NYMĐYLR 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với cô gái kiêu căng kia, Elena không có hảo cảm gì. Chanyeol nói cô ấy vẫn chỉ là một cô bé, lớn lên sẽ ngoan hơn.

Nhưng cô biết, cô gái kia dùng ánh mắt của một thiếu nữ nhìn anh, điều đó khiến cô khó mà xem cô gái như một đứa nhỏ không hiểu chuyện.

Khi cô và Chanyeol ở bên nhau, cô bé kia luôn cố ý phá hư, tìm đủ loại lý do muốn anh đuổi cô đi.

Mà anh luôn nhường nhịn. Đôi khi cũng vì cô gái tùy hứng mà tức giận, nhưng sẽ không lâu lắm, chỉ cần cô gái mềm mại xin lỗi làm nũng với anh, anh sẽ mềm lòng.

Elena chưa từng thấy anh đối xử như vậy với bất kỳ cô gái nào. Ngay cả với cô cũng không.

Bọn họ yêu là lí trí. Cô vốn độc lập tự chủ, không tùy hứng với anh, cũng không làm nũng.

Vì thế, khi Chanyeol yêu cầu chia tay, cho dù phẫn nộ, nhưng cô không cúi mình khẩn cầu. Tuy vậy, cô vẫn yêu anh, cuối cùng cô vẫn không nỡ buông tha, cố ý đi theo bên cạnh anh.

Bọn họ vẫn là bạn bè... cuối cùng cũng chỉ là bạn bè...

Cô ngẩng đầu nhìn trời, nhẹ nhàng nói: "Em nhớ, chúng ta vốn dự định đính hôn ở sân này."

Chanyeol đứng sau lưng cô, không tiếp lời.

"Khi đó, nghe được lời cầu hôn của anh, thật sự em rất vui vẻ. Em cứ nghĩ hạnh phúc em luôn chờ đợi cuối cùng cũng đến. Không ngờ..." Cô cười, lâu sau mới nói: "Anh có yêu em không?"

"Có yêu!" Nếu không lúc trước sẽ không cầu hôn cô.

Cô biết, biết anh có yêu cô. Chẳng qua "Chẳng qua...càng yêu cô ấy hơn, đúng không?" Anh không biết, nhưng cô lại thấy rất rõ ràng.

Với cô gái tùy hứng kiêu ngạo kia, anh luôn luôn dung túng, sủng nịch vô cùng, nâng niu trong lòng bàn tay mà yêu thương.

Ánh mắt anh nhìn cô ấy dịu dàng như vậy, dường như cô gái ấy là vật báu độc nhất vô nhị trên đời. Mà anh, chưa từng nhìn cô như thế.

Chẳng qua, cô chưa từng nói thẳng.

Cô làm như không biết gì hết. Nhưng cuối cùng hạnh phúc cô luôn hi vọng cũng vì cô gái kia mà biến mất. Cô không cam lòng. Dựa vào cái gì mà cô gái kia có thể đoạt được hết thảy?

Cho nên, cô muốn đoạt lại anh.

Nhưng cuối cùng cô gái kia đi rồi. Cô vĩnh viễn không thể đoạt lại anh. Một con người đã chết tâm, cô đoạt lại bằng cách nào đây?

Hai năm Yoona cách thế, dường như anh cũng rời đi theo cô ấy. Mới mấy tháng đầu, mỗi ngày anh còn uống say không biết trời đất, luôn gọi tên cô gái ấy.

Về sau tỉnh lại, cũng liều mạng công tác, không để cho mình nhàn rỗi dù chỉ một chút.

Anh càng lúc càng hút nhiều thuốc lá, giấc ngủ cũng càng ngày càng ngắn. Anh không quan tâm đến thân thể mình, như đang muốn tự sát. Mà cô, nhìn thấy hết thảy.

"Thực xin lỗi!" Từ sau truyền đến thanh âm anh.

"Anh không cần xin lỗi em. Anh không nợ em cái gì cả. Như lời anh nói, tình yêu của chúng ta đã chấm dứt từ lúc chia tay rồi!"

Cô chỉ không cam lòng, mới cố ý chờ đợi như vậy. Kỳ thực, trong lòng cô cũng biết bọn họ không thể trở lại như xưa được nữa.

Mọi người không còn đơn thuần như năm ấy. Trong lòng bọn họ đều có vướng bận.

"Cô gái phương đông kia không phải là Lim Yoona." Nhưng anh lại cười vui như vậy trước mặt cô ấy, lâu rồi cô không thấy anh vui vẻ như vậy, "Đừng xem người ta là vật thay thế!"

"Anh biết!"

"Em sẽ không từ chức!"

Chanyeol cũng không bất ngờ. Cô sẽ không để tình cảm cá nhân ảnh hưởng tới công việc chung. Đây là niềm kiêu ngạo của cô.

"Trong công việc không có sự giúp đỡ của em, anh sẽ rất phiền não!"

Elena hừ nhẹ. Đương nhiên cô biết mình quan trọng bao nhiêu đối với anh, "Em muốn im lặng một mình." Sau đó, cô nghe thấy tiếng bước chân rời đi.

Nước mắt vẫn luôn ẩn nhẫn rốt cục rơi xuống. Che mặt, cô khóc rống lên.

Cô thực sự yêu anh. Nhưng anh đã không còn là của cô nữa... Trong tình yêu này, cô vẫn luôn là nhân vật phụ...

Một chiếc khăn tay đưa đến trước mặt cô...

Haier đứng đó, đau lòng nhìn cô.

"A!" Cô cười khẽ, lau nước mắt trên mặt, "Để anh chê cười rồi!"

"Không sao, em muốn khóc thì cứ khóc đi!"

Giọng điệu dịu dàng lại khiến cô rơi lệ. Cô nhào vào lòng Haier, nức nở khóc rống.

Haier nhẹ nhàng ôm cô, ôm lấy cô gái mình đã yêu từ rất lâu.

Chanyeol đứng sau gốc cây, vì lo lắng cho Elena, anh không rời đi. Nhưng thấy Haier xuất hiện rồi, anh mỉm cười, xoay người rời đi, liền thấy mẹ đứng phía sau.

Anh không nói gì, cùng mẹ đi đến thư phòng. Mà ba Park đang chờ anh trong đó.

Thần sắc Chanyeol không thay đổi.

Bà nhìn con trai, nói thẳng:

"Chanyeol, mẹ sẽ không đồng ý con và Yoona!"

-*-

Buổi tối, Yoona ở lại qua đêm. Lần này không ngủ căn phòng trước kia của cô ở Park gia, mà là phòng dành cho khách.

Cô mẫn cảm phát hiện bầu không khí rất kì lạ.

Đầu tiên là ánh mắt Elena đỏ lên, giống như vừa khóc. Mà sắc mặt cha mẹ nuôi rất khó coi. Ánh mắt anh hai nhìn cô là lạ, còn Chanyeol cũng lạnh như băng.

Đã xảy ra chuyện gì sao?

Cô nghi hoặc không hiểu, nhưng không dám hỏi nhiều. Mẹ nuôi đưa cô đến phòng khách, nhìn cô, ngập ngừng muốn nói rồi thôi, cuối cùng cũng không nói gì hết, nhắc cô đi ngủ sớm rồi rời khỏi.

Chẳng nhẽ mọi người bất thường là vì cô?

Yoona nhíu mày suy tư, lại không nghĩ ra lý do. Kết quả hại cô buổi tối không ngủ tốt, cuối cùng vì khát nước nên tỉnh lại.

Xuống giường mang dép lê, cô muốn đến phòng bếp rót nước uống. Đi ngang qua thư phòng đã thấy cửa phòng nửa mở, lộ ra ánh sáng ngọn đèn.

Ai mà trễ vậy còn chưa ngủ?

Cô thử thăm dò, đã thấy Chanyeol ngồi sau bàn học. Anh hút thuốc lá, trên bàn đặt một chai rượu cùng ly, mà bình rượu đã không còn đến một nửa.

Cô nhíu mày. Chanyeol cũng phát hiện ra cô.

Anh dụi tắt điếu thuốc, "Trễ vậy còn chưa ngủ sao?"

Ngọn đèn u ám làm cô không thấy rõ biểu cảm trên mặt anh, chỉ qua thanh âm trầm thấp cảm nhận được tâm tình của anh không tốt lắm.

Cô không nhịn được quan tâm hỏi: "Anh làm sao vậy?"

Chanyeol không trả lời, nhìn cô đứng trước cửa. Trong đêm tối vắng lặng, cô như một thiên sứ.

"Đến đây."

Yoona do dự, đi vào thư phòng, đến trước bàn học, lúc này mới nhận ra anh chỉ khoác áo lông tắm, cô dừng bước chân.

Anh kéo cô vào trong lòng, ôm lấy eo cô, vui đầu vào hõm cổ, nhẹ nhàng hấp thu mùi thơm trên cơ thể cô.

Yoona vốn định đẩy anh ra, nhưng động tác của anh lại làm cô không đành lòng. Anh thế này, lần đầu tiên cô gặp phải. "Chuyện gì đã xảy ra?"

Chanyeol nhắm mắt lại, ôm cô càng chặt, nhớ lại những lời của cha mẹ trong thư phòng.

"Chanyeol, cô gái nào cũng được, nhưng riêng Yoona thì không!"

"Tại sao?" anh nhìn mẹ.

"Yoona còn nhỏ, hơn nữa... nó không phải là Yoong!" Con trai đã cô phụ hai cô gái rồi, bà không thể để Yoona trở thành người thứ ba.

Cô ấy là Yoong, cô ấy chứ ai!

"Mẹ biết con xem Yoona như là Yoong." bà nhìn con trai, từ ánh mắt của con bà biết con đang suy nghĩ gì.

"Nhưng con bé không phải! Yoong đã chết, Yoona không phải là vật thay thế, đừng xem Yoona thành ảo ảnh của Yoong!"

Ảo ảnh? Cô ấy không phải, cô ấy tuyệt đối không phải là ảo ảnh!

"Con trai à, mẹ con nói đúng lắm. Yoona không hợp với con..."

"Vậy thì ai hợp? Elena sao?" Anh nhìn cha mẹ, lạnh lùng nói: "Năm đó, con muốn cưới Elena, cha mẹ cũng ngăn cản con. Mẹ lấy sức khỏe để uy hiếp con, cha mẹ muốn con cưới Yoong, con cưới, rồi thì sao?

Hiện tại, cha mẹ lại nói Yoona không hợp với con, nói con xem cô ấy là cái bóng của Yoong. Làm sao cha mẹ biết cô ấy là cái bóng, mà không phải..."

Những lời còn lại, anh cắn răng nhịn xuống: "Tóm lại, chuyện của con, con sẽ tự xử lý!" Nói xong, không quan tâm cha mẹ sẽ phản ứng như thế nào, anh xoay người rời đi.

Lần đầu tiên anh nói chuyện với cha mẹ như vậy. Anh biết bọn họ sẽ rất khổ sở, nhưng anh không thể khống chế chính mình.

Ảo ảnh? Sao cô có thể là ảo ảnh được? Rõ ràng, cô vẫn đang trong lòng anh.

Anh ôm chặt thân hình mềm mại trong lòng, chỉ sợ cô sẽ biến mất, sẽ như lời mẹ nói, là cái bóng mà anh ảo tưởng...

Yoona lo lắng nhìn anh, tay nhỏ khẽ vuốt tay anh, "Chan... Park tiên sinh, anh làm sao thế? Tâm trạng không tốt sao?"

"Yoong, em là thật đúng không?..." Anh cúi đầu hỏi, thanh âm bất an.

Yoona hơi giật mình, "Sao cơ?" Cô không hiểu ýanh.

"Em là thật... Không phải là do anh mộng du?" Anh nhẹ cọ lên làn da trắng ngần, tham lam hôn lên cổ cô, hít lấy mùi hương trên người cô. Mùi của Yoong.....

Mơ? Yoona nhíu mày, "Park tiên sinh, anh uống say à?" Mới nói ra những điều kì quái như vậy.

Say... Chanyeol ngẩng đầu nhìn cô, khuôn mặt non nớt trước mắt không phải Yoong của anh. Nhưng ánh mắt chăm chú nhìn anh cũng như nhau... thuần túy mà tràn ngập tín nhiệm.

Nếu là say cũng được, anh không muốn tỉnh...

Nhưng anh biết anh không say. Cô ở trong lòng anh, chân thật như vậy... Anh muốn cô là chân thật!

"Yoona... Yoona của anh..." Bàn tay sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, anh chậm rãi đến gần cô, ánh mắt nhìn cô, che giấu hèn mọn khát vọng khẽ run lên, khẩn cấp muốn tìm kiếm an ủi, nhẹ nhàng hôn cô.

Cô không phải ảo ảnh... không phải...

--------------

Ngày thứ một ngàn bảy trăm chín mươi lăm.

Nhìn đơn ly hôn, tay run run cầm bút, mắt nhắm chặt, thả chiếc bút trên tay xuống, mình tự nhủ với bản thân.

Còn một tháng nữa...

Chanyeol, làm thế nào bây giờ? Buông tay quả thực khó quá.....

~~~

Yoona không thể đẩy anh ra, lúc anh hôn cô, cô cảm giác được người anh run lên, mà ánh mắt anh nhìn cô dường như tràn đầy sợ hãi cùng đau thuơng, điều này làm cho lòng cô nhất thời mềm đi.

Có lẽ phụ nữ luôn không thể kháng cự được dáng vẻ bi thương yếu ớt của đàn ông, mà cô lại chưa từng thấy anh như thế này.

Anh ở trong mắt cô luôn tao nhã trầm ổn, không có việc gì có thể làm khó anh, vậy chuyện gì đã xảy ra, khiến cho anh lộ vẻ mặt như vậy?

"Yoona, Yoona..." Anh thì thầm tên cô. Lướt nhẹ qua cánh môi, đầu lưỡi anh khẽ liếm qua liếm lại, sau đó tham lam tỉ mỉ bắt đầu khai phá cái miệng nhỏ nhắn, từ nụ hôn nhẹ trở thành cuồng nhiệt, tìm được chiếc lưỡi đinh hương, bá đạo chiếm lấy.

Nụ hôn bất chợt chuyển sang lịch liệt khiến cho cô kêu, lưỡi của cô bị anh gắt gao mút, anh mãnh liệt cướp đi của hô hấp của cô, mà cô chỉ có thể bị anh bắt nuốt vào hương vị của anh, đôi tay nhỏ bé không khỏi qua lớp áo ngủ nhéo một phát trên người anh, chóp mũi nhẹ thở ra một tiếng ưm tinh tế.

Tiếng than nhẹ nhàng mềm mại giống như một khúc nhạc dạo mê hoặc, mà sự ngọt ngào của cô chính là quả táo trên tay phù thủy, cho dù có độc, anh vẫn muốn một mình chiếm lấy, không cho người khác dù chỉ một phần nhỏ nhất.

Cô là Yoong của anh, cô không phải ảo ảnh, cô đang yêu kiều ở trong lòng anh, mùi hương chỉ thuộc về cô tỏa ra khiến cho lòng anh càng thêm khát vọng.

Bàn tay thô lỗ kéo áo ngủ của cô ra, quần áo vì vậy mà bay mất. Sau lớp áo ngủ là nhũ hoa trần chuồng không lớp bảo vệ.

Anh xoa bóp bộ ngực trắng nộn, năm ngón tay hưởng thụ cảm giác, cẩn thận đẩy qua đẩy lại, chỉ chốc lát sau, làm da trắng như sữa kia bị anh vo vê tạo thành dấu vết.

Thân thể cô đẹp tuyệt, anh có thể từ trên người cô làm ra những dấu vết biểu thị cho từng chỗ trên người cô đều là của anh.

Ngón cái cùng ngón trỏ kẹp lấy nhũ hoa, ma sát qua lại, nhũ hoa mẫn cảm ở trong bàn tay anh.

Anh lần tay đến đầu ngực, dùng ngón tay gẩy gẩy đầu nhũ hoa, cái miệng nhỏ nhắn bị anh hôn lập tức phát ra tiếng ngâm mê người.

Tiếng rên rỉ tuyệt vời, anh muốn nghe càng nhiều.

Buông cái miệng nhỏ nhắn, anh đem mặt vùi vào bầu vú, giữa hai bầu vú trắng liếm liếm, ngón tay đẩy đẩy, đầu lưỡi mút lấy nhũ hoa, anh cắn nhẹ vài phát, phun ra, rồi lại ngậm vào, khiến nhũ hoa trở nên ẩm ướt hồng hào, lưu lại ấn ký của anh.

Yoona bị trêu trọc khiến cho hơi thở hỗn loạn, nhìn ngực mình bị anh trêu chọc, trong lòng tràn ngập nhục nhã, nhưng thân thể lại như có lửa đốt, nơi riêng tư từ từ chảy ra dịch ướt át quen thuộc mà lại xa lạ.

Quần ngủ của cô bị kéo xuống, tay anh cố tình chạm vào quần lót ẩm ướt. "Tiểu quỷ, anh mới thưởng thức bộ ngực vậy đã ướt rồi." Anh cắn nhũ hoa xinh đẹp, gian trá nhìn cô.

Cô xấu hổ giãy giụa nhắm chặt mắt, định đẩy anh ra, anh lại ôm cô càng chặt.

"Hư... Đừng trốn, anh thích em vì anh mà ướt át." Anh nói nhỏ, thanh âm khêu gợi tựa như ác ma mê hoặc, ngón tay cách quần lót mỏng manh xoa nhẹ hoa tâm.

Anh khẽ hôn cái miệng nhỏ nhắn, liếm lưỡi đinh hương, ôn nhu dụ dỗ cô. "Ngoan, dang chân ra, để cho anh yêu em."

Cô mặt hồng, thân thể nhục nhã run run, hai chân thuận theo lời anh mở ra.

"Cô bé ngoan." Anh hôn cô, ngón trỏ để để tại chỗ quần lót trước cửa hoa tâm, nhẹ nhàng chọc chọc, khiến cho vải dệt ướt át hơi hơi chà xát vào tiểu huyệt.

Hoa khẩu mềm mại không chịu nổi sự thô ráp do vải dệt tạo ra, lông mày tinh tế không khỏi nhíu lại.

Anh thấy bảo bối trong lòng khó chịu, dùng tay kéo quần lọt xuống, đầu ngón tay trực tiếp chạm vào hoa tâm mềm mại, khiến cho chỗ đó lại càng ẩm ướt.

Anh chậm rãi chuyển động tay, đầu ngón tay dụ dỗ hoa khẩu yếu ớt, không tiến vào, chỉ ma sát ở bên ngoài, thỉnh thoảng lại chọc chọc, được một chút lại buông ra.

Bị anh quyến rũ như vậy, cô ngây ngô sao chịu được? Cô không nhịn được cọ vào anh, cái miệng nhỏ nhắn phát ra tiếng ngâm hơi khó chịu. Mà dịch do sự khát khao của cô dần chảy ra, dính hết vào tay anh.

Cô nhóc nhiệt tình!

"Làm sao vậy? Không thích anh chạm vào nơi này sao?" anh hỏi, lòng bàn tay chà xát vùng kín, sau đó nhẹ ấn ấn.

"A!" Kích thích bất ngờ làm cho cô rên rỉ. "Có, có thích..."

Nhưng cô vừa nói xong, anh lại bỏ tay ra.

"Không..." cô vội vàng tóm lấy tay anh, không cho anh rời đi.

Anh cười khẽ, anh cắn đôi tai trắng nõn, hỏi nhỏ: "Muốn anh nhẹ nhàng, hay là mạnh tay một chút? Hả?"

Cô cắn môi do dự, rốt cuộc cũng không chống cự được khát vọng của cơ thể. "Mạnh, mạnh lên chút nữa..." Nói xong, liền nhục nhã nhắm mắt lại.

"Cô gái thật thà." Thưởng cho sự thành thực của cô, anh lại chạm vào cô, ngón tay mân mê hoa tâm. Anh nhẹ nhàng âu yếm, ngón tay dài đến hoa tâm, liền đâm thẳng vào.

"Ưm..." Cô khẽ ngâm, phía dưới do có dị vật tiến vào mà co rút, nhưng lại không khó chịu, mà một cảm giác kỳ quái lại dâng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro