Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Eddie mở to mắt, kinh hãi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Trần Nghị, cậu vùng vẫy dữ dội và cố gắng thoát khỏi sự kiềm chế của Trần Nghị, nhưng Trần Nghị không cho cậu cơ hội.

Anh lật Eddie lại và ép chặt cậu vào cửa kính, dùng tay trái nắm lấy cổ cậu rồi dùng tay phải rút chiếc khăn ra khỏi miệng Eddie và ném nó ra sau lưng.

"Anh đừng có quá đáng."

Giọng của Eddie có chút khàn khàn, mang theo một tia khóc nức nở.

Trần Nghị hơi nhếch khóe môi:

"Không phải em nói "Just for fun" thôi sao."

Eddie chưa kịp phản ứng thì một nụ hôn mãnh liệt như vũ bão đã ập đến, môi răng của họ quấn lấy nhau, nước bọt hòa quyện vào nhau.

Trần Nghị hôn môi Eddie một cách say mê, ngón tay không chút khách khí sờ soạng lung tung trên người cậu, cơ thể Eddie hơi run lên, cậu cố gắng hết sức để chống cự, nhưng sức của cậu nào có thể sánh được với Trần Nghị.

Trần Nghị hôn rất lâu, cảm thấy Eddie không thể nhịn được nữa, anh tạm thời miễn cưỡng tách ra, Eddie thở hổn hển, dùng tay giữ chặt cửa kính để ngăn mình đứng không vững mà ngã xuống đất. Cậu hơi ngẩng đầu lên nhìn Trần Nghị, trong mắt hiện lên một tia oán hận cùng ủy khuất.

Tại sao Trần Nghị lại đối xử với cậu như vậy? Rốt cuộc cậu nợ anh cái gì? "Trần Nghị, đây là điều anh muốn, phải không? Được rồi, đến đây..." Eddie đột nhiên có vẻ điên rồ, nhưng đôi mắt đó lại giống như một vực sâu không có đáy, ánh mắt buồn bã tuyệt vọng, cứ như vậy cậu nhìn Trần Nghị như thế: "Nếu như đó là cách anh muốn ở bên nhau, tôi sẽ thỏa mãn anh." Trần Nghị sửng sốt, ngay khi Eddie cho rằng Trần Nghị sẽ dừng lại, Trần Nghị đột nhiên dùng ngón tay cái lau nước mắt rơi trên khóe miệng cậu.

"Không được, Eddie, anh không muốn đùa giỡn với em." Eddie đột nhiên cảm thấy lạnh toàn thân, cái lạnh thấu xương xâm nhập vào máu và xâm chiếm toàn bộ cơ thể cậu. Cậu nhìn vào khuôn mặt của Trần Nghị, nhìn ánh mắt xâm lược của anh,vừa cảm thấy xa lạ nhưng cũng lại rất quen thuộc.

Ánh sáng trong mắt Eddie dần dần mờ đi, tâm tình vốn kích động cũng trở nên bình tĩnh hơn.

Giá như cậu chưa từng yêu Trần Nghị thì sẽ không đau khổ như vậy.

Rõ ràng là đã quyết định quên anh ấy, rõ ràng đã dành suốt bốn năm để sắp xếp lại tâm trạng của mình, nhưng vẫn không thể ngăn được trái tim đập rộn ràng khi nhìn thấy anh ấy.

Cậu biết cậu vẫn còn yêu anh ấy, và anh ấy cũng nói thích cậu, nhưng... cậu thực sự có thể tin anh ấy không?

Eddie dùng bàn tay run rẩy chậm rãi chạm vào má Trần Nghị:

"Trần...Trần Nghị"

Khóe môi nhếch lên, mỉm cười ho khan vài tiếng, nói:

"Tôi không tin anh...hmm..."

Trần Nghị nắm lấy cổ tay Eddie, kéo hắn vào lòng, tay chạm vào eo Eddie, luồn tay xuyên qua quần áo của cậu, nhẹ nhàng nắm lấy lưng cậu, sau đó nhẹ nhàng thì thầm vào tai Eddie:

"Thân thể là chân thật nhất, anh muốn thử xem... Em có thực sự là người như em nói không? Điều đó không quan trọng..."

"Trần Nghị, anh... uh... uhm..."

Trần Nghị xấu xa nắm lấy mông Eddie, Eddie ăn đau, biết mình đang bị Trần Nghị thao túng, không thể chạy trốn, nhưng cậu vẫn ngoan cố quay đầu đi, không chịu nhìn Trần Nghị.

"Eddie, nhìn anh này!"

Giọng điệu ra lệnh của Trần Nghị khiến Eddie dường như quay trở lại bốn năm trước, thực ra khi đó Trần Nghị cũng đã chăm sóc anh rất tốt, đương nhiên, lão đại vẫn là điểm mấu chốt của anh, anh đã cãi nhau với cậu vì lão đại không chỉ một, hai lần. Giọng điệu đó, cậu mãi mãi sẽ không bao giờ quên.

Bây giờ chuyện đã xảy ra, nói cậu đau lòng thật sự có chút đạo đức giả, Eddie chỉ là quá mệt mỏi, cậu không thể tin được Trần Nghị thích cậu, cậu cũng không muốn lại tổn thương thêm lần nữa.

Trái tim cậu đã chết từ lâu rồi. Cậu không muốn chết thêm một lần nữa.

Eddie nuốt khan, chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt đẫm lệ, vẻ mặt tiều tụy:

"Trần Nghị, buông tha cho tôi cũng buông tha cho chính mình đi. Chuyện xảy ra đêm đó chỉ là ngoài ý muốn. Chuyện đã qua rồi. Chẳng có gì phải suy nghĩ nữa. Cứ coi như chưa từng xảy ra đi, được không? Chúng ta... chúng ta không...."

Trần Nghị lại một lần nữa chặn miệng Eddie bằng một nụ hôn, lần này còn nồng nàn hơn lần trước, Eddie nắm chặt tay, cơ thể run lên, yếu ớt nhắm mắt lại, một giọt nước mắt từ từ trượt xuống từ gò má, sau một khoảnh khắc ấm áp, lại trở nên lạnh lẽo.

Trần Nghị cảm thấy Eddie đang khóc, anh hoảng sợ dùng ngón tay lau đi cho Eddie.

Giọt nước mắt lăn trên má:

"Eddie...Eddie, anh không muốn kết thúc như thế này với em. Anh không thể làm được. Eddie, anh không thể làm được... Anh không thể để em rời xa anh lần nữa. Nếu em cố gắng chạy trốn, anh nhất định sẽ mang em đi. "Nhốt em, nhốt em trong phòng này..."

"Ờ-huh..."

Trần Nghị nhẹ nhàng đến gần Eddie, vươn lưỡi liếm lên giọt nước mắt của Eddie, sau đó mạnh mẽ kéo áo Eddie ra và cắn một phát thật mạnh vào vai cậu.

Eddie thở hổn hển và nghiến răng kêu lên:

"Trần Nghị, anh là chó à~ A ừm... ừm~"

Trần Nghị nghe xong, không những không kiềm chế được bản thân mà còn mạnh tay hơn, thậm chí còn kêu lên "Gâu gâu" hai tiếng, mơ hồ nói:

"Anh sẽ chỉ là chó của mình em."

Eddie nghiến răng chịu đựng, cảm thấy cơ thể càng ngày càng lạnh, thậm chí còn có chút mất đi ý thức.

Cậu đưa tay đặt lên ngực Trần Nghị, ngăn cản anh hôn bừa bãi, thở hổn hển, khó khăn nói:

"Trần Nghị, đừng manh động... Đừng manh động, Trần Nghị, tôi..."

Eddie nghiêng người, liếc nhìn chiếc giường đôi ngoài cửa kính, yết hầu giật giật:

"Tôi...hơi lạnh..."

Trần Nghị nhìn Eddie:

"Sao vậy?"

Eddie cúi đầu và nói với giọng buồn tẻ:

"Không có gì...ừm...Trần..Trần Nghị..."

Kỳ thật vừa rồi Trần Nghị cũng cảm giác được, cơ thể Eddie quá lạnh, lạnh đến mức vô lý.

Anh bế Eddie trở lại phòng, nhẹ nhàng đặt cậu lên giường rồi dịu dàng nhìn cậu:

"Anh sẽ sưởi ấm cho em."

Trần Nghị đứng thẳng dậy, đầu tiên cởi áo khoác, sau đó là áo thnn bên trong, cuối cùng bắt đầu cởi thắt lưng, toàn bộ quá trình có một cảm giác điên cuồng cực kỳ cấp bách, lại có vài phần tiêu sái, khiến Eddie không rét mà run.

Eddie theo bản năng muốn ngồi dậy bỏ chạy, nhưng cậu biết đây là lãnh thổ của Trần Nghị, cậu có muốn thoát cũng không được.

Trần Nghị thấy Eddie đang suy tư, liền xoay người lại, ấn cậu trở lại giường một lần nữa:

"Còn muốn chạy?"

Đôi mắt của Eddie mờ đi, hai tay vòng tay qua cổ Trần Nghị, hít một hơi thật sâu rồi nở một nụ cười:

"Cho dù tôi nói thân thể tôi không thoải mái, anh vẫn phải làm như vậy à?"

Trần Nghị nhìn xuống đôi vai trần của Eddie rồi nuốt nước bọt trong vô thức.

Trần Nghị mặc dù không lên tiếng, nhưng vẻ mặt cùng động tác đều có thể thấy rõ ràng, Eddie nụ cười vẫn như cũ, lẩm bẩm:

"Chính là như vậy, anh thật sự không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả ~"

Trần Nghị nhéo cằm Eddie, dịu giọng:

"Anh sẽ nhẹ nhàng mà"

Eddie bỉu môi cười, nụ cười nhạt dần, giọng điệu lạnh lùng:

"Tôi không cần sự thương hại của anh."

Nói xong cậu liền cựa quậy thân thể, ngồi dậy, đồng thời dùng sức một chút vòng tay qua cổ Trần Nghị, thuần thục hôn lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro