Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Nghị cuối cùng thở dài nói:

"Anh có thể cởi trói cho em, nhưng em phải đồng ý với yêu cầu của anh."

Eddie lắc lắc sợi dây xích trên tay, tuy có chút không kiên nhẫn nhưng vẫn phát ra một âm thanh dài và lười biếng như thường lệ:

"Vậy thì cho tôi hỏi anh muốn yêu cầu tôi làm gì vậy? ~ Đại ca, anh làm những điều vô nghĩa này để làm gì? ~"

Trần Nghị nắm lấy tay Eddie:

"Đừng rời xa anh nữa..."

Eddie ngước mắt lên và nghi ngờ nói:

"Haha~ Tôi rời xa anh khi nào vậy~"

Trần Nghị trừng mắt nhìn Eddie, Eddie miễn cưỡng im lặng, Trần Nghị vẻ mặt kiên định nói:

"Ý anh là, em không được phép rời khỏi tầm mắt của anh, em hiểu không?"

Eddie ngoan ngoãn gật đầu, nhưng nụ cười của cậu lại đáng để suy ngẫm.

Trần Nghị mở còng tay, Eddie lấy lại được tự do, Trần Nghị ở bên cạnh nói:

"Tổng Đường xảy ra chuyện rồi, theo anh trở về."

Eddie im lặng đi theo, khi họ đến Tổng Đường, Trần Đông Dương đã gọi Trần Nghị đến thư phòng để nói chuyện.

Thật ra, ông ấy chỉ gọi Trần Nghị, nhưng Trần Nghị vẫn kéo Eddie vào thư phòng của Trần Đông Dương, Eddie sợ hãi nhìn vào mắt Trần Đông Dương, xấu hổ nhưng vẫn nhỏ giọng gọi "Lão đại".

Trần Đông Dương gật đầu với cậu, sau đó nhìn Trần Nghị bảo anh ngồi xuống.

Eddie muốn nhân cơ hội trốn đi và ra ngoài hít thở không khí, nhưng Trần Nghị đã nhận ra điều đó và nắm lấy cổ tay cậu, cậu rít lên đau đớn, nhận được ánh mắt dò xét từ Trần Đông Dương.

Trần Đông Dương nhìn vào tay Eddie, may mắn thay cậu nhanh chóng di chuyển tay và để tay áo che vết thương. (Trần Đông Dương vẫn nhìn vào vết thương trên tay cậu với đôi mắt sắc bén.)

"Lão đại~ Hai người nói chuyện trước đi, con ra ngoài canh gác."

Nói xong, trong lúc Trần Nghị đang sửng sốt, cậu hất tay Trần Nghị ra và rời khỏi thư phòng mà không quay đầu lại.

Trần Nghị còn muốn đuổi theo cậu ra ngoài, nhưng hôm nay anh tới đây nói chuyện công việc, chỉ có thể im lặng ngồi xuống, nhưng ai cũng có thể nhìn ra được cảm giác bồn chồn, lo lắng của anh.

Trần Đông Dương trước tiên nói đến một số vấn đề nghiêm trọng, chẳng qua là cùng băng nhóm đối địch xảy ra một chút xung đột, thấy Trần Nghị đầu óc không tập trung, không nhịn được, ông hắng giọng nói:

"Eddie mới ra khỏi nhà giam và đã trải qua rất nhiều chuyện, tốt xấu gì con cũng phải khách khí với người ta một chút. Dù là xã hội đen nhưng chúng ta vẫn phải giữ thái độ khiêm tốn khi đối xử với những người mà chúng ta quan tâm chứ."

Trần Nghị có chút lơ đãng, nhưng vẫn đáp:

"Đã hiểu rồi, Lão đại."

Trần Đông Dương đá Trần Nghị và nói:

"Ba đã bảo con gọi bao nhiêu lần rồi? Được rồi, quay về đi!"

Trần Nghị đứng lên chào rồi đi ra ngoài.

Eddie đã lâu không trở lại Tổng Đường nên cũng muốn đi dạo một vòng, trong đại sảnh có rất nhiều anh em mới, nhưng cũng còn rất nhiều người trong số họ đã nhận ra gương mặt của cậu.

Eddie tuy tóc đã đen nhưng tính cách vẫn như trước, hào phóng và lập dị, tìm mọi người khắp nơi để hồi tưởng về quá khứ, kết giao với mọi người và trò chuyện vui vẻ.

Khi Trần Nghị tìm thấy Eddie, cậu đang trò chuyện với một chàng trai bên cạnh Trần Đông Dương, và bóng lưng của người ấy trông có vẻ khá mơ hồ.

"Eddie."

Trần Nghị sắc mặt lạnh lùng, cách đó vài mét gọi tên Eddie.

Tay chân của Eddie cứng đờ trong giây lát, cậu mỉm cười tạm biệt chàng trai, rồi tiến lại gần Trần Nghị.

"Đi thôi~ Đi đâu tiếp theo đây~"

Trần Nghị nắm lấy cánh tay cậu và ngăn Eddie đang có ý định đi ngang qua anh.

Eddie không nói nên lời, lại thoát khỏi sự kiềm chế của Trần Nghị:

"Đại ca~ Muốn nói chuyện thì cứ đàng hoàng mà nói đi ~ Sao lúc nào cũng kéo lấy tôi vậy ~ Đau quá ~"

Trần Nghị dừng lại và rút tay lại, nhưng cơ thể cường tráng của anh vẫn đứng trước mặt Eddie:

"Em và bọn họ đã nói chuyện gì thế?"

Eddie đầy nghi ngờ:

"Chỉ trò chuyện thôi ~ Tôi còn có thể làm gì nữa đây ~ Đại ca~ Anh quản nhiều quá đó ~"

Trần Nghị phát hiện Eddie mấy ngày gần đây không còn bám lấy mình như trước nữa, tính tình cũng trở nên kiềm chế hơn rất nhiều, sẽ không dễ dàng gặp rắc rối nữa chứ đừng nói đến việc làm nũng với anh như trước.

Anh biết Eddie hoàn toàn thất vọng về mình nên mới quyết đoán như vậy.

Anh vốn tưởng rằng tương lai còn dài, có thể từ từ hòa hợp với Eddie, để cậu tha thứ cho anh và quay lại làm lành với anh, nhưng cuối cùng anh lại quá ngây thơ.

Gần đây lại có điều gì đó không ổn với Eddie.

Nếu có cãi vã, xô xát vào ngày thường, cậu luôn là người đứng lên đầu tiên và rất tích cực đi giải quyết.

Nhưng dạo gần đây tâm trạng cậu luôn cảm thấy khó chịu, nhắc đến những chuyện như thế này thì chỉ nói là nhức đầu hoặc bụng khó chịu, dù sao thì cũng luôn có cớ để không đi.

Trần Nghị tuy biết Eddie đang kiếm cớ trốn việc, nhưng nhìn thân thể nhỏ bé của cậu, cũng không chịu để cậu ra chiến trường, nên chỉ đành làm theo ý muốn của cậu.

Nhưng mấy ngày gần đây luôn có một chàng trai ở Tổng Đường đến mượn người, lần nào Eddie cũng nhiệt tình tiến lên chào hỏi và ngỏ ý giúp đỡ.

Trần Nghị không muốn để cậu đi, nhưng hành động này đã được Lão đại chấp thuận, Eddie thường xuyên đến trước mặt Lão đại để xin sự đồng ý nên anh cũng không thể ngăn cản được.

Tuy rằng không thể công khai làm, nhưng có thể bí mật làm, anh bí mật bố trí người đưa tin theo dõi Eddie, nhưng lại nghe được một tin tức rất bất lợi cho anh.

Luôn có một người đàn ông bên cạnh Eddie, Eddie cảm thấy thoải mái và vui vẻ khi ở bên người ấy.

Eddie vốn chỉ cười với anh, nhưng giờ lại cườiđùa  với người đàn ông khác, Trần Nghị không thể chấp nhận hiện thực đau lòng này.

Trong lúc Trần Nghị đang thực hiện công tác tư tưởng cho mình thì có người đến báo tin rằng Eddie đã hẹn người đàn ông đó và gặp nhau ở quán bar.

Trần Nghị rất tức giận và lái xe đến quán bar.

Quán bar là một nơi khá hỗn loạn, có người cô đơn ngồi một mình trong quán bar say khướt, còn những người khác dường như chỉ có ý đồ xấu và chỉ muốn tìm tình một đêm.

Những người trên sàn nhảy đang lắc lư cơ thể một cách điên cuồng như thể muốn giải phóng tâm hồn tự do của bản thân vào những bước nhảy, những tương tác tuy đơn giản nhưng cũng bộc lộ sự ám muội và mời gọi. Không khí chứa đầy hormone và mùi hương không xác định của nhiều loại rượu khác nhau.

Trần Nghị nhìn quanh nhưng không tìm thấy Eddie, tâm trạng anh càng trở nên cáu kỉnh.

Anh muốn vào nhà vệ sinh rửa mặt, đưng trước cửa nhà vệ sinh, anh vauwf hay gặp được Eddie vừa mới bước ra và đang rửa tay ở bồn rửa.

Hai má cậu đỏ bừng, hình như cậu đã hơi ngà ngà say.

Trần Nghị tức giận, khí tức bộc lộ ra, gọi tên Eddie.

Eddie quay lại khi nghe thấy âm thanh, trên môi nở một nụ cười ngọt ngào nhưng rực rỡ:

"Hmm~ Đại ca~ Anh thích đến nơi như thế này từ khi nào vậy~ Xem ra tôi thực sự không hiểu nổi anh nữa rồi ~"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro