Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù Eddie chủ động hôn, ý định ban đầu của cậu là nhanh chóng kết thúc, nhưng cậu biết Trần Nghị sẽ không dừng lại, cũng không có ý định buông tha cậu.

Eddie yếu ớt nằm trên giường, hai tay ôm lấy chính mình, quay đầu ho khan, Trần Nghị dùng ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm Eddie, giọng nói khàn khàn và uy lực:

"Anh sẽ coi như em đã đồng ý."

Eddie đã bị hôn có chút mơ hồ, ánh mắt mê ly nhìn Trần Nghị, không có làm bất cứ phản ứng gì.

Trần Nghị đột nhiên nắm lấy chân của Eddie, dùng lực tách ra, Eddie ăn đau, mới khôi phục được một chút ý thức:

"Này...Ah... Trần Nghị, anh...anh làm gì vậy...uh uh..."

Trần Nghị không biết xấu hổ cúi người xuống, liếm dương vật của Eddie và cắn nó một cách tinh nghịch, toàn thân Eddie tê dại:

"Trần Nghị, đồ biến thái, đừng chạm vào, uh... đừng chạm vào...uhm... chỗ đó..."

Khóe miệng Trần Nghị cong lên:

"Eddie, ngoan nào, sẽ không đau lắm đâu."

Trần Nghị nắm lấy tay Eddie, giơ lên đỉnh đầu, dùng thắt lưng buộc lại, sau đótừ ngăn kéo bên cạnh lấy dầu bôi trơn ra, đổ bừa bãi vào tay anh.

Eddie tuy không có kinh nghiệm quan hệ tình dục với ai khác nhưng cậu vẫn biết thứ này là gì, cậu hơi ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại và cau mày, như thể sẵn sàng chấp nhận cơn đau xuyên thấu bất cứ lúc nào.

Trần Nghị vỗ vỗ vào mông Eddie nói: "Thả lỏng một chút, Eddie, không đau đâu, anh sẽ không làm em bị thương đâu, tin anh." Eddie đành phải ngoan ngoãn thả lỏng cơ thể, nhưng vẫn nhắm chặt mắt không chịu nhìn Trần Nghị.

"Ừm..."

Một luồng mát lạnh từ hạ thể tỏa ra, nhanh chóng lan ra toàn thân, kích thích mọi dây thần kinh, khiến máu sôi lên, sau đó một vật lạ chui vào, lấp đầy toàn bộ phần dưới cơ thể.

Eddie cắn chặt môi, không muốn lại phát ra âm thanh đáng xấu hổ kia trước mặt Trần Nghị, nhưng ngón tay của Trần Nghị tựa hồ thực sự là cố ý trêu chọc cậu, lúc thì rút ra, lúc lại đẩy vào mạnh hơn.

"Ah uh... đừng giỡn nữa... Trần Nghị... tôi... muốn... ah uhm..."

Trần Nghị rút ngón tay ra, sau đó dùng cả hai tay nâng hai chân của Eddie lên, đẩy dương vật của mình vào, không ngừng đâm vào rút ra vài lần.

"Trần Nghị, đồ điên... ahhhhhhhhhhhhhhh..."

Trần Nghị cúi xuống cắn vào cái cổ mảnh khảnh của Eddie, Eddie lại phát ra mấy tiếng rên rỉ tiêu hồn, khiến Trần Nghị càng hưng phấn hơn và bắt đầu không thỏa mãn ham muốn.

Từ cổ một đường hôn xuống, anh lên ngực Eddie, hôn lên rốn, hôn lên đùi và cả mu bàn chân cậu.

Cơ thể của Eddie run lên không thể kiểm soát, cậu không thể chịu được đòn tấn công dữ dội của Trần Nghị và có chút luống cuống.

"Trần... Trần Nghị...đủ rồi..đến đây thôi..."

"Eddie..."

Trần Nghị đột nhiên ngắt lời Eddie bằng một giọng nói mạnh mẽ mà thâm tình, khiến cậu giật mình, phần thân dưới có cảm giác ngứa ran khiến cậu có chút chịu không nổi.

Lúc này, Trần Nghị giống như một diễn viên trên sân khấu, biểu diễn một màn tuyệt vời:

"Eddie... Anh không muốn em rời xa anh... Nhưng anh cũng biết mình không thể giữ em lại. Nếu em chọn Khúc Nam đó, anh chỉ có thể từ bỏ... Anh sẽ không ép buộc em. .."

Eddie chớp chớp mắt, cố chịu đựng cơn đau ngồi dậy, ngơ ngác nhìn Trần Nghị:

"Sao thế~? Sao đột nhiên anh lại nói thế? Ý anh là gì?"

Có lẽ Eddie không nhìn thấy ánh sáng xảo quyệt lóe lên trong mắt Trần Nghị:

"Có thể khoảng thời gian 4 năm trước đối với em chỉ là just for fun, nhưng đối với anh, nó đã hoàn toàn thức tỉnh anh".

"Eddie... Anh thích em... Không... Anh yêu em... Bốn năm qua anh đã có vô số giấc mơ. Nhìn lại quá khứ, anh không để ý đến tình cảm của em."

"Ngày hôm đó... Anh biết là em... Cơ thể hành động trước não một bước... Anh ôm em, em khiến anh cảm thấy vui vẻ, hưng phấn, không thể dừng lại..."

"Nhưng lúc đó đầu óc anh quá bối rối, không thể nói được điều gì trọn vẹn. Ngày hôm sau anh muốn nói rõ ràng, nhưng em lại bỏ rơi anh... Anh biết tất cả là lỗi của anh... Anh không có ý trách em. Điều là do anh phớt lờ cảm xúc của em...anh chỉ..."

Eddie nhìn Trần Nghị, ánh mắt của Trần Nghị rất chân thành, lời nói cũng hết sức thâm tình, mặc dù Eddie ước mình có một trái tim cứng rắn hơn nhưng cậu vẫn không thể cưỡng lại sự chân thành dâng lên mãnh liệt của Trần Nghị. Eddie đột nhiên do dự, cúi đầu thấp giọng nói:

"Trần Nghị... Tôi..."

Những lời này của Trần Nghị đã nói rất nhiều lần, anh không ngừng nhấn mạnh tình yêu mãnh liệt của chính mình, thành thật mà nói, Eddie đã động lòng, nếu không, cậu cũng sẽ không chấp nhận Trần Nghị đùa giỡn với chính mình như vậy.

Nhưng chung quy mật mã cũng như nhau, cho dù hai người có hạnh phúc, nếu kết cục đã định là bi thảm thì thà đừng bao giờ xảy ra còn hơn.

Họ sẽ không bao giờ trở thành người yêu của nhau, và họ sẽ không bao giờ chia tay nhau như những cặp đôi khác. Đối với họ, chỉ cần giữ nguyên hiện trạng...Như vậy là tốt rồi..

Chỉ cần như vậy...... là được rồi....

Eddie đang chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, gần như không nghe thấy Trần Nghị nói gì, nhưng khi ý nghĩ của cậu bị kéo lại, cậu chỉ nhìn thấy nụ cười tà ác nhìn có vẻ hiền lành nhưng đáng sợ của Trần Nghị, anh giải thích:

"Nếu đây là lần cuối cùng của chúng ta, Eddie, xin hãy cho phép anh được nói lời tạm biệt..."

Eddie còn chưa kịp tiêu hóa hết những lời này, Trần Nghị đã bắt đầu hành động, anh lật người Eddie lại, một tay vòng qua eo Eddie, dùng lực nâng cậu lên.

Dương vật một lần nữa cắm sâu vào cơ thể Eddie, hai cơ thể khít chặt vào nhau, không để lộ ra khoảng trống nào.

Toàn thân Eddie mềm nhũn, cơn đau kéo dài không ngừng kích thích, cậu kêu lên, cuối cùng mất hết sức lực, giống như một con búp bê mỏng manh, bất động như chủ nhân đánh lừa mà đùa giỡn.

Trên người Eddie đầy những vết đỏ, trông có vẻ rất đáng sợ, người đàn ông phía trên như thể phát điên không biết kiềm chế mà không ngừng đòi hỏi cậu, rõ ràng là điên cuồng tựa như quỷ dữ đang ra sức xé nát Eddie và nuốt chửng lấy cậu. Rồi lại giống như một đứa trẻ bị ủy khuất, ngây thơ rồi lại vội vàng tìm kiếm an ủi.

"Eddie, anh cần em...Anh thực sự cần em...Anh không thể sống thiếu em...Là lỗi của anh, tất cả là lỗi của anh...Đừng bỏ rơi anh...Đừng bỏ rơi anh thêm lần nữa .."

Ý thức của Eddie dần dần trở nên mơ hồ, cậu chỉ mơ hồ nghe thấy Trần Nghị đang lẩm bẩm một mình, lặp đi lặp lại một câu, giống như đang bị ma ám.

Cậu cảm thấy dòng nước lạnh liên tục trượt xuống cổ và chảy lên lưng... lạnh thấu xương và đau đớn tột cùng.

Cậu không nhớ mình đã nói gì, chỉ biết rằng sau khi cậu nói điều gì đó, dị vật nơi hạ thể cậu đột nhiên rút ra, chất lỏng nhớp nháp từ nơi đó chảy xuống.

Dường như Trần Nghị vòng tay qua vai cậu, ghé vào tai cậu nói: "Eddie, em đã hứa rồi đấy nhé, em là của anh, em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro