CVCTCTGĐ 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi phải nói tiếng cám ơn sao?" Cô bĩu môi, bắt đầu mình kiểm thảo có phải thật vậy hay không an nhàn quá lâu rồi, đưa đến lòng cảnh giác giảm xuống thành lẻ.

Chanyeol cười một tiếng, ngón cái dao động đến lòng bàn tay của cô, nhẹ nhàng vuốt ve phần mềm mại trong lòng bàn tay cô, "Có lẽ yêu cô, không phải là chuyện khó khăn lắm. Nói cho tôi biết, cô như vậy, mới phải là diện mạo thật sự của cô sao?"

"Nếu như mà tôi nói không đúng vậy, anh có tin hay không?" Chuyện cho tới bây giờ, cố gắng trước kia của cô, coi như là phí công nhọc sức thôi.

Hắn chậm rãi lắc đầu một cái, "Không biết."

"Cho nên, tôi cũng vậy không cần thiết nói thêm gì nữa." Cô rút tay về, không có thói quen thân mật kia.

"Tôi rất ngạc nhiên, tại sao cô phải cố ý giấu bản tính của cô?" Cố ý tạo nên hình tượng nhát gan nhún nhường, hiến mị thảo hảo, để cho hắn sinh ra cảm giác chán ghét.

"Tôi. . . . . ."

"Đừng nói cô không có, hơn nữa cô cũng không thích tôi đưa những thứ châu báu kia, chung quy lại là lúc nhận được, giả trang ra một biểu hiện mừng rỡ."

Đó là bởi vì cô căn bản không muốn cùng hắn có quan hệ.

Yoona mím môi, không hề trả lời, loại thời điểm này, nói càng nhiều, sẽ chỉ làm cô đem bí mật bại lộ nhiều hơn.

"Xem ra lần trước, thủ hạ của tôi cho tôi tài liệu cũng không hoàn thiện, bí mật của cô, so trong tưởng tượng còn nhiều hơn."

Chanyeol nói xong, dắt cô đi ra khỏi chỗ tối tăm, hướng đại sảnh yến hội đi tới, "Tốt lắm, bữa tiệc cũng kết thúc, chúng ta cũng nên đi về phía chủ nhân nói lời từ biệt rồi."

Cô bị động theo sát hắn, "Anh điều tra tôi?"

"Cô cho là, tôi có có thể không tra lai lịch một người, mà để mặc cho người nọ ở bên cạnh tôi sao?" Nếu là như vậy, hắn là chủ Park gia, đã sớm không biết chết mấy trăm lần.

"Vậy anh tra được những thứ gì?" Yoona chỉ cảm thấy tâm run lên một cái.

Nếu như hắn tra ra Hoon là con của hắn. . . . . . Không, sẽ không, Hoon mặc dù lớn lên giống hắn, nhưng là khí chất lại hoàn toàn bất đồng, nếu như không phải là quá cố ý đi liên tưởng, cũng sẽ không liên tưởng đến, hơn nữa phần ghi tên ba của Hoon . . . . .

"Tôi biết rõ cô xuất thân ở cô nhi viện, sau khi tốt nghiệp đại học, cùng bằng hữu hùn vốn mở tiệm thức ăn nhanh, có một lần hôn nhân ngắn ngủi, cũng chỉ có hai tháng, sau khi li hôn, sinh ra một đứa con. . . . . ."

Khi hắn nói đến chỗ này, Yoona cảm thấy lòng sắp trào ra trong cổ họng rồi.

"Nhưng mà bây giờ xem ra, cô cũng không có giống như tài liệu viết bình thường như vậy, ít nhất, chủ của một tiệm thức ăn nhanh bình thường, sẽ không có bản lĩnh cô cô vậy."

Vừa nói chuyện, hắn đã mang theo cô đi tới trước mặt người tổ chức bữa tiệc, chào hỏi rời đi.

Tác phong nhanh nhẹn, ưu nhã, tuy nhiên cũng cực độ tỉnh táo, nam nhân cẩn thận, cô âm thầm nghĩ tới.

Không trách được hắn tại không hỏi qua một chút gì bối cảnh gia đình cô ...những vấn đề linh tinh là bởi vì hắn đã sớm đi thăm dò qua.

Duy nhất đáng được ăn mừng chính là, hắn tựa hồ cũng không có quá mức chú ý Hoon, hơn nữa, bí mật cô giấu kín, hắn cũng còn chưa có tra được.

Yoona thở phào nhẹ nhõm, đi theo hắn ngồi lên Cadillac.

Tài xế ở trước mặt lái xe, chỗ ngồi trước cùng chỗ ngồi phía sau có một mặt thủy tinh đen đang dần nâng lên, từ ghế sau có thể thấy tình hình phía trước, nhưng là ngồi trước nhưng không cách nào thấy được ở phía sau, thậm chí ngay cả thanh âm cũng không nghe được.

Cái này giống như là không gian riêng tư nhỏ.

Ngay khi cô xê dịch thân mình, khi chuẩn bị cùng hắn kéo ra khoảng cách thì thân thể đối phương đã chồm tới.

Nửa người trên của hắn hơn phân nửa đặt ở trên người của cô, không tính sức nặng, làm cho cô hô hấp bắt đầu gấp rút, "Này, anh muốn làm gì?"

Đôi tay cô muốn đẩy ra hắn, nhưng bên trong buồng xe, thật sự hành động bất tiện.

"Tôi nghĩ, có chút ghen tỵ đó." Hắn cúi đầu, gặm cắn xương quai xanh nổi lên của cô.

"Ghen. . . . . . Ghen tỵ?" Cô thiếu chút nữa cắn rơi đầu lưỡi của mình, tha cho cô có tài đức gì, lại có thể khiến vị Park đại thiếu gia này ghen tỵ? !

"Tôi cũng không phải hôm nay mới biết cô có một đứa con, nhưng là bây giờ, tôi xác thực đang ghen tỵ, ghen tỵ với nam nhân đã cùng cô kết hôn, cho dù các người ly hôn, nhưng cô cũng đã sinh cho hắn đứa con của hai người."

Trong ngực có chút ít ghen tuông, lan tràn, để cho hắn cực độ không thoải mái.

Đêm nay, hắn thấy được cô cười ranh mãnh, thấy được cô thân thể nhẹ nhàng giống như quỷ mỵ bình thường đem người đánh ngã, lại thấy được cô bướng bỉnh cầm viết ký tên, vẽ lần lượt nhân vật phim hoạt hoạ. . . . . .

Khi đó, tâm hồn thậm chí có một loại cảm giác kỳ diệu, giống như chỉ cần nhìn cô, cái loại trống không từ khi ra đời tới nay liền không cách nào lấp đầy đó từng chút một bị lấp đầy.

Đây là ma lực mệnh y sao?

Giống như là mệnh trung chú định giống như nhau, cho dù hắn đã từng kháng cự qua, nhưng lại như cũ để cho hắn từng điểm một bị cô hấp dẫn.

"Mệnh trung chú định yêu nhau à...." Hắn lầm bầm, ngẩng đầu hài lòng nhìn xương quai xanh của cô bị mình để lại dấu hôn ngân.

"Về sau, ở trước mặt tôi, đừng che dấu bản thân mình nữa." Hắn muốn nhìn thấy tính tình thật của cô nhiều hơn, muốn hiểu cô hơn.

Nhàn nhạt mùi nước hoa vòng quanh ở trong xe, chóp mũi của cô, tràn ngập tất cả đều là hơi thở của hắn, "Nếu như mà tôi đáp ứng, vậy anh cũng có thể đáp ứng tôi, không điều tra tôi nữa sao?" Cô không quên cò kè mặc cả.

"A?" Chanyeol nhướng nhướng mày, tựa hồ có chút kinh ngạc cô đưa ra yêu cầu như thế.

Nhìn ánh mắt của hắn thật kĩ, cô cuối đầu nghĩ, nói thẳng: "Như anh đoán, tôi có chút bí mật ' nho nhỏ ' , ách. . . . . Thật rất nhỏ, nhưng là con người của tôi, tương đối chú trọng quyền riêng tư, cho nên . . . . . . Chỉ cần anh không phải cố ý đi điều tra, có một ngày tôi thật sự nguyện ý nói cho anh, tự nhiên sẽ nói ra."

Hắn trầm ngâm một lát, cười môi mỏng gợi lên, nhu hóa cả khuôn mặt hắn, vốn là khí chất yêu mị mà lạnh như băng, theo nụ cười của hắn, chuyển thành mê người mị hoặc.

Giống như yêu tinh mê hoặc người, ở trong không gian nhỏ hẹp, thả ra toàn bộ lực hút.

"Tôi chờ cô, cam tâm tình nguyện nói cho tôi biết." Môi mỏng khẽ mở, hắn hơi thở thơm như hoa lan nói ra những lời này.

Cô kinh ngạc mà nhìn hắn, giống như tâm thần, đều muốn bị hắn hấp dẫn.

STOP!

Yoona liều mạng thúc giục lý trí của mình. Loại người cô thích, rõ ràng không phải nam nhân so với nữ càng thêm phong hoa tuyệt đại, nhưng là mới vừa rồi trong nháy mắt, cô thế nhưng cảm giác mình đang bị hắn hấp dẫn, đó là một loại phái nam rất mãnh liệt tinh khiết hấp dẫn.

Vội vàng đem tầm mắt từ trên mặt hắn dời đi, cô quay đầu nhìn cảnh trí ngoài cửa xe .

Trăng sáng, giắt phía chân trời, sáng như bạc đến khiến lòng người rung động.

"Tối nay ánh trăng rất đẹp, ha ha." cô hốt hoảng chuyển đề tài.

"Thật là ghét a, ánh trăng sáng quá rồi." Chanyeol nhăn đầu lông mày, mặt có chút chán ghét.

"Anh không thích trăng sáng?" Cô kinh ngạc.

"Đúng, rất ghét, nhất là lúc trăng rằm."

"À? Rất ít nghe được có người ghét trăng sáng." Đại đa số người, cũng thích biểu đạt ánh trăng rất đẹp.

"Cô muốn biết nguyên nhân sao?" Thần sắc của hắn, lại biến thành bộ dáng tỉnh táo thường gặp, yêu dị vả lại làm cho người ta nắm không ra.

Lòng hiếu kỳ bởi vì lời của hắn, tự nhiên nảy sinh.

"Như vậy tối mai, tới nhà tôi, cô sẽ biết." Hắn trong túi áo lấy chìa khóa bằng đồng, bỏ vào trong lòng bàn tay cô.

Yoona sững sờ nhìn lòng bàn tay, cái chìa khóa nặng trĩu, giống như còn nhiễm chút phần lạnh như băng trên ngón tay hắn.

Chanyeol từ trên người cô dời đi ánh mắt, nhắm mắt dưỡng thần, giống như mới vừa rồi giữa hai người thân cận, đều chưa từng tồn tại qua.

Bên trong xe, có thể nghe được, chỉ có tiếng hít thở lẫn nhau.

Thở ra, hít vào, dị thường ăn nhịp.

Trăng, thật rất tròn.

Nhất là đến thời điểm trăng rằm, trăng tròn sáng như bạc, giống như là vòng tròn một dạng, tỏa ánh ở cuối chân trời.

Tối hôm nay, nên đi đến nhà Chanyeol sao?

Cô do dự không chừng.

"Mẹ, mẹ lại thua rồi!" Hoon giọng nói non nớt tựa như gạo nếp, tràn đầy vui sướng.

Yoona lúc này mới phát hiện ra, tiền trò chơi trong tay mình bất giác đã biến thành số không, trong trò chơi Đại Phú Ông, cô lại một lần nữa tuyên bố phá sản.

"Hoon thật thông minh, túi tiền mẹ con lại đại xuất huyết rồi." Vẫn xem cuộc chiến Seulgi rất đúng lúc bật ra tiếng cười có chút hả hê.

"Dì, ẵm!" Hoon đưa hai tay ra, tính toán cùng dì thân ái cùng thương lượng phần thưởng chiến thắng phải là cái gì.

Seulgi khom lưng ôm lấy bé, thuận tiện hôn gò má của non mịn của bé, "Hoon a, dì gần đây phát hiện một tiệm mô hình súng, bên trong có thật nhiều súng, cuối tuần, dì dẫn con đi xem một chút có được hay không?"

"Có thật không?" bé hưng phấn ngửa lên đầu, "Có phải hay không so chữ viết trên báo còn nhiều hơn?"

"Báo?" Seulgi sửng sốt.

Hoon quơ quơ bắp chân, ý bảo mình muốn xuống. Chân mới vừa tiếp xúc mặt đất, liền như một làn khói chạy vào phòng ngủ, không bao lâu, trên tay đã cầm một quyển tạp chí lại chạy vội ra.

《 Quân sự thế giới 》!

Seulgi con ngươi thiếu chút nữa trừng ra, liền nhìn đến bé đã ở trước mặt cô lật ra tạp chí, từng tờ một hỏi "Dì, có súng này, súng này chay không à?"

"Hoon, con đang xem . . . . . . Ách, tạp chí?"

Cái đầu nhỏ suy nghĩ chốc lát, rồi sau đó nặng nề nói nhỏ, "Hoon rất ưa thích xem!"

"Con xem hiểu?" Đứa trẻ năm tuổi, xem loại tạp chí này, cô vẫn là lần đầu tiên biết.

Bé lắc đầu, "Rất nhiều chữ con cũng không nhận ra, muốn mẹ đọc cho con nghe!"

Hoàn hảo. Seulgi thở ra một hơi, ít nhất chứng minh đứa nhỏ này còn thuộc về phạm vi bình thường, không thuộc về cấp bậc quái vật.

"Chỉ là mẹ chỉ cần đọc một lần, Hoon là có thể nhớ!" bé rất đắc ý dương dương cằm nhỏ, "Dì, Hoon có phải hay không rất thông minh à? Dì có phải có thể thưởng món đồ chơi cho con ?"

Quai hàm đều rơi, Seulgi nhìn bé một chút, nhìn lại Yoona một chút.

Yoona nhún nhún vai, "Được rồi, con mình trí nhớ so với đứa trẻ bình thường khá hơn một chút."

"Không phải một chút, là tốt thật tốt?" Seulgi xoa xoa trán. Thiên tài! Ít nhất ở phương diện trí nhớ, Hoon tuyệt đối coi như là thiên tài!

"Dì, không phải thưởng cho con sao?" bé nắm ống quần cô, con ngươi chuyển động, rất rõ ràng không đạt mục đích, thì thề không bỏ qua.

"Tiểu tử, lường gạt mẹ con không đủ, còn muốn gạt dì a!" Seulgi cười chỉ nhẹ mi tâm nhỏ nhắn, "Được rồi, chủ nhật dì dẫn con đi tiệm mô hình, cũng mua cho con một mô hình súng."

Giọng nói vừa phát ra, nhưng không có nghe được tiếng hoan hô của tiểu tử.

Seulgi kỳ quái hướng bên chân nhìn lại, lại chỉ thấy Hoon sắc mặt biến thành trắng bệch, thân thể nho nhỏ, đột nhiên co rúc thành một đoàn.

"Yoona, mau tới đây!" cô hô, khom lưng ôm lấy bé.

Yoona nghe tiếng chạy tới, liền thấy con mình dáng vẻ thống khổ, "Hoon thế nào?"

"Không rõ ràng lắm, đột nhiên sắc mặt trắng bệch, bạn xem, có phải hay không là giống như mấy lần trước như vậy?"

"Nhưng là bác sĩ không phải nói có thể là do đứa nhỏ làm sao?"

"Đau -- đau đau!" khuôn mặt nhỏ nhắn đã nhăn thành một đoàn, thân thể nho nhỏ, không ngừng run rẩy, "Mẹ, dì dì, Hoon đau!

"Mình lập tức mang bé đi bệnh viện!" Yoona quyết định thật nhanh.

"Mình lái xe, bạn ôm Hoon." Seulgi đem bé dời đến trong ngực Yoona, cầm chìa khóa xe lên.

Thời gian ngắn ngủi, trên người bé đã thấm ra một tầng mồ hôi.

"Hoon, không sợ, mẹ ở bên cạnh con." cô ôm thật chặt thân thể nhỏ bé kia, giống như có thể đem sức mạnh truyền đến người con mình.

Mà trăng trên trời, vẫn như cũ treo thật cao, sáng ngời như vậy. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro