Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1

Eddie hơi cụp mắt xuống, khóe môi hơi nhếch lên nhưng lại chứa đựng buồn bã:

"Đã bốn năm rồi, Trần Nghị, đã đến lúc trưởng thành và cũng phải trưởng thành rồi..."

Eddie mỉm cười thở ra, sau đó chuẩn bị đứng dậy trên mặt đất, Trần Nghị ngước nhìn Eddie đáng thương như một chú chó con bị bỏ rơi, dùng cả hai tay ôm chặt lấy cánh tay cậu.

Eddie hừ lạnh một tiếng, kéo tay Trần Nghị ra.

"Ah, chân của anh tê rồi."

Eddie ổn định dáng người, sau đó đưa tay về phía Trần Nghị:

"Trần Nghị, thân là một đại ca, sao có thể quỳ dưới chân người khác, đem điểm yếu của mình để lộ ra cho người khác? Rất nguy hiểm nha ~"

Nụ cười tự do và thoải mái thường ngày của Eddie thu hút ánh nhìn của Trần Nghị, trong giây lát, anh nghĩ rằng họ thực sự đã quay trở lại khoảng thời gian trước đây.

Trước đây, Eddie sẽ không bao giờ rời đi mà không có anh.

Trong khi Trần Nghị đang choáng váng, Eddie đã nhẹ nhàng thu tay lại:

"Dù sao thì lão đại cũng kêu tôi về Tổng Đường sống vài ngày. Tuy tôi không thích môi trường ở đó nhưng dù sao đó cũng là mệnh lệnh của lão đại, tôi cũng không thể không nghe theo, anh nghĩ đúng không?"

Trần Nghị nhắm mắt lại:

"Eddie, anh..."

Eddie cúi xuống, đặt ngón trỏ lên môi Trần Nghị, rồi phát ra âm thanh "suỵt":

"Trần Nghị, tôi nói thật đấy, sao anh cứ mãi chìm đắm trong quá khứ vậy? Anh nên nhìn về phía trước đi."

Trần Nghị chỉ biết nhìn Eddie rời khỏi cánh cửa đó, Eddie đóng cửa rất nhẹ nhàng và không phát ra âm thanh nào, nhưng nội tâm Trần Nghị lại kêu gào.

Anh muốn đứng dậy và nắm lấy tay Eddie một lần nữa... Anh thậm chí còn nghĩ rằng nếu điều đó không thành công, anh sẽ biến những tin đồn đó trở thành sự thật, anh sẽ trói Eddie lại và giam cậu trong nhà, miễn là giữ được cậu ở bên cạnh mình mãi mãi.

Nhưng lý trí như một sợi dây trói chặt anh trên mặt đất, khiến anh không thể thoát ra được, anh chỉ có thể bất lực gục đầu xuống...

2

Sau khi Eddie rời đi, cậu không quay lại Tổng Đường mà được xe của Khúc Nam đến đón.

Khúc Nam nhìn Eddie đang lơ đãng bước vào xe và mỉm cười:

"Sao nào, cậu có muốn nghe lời khuyên của tôi không?"

Eddie chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía Khúc Nam:

"À, anh đang cố làm gì vậy?"

Khúc Nam thích thú trước biểu cảm nhỏ nhắn dễ thương của Eddie và nói:

"Dây vào một người đàn ông si tình tự cho mình là đúng thật khó khăn cho cậu. Nếu có việc gì cần tôi giúp, chỉ cần nói với tôi, tôi sẽ giúp cậu giải quyết mọi chuyện."

Eddie tỏ vẻ không tin

"Hả? Anh đang khinh thường ai vậy? Trong từ điển của Eddie tôi không có từ "dựa vào người khác" ~ Và... cũng không đến lượt người ngoài cuộc như anh can thiệp vào chuyện giữa tôi và anh ấy ~"

Nụ cười của Khúc Nam vẫn như cũ, khóe miệng run lên hai lần, nhưng giây tiếp theo anh bất ngờ đưa tay ra ôm lấy Eddie.

"Eddie, quả thực hiện tại tôi là người ngoài cuộc, nhưng chuyện này sẽ sớm kết thúc thôi... Tôi rất hài lòng với cậu, cậu cũng đã đích thân hứa với tôi trước mặt lão đại của Nghĩa Vân Minh mà, không phải sao?"

Eddie khịt mũi, sau khi suy nghĩ một lúc, cậu quay lại và mỉm cười:

"Vâng, vâng, anh Khúc, tất cả những gì anh nói đều đúng."

Khúc Nam khẽ cau mày, giơ tay xoa xoa đôi môi đỏ mọng của Eddie:

"Nụ cười của cậu rất đẹp, nhưng tôi không thích nụ cười đi ngược lại ý muốn của cậu."

"Cậu nên làm bất cứ điều gì cậu muốn, cậu nên buông thả bản thân mình theo cách của cậu. Cậu nên được tự do,cậu không nên bị nhốt trong lồng giam, không nên cứ mãi quẩn quanh bên cạnh một người"

Eddie nghiêng đầu khó hiểu, Khúc Nam khựng lại, ánh mắt trìu mến nhưng cũng đầy cực đoan:

"Tôi sẽ cho cậu được tự do, cậu muốn làm gì thì làm, không ai có thể ngăn cản cậu."

"Muốn cười bao nhiêu, muốn khóc bao nhiêu, trút giận hay dựa vào, tùy cậu, chỉ cần cậu thích..."

Sự bình tĩnh như vực sâu trong mắt Eddie dường như đã bị nứt ra, một cảm xúc không thể giải thích được lặng lẽ lộ ra từ vết nứt, không thể nắm bắt hay hiểu được:

"Anh..."

Anh ấy nắm bắt được lòng người, có thể nắm bắt chính xác những điểm yếu trong bản chất con người, nhận thức sâu sắc nhu cầu của họ, nhìn thấy mong muốn của họ và nghe thấy tiếng lòng của họ.

Khúc Nam rất giỏi quan sát, từ nét mặt, động tác, ngôn ngữ của một người mà phân tích ra những thông tin hữu ích, đưa ra kết luận, hơn nữa còn sử dụng chúng để phát huy giá trị tối đa của chúng.

Lời nói nửa thật nửa giả, giọng điệu tuyệt đối chân thành, giọng trầm không thấy rõ nét, và cùng với khuôn mặt đó... khiến người ta bối rối, từng bước dựa theo chỉ dẫn của giọng nói ấy mà làm theo và anh ấy tỏ ra gần gũi một cách mơ hồ.. .

Người này......

Eddie bắt lấy cổ tay Khúc Nam, ngước mắt lên và mỉm cười:

"Anh vẫn đáng sợ như vậy, Khúc Nam. Tôi không muốn chung sống với một kẻ nguy hiểm và khó hiểu như anh mãi mãi. Hãy quên lời đề nghị đó đi. Về những điều kiện mà anh đề cập lúc đó, tôi sẽ nghiêm túc xem xét. . "

3

Trần Nghị mấy ngày nay rất thống khổ, Eddie trở về thu dọn hành lý, lấy đi tất cả đồ đạc, ngoại trừ chiếc khuyên tai anh đang đeo và tấm thẻ bạc Eddie tặng anh vào ngày sinh nhật thứ mười tám của anh.

Năm đó, khi Trần Nghị say rượu và tỉnh dậy vào ngày hôm sau, trong nhà chỉ còn lại một mình anh.

Anh trần truồng nằm trên giường, chăn bông được đắp gọn gàng.

Anh biết người chăm sóc anh đêm qua chính là Eddie, và sẽ không có ai khác ngoài cậu, bởi vì xưa nay vẫn luôn như vậy.

Anh cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra tối qua, nhưng chỉ có vài ký ức mơ hồ đan xen lẫn lộn khiến anh bối rối.

Tất cả những gì anh biết chắc chắn là anh đã hôn Eddie, ấn cậu xuống chiếc giường đó và trút hết nỗi đau cho cậu, hoặc có lẽ trút giận là một từ thích hợp hơn.

Trong phòng không có gì thay đổi, nhưng trong lòng anh lại bối rối, như thiếu đi một mảnh ghép, không gì có thể lấp đầy được.

Anh ta điên cuồng gọi đi gọi lại cho Eddie, nhưng cuối cùng Phạm Triết Duệ mới là người trả lời điện thoại.

Khi biết Eddie vào tù vì Bạch Tông Dịch chỉ để bảo vệ cậu, anh đã ý thức được, cũng hiểu được, nhưng hết thảy đều đã muộn

Anh dùng chìa khóa dự phòng mở cửa phòng Eddie, ánh sáng nhợt nhạt phản chiếu lên mặt bàn gỗ, chiếc khuyên tai và tấm thẻ lặng lẽ nằm đó, lẻ loi mà cô độc.

4

"Eddie... gặp nhau đi. Vấn đề em muốn anh nghĩ đến anh đều đã nghĩ tới rồi, anh hy vọng em sẽ cho anh thêm một..."

Trần Nghị cuối cùng đã bấm số điện thoại của Eddie, nhưng...

"Xin chào, anh là Trần Nghị phải không? Anh đang tìm Eddie à? Cậu ấy vẫn đang tắm. Tôi sẽ bảo cậu ấy gọi lại cho anh sau..."

Trần Nghị nắm chặt tay, ấn mạnh vào nút cúp máy màu đỏ, điện thoại rơi xuống đất, màn hình vỡ tan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro