NTĐNN 22: Ngươi muốn khuyến khích bản vương mưu phản?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vương gia sao lại nói những lời chắc chắn như vậy." - Hạo Nhiên thay một chén nước khác cho Cung Tuấn, sau đó tươi cười ngồi xuống.

"Thật ra Lưu gia cũng từng là một họ lớn, chỉ vì đủ thứ nguyên nhân, gia đạo sa sút, đến thời thế hệ Lưu mỗ này, dường như đã chỉ còn căn nhà với bốn bức tường trống.

Mà nay Lưu gia có thể khôi phục danh tiếng, hy vọng lớn nhất của Lưu mỗ, chính là có thể đạt được một chức quan, có thể phục vụ quốc gia ."

Cung Tuấn lạnh lùng cười:

"Thật sự để phục vụ quốc gia ? Hay là để củng cố gia nghiệp nhà ngươi ?"

Bởi vì thương nhân còn có tên là gian thương, cho nên làm quan trong triều, luôn luôn không cần thương nhân.

Ngay cả khoa khảo cũng thiết lập mức ngưỡng rất cao đối với thương nhân, thương nhân không thể đạt được quyền lợi chính trị, cho nên bọn họ phải có chỗ dựa chính trị mới có thể chân chính củng cố gia nghiệp của mình.

Nhưng Lưu Hạo Nhiên này lại muốn tự mình làm quan. Hơn nữa ở thành Ngọc Sơn Thạch xa xôi lại có thể rõ ràng mọi chuyện trong kinh thành, không thể không nói là có động cơ thầm kín.

"Người trong sáng không nói lời mờ ám. Chí hướng cả đời của Lưu mỗ chính là có thể vào triều làm quan.

Củng cố gia nghiệp là tất nhiên, Lưu mỗ có thể có tất cả ngày hôm nay cũng không hề dễ dàng. Lưu mỗ hy vọng Lưu gia có thể làm rạng rỡ tổ tông, vĩnh viễn huy hoàng, cũng không phải cái gì sai trái."

"Hơn nữa Lưu mỗ từ nhỏ đọc đủ thứ thi thư, trong bụng chỉ có trả thù, ngày đó lập nghiệp làm thương nhân cũng là bất đắc dĩ.

Mà nay, Lưu mỗ cũng chỉ hy vọng có thể đem tất cả những gì mình học, cống hiến cho hậu thế.

Nếu như một ngày nào đó Vương gia có thể đạt được vị trí lớn nhất, Lưu mỗ chỉ hy vọng có thể mượn miệng vàng của Vương gia, thỏa lòng mong muốn, một bước đi được hai món hời thế này, có gì không thể được ?"

Hạo Nhiên tươi cười, giọng nói đều đều. Tổ tiên của hắn chính bởi vì chọn sai núi dựa, cho nên gia đạo mới sa sút, vì thế hắn phải làm cho mình trở thành núi để dựa vào.

Vào triều làm quan, cùng lúc phát triển tham vọng, cũng có thể để Lưu gia không bị người khác thao túng.

Cung Tuấn mỉm cười:

"Lời này của ngươi, không phải chỉ nói với một mình ta đấy chứ."

Hạo Nhiên cũng không trả lời vấn đề này, chỉ khẽ cười nói:

"Vương gia ngực ôm chí lớn, Lưu mỗ cũng đầy ngập khát vọng, nếu hai người chúng ta hợp tác, có cái gì không làm được chứ ?"

Cung Tuấn nheo mắt, hắn không nhìn thấy, nhưng không phải hắn nghe không hiểu.

Hạo Nhiên đang giao dịch với hắn. Hắn ta giúp hắn làm Hoàng đế, cái giá chính là đợi sau khi hắn làm Hoàng đế, có thể cho thương nhân vào triều làm quan.

Hơn nữa hắn tin rằng, những lời này của Hạo Nhiên, tuyệt đối không chỉ nói với một mình hắn, hắn là một thương nhân, có lợi mới thực hiện mới kinh doanh.

"Đáng tiếc ngươi tìm nhầm người rồi." - trên khuôn mặt tuấn tú của Cung Tuấn hiện lên nụ cười trào phúng.

"Nếu bản vương để ý đến ngôi vị Hoàng đế, sẽ không cư trú lâu dài tại biên quan Ấp thành."

"Tướng sĩ một lòng, đủ để mưu sự."

"Ngươi muốn khuyến khích bản vương mưu phản ?"

"Lưu mỗ tuyệt đối không có ý này. Lưu mỗ chỉ bàn việc, trên thực tế ai làm Hoàng đế, đối với Lưu mỗ mà nói cũng không quan trọng, quan trọng là, ai có thể cho Lưu mỗ được thỏa lòng mong muốn.

Lưu mỗ hôm nay thành thật với Vương gia, cũng bởi vì Vương gia là nhân trung long phượng.

Lưu mỗ tin tưởng Vương gia. Lưu mỗ cũng tin rằng, mắt Lưu mỗ không nhìn sai.

Việc hôm nay, Vương gia nếu có tâm, hai người chúng ta có thể tính toán lâu dài, nếu như Vương gia vô tình, coi như tất cả những gì Lưu mỗ nói hôm nay đều là nói vui, như không khí, Lưu mỗ coi như kết giao bằng hữu với Vương gia !"

Hạo Nhiên lấy trà thay rượu, kính Cung Tuấn một ly, tự uống cạn, xoay người ra cửa.

Hắn biết, ở trong mắt tầng lớp quyền quý, thương nhân chỉ là tảng đá để bọn họ đạt được mục đích, sau khi lợi dụng xong, không phải bị bỏ đi như giày thì là bị giết người diệt khẩu. Tổ tiên của hắn chính là như thế.

Vì thế hắn phải thay đổi điều này, trong tất cả các Vương gia, hắn nhìn trúng Cung Tuấn.

Người này có thể nắm bắt sâu sắc thời cuộc, gặp biến không sợ hãi. Mặc dù thân ở biên cương, nhưng mọi việc lớn nhỏ trong triều đều nắm rõ trong lòng.

Hơn nữa có thể che lấp hào quang dưới mũi nhọn tranh chấp, đẩy lui dòng nước xiết.

Hiếm có nhất là, hắn cầm binh, kẻ nào cũng là tử sĩ. Luận tài luận đức luận mưu lược, Thuận vương gia này, đều là sự lựa chọn tốt nhất.

Cho nên hắn mới tốn không ít tâm tư, hy vọng có thể có được sự chắc chắn của hắn. Thậm chí đến Lâm vương phủ cầu thân, kéo gần quan hệ cùng Cung Tuấn.

Nhưng xem xét tình huống trước mắt, con đường này có vẻ không khả thi.

"Công tử, theo phân phó của công tử, Thuận vương phi đã đi phố." - Quản gia tiến đến bẩm báo.

Hạo Nhiên phất phất tay, nếu con đường Cung Tuấn này đi không thông, có lẽ hắn có thể thử sang Vương phi.

Hạo Nhiên có lòng tiếp cận Duẫn Nhi, cho nên đối với nàng cái gì cũng tốt. Nàng thích thú hết sức vui vẻ.

Hạo Nhiên còn cố ý lén kêu người đến sòng bạc khiêu khích, sau đó lại mời nàng đến sòng bạc ra tay, làm cho nàng thích thú một phen.

Nhưng mà có người cũng rất mất hứng.

Tâm tình Cung Tuấn rất tệ! Hắn không nhìn thấy, ở trong căn phòng xa lạ chỉ có thể khô héo ngồi chờ đợi, hắn chưa bao giờ bị thất bại như vậy !

Nhất là sau khi hắn ném vỡ ba cái bát, bốn cái đĩa, năm ly trà mà vẫn không thấy tiểu nha đầu quay về. Sự kiên nhẫn của hắn đã sát đến vạch mép của sự bùng nổ!

Một ngày không thấy tiếng của nàng, cũng không cảm thấy được sự tồn tại của nàng, hắn đột nhiên phát hiện ra cuộc sống của mình giống như thiếu cái gì đó, làm cho hắn đứng ngồi không yên.

Cho đến khi giọng nói vui sướng của Duẫn Nhi truyền đến, hắn mới đột nhiên cảm thấy giống như một tia nắng mặt trời chiếu rọi vào thế giới hắc ám của hắn.

Nhưng bên bờ vực của sự bùng phát giận dữ, làm cho hắn lạnh lùng đối mặt với nàng. Hắn sợ một khi hắn mở miệng sẽ ăn mất tiểu nha đầu tự cho là đúng này.

Tâm tình Duẫn Nhi vẫn vui vẻ như bình thường, trực tiếp biến sự tức giận của hắn thành lực cản không khí, làm như không thấy.

"A Tuấn! Ngươi xem ta mang về cho ngươi cái gì ?" - nàng bắt đầu đem mấy thứ mang về từ chợ cho hắn xem. Sau đó miêu tả sinh động như thật cho hắn nghe.

"Ngươi không biết Hạo Nhiên kia thú vị như thế nào đâu, hắn......"

"Hạo Nhiên kia quả thực quá thông minh......"

"Lưu công tử nói......"

"Lưu công tử còn nói......"

"Nàng nói đủ chưa!" - Cung Tuấn nghe mà bốc hỏa đầu đầy, tức sùi bọt mép. Giọng nói lạnh như băng.

Thì ra cả một ngày nay nàng đều ở cùng Hạo Nhiên!

Thật ra hôm nay Hạo Nhiên tới tìm hắn, nói với hắn những lời đó, không phải là hắn hoàn toàn không thể chấp nhận....

Ngoài việc thật sự không có hứng thú gì đối với vương vị, cơ bản từ con người Hạo Nhiên này mà nói thì thật ra cũng đã thay đổi một số ấn tượng không tốt của Cung Tuấn về hắn trước đó.

Rất nhiều thương nhân đều thấy tiền là sáng mắt, lại chỉ có thể nhìn thấy món lợi trước mắt.

Hạo Nhiên có cái nhìn lâu dài, hy vọng thay đổi địa vị của thương nhân từ gốc rễ, ước nguyện ban đầu này cũng không có gì sai trái.

Thậm chí có thể nói, chí hướng của hắn rất rộng lớn, làm cho Cung Tuấn không thể không nhìn một người xuất thân thương nhân như hắn với một ánh mắt khác xưa.

Nhưng mà nha đầu kia trái Hạo Nhiên, phải cũng Hạo Nhiên, làm cho một chút hảo cảm mới nảy sinh với Hạo Nhiên của hắn lại biến mất gần như sạch sẽ. Hơn nữa càng nghe càng muốn bốc hỏa.

Vì thế, hắn không thể nhịn được nữa cả giận nói:

"Nàng nói đủ chưa vậy !"

Duẫn Nhi bị hắn quát cho hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt lãnh lùng của hắn, đột nhiên giống như phát hiện ra một đại lục mới hét lên thật to:

"Ahhh....ta biết rồi, ngươi đang ghen tị!"

Cơ thể Cung Tuấn chợt cứng đờ, hắn ghen tị ? Bởi vì nàng và Hạo Nhiên ở cùng một chỗ ? Có thể như vậy sao ?

Nào ngờ lời nói kế tiếp đủ làm Cung Tuấn tức giận chết thêm một lần nữa:

"Ngươi nhất định nghĩ mình ở nhà nhàm chán cả một ngày, mà ta đi ra ngoài lại có thu hoạch lớn như vậy, cho nên ghen tị, đúng không ? Chi bằng như vậy, ngày mai ta đi với ngươi! Nhất định để ngươi được chơi vui vẻ !"

Nữ nhân ngu ngốc này! Cung Tuấn phát hiện đôi khi nữ nhân ngu ngốc này thật sự làm cho người ta rất muốn bóp chết nàng!

Bàn tay to nắm chặt thành quyền, nhắm mắt lại, hít vào - thở ra - lại hít vào - bình tĩnh.

Chậm rãi mở mắt ra, khóe môi hắn cong lên một nụ cười nhẹ. Ánh mắt của hắn mặc dù mất đi thần thái lúc trước, nhưng con ngươi u tối càng thêm thâm trầm, khuôn mặt tuấn tú cũng hiện lên sự dịu dàng hiếm có ngày thường.

Ánh mắt Duẫn Nhi đột nhiên hoảng hốt. Thật ra bộ dạng của tên biến thái này cũng rất đẹp mắt.

Cung Tuấn vươn tay, ngoắc ngoắc nàng.

Ý gì đây ?

"Lại đây." - giọng nói bình thản, dường như không có gì nguy hiểm. Duẫn Nhi do dự tiến đến.

Ngón tay tiếp tục ngoắc ngoắc, lại gần một chút nữa.

Tên biến thái này hiếm khi có được lúc dịu dàng như vậy, không lẽ nghe nói ngày mai nàng sẽ dẫn hắn đi chơi cho nên hắn không tức giận nữa ?

Nàng rõ ràng đã trúng mỹ nam kế, nghe lời tiến gần một chút.

Hơi thở ấm áp càng ngày càng gần, Cung Tuấn đột nhiên vươn tay nắm lấy cằm nàng, sau đó, khi nàng còn chưa kịp phản ứng, mạnh mẽ cúi đầu hôn đôi môi nàng.

Duẫn Nhi rối loạn nhịp tim, không thể tin được nhìn chằm chằm vào hắn.

Lại bị lừa rồi !

Tên biến thái này làm sao có thể dịu dàng được ! Hắn chỉ có thể tà ác thôi. Từ cái việc bây giờ hắn đang làm là có thể nhìn ra được rồi....

Bàn tay Cung Tuấn một cái giữ chặt đầu nàng, cái khác nắm chặt thắt lưng nàng, không cho nàng có cơ hội lùi bước.

Nụ hôn của hắn, thâm sâu mà bá đạo. Không có chút thương tiếc mà hung hăng xâm nhập, lưỡi của hắn linh hoạt khuấy động trong miệng nàng, không cho nàng có cơ hội hô hấp, khiến cho nàng nhiều lần gần như nghẹt thở.

"Thuận vương phi, thứ người thích......" - tay Hạo Nhiên đang cầm hộp gỗ vui vẻ đẩy cửa vào, thấy được một cảnh nóng như lửa như vậy, không khỏi xấu hổ yên lặng rời đi.

Trong phòng. Cơ thể nàng dán chặt trên người Cung Tuấn, đầu óc nàng đã thiếu không khí trầm trọng, nửa tỉnh nửa say.

Tiếng Hạo Nhiên truyền đến tai nàng, làm cho nàng thanh tỉnh chốc lát, nhưng Cung Tuấn lại tăng cường tấn công, nàng lại tiếp tục không biết năm nay là năm nào.

Cung Tuấn lại tỉnh táo, Hạo Nhiên nhìn thấy rồi cũng tốt ! Hơn nữa lần đầu tiên hắn phát hiện, cơ thể xinh đẹp của nàng ở trong lòng hắn phù hợp như thế nào.

Ý nghĩ này làm cho nụ hôn của hắn cuối cùng cũng từ từ dịu dàng đi.

Còn nha đầu đáng yêu lúc này, cơ thể nhỏ bé dịu dàng ngã vào trong lòng hắn, mặc hắn làm càn.

Thân thể của nàng không ngừng run rẩy theo từng cái đụng chạm của hắn.

Phản ứng ngây ngô đáng yêu đó, dễ dàng kích động những chuỗi dịu dàng trong lòng hắn.

Cuối cùng, Cung Tuấn thoải mái nói:

"Sáng mai lên núi."

Nhưng Duẫn Nhi lại không nhúc nhích. Lúc này, không phải nàng sẽ nhảy dựng lên đánh người sao ?

"Nha đầu! Nha đầu!" - hắn lắc lắc nữ nhân trong lòng.

Vẫn không nhúc nhích.

Không phải chứ ? Thật sự bị hắn hôn đến mức hôn mê sao ?

Vậy......chỉ có thể miễn cưỡng, làm lại một lần nữa để hô hấp nhân tạo là được rồi.

Duẫn Nhi rất tức giận rất tức giận.

"Không đi! Ai thích thì đi! Dù sao ta cũng không đi!" - Cung Tuấn chết tiệt, đồ biến thái!

Cung Tuấn không nói câu nào, tự mình đi trước. Hơn nữa từ chối dùng bất kỳ đồ gì của Hạo Nhiên.

"Hạo Nhiên, ta nói rồi, thứ mà ngươi muốn ta vĩnh viễn không có khả năng cho ngươi, cho nên, ngươi không cần ký thác hy vọng gì với ta." - Cung Tuấn rời đi không quay đầu lại.

Hạo Nhiên biết, không cần biết hắn nói cái gì, Cung Tuấn cũng sẽ không nghe.

Hắn sẽ không thật sự đi một mình đấy chứ! Duẫn Nhi nhìn chằm chằm bóng dáng hắn.

"Vương phi, người thật sự không đi sao ?" - Hạo Nhiên hỏi.

"Không đi không đi! Tên mù chết tiệt! Cho ngươi ngã chết luôn ! cho ngươi đông cứng chết luôn ! Không có ta, ta xem ngươi tìm Linh Diên Hủy như thế nào!" - nàng mạnh miệng.

"Đúng là có thể bị ngã chết." - Hạo Nhiên nói tiếp.

"Cái gì...... Có ý gì." - nàng muốn mạnh miệng, nhưng lại thiếu tự tin.

Hạo Nhiên mỉm cười, nhẹ nhàng phe phẩy đàn hương phiến từ từ nói:

"Dưới Thiên Linh Sơn tuy rằng bốn mùa là mùa xuân, nhưng trên đỉnh núi lạnh lẽo vô cùng, không có đủ mấy vật chống lạnh, người bình thường cơ bản không lên được đỉnh núi, cho dù Vương gia võ công cao cường, có thể dùng nội lực chống chọi với cái lạnh.

Nhưng sơn đạo gập ghềnh, trên đường đi hái Linh Diên Hủy, sẽ đi qua một con đường núi hẹp, lại có tên là Thiên Khiếm Nhai, nơi đó địa hình hiểm yếu, nhìn ra Hàn Đàm.

Hàn Đàm nước sâu ngàn thước, bên trên có hàn băng bao phủ, tiếp nối với mặt đất, khó có thể phân biệt. Vương gia đi như thế này, chỉ sợ......"

"Ta mệt rồi, muốn ngủ!" - Duẫn Nhi đột nhiên đứng dậy, quay người trở về phòng.

Hạo Nhiên khẽ cười lắc đầu, Vương phi này không hề có một chút bộ dáng Vương phi, nhưng thật ra thực sự đáng yêu.

"Truyền lệnh xuống, Vương phi muốn nghỉ ngơi, cho dù là kẻ nào cũng không được đến quấy rầy."

Tiếng hắn từ rất xa truyền đến tai nàng, Duẫn Nhi không khỏi lại cảm thán, nam nhân này, rất vừa ý nàng! Rất ý tứ !

Mặc dù lần nào cũng nhìn thấu tâm tư nàng, nhưng từ trước đến giờ không hề làm cho nàng cảm thấy không thoải mái. Đáng giá kết giao!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yoona