉ ngơi sau một chuyến bay dài và một màn trình diễn mệt mỏi. Jay và Heeseung quyết định gọi đồ ăn trước khi đi ngủ. Họ nói chuyện hàng giờ để hồi tưởng lại những ngày còn là thực tập sinh và những chuyến đi cùng nhau trong quá khứ. Họ đã rất hạnh phúc vì họ đã làm nó cho đến nay. Làm bạn hơn 6 năm, tình cảm của họ sâu đậm đến mức giờ có thể nói bất cứ điều gì với nhau.


"Vậy Heeseung hyung, khi nào thì anh sẽ nói cho em biết ai đã cho anh những hickeys đó?" Jay, thẳng thắn như mọi khi.


Heeseung gần như mắc nghẹn vì miếng sườn mà anh đang ăn. "Jongseong cái quái gì vậy??"


"Anh nghĩ rằng anh có thể lừa em? Vết cắn của gián trông không giống như vậy! Anh có thể đánh lừa họ nhưng không phải em!" Jay vừa nói vừa cười với Heeseung.


"Shut up! Đây không phải là hickeys, ANH THỀ!"


"Ừ? Anh mong em tin điều đó? Anh đúng là một kẻ dối trá khủng khiếp. Hãy để em nhìn kỹ hơn". Jay vừa nói vừa kéo chiếc áo sơ mi cổ rùa của Heeseung xuống.



"Thật buồn cười làm sao khi anh đã hơn 20 tuổi rồi nhưng anh vẫn thơm như kẹo bông. Cũng giống như 5 năm trước".


"NÀY!"


"Heeseung hyung! Đây đúng là những hickeys! Anh còn có thời gian hẹn hò từ khi nào vậy???" Jay nói nửa ngạc nhiên và nửa bối rối.


Heeseung nhìn Jay chằm chằm rồi thở dài. "Được rồi, tốt thôi, em thắng rồi. Em đúng. Hãy hứa với anh là không được nói với ai, kể cả với Jungwon."


"Em sẽ không. Anh biết em mà, hyung. Nhưng ai đã làm điều đó?" Jay lại gần để kiểm tra khi có ai đó cất tiếng nói sau cánh cửa.


"Heeseung hyung! Jay hyung!" Đó là Ni-ki. Người trẻ hơn thực tế đã đứng đó được một lúc. Cậu đã thử gọi cho họ trước khi đến đây nhưng cả hai đều không trả lời cuộc gọi và tin nhắn của cậu. Nghe thấy giọng nói của cậu, Heeseung lấy điện thoại trong túi xách của mình. Anh quên tắt chế độ im lặng thì thấy được thông báo 5 tin nhắn và 2 cuộc gọi nhỡ từ Ni-ki.


"Quay về đi Ni-ki! Bọn anh đang có việc cần làm!" Jay hét vào mặt Ni-ki.


"Làm gì đó!" Ni-ki hét lại.


"Không phải việc của em, chuyện này là giữa anh và Heeseung hyung." Jay trả lời khiến Ni-ki cau mày.


"Chờ đã, tại sao em lại nói theo cách đó?? Em ấy có thể hiểu lầm nó". Heeseung khẽ nói với Jay.


"Chà, em đang cho anh quyền riêng tư, em sẽ không để các thành viên khác biết." Jay nói, nhìn Heeseung như thể đó là điều hiển nhiên nhất phải làm. Heeseung cảm thấy tồi tệ cho Jay, không biết người đang gõ cửa bên ngoài cũng là người đã cho anh những hickeys này.


"Mở cửa!" Ni-ki hét lên khi cậu đấm vào cửa.


"Yah! Em không nghe thấy anh đang nói sao? Về phòng đi, bọn anh đang bận!" Jay lại hét lên với Ni-ki.


Lần này Ni-ki lại đấm mạnh cửa hơn. "Heeseung hyung! Anh định làm gì? Cho em vào!"


"Ni-ki không có gì đâu, bọn anh chỉ đang nói chuyện thôi!" Heeseung vừa nói vừa bước ra mở cửa, cảm thấy tội nghiệp cho Ni-ki quá.


"Hyung, nếu anh mở nó ra, Ni-ki cũng sẽ nghe thấy vì em sẽ không để đêm này trôi qua mà không biết anh đang hẹn hò với ai." Jay nói.


Sau đó, Heeseung dừng bước, cảm thấy mâu thuẫn giữa hai người. Anh không thể để Ni-ki nghe Jay nói về điều này, sẽ rất khó để kiểm soát nét mặt của họ, chắc chắn họ sẽ bị bắt.


"Jongseong, hãy yên tâm, anh sẽ nói cho em biết đó là ai vào lúc khác, nhưng không phải tối nay."


"Em thề là anh sẽ không nhượng bộ cho đến khi Ni-ki đến!" Jay hét lên, cố tình để Ni-ki nghe thấy từ phía bên kia cánh cửa.


"Nhượng bộ?! Về cái gì??" Ni-ki hét lên một lần nữa.


"Tại sao em lại hung hăng như vậy??" Jay hét lại.


Heeseung cảm thấy nhức đầu khi nghe hai người này. Tại thời điểm này, họ sẽ nhận được khiếu nại về tiếng ồn từ tất cả các phòng trong tầng này.


"Đừng la hét nữa, chúng ta không phải là những người duy nhất ở đây." Heeseung nói, cuối cùng cũng mở cửa. Heeseung nhìn Ni-ki trước mặt và cảm thấy thôi thúc phải lùi lại một bước khi nhìn thấy biểu hiện của Ni-ki.


"Anh mất nhiều thời gian như vậy để mở cửa?" Ni-ki nói một cách bình tĩnh. Do quá bình tĩnh nên Heeseung cuối cùng cũng xác nhận rằng Ni-ki thực sự đang tức giận.


"Em thật tọc mạch, Ni-ki" Jay trêu chọc và cười, không cảm nhận được bầu không khí căng thẳng lúc này.


"Anh có nói với em rồi đúng không, chỉ có Heeseung hyung và anh có thể nói về nó." Jay nói và đặt tay lên vai Heeseung.


Đôi mắt của Ni-ki nhìn theo tay Jay và biểu cảm của cậu trở nên tồi tệ hơn. Heeseung nhận thấy điều đó nên đã gỡ tay Jay ra.


"Bọn anh chỉ đang nói về quá khứ và mọi thứ. Vào trong đi, chúng ta ăn vặt ở đây." Heeseung nói, cố gắng làm cho tâm trạng của Ni-ki trở nên tươi sáng hơn.


"Em đã gọi cả hai người. Nhiều lần."


"Tại sao em lại hờn dỗi vì điều đó? Heeseung hyung để im lặng. Của anh hết pin rồi." Jay giải thích.


"Tại sao anh lại nói thay cho Heeseung hyung?" Ni-ki nói và nhìn Heeseung đang đứng một bên. Heeseung không khỏi cảm thấy lo lắng, đây là lần đầu tiên anh thấy Ni-ki tức giận như vậy.


Nghe người trẻ hơn nói với mình như vậy, Jay cảm thấy bị xúc phạm, "Tại sao anh không thể, nếu anh biết rằng anh ấy thực sự đã để chế độ im lặng. Vấn đề của em là gì? Tại sao em lại ở đây?"


"Vậy thì hãy nói cho em biết tại sao anh lại hành động như thể anh biết tất cả về anh ấy. Anh có vẻ thực sự tự hào. " Ni-ki nói, bước lại gần Jay.


"Tất nhiên, anh biết rõ anh ấy. Anh biết rõ anh ấy nhiều hơn em biết về anh ấy ". Jay nói, cũng bước về phía trước. Heeseung cảm thấy ngột ngạt trước sự căng thẳng đột ngột giữa hai người này. Anh quyết định đứng giữa.


"Ni-ki đừng nói như vậy. Jay vẫn là hyung của em ". Heeseung nói.


"Có thật không? Anh đang đứng về phía anh ấy?" Ni-ki nói trong sự hoài nghi.


"Anh không đứng về phía nào, anh chỉ nhắc nhở em về điều đó."


"Sao? Em không thể chịu được sự thật rằng anh biết nhiều về người hyung yêu thích của em hơn em?" Jay nói với một giọng điệu chế nhạo.


Heeseung nhìn lại Jay, không thể tin được những gì anh vừa nghe thấy "Jay, em có đang biết mình đang nói gì không? Đừng hành động như một đứa trẻ! "


Nói đến đây, Jay cảm thấy xấu hổ, thừa nhận rằng những gì cậu ấy nói là lạc lõng.


"Quá nhiều cho 6 năm của anh. Anh có chắc mình biết mọi thứ về anh ấy không? Tất cả mọi thứ? Bởi vì em biết một điều còn anh thì không." Ni-ki chế nhạo quay lại.


"Ni-ki, đừng nói nữa." Heeseung cảnh báo Ni-ki. Nếu cậu định tiết lộ chúng như thế này trước mặt Jay chỉ vì cuộc chiến ngu ngốc của họ thì Heeseung sẽ không để cậu làm điều đó.


"Jay, tại sao em không qua phòng của em ấy? Anh sẽ nói chuyện với em ấy ở đây."


"Không hyung, để em giải quyết chuyện này nữa. Em phải làm thế." Jay nhấn mạnh, cảm thấy có lỗi với những gì cậu ấy đã nói với Ni-ki.


"Vài giây trước cả hai đã lời qua tiếng lại với nhau, anh sẽ không để hai người nói chuyện cho đến khi cả hai bình tĩnh trở lại." Heeseung nói.


"Bây giờ em ổn rồi, hyung. Bây giờ em rất bình tĩnh. "


"Anh biết em đã bình tĩnh. Nhưng Ni-ki thì không". Heeseung nói với Jay trong khi anh nghe thấy tiếng cười chế nhạo của Ni-ki khi cậu nhìn họ.


"Vì hai người rất thân thiết tại sao anh không nói với anh ấy? Em chắc chắn rằng anh ấy sẽ chết lặng khi phát hiện ra."


"Nishimura Riki, em không nên dùng giọng điệu đó với anh." Heeseung nghiêm nghị nói. Anh chịu đựng đủ rồi. Không thích nghe giọng điệu của Ni-ki nói với anh như thế nữa.


"Jongseong, đi đi, anh sẽ để hai người nói chuyện với nhau vào ngày mai sau khi anh nói chuyện với em ấy." Heeseung nói với Jay một lần nữa. Jay gật đầu với anh và từ từ bước ra cửa. Ra khỏi phòng mà lòng trĩu nặng.


Khóa cửa vang lên và sau đó là Heeseung đối mặt với Ni-ki. "Ni-ki, em không nên nói chuyện với người lớn hơn mình như vậy. Tại sao ngay từ đầu em lại tức giận với bọn anh?" Anh khoanh tay khi hỏi người trẻ hơn.


"Em đã bảo anh rồi mà. Em đã gọi anh nhiều lần nhưng có vẻ như anh đã quá bận tâm đến Jay hyung."


"Jay đã nói với em rồi đó, anh không biết vì điện thoại của anh đang ở chế độ im lặng."


"Đúng vậy, vì anh không muốn bị quấy rầy khi ở cùng anh ấy."


Heeseung đưa tay vuốt tóc. Cảm thấy bực bội trước tình huống này. "Em thậm chí đang muốn ám chỉ điều gì vậy? Đúng, anh làm vậy để không bị quấy rầy khi ngủ nhưng không phải vì anh ở bên cậu ấy."


"Vậy thì, làm gì mà anh mất nhiều thời gian như vậy để mở cửa? Em đã đứng đó gần mười phút. Anh không thể mong đợi em vẫn cảm thấy tốt sau đó hyung."


"Anh hiểu nhưng, em cũng không thể nói với Jay như vậy, cậu ấy là hyung của em. Và lý do tại sao cậu ấy yêu cầu em rời đi là vì cậu ấy đang chất vấn anh về những vết đỏ trên cổ của anh."


"Hickeys? Jay hyung biết không?"


"Không may là đúng vậy. Cậu ấy thậm chí còn muốn biết ai đã làm điều đó. Cậu ấy còn kéo áo anh để xem xét kỹ lưỡng. Em nên nhìn thấy khuôn mặt của cậu ấy lúc đó, cậu ấy rất nghiêm túc về điều đó."


"Chờ đã- Anh ấy kéo áo của anh?? Anh ấy chạm vào cổ của anh??" Bây giờ đến lượt Ni-ki đối mặt với Heeseung. Người lớn hơn tâm lý tự tát mình một lần nữa vì nói quá nhiều.


"Chà, vâng nhưng-


"Vì vậy, đó là lý do thực sự tại sao anh không cho em vào." Heeseung lại thấy tâm trạng của Ni-ki trở nên chua chát. Anh kéo cậu lại và ôm chặt. "Ni-ki, đó chỉ là Jay, đừng buồn vì điều đó."


Ni-ki không trả lời nên Heeseung bóp má cậu. "Này, em có đang ghen tuông nghiêm trọng không?"


"Em sẽ không như vậy nếu anh không cho em bất kỳ lý do gì để ghen tuông." Ni-ki nói, kéo áo của người lớn hơn xuống để lộ cổ. "Ý nghĩ về những người khác làm điều này với anh khiến em phát cáu."


Ni-ki bế Heeseung qua phòng và ném anh lên giường. Người lớn hơn hét lên vì ngạc nhiên khi cậu ném anh lên giường. Heeseung càng lúc càng bò ra xa Ni-ki nhưng cậu đã nắm lấy chân anh và kéo anh trở lại chỗ cũ. Người lớn hơn chuẩn bị nói khi Ni-ki hôn anh một cách thô bạo, cắn và mút môi dưới của anh. Heeseung rên rỉ khi anh chuyển đầu sang một bên, tránh môi của Ni-ki.


"Ni-ki bình tĩnh đi, được không? Nếu em vẫn còn tức giận thì hãy nói chuyện với anh." Heeseung nói đẩy Ni-ki ra khỏi anh.


Ni-ki cởi bỏ áo và kéo quần của cả hai ra. Người lớn hơn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Ni-ki, lông mày của người trẻ hơn cau lại, đôi môi chúm chím như một chú vịt con. Heeseung mỉm cười trước cảnh tượng đó. Nghĩ sao anh sẽ không chịu nổi nếu Ni-ki dễ thương thế này.


"Tốt thôi, bất cứ điều gì phù hợp với em." Heeseung vừa nói vừa di chuyển cánh tay của mình sang một bên, mở hoàn toàn phần trên cơ thể của mình cho Ni-ki. Khi thấy điều đó, người trẻ hơn dựt mạnh áo của Heeseung, các nút bay theo các hướng khác nhau. Heeseung há hốc mồm khi thấy cúc áo ngủ mới mua của anh bay khắp phòng. Ni-ki hôn anh một lần nữa, bàn tay bóp mạnh vào phía sau đùi của Heeseung.


Heeseung cảm thấy môi mình đã sưng lên khi Ni-ki di chuyển xuống cổ. Lưỡi lần theo dấu hickeys cậu đã làm. "Hmmh" Người lớn hơn rên rỉ, giữ chặt ga trải giường. Anh cảm thấy lưỡi của Ni-ki di chuyển xuống ngực, xuống núm vú của anh.


"AhHh Ni-ki" Heeseung rít lên mỗi khi Ni-ki dùng răng. Ni-ki chơi đùa với núm vú của anh một lúc, khiến nó trở nên nhạy cảm hơn và sưng lên giống như môi anh.


"Lube?"


"Ngăn bên trái."Ni-ki đè lên người anh để lấy nó, người lớn hơn gần như rên rỉ vì mất liên lạc đột ngột. Sau khi bôi thuốc bôi trơn vào ngón tay, Ni-ki cũng bôi một ít lên Heeseung. Người lớn hơn cảm thấy ngón tay trỏ của cậu vòng quanh vành lỗ của mình, anh rên rỉ khi người trẻ đẩy một ngón tay vào bên trong.

Ni-ki nhướng mày khi cảm thấy ít lực cản hơn giữa các ngón tay. "Anh chuẩn bị cho mình từ khi nào vậy?" Ni-ki hỏi, đẩy hai ngón tay vào.

"Khi- anh đang tắm, trong khi anh tắm rửa sạch sẽ." Heeseung cố gắng trả lời khi anh cảm thấy những ngón tay của Ni-ki càng kéo căng anh hơn. Người trẻ hơn cho ngón tay thứ ba vào, di chuyển nó theo chuyển động tròn bên trong. Người lớn hơn di chuyển hông của mình để tạo ra nhiều ma sát hơn nhưng vẫn chưa đủ.

"Ni-ki ahh anh muốn nhiều hơn nữa." Người trẻ hơn làm theo và cậu thêm một ngón tay nữa, chính xác là ngón tay thứ tư. Heeseung rên lớn, cảm thấy một sự kéo căng khác ở dưới đó nhưng cảm giác đó không kéo dài đủ lâu, Heeseung muốn nhiều hơn nữa.

"Đủ rồi. Thêm Ni-ki, anh muốn em." Heeseung nói rồi anh với lấy dương vật của Ni-ki. Ni-ki hít một hơi thật to khi Heeseung chạm vào chỗ đó của cậu, nhưng cậu không làm theo yêu cầu của anh.

"AhhHn Ni-ki làm ơn, nhanh lên" Ni-ki tiếp tục di chuyển ngón tay vào bên trong, phớt lờ tiếng rên rỉ của Heeseung.

Heeseung đổ mồ hôi đầm đìa, đôi chân anh mỏi nhừ vì phải di chuyển hông để chạm vào những ngón tay của Ni-ki. Dù kế hoạch của người trẻ tuổi là gì, anh không thể chịu đựng được nữa. Cậu nhỏ của anh đau muốn giải phóng, tuyến tiền liệt của anh đau hơn nữa. Anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì vào lúc này.

"Ni-ki. Ni-ki hyung, làm ơn đi mà" Heeseung tuyệt vọng nắm lấy cánh tay Ni-ki, vòng chân anh đến eo Ni-ki, lồng và kéo cậu xuống gần hơn. Heeseung thề rằng anh có thể thấy Ni-ki thích thú với điều này trong khi Heeseung sắp khóc.

"Anh gọi em là hyung mà em không bảo anh làm thế. Em thích điều đó." Ni-ki vừa nói vừa quàng chân phải của Heeseung lên vai. Cậu đặt dương vật của mình trước lỗ của Heeseung.

"Ughh nhanh lên!" Heeseung nói, kéo hông Ni-ki bằng chân còn lại. Người trẻ hơn nắm lấy cổ anh và bóp cổ anh trong khi cậu nhanh chóng đẩy mình vào trong. Heeseung cố gắng rên rỉ nhưng không âm thanh nào có thể thoát ra khỏi cổ họng anh. Ni-ki đẩy vào Heeseung quá nhanh, không để anh kịp làm quen. Người lớn muốn Ni-ki chậm nhưng cậu đã không làm như vậy.

Chỉ có thể nghe thấy tiếng thở nặng nhọc của Ni-ki và tiếng cơ thể họ va vào nhau trong phòng. Heeseung lúc này đang choáng ngợp, tất cả những gì anh có thể làm là mở miệng, cố gắng phát ra âm thanh nhưng Ni-ki đang siết chặt cổ anh. Anh chỉ có thể nhìn vào khuôn mặt của Ni-ki. Đáp lại, đôi mắt của người trẻ hơn chỉ hướng vào anh, hấp thụ mọi biểu hiện của anh. Anh cảm thấy Ni-ki chạm tới tuyến tiền liệt của anh hết lần này đến lần khác trong mỗi lần đẩy.

Ni-ki không bao giờ nới lỏng cái siết cổ của mình, nó cứ ngày càng siết chặt hơn khi cậu đâm vào bên trong Heeseung. Đây là lần Ni-ki siết chặt nhất mà Heeseung cảm thấy trên cổ mình. Ni-ki quàng chân trái của anh lên vai và tiếp tục đẩy vào. Cậu đẩy hông của Heeseung lên trên, về cơ bản là gập Heeseung làm đôi.

Người lớn hơn vỗ vào tay Ni-ki khi ra hiệu cho cậu rằng anh sắp hết hơi nhưng người trẻ hơn không di chuyển. Cậu có thể nghe thấy tiếng giường cót két; Những giọt nước mắt nóng hổi trào ra khỏi mắt Heeseung trong khi cậu cảm thấy tinh dịch của mình trào ra khỏi người. Ni-ki vẫn chưa xong, vẫn đang đạt cực khoái của chính mình.

Cảm thấy nhạy cảm hơn sau khi xuất tinh, Heeseung muốn thở bình thường nên lần này anh gãi vào cánh tay của Ni-ki nhưng Ni-ki không phản ứng lại. Cậu chỉ nhìn Heeseung suốt. Người lớn hơn nhắm mắt lại và cố ho, bất cứ thứ gì để hít thở không khí nhưng không được. Đôi mắt Heeseung nhòe đi vì nước mắt của chính mình, cằm ướt đẫm vì nước bọt chảy ra từ miệng.


Heeseung ho lần nữa để lấy không khí, cảm thấy Ni-ki ném anh về mọi hướng. Ni-ki thay đổi tư thế của họ, người trẻ hơn quỳ xuống, xoay Heeseung lại và kéo anh lên. Cả hai người họ đang đứng trên đầu gối của họ. Lưng của Heeseung dán vào ngực Ni-ki trong khi cậu bé lại bóp cổ anh từ phía sau.

Ni-ki tiếp tục đẩy vào, cái siết cổ của cậu giữ cho Heeseung không ngã về phía trước trên giường. Heeseung ngửa đầu ra sau, tựa nó lên vai Ni-ki khi anh tuyệt vọng tìm kiếm không khí. Lần này anh nghe thấy tiếng đệm khi chúng nảy lên theo từng cú đẩy của Ni-ki.


Heeseung không thể chịu đựng được nữa, anh sắp ngất đi vì sung sướng, quá kích thích và nghẹt thở. Anh cảm thấy nóng và toát mồ hôi, anh cảm thấy tầm nhìn của mình mờ đi, anh cảm thấy nhịp tim của mình đập nhanh và âm thanh bên tai anh ù đi. Cơ thể anh hơi run lên khi xuất tinh lần thứ hai.


Heeseung đánh vào tay Ni-ki như nỗ lực cuối cùng trước khi anh bắt đầu ngất đi. Anh tin tưởng Ni-ki nên anh nhắm mắt lại khi bắt đầu bất tỉnh. Anh đột nhiên cảm thấy cái cổ đang nghẹn được nới lỏng và tinh dịch của Ni-ki chảy vào trong anh cùng một lúc.

Heeseung cảm thấy ý thức của mình quay trở lại. Anh thở hổn hển, ôm cổ trong khi cảm thấy tầm nhìn mờ đục của mình trở lại bình thường. Tiếng chuông trong tai anh bắt đầu nhỏ dần. Cơ thể anh mềm nhũn ngã về phía trước trên giường khi Ni-ki rời khỏi anh.

Heeseung sử dụng tất cả năng lượng còn lại của mình để lăn tròn và nằm ngửa. Anh nhìn chằm chằm lên trần nhà, để cảm giác hưng phấn của mình biến mất.

"Hyung?" Ni-ki vỗ má nhưng anh không đáp lại. Ni-ki quyết định cho người lớn tuổi hơn thời gian để bình tĩnh lại. Cậu lau người cho họ bằng khăn ấm. Cậu cũng mua cho họ một bộ quần áo mới.

Sau vài phút, Ni-ki gọi lại cho người lớn tuổi hơn. Lần này, Heeseung đã phản ứng lại rồi. "Anh đã như thế được hai mươi phút rồi hyung. Anh chỉ đang nhìn chằm chằm lên trần nhà thôi." Ni-ki vừa nói vừa vắt chiếc khăn trên nồi nước. Người lớn hơn nhận ra rằng cậu đã dọn dẹp ở đó, Ni-ki thậm chí còn mặc quần áo mới cho anh.

"Cái gì vậy? Em đã làm gì anh vậy?" Heeseung nhìn Ni-ki bên cạnh. Anh nao núng khi nghe thấy giọng nói khàn khàn của mình, từ tất cả sự nghẹn ngào mà anh nhận được. Điều tốt là họ không có lịch trình cho ngày mai.

"Em đã khám phá giới hạn của anh rồi hyung. Em biết chúng ta luôn bị nghẹt thở khi ân ái nhưng em sẽ không làm theo cách này nữa nếu anh không muốn." Ni-ki nói, nhìn vào vết tay của mình trên cổ người lớn tuổi hơn.

"Không. Đừng... ý anh là- nó thật tuyệt vời." Heesung nói. "Anh nghĩ đó là cực khoái lớn nhất trong cuộc đời anh."

"Ồ... Nếu anh thích, chúng ta có thể làm lại, nhưng chỉ khi rảnh rỗi thôi. Anh không thể hát với giọng khàn của mình như thế được."

"Đúng."

"Và dấu tay của em."


"Ừ, anh nghĩ mình sẽ phải mặc áo cổ lọ thêm một tuần nữa. Dấu tay sẽ không được thông qua các thành viên của chúng ta nữa... Nói về các thành viên, em sẽ xin lỗi Jay vào ngày mai, phải không?"


"Tất nhiên rồi, hyung. Em xin lỗi vì đã hành động như vậy."


"Chỉ cần em biết lỗi của mình thì đừng tái phạm. Em vẫn còn tức giận?"


"Không đâu. Làm thế nào em có thể vẫn còn giận? Bây giờ chúng ta nên nghỉ ngơi. Chúng ta sẽ trở lại Hàn Quốc vào ngày mai."


"Anh vừa định nói với em điều đó bởi vì anh buồn ngủ rồi."


Ni-ki hôn lên trán Heeseung trước khi tắt đèn. Kéo người lớn hơn vào một cái ôm thật chặt. "Chúc anh ngủ ngon.""Chúc ngủ ngon, Ni-ki." Heeseung nói trong khi ngủ trong vòng tay của Ni-ki.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro