Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1

Hai người giằng co suốt đêm, sáng hôm sau, đúng như dự đoán Eddie đã lên cơn sốt, còn Trần Nghị thì lại ngủ rất an ổn.

Eddie cố hết sức ngồi dậy, ngồi ở mép giường, nghiến răng nghiến lợi nhìn Trần Nghị đang ngủ say như heo, cố nhịn không được muốn lao tới đấm anh một quyền, nhưng đúng là cậu không còn chút sức lực nào hết.

Eddie chống đỡ giường cố gắng đứng dậy, một cơn đau nhức từ thân dưới ập đến, hai chân đứng không vững khiến cậu ngã xuống sàn.

"Mẹ nó..."

Eddie vô thức chửi rủa, giọng có chút khàn khàn.

Ngay khi Eddie cố gắng đứng dậy lần nữa, cậu đã được một cánh tay to hơn đỡ dậy.

Eddie lại bị hạn chế tự do, cảm thấy có chút xấu hổ và tức giận:

"Trần Nghị, thả em ra!"

Trần Nghị ôm Eddie từ phía sau và thì thầm vào tai cậu:

"Những lời em nói tối qua còn được tính không?"

Eddie cảm thấy choáng váng, đầu nặng trĩu, tầm nhìn có chút mơ hồ, không thể thoát khỏi sự khống chế của Trần Nghị nên đành mặc kệ anh.

"Eddie, sao người em nóng thế?"

Trần Nghị dùng mu bàn tay sờ vào trán kiểm tra nhiệt độ của Eddie cùng với vẻ mặt lo lắng.

Eddie trừng mắt không nói nên lời, thầm nghĩ:

Làm sao tôi biến thành như vậy, trong lòng anh không phải biết rõ nhất sao?

Nhưng Eddie thực sự không còn nhiều sức lực để cãi nhau với Trần Nghị nữa, cậu một tay ôm trán, một tay ôm eo, yếu ớt nói:

"Trần Nghị, em cần nghỉ ngơi."

Trần Nghị ôm Eddie đặt lên giường, đắp chăn cẩn thận cho cậu rồi dịu giọng nói:

"Em ngủ một lát đi, khi nào nấu xong bữa tối anh sẽ gọi em."

Eddie không nói nữa, chỉ nhắm mắt lại, quay đầu sang một bên.

Trần Nghị trông có vẻ hơi mất mát nhưng đằng sau sự mất mát ấy là một màn sương mù nguy hiểm.

Eddie vẫn luôn rất nhạy bén, cậu biết lần này Trần Nghị đã nói sẽ không để cậu đi, thì nhất định là như vậy.

Cậu nghe thấy tiếng khóa của, sau khi tiếng bước chân xa dần, cậu lại mở mắt ra.

Mặc dù đôi mắt vẫn còn một chút mơ hồ, nhưng may mắn thay vẫn còn tỉnh táo.

Trần Nghị không lấy điện thoạicủa Eddie, đây coi như là đã cho cậu cơ hội.

Cậu nhặt chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường lên, tay cậu dừng lại giữa không trung một lúc, cuối cùng thở dài một hơi:

"Khúc Nam, cứu tôi."

Vài lời ngắn gọn của Eddie khiến người đối diện sửng sốt trong giây lát, sau đó từ đầu bên kia cũng truyền đến một giọng nói khàn khàn tương tự, với giọng điệu mang chút đùa giỡn:

"Tôi không ngờ cậu lại gọi cho tôi vào lúc này đấy."

2

Trần Nghị ấn Eddie vào ghế ăn và ngồi xuống đối diện cậu.

"Ăn đi!"

Eddie ngồi trên ghế có vẻ có chút lúng túng, cậu liếc nhìn Trần Nghị đang ngồi đối diện, lặng lẽ nhìn cậu, sau đó lại nhìn bữa ăn nhẹ trên bàn.

Trần Nghị không nói gì, Eddie bị đau họng, cũng lười ngẩng đầu lên, cậu lặng lẽ cầm muỗng lên và bắt đầu chậm rãi ăn.

"Eddie, em nghĩ sao về điều anh đã nói?"

Động tác trên tay Eddie khựng lại, cậu ngước mắt lên nhìn Trần Nghị rồi lại cụp mắt xuống:

"Em không hiểu anh đang nói gì..."

Trần Nghị cũng không tức giận, anh tiếp lời sau khi Eddie nói xong:

"Vậy thì anh cũng không ngại hỏi lại đâu."

Trần Nghị cố ý nhấn mạnh từ "Hỏi", không cần suy nghĩ cũng có thể hiểu được ý nghĩa của từ "Hỏi" là gì.

Eddie đang nhai thức ăn trong miệng, đặt đũa trong tay xuống, khoanh tay, ngả người ra sau, hít một hơi, nghiêng đầu nhìn Trần Nghị, đôi mắt khẽ động:

"Em có thể hứa với anh, Trần Nghị."

Trong mắt Trần Nghị lộ ra vẻ kinh ngạc, như không ngờ Eddie lại đưa ra câu trả lời như vậy.

"Thật sao..."

Trần Nghị nóng lòng muốn xác nhận với Eddie, nhưng Eddie đã ngắt lời anh:

"Giấc mơ của em là khiến anh yêu em. Em không chỉ có một lần mơ thấy anh nhìn về phía em. Chúng ta ôm nhau, hẹn hò và hôn nhau, nhìn nhau dưới ánh nắng ấm áp, nương tựa vào nhau, không bao giờ rời xa nhau."

"Nhưng hiện thực không như em mong muốn, anh sẽ luôn quay lưng về phía em, vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy em... Em giống như một kẻ ngốc, như một kẻ ngốc..."

Trần Nghị đột nhiên phủ lên tay Eddie bằng cả hai tay vừa chân thành vừa trìu mến nhìn vào mắt Eddie:

"Eddie, sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa. Từ giờ trở đi, anh sẽ luôn dõi theo em..."

Eddie quay đầu lại và khẽ cười.

3

Sau khi ăn xong, Eddie trở về phòng, ngã xuống giường, tối muộn chậm rãi tỉnh lại.

Căn phòng rất tối, nguồn sáng duy nhất là ánh sáng phát ra từ khe cửa sổ.

Eddie dụi mắt xuống giường đi ra khỏi phòng thì đụng phải Tiểu Kiệt:

"Trần Nghị đâu?"

Tiểu Kiệt trông rất khẩn trương, thậm chí không dám nhìn Eddie, Eddie giơ tay lên, Tiểu Kiệt thực sự nghĩ rằng Eddie sẽ đánh mình nên đã lấy tay bảo vệ đầu và cầu xin sự thương xót:

"Anh Eddie, em nói, em nói... Trần Nghị đi tìm cậu Khúc kia rồi."

Eddie trong lòng nghi hoặc: Trần Nghị đi tìm Khúc Nam để làm gì?

Eddie hơi nheo mắt nhìn Tiểu Kiệt, cong môi:

"Mày căng thẳng như thế làm gì?"

Tiểu Kiệt do dự hồi lâu không nghĩ ra được nguyên nhân, Eddie nhìn cậu như sắp khóc, xua tay cho cậu đi xuống trước.

Trần Nghị đi tìm Khúc Nam, tất nhiên không phải đi ôn chuyện cũ, chỉ sợ là đi hỏi chuyện có liên quan đến cậu, hoặc là nói...

Ngay lúc Eddie đang suy tư, thì Bạch Tông Dịch gọi điện thoại đến, hẹn cậu đến nhà mới của A Duệ gặp mặt.

Eddie phàn nàn: "Nhìn cặp đôi trẻ thể hiện tình cảm không biết ngại là gì", nhưng cậu vẫn bắt taxi đến nhà Phạm Triết Duệ.

4

"Cho nên, hai người các ngươi gọi tôi tới, sẽ không thật sự là để cho tôi ngồi xem hai người show ân ái đúng chứ?"

Eddie im lặng nhìn hai người hồi lâu, cuối cùng không nhịn được lên tiếng.

"Dĩ nhiên là không."

Bạch Tông Dịch lập tức trả lời.

"Làm sao có thể được."

Phạm Triết Duệ gần như thốt lên cùng lúc với Bạch Tông Dịch.

Eddie liếc nhìn Bạch Tông Dịch, rồi nhìn Phạm Triết Duệ, cuối cùng rút nĩa ra, múc một miếng bánh dâu tây bỏ vào miệng:

"Có phải là về Trần Nghị không?"

Bạch Tông Dịch và Phạm Triết Duệ nhìn nhau, cuối cùng Phạm Triết Duệ lên tiếng:

"Nghe nói cậu đồng ý hẹn hò với Trần Nghị?"

Eddie nghịch cốc cà phê trên tay, im lặng một lúc rồi cười nói:

"Đúng rồi"

Bạch Tông Dịch và Phạm Triết Duệ bốn mắt nhìn Eddie, ánh mắt có phần dò hỏi.

Eddie không thể chịu được ánh mắt của họ và nhún vai:

"Chẳng lẽ hai người cho rằng tôi đang đùa giỡn tình cảm của anh ấy, đầu tiên là hứa sẽ yêu anh ấy để anh ấy chìm đắm trong tình yêu không có lối thoát~ sau đó tàn nhẫn bỏ rơi anh ấy ~ nghĩ rằng tôi trả thù bằng cách này à?"

Bạch Tông Nghi ngượng ngùng cười:

"Nó không nghiêm trọng đến thế đâu."

Phạm Triết Duệ nói thẳng:

"Eddie, tôi đã nghe Tiểu Bạch nói rồi, cậu..."

Đôi mắt vốn ôn hòa của Eddie đột nhiên trở nên sắc bén, cậu liếc nhìn Bạch Tông Dịch, sau đó nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Phạm Triết Duệ:

"Sao thế, trông anh có vẻ ngạc nhiên. Nếu một người như tôi mắc phải căn bệnh nan y thì chẳng phải là chuyện sớm muộn thôi sao?"

Ánh mắt của Phạm Triết Duệ thay đổi:

"Trần Nghị có biết chuyện này không?"

Eddie vươn tay ra, trông có vẻ thoải mái:

"Anh ấy sớm muộn gì cũng sẽ biết, tôi cũng không có ý định giấu anh ấy."

Bạch Tông Dịch đột nhiên hỏi:

"Cho nên, cậu đồng ý hẹn hò với Trần Nghị, là muốn... không hối hận vào giây phút cuối cùng của cuộc đời... giống như bốn năm trước?"

Eddie cười lớn, xoay tách cà phê lại rồi nhấp một ngụm:

"Haha, sao tôi có thể nhìn xa trông rộng như vậy ~ tôi chỉ nghĩ... Nếu cứ mù quáng từ chối cũng chẳng có ý nghĩa, chẳng bằng cứ thuận theo anh ấy, tận hưởng những ngày cuối cùng, phóng túng bản thân, tự do cuồng hoan...... Đây không phải là chuyện rất thú vị sao?". 

______
Chap này hai đứa cũng tạm xem là ở bên nhau rồi nên tui đổi cách xưng hô xíu nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro