Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này, Trần Nghị, thả tôi xuống ~ Anh điên à ~ Thả tôi xuống nhanh lên!"

Trần Nghị nhìn Eddie ôm vai Bạch Tông Dịch và bước đi mà không thèm nhìn anh, anh lao tới mà không thèm quan tâm, bế Eddie lên và nhét cậu vào trong xe của mình.

Cho dù Eddie có bất đắc dĩ cũng không thể làm gì được,đại ca là ai chứ?

"Nếu không muốn làm hại cậu ấy thì hãy tránh xa cậu ấy ra."

Eddie khinh bỉ quay mặt đi:

"Anh mới là người nên tránh xa tôi một chút đấy~"

Trần Nghị không nói gì, nhưng chiếc xe đột nhiên tăng tốc,may là Eddie đã thắt dây an toàn, nếu không cậu đã bị ném đi rồi.

"Khiếp thật, bốn năm không gặp, kỹ năng lái xe của anh càng ngày càng đi xuống."

Eddie chống cằm nhìn khung cảnh lướt qua ngoài cửa xe, giống như cuộc đời của cậu vậy.

Người hay vật mà mình quan tâm cuối cùng cũng sẽ trở thành người qua đường, sẽ không có ai ở lại thay ai mãi mãi.

Do đắm chìm trong suy nghĩ của mình đến nỗi khi đến nơi, Trần Nghị gọi cậu rất nhiều lần cậu mới nghe thấy.

"Eddie, em đang nghĩ gì thế?"

Eddie nhìn Trần Nghị với ánh mắt không hề né tránh hay xấu hổ, trả lời cho có lệ:

"Không có gì~"

Cậu quay lại nhìn xung quanh nhưng không nói gì và im lặng bước ra khỏi xe.

Trần Nghị đưa Eddie đến căn phòng nơi Eddie đã từng ở:

"Căn phòng này không hề thay đổi gì cả, nó vẫn như cũ...Anh...vẫn luôn đợi em quay lại..."

Eddie nhìn Trần Nghị với vẻ mặt như một kẻ ngốc:

"Này ~ Sến súa quá đi, anh không thấy xấu hổ sao? Hơn nữa cũng không cần làm chuyện này đâu, dù sao tôi cũng sẽ dọn ra ngoài..."

Trần Nghị đột nhiên cảm thấy như bị điện giật, anh dùng cả hai tay nắm lấy bả vai Eddie đẩy ngã xuống giường trước khi cậu kịp phản ứng.

"Em nói gì?"

Eddie nhẹ nhàng vuốt phẳng những nếp nhăn trên quần áo, cau mày không hài lòng nói:

"Đau quá. Đại ca, anh sao vậy? Từ lúc gặp nhau anh đã nổi giận với tôi rồi. Tôi đã chọc giận gì anh à?"

Vẻ mặt của Trần Nghị có chút không tự nhiên, nhưng anh vẫn dùng sức nắm lấy vai Eddie:

"Em không được phép rời đi, nghe rõ không?"

Eddie không phục nhìn Trần Nghị, nói:

"Haha? Đại ca, anh uống nhầm thuốc hay chập mạch vậy? Anh không chịu nói lý lẽ à. Không phải trước đây anh chê tôi lớn lên không hiểu chuyện sao..."

"Hơn nữa, bây giờ tôi đã hai mươi hai rồi, cũng đã qua cái tuổi cần được chăm sóc rồi!"

Ngay khi Trần Nghị định nói gì đó đột nhiên chuông điện thoại vang lên. Eddie lẳng lặng nhìn Trần Nghị liếc nhìn điện thoại, sau đó mới ngẩng đầu nhìn cậu một lúc.

"Anh nhìn tôi như vậy làm gì, tôi cũng không phải điện thoại, anh mau nghe điện thoại đi ~ chắc là có việc gấp gì đó."

Trần Nghị nói: "Chờ anh một lát, anh sẽ quay lại ngay." Sau đó quay người nghe điện thoại.

Eddie mỉm cười chế giễu và tự nhủ:

"Ai muốn đợi anh chứ?"

Trần Nghị gọi điện thoại ước chừng mười lăm phút, lúc trở lại, Eddie cũng đã thu dọn xong đồ đạc, chuẩn bị xách vali rời đi.

Trần Nghị đột nhiên hoảng sợ, anh nắm chặt tay cầm vali của Eddie, sắc mặt trở nên lạnh lùng:

"Em muốn đi đâu?"

Eddie sửng sốt muốn thoát khỏi tay Trần Nghị:

"Anh không quản được tôi, tránh ra!"

Trần Nghị nắm tay Eddie ngày càng chặt hơn:

"Anh nói rồi, em không thể rời đi."

Eddie không thể thoát khỏi vòng tay của Trần Nghị, có chút cáu kỉnh:

"Kéo cái gì mà kéo, tôi chỉ ở tù bốn năm, cũng không phải bị dọa sợ. Hơn nữa, anh dựa vào cái gì mà quản tôi, cho dù anh là đại ca, cũng phải cho đàn em một chút không gian tự do đi chứ!"

"Này, anh đang làm gì vậy... Trần Nghị! Anh điên à? Thả tôi ra, Trần Nghị!"

Trần Nghị không muốn Eddie rời đi, nhưng lại không có lý do, dưới tình thế cấp bách, chỉ có thể đẩy Eddie ngã xuống giường, còng tay cậu lại.

"Eddie, anh nghĩ chúng ta cần nói chuyện."

Eddie có chút tức giận vì quyền tự do của cậu bị hạn chế:

"Mẹ khiếp, cái quái gì vậy, Trần Nghị, đừng tưởng rằng vì anh là đại ca nên muốn làm gì thì làm. Nếu ba anh biết chuyện này thì... ưm..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro