Cục bột nhỏ của giáo sư Thẩm (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Nghỉ hè, thời điểm mà mọi người đều mong chờ đã đến. Kì nghỉ vừa đến, trường học náo nhiệt trong nháy mắt trở nên hiu quạnh, Thẩm Nguy dọn đồ đạc xong cũng chuẩn bị về nhà.

     Đã từng, anh đều ở trường vào mỗi ngày nghỉ. Cho dù cô đơn, anh cũng chỉ muốn ở chỗ này. Lẻ loi một mình, dường như đây là một chỗ dựa. Nhưng hôm nay không giống thế. Anh về với đệ đệ anh.

     Từ trường học về nhà, có chút không quen, cuối cùng cũng có nơi gọi là "nhà".
    

     Thẩm giáo sư đến nhà cô giáo nhận Diện Diện, "Tôn lão sư, trường học của tôi ngày mai sẽ chính thức được nghỉ. Trong khoảng thời gian này, Diện Diện để cho cô phiền lòng rồi, thực sự vô cùng cảm tạ."

     "Thẩm giáo sư khách khí rồi." Tôn lão sư ôn nhu cười.

     "Nào, Diện Diện, chào tạm biệt Tôn lão sư đi."

     "Cục bột nhỏ" hôm nay lại vô cùng ngoan ngoãn, vẫy tay với Tôn lão sư. Tôn lão sư cũng cười chào lại Diện Diện.


     Ôm "cục bột nhỏ" về đến nhà, Thẩm Nguy đem Dạ Tôn đặt vào xe tập đi hôm trước mới mua. Không phải là cậu cần học đi, chỉ là đề phòng trong lúc mình đi nấu cơm cậu bị ngã. Sở dĩ xe tập đi là có bánh xe, những cũng là bị tháo đi, đổi thành đầu nhựa.

     "Diện Diện buổi tối muốn ăn gì nào ?"
Thẩm Nguy cởi áo khoác tây trang, ngồi xổm xuống trước xe tập đi.

     Diện Diện chớp đôi mắt to một cái, cười hô lên một tiếng: "Ca ca ~ "

     Bộ dáng này của "cục bột nhỏ" khiến cho trái tim Thẩm Nguy bị kích một cái mạnh mẽ, âm thầm cảm thán một câu, sao Diện Diện nhà mình có thể đáng yêu như vậy ?

     "Ôm ôm ~ " "Cục bột nhỏ" giơ tay nhỏ ra làm nũng.

     "Ôm một cái, rồi để ca ca nấu cơm cho Diện Diện ăn ~ Diện Diện muốn ăn gì nào ? Nói ca ca ~ " Thẩm Nguy nắm cánh tay bụ bẫm của Diện Diện.

     "Thịt thịt !"

     Khóe miệng Thẩm Nguy co rút một cái ! "Thịt thịt" này không phải là ký ức tốt đẹp gì.

     Khi đó Thẩm Nguy mới vừa đem "cục bột nhỏ" Dạ Tôn về nhà, Thẩm giáo sư chưa bao giờ có kinh nghiệm chăm trẻ,  cũng không nghĩ tới một đứa bé ở nhà một mình có gì không thích đáng. Vì vậy đặt đứa bé lên giường, dặn dò vài câu liền đi làm, hoàn toàn quên mất thực tế rằng đệ đệ anh hiện tại chỉ là một đứa trẻ. Đợi được lúc Thẩm Nguy tan làm, mới nhận ra mình đã ngốc nghếch thế nào.

     Thẩm Nguy vào nhà không tìm thấy Dạ Tôn, còn tưởng rằng tiểu tử này lại đi gây họa. Đi quanh một vòng, mới thấy Dạ Tôn ở trước tủ lạnh. Mà "cục bột nhỏ" rõ ràng là một đứa bé còn đang tập đi, đang ôm một khối thịt tươi cho vào miệng.

     "Diện Diện !" Thẩm Nguy bị dọa sợ vội vã hô lên một tiếng.

     "Cục bột nhỏ" bị dọa cho giật mình, quay đầu nhìn về phía Thẩm Nguy. Vừa quay đầu lại khiến Thẩm Nguy đau lòng không dứt. Một vết tím bầm lớn trên trán xinh đẹp của "cục bột nhỏ", hiển nhiên là bị té. Đúng rồi... giường cao như vậy...

     Thẩm Nguy nhanh chân chạy đến, ôm lấy "cục bột nhỏ", tiện tay đem miếng thịt tươi trong tay ném xuống.

     "Thịt thịt !" "Cục bột nhỏ" bị đói cả ngày, nhìn đồ ăn bị ném đi, tức giận liền khóc.

     "Diện Diện ngoan, thịt kia không ăn được, nào, ca ca nấu cho em ăn." Thẩm Nguy ôm "cục bột nhỏ" Dạ Tôn vào bếp rửa sạch tay, sau đó ôm đặt lên ghế sa lông, "Diện Diện ngồi ngoan ở đây một lúc, ca ca đi nấu cho ăn."

     "Thịt thịt !" Trong lòng "cục bột nhỏ" chỉ có đồ ăn vừa rồi.

     "Được... thịt. Ca ca nấu thịt cho em ăn."

     Thẩm Nguy vừa đứng dậy, liền thấy "cục bột nhỏ" cũng chống mông lên, chuẩn bị bò. Thẩm Nguy nhanh tay đỡ lấy, để tránh "cục bột nhỏ" lại ngã, "Em muốn đi đâu a ~ ", ôm lấy "cục bột nhỏ, Thẩm Nguy bất đắc dĩ cười cười.

     Được ca ca ôm, "cục bột nhỏ" vui vẻ cười. Nhìn cái trán bị bầm tím một vết, Thẩm Nguy càng bất đắc dĩ. Lẽ ra đệ đệ không bị thương như vậy, sợ là sau trận chiến hắc năng lượng bị áp chế, có lẽ bây giờ cũng giống như những đứa trẻ bình thường. Cho nên ăn uống, đồ đạc, phải nhanh chóng chuẩn bị.

     Từ hôm đó, Thẩm Nguy nhờ đồng nghiệp dạy cách lên mạng, bản thân học các cách chăm sóc trẻ trên mạng, sau đó mua một loạt đồ dùng trẻ em, chính thức mở ra cuộc sống sinh hoạt cho trẻ con.

     "Cục bột nhỏ" vốn đang mong chờ ca ca nấu thịt ngon cho mình, kết quả thấy ca ca ngồi chồm hỗm trước mặt mình mà đầu óc lại bay đi đâu. Nhìn hồi lâu không thấy ca ca phản ứng gì, Diện Diện vô cùng tốt bụng tát một phát thật kêu vào mặt ca ca, nhắc nhở ca ca.

     "Diện Diện ?!" Thẩm Nguy trong nháy mắt liền hoàn hồn. Không đến mức đau, một "cục bột nhỏ" thì có bao nhiêu sức mạnh chứ, nhưng lại dọa cho Thẩm Nguy giật mình.

     "Thịt thịt ~ "

     " A ~ thịt thit. Đi, nấu cho Diện Diện thịt. Diện Diện, em ngoan ngoãn chờ ở đây ~ " Thẩm Nguy hôn một cái trên cái trán xinh đẹp cúa Diện Diện, đứng dậy chuẩn bị cơm trưa.

     Diện Diện ngồi ở trong xe tập đi, dùng sức ngó cổ ra nhìn, nhưng bất đắc dĩ cậu còn quá nhỏ, ngoại trừ bóng lưng to lớn của ca ca, cái gì cũng không thấy. Vì vậy "cục bột nhỏ" nhìn xung quanh, trong nháy mắt bị một cái túi trên bàn hấp dẫn.

     Thẩm Nguy nấu xong cơm, đang đem cơm đặt lên bàn ăn, liền thấy "cục bột nhỏ" đang gắng sức đi tới bàn trà, bộ dạng chọc cười Thẩm Nguy. Thẩm Nguy đem đĩa đặt lên bàn ăn, "Diện Diện ~ lại ăn thịt."

     Nghe tới "thịt", "cục bột nhỏ" liền nghiêng đầu qua. Thẩm Nguy đi tới, ôm lấy Diện Diện, đặt trên ghế trẻ con cạnh bàn, đem thịt với cơm đã chuẩn bị xong đến trước mặt Diện Diện. Răng "cục bột nhỏ" bây giờ vẫn không thể ăn cả miếng to, phải cắt thành những miếng nhỏ, để dễ tiêu hóa. "Cục bột nhỏ" không biết cầm thía, đang cố sức cắn. Nhìn "cục bột nhỏ" không dùng được thìa, Thẩm Nguy cảm thấy thật là đáng yêu.


     Bọn họ đã từng cùng lớn lên, chính bản thân cũng chưa bao giờ đứng ở một góc độ lớn hơn để nhìn tiểu đệ đệ như vậy. Tất thảy đều vô vùng mới lạ, lại đặc biệt... khiến Thẩm Nguy thầm cảm tạ.

     Cái này chính là ý trời, để anh có một cơ hội nữa để bù đắp cho đệ đệ anh.


     Sau khi cơm nước xong, Thẩm Nguy ôm Diện Diện ngồi trên ghế sa lông xem phim hoạt hình. Thế nhưng Diện Diện ngồi ở trên đùi Thẩm Nguy nhích tới nhích lui, một chút cũng không thành thật.
     "Thế nào ? Không muốn xem ?"
     "Dạ ~ "
     "... Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút, được không ?"
     "Được ~ "
     Thẩm Nguy thay cho Diện Diện một bộ ngắn tay màu trắng, phía trên in một chữ "Diện" thật to. Đây cũng là anh mua một bộ, lúc đấy là thấy có hơn mười bộ quần áo ở đấy, nên là mua. Chứ không phải là đặt may quần áo theo yêu cầu cho Diện Diện đâu !
    

     Vào kì nghỉ hè, trong tiểu khu, mười phần náo nhiệt, trẻ con cũng nhiều, tụm năm tụm ba, chạy tới chạy lui. Thẩm Nguy vốn muốn đem Diện Diện xuống chơi một chút với những đứa trẻ khác, nhưng Diện Diện xem ra không muốn chơi. "Cục bột nhỏ" gắt gao ôm chặt lấy ôm Thẩm Nguy, mặc cho nói thế nào cũng không xuống. Nghĩ có thể đệ đệ sợ người lạ, vì vậy Thẩm Nguy ôm Diện Diện ra ngoài tiểu khu đến công viên bên cạnh, nơi gần như không có ai.

     Ở trong công viên, Diện Diện thả lỏng hơn rất nhiều. Chạy đuổi theo một con chó trắng nhỏ, khiến cho chủ nhân con chó chỉ biết dở khóc dở cười, lại khen đứa trẻ này thật đáng yêu. Thẩm Nguy cười không trả lời, nhưng trong nội tâm đang tự hào gào lên "Đó là chuyện đương nhiên ~ Diện Diện nhà ta là đáng yêu nhất thế giới."

     Chơi đã, Diện Diện lại nhào vào lòng Thẩm Nguy bên cạnh ôm. Thẩm Nguy ôm lấy Diện Diện cả người đầy mồ hôi, nói một câu "Hôi quá." Diện Diện như không hiểu ca ca nói gì, vẫn ngốc nghếch cười hề hề với ca ca. Thẩm Nguy xoa đầu đệ đệ, ôm cậu về nhà tắm.
     Về nhà tắm rửa xong, thay quần áo ngủ thoải mái. Diện Diện thơm tho lăn lộn trên giường, thì được ca ca ôm lên ngực, ngửi một cái: "Ừm... Đã thơm hơn rồi." Thẩm giáo sư rất thích mùi sữa tắm của Diện Diện.

     "Kể chuyện cổ tích ~ "

     "Hôm nay muốn nghe chuyện gì ?"

     "Chuyện về Quỷ vương."

     "Được ~ " Thẩm Nguy ôm Diện Diện, tiếp tục kể câu chuyện mà mỗi đêm anh kể trước khi đi ngủ, "Quỷ vương chợt có ý nghĩ, muốn đem đệ đệ hắn chưa bao giờ được ra ngoài đi chơi. Vì vậy hắn tìm đệ đệ, và hắn nói 'Đệ đệ, ta dẫn ngươi đi chơi, có được không ?' Đệ đệ của Quỷ vương từ trước đến nay đều ý lại vào ca ca, nghe theo sự sắp xếp của ca ca, vì vậy đồng ý. Nhưng có lẽ đây cũng là chuyện cả đời Quỷ vương làm sai nhất..."

     Thẩm Nguy cúi đầu, thấy "cục bột nhỏ" trong lòng đã ngủ. Nghĩ có lẽ hôm nay cậu chơi đã mệt, vì vậy đặt quyển sách trong tay lên đầu giường, cẩn thận chỉnh lại cho Diện Diện một tư thế dễ chịu, lấy một cái chăn nhỏ đắp lên, "Ngủ ngon ~ Diện Diện của ta..."


     Ngủ ngon, người ta yêu nhất...ca ca.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro