Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tim đập khẩn trương giống như một chút liền có thể bình tĩnh trở lại, thong thả mà trầm trọng, tựa như hãm sâu vũng bùn, liều mạng giãy giụa, mới có thể thốt ra mấy lời này.

Mất đi cảm giác bị ảnh hưởng, đầu óc ngược lại tỉnh táo hơn.

Hắn không có làm sai, hắn cùng Hoa Ẩn vốn dĩ không nên tương nhận, không nên bị tâm tư của mình làm ảnh hưởng đến sinh hoạt hiện tại.

Văn Tự hít thở thật sâu, hắn thậm chí bảo trì nụ cười, duy trì kỹ thuật diễn, cùng nhà sản xuất nói chuyện, thành công đem hình tượng phá bỏ.

Nhà sản xuất cho hắn cái tài khoản, Văn Tự nhận lấy, cũng không thèm nhìn, liền cùng nhà sản xuất từ biệt.

Nhà sản xuất cũng không muốn ứng phó hắn, xoay người đi.

Văn Tự cho rằng mình cũng đã đủ bình tĩnh, nhưng cũng biết rằng hắn cũng không có bình tĩnh như vậy.

Bằng không, hắn sẽ không theo bản năng mà gọi nhà sản xuất lại, theo bản năng hỏi.

“Hoa Ẩn, không, Hoa đại minh tinh đang tìm ai a, cùng ta lớn lên giống sao?”

Nhà sản xuất quay lại, có lệ mà cười: “Loại chuyện này tôi làm sao biết được, tôi và anh ta cũng không phải rất thân đâu.”

Gạt người.

Rõ ràng gọi y là A Ẩn, hắn chưa từng gọi Hoa Ẩn như vẫy.

Mà hắn cùng Hoa Ẩn cũng đã có con với nhau, quan hệ của nhà sản xuất và Hoa Ẩn lại có thể thân cận đến mức nào.

Trong đầu suy nghĩ ấu trĩ như vậy nhưng Văn Tự lại cười nói rất thản nhiên: “Tùy tiện hỏi thôi, tôi đi trước.”

Hắn trở lại trên xe, ghé vào tay lái nhắm mắt một hồi lâu.

Có một số người, thời điểm không nhìn thấy, tự mình lừa gạt không nhớ nhung.
Sau khi thấy được, tựa như tình cảm bị phong ấn đã lâu, không thể áp chế được nữa, mãnh liệt như núi lửa phun trào, sự nhẫn nại rốt cuộc biến mất.

Trời mới biết thời khắc đó khi hắn thấy Hoa Ẩn, vành mắt cũng đã nóng lên.
Văn Tự gỡ xuống kính râm, nhìn kính chiếu hậu, nhìn vành mắt phiếm hồng, cố gắng nặn ra một nụ cười, cơ mà thật khó coi.

Hoa Ẩn cũng không khác lúc trước lắm, nếu nói có điểm khác, hình như là gầy chút so lúc trước, ánh mắt cũng đều lạnh đi rất nhiều.

Thoạt nhìn, không giống như đã sống thật tốt.

Văn Tự suy tư một chút, cũng không biết cha hắn hiện tại sống tốt ra sao.

Bất quá chắc chắn là so với trước kia tốt hơn rất nhiều, hai người hắn yêu nhất vẫn sống tốt, hắn cảm thấy rất mãn nguyện.

Văn Tự lái xe đến nhà trẻ, bế con trai lên, hắn tính toán đi đón Trần Gia.

Trần An hôm nay thực ngoan, nhưng đang ở trong ngực hắn, bỗng nhiên nói: “Ba ba, trên người của ba có mùi rất dễ chịu.”

Văn Tự cười nói: “Mùi ra sao a?”

Trần An nhăn nhăn cái mũi nửa ngày: “Dù sao cũng thật dễ chịu nha.”

Trần An tủm tỉm cười, lộ ra lỗ tai màu trắng cùng cái đuôi, một đôi mắt xanh che giấu không được cũng hiện ra.

Thẳng đến khi Trần An ngửi được trên cổ tay hắn, hắn mới phản ứng lại, mùi Trần An ngửi được rốt cuộc là mùi gì.

Là mùi của Hoa Ẩn lưu tại trên người hắn.

Hoa Ẩn khi đó tâm tình kích động, ở trên người hắn để lại tin tức tố.

Mà Văn Tự chính mình đã không còn giống như trước, bởi vì là Alpha mà nghịch thiên sinh con, tin tức tố đã chịu ảnh hưởng, hiện tại đã yếu đến mức bản thân cũng không thể ngửi được mùi.

Khi còn nhỏ Trần An luôn khóc nháo, Văn Tự căn bản không có cách nào để dùng tin tức tố để trấn an con hắn.
Chỉ có thể dựa vào lừa gạt.

Quả nhiên là phụ tử thiên tính sao.

Trần An cũng chưa từng gặp qua Hoa Ẩn, lại theo bản năng mà thích tin tức tố Hoa Ẩn.

Trần An đột nhiên cảm giác trên mặt ướt ướt.

Nhóc con ngẩng đầu, trợn tròn đôi mắt: “Ba ba, ba làm sao vậy. Nơi nào đau a?”

Tiểu hài tử đơn thuần, cảm thấy đau liền sẽ khóc, ba ba khẳng định rất đau, cho nên khóc.

Văn Tự nhắm mắt lại, trầm mặc để nước mắt rơi, cuối cùng đành ẩn nhẫn ngừng lại.

Hắn nhẹ nhàng nói: “Đau, bảo bảo, ba ba có chút đau.”

“Con không cần nhanh như vậy đem giấu đôi mắt xanh, lại làm cho ba ba xem một chút.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro