NMKQ 38: Lưu manh có trí thức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô chỉ cảm giác được sự rắn chắc nóng bỏng đè nặng trên cơ thể cô, mặt của cô nhanh chóng nóng lên.

Trước ngực nơi trắng nõn mềm mại bị anh bao lấy, không ngừng thay đổi hình dáng, bên kia bị anh nuốt từng ngụm lớn, không ngừng kích thích cái đỉnh cao nhất của nụ anh đào nhỏ.

Bắp đùi kề đó, cô có thể rõ ràng cảm giác được một vật nào đó đang không ngừng sưng to, nóng lên, sít sao chống lại cô.

Toàn thân cô như nhũn ra, từng đợt cảm giác khác thường từ dưới bụng khuếch tán ra, sự trống rỗng chiếm lĩnh toàn bộ linh hồn cô, làm cho cô cảm thấy sợ hãi.

Duẫn Nhi dùng sức mở trừng hai mắt, dùng sức đẩy cái đầu đang chôn ở trước ngực cô, mở miệng ra mới phát giác thanh âm nũng nịu du dương: "Đừng mà, anh mau thả tôi ra ..."

Cung Tuấn đang ôm cơ thể tràn đầy ấm nóng thơm mát mềm mại, lúc này buông tay anh cũng không phải là đàn ông!

Bắt lấy bàn tay đang lộn xộn đẩy ra của cô, đặt trên cơ thể nóng bỏng cường tráng của anh, cô cảm nhận được nhịp tim đập dưới lòng bàn tay, trái tim đó dường như muốn nhảy ra.

Anh nắm lấy tay của cô vuốt ve cơ thể của anh, từ lồng ngực đến bụng, lại dần dần đi xuống...

Anh cúi người lần nữa xuống trước ngực đang phấn khích của cô, đã không còn sự dịu dàng vừa rồi, giống như là một cơn sóng biển mãnh liệt, mạnh mẽ quét lấy cô, một bàn tay dọc theo bụng xuống đùi.

Đầu tiên là ở bên trong hai chân nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó phủ lấy nơi nóng ẩm kia, ngón tay thon dài nhẹ nhàng trêu chọc.

Cả người Duẫn Nhi chấn động, toàn thân buộc chặt, theo bản năng khép lại hai chân, đem bàn tay anh kẹp chặt lại.

Lời lẽ nồng nhiệt của anh từ từ chuyển qua vành tai trong suốt trắng nõn của cô, vừa nhẹ nhàng ngậm lấy vừa nói mập mờ không rõ: "Đừng khẩn trương, bảo bối, để cho anh yêu em thật nhiều..."

Dưới thế công của anh, cô từng chút từng chút tách hai chân đang kẹp chặt ra.

Sự trống rỗng đang dần dần tập kích lên đại não, Duẫn Nhi khó nhịn được mà vặn vẹo, cô cắn chặt môi dưới mới kềm chế được sự rên rỉ sẽ bật thốt ra.

Cung Tuấn cạy môi cô ra, dây dưa không buông tha đầu lưỡi của cô.

Duẫn Nhi từ từ nhả đầu lưỡi ra thử dò xét tính đáp lại một chút lại mamg tới anh càng thêm dây dưa mạnh mẽ.

Cùng với sự chậm rãi tiến vào của anh, cảm giác tê dại sưng tấy bắt đầu thay thế bằng sự đau đớn, sự trống rỗng của cô được thay thế bằng những cảm giác tràn đầy sự phong phú, cô không kiên nhẫn giãy dụa cơ thể, vô ý thức rên rỉ.

Cung Tuấn hôn đôi mắt cô: "Duẫn Nhi, mở mắt ra nhìn anh."

Duẫn Nhi mở đôi mắt sương mù ra nhìn anh, mị nhãn như tơ, tự nhiên thành một loại phong tình. Mồ hôi trên trán anh rơi xuống những sợi tóc cô biến mất không thấy gì nữa.

"Duẫn Nhi, nói cho anh biết, em có yêu anh hay không?" Thanh âm anh khàn đục ôn nhu.

Còn chưa kịp suy nghĩ Cung Tuấn đang nói cái gì đó, đột nhiên khoái cảm truyền tới đại não, cô cảm thấy trước mắt là tiếng sấm chớp, lý trí còn sót lại tan thành mây khói, giống như muốn đẩy cô vào vực sâu tối tăm.

Lại giống như đem cô lên đỉnh núi cao vui mừng, cô đè nén không được phát ra tiếng rên rỉ thật dài.

Anh nhẫn nại cảm giác tê dại từ eo, hưởng thụ sự mút lấy của cô. Từ từ tăng nhanh tiết tấu, lúc này toàn thân cô đều rất nhạy cảm, dưới sự khiêu khích của anh không ngừng thở gấp, cuối cùng anh hô lên đi ra, thở hổn hển, chờ đợi khoái cảm cực hạn từ từ đi qua. Cô như được hâm nóng lại tiết ra một lần.

Anh từ từ lui ra, ôm cô mê man đi vào phòng tắm tắm rửa...

Ngày hôm sau, Duẫn Nhi ở trong ngực anh tỉnh lại, cô nhìn gương mặt đẹp trai bên gối kia, trấn tĩnh nhắm mắt lại hít sâu, lại mở ra, phát hiện đây không phải là đang nằm mơ.

Cô khẽ di chuyển, toàn thân đau nhức, đùi cùng nơi đó càng giống như bị chặt gảy. Cô cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua, rõ ràng Cung Tuấn là một người uống nhiều, vì sao cuối cùng là cô sạch sẽ bị ăn hết?

Cô nhịn không được kêu rên một tiếng, đem cái bi kịch giữ lấy trong đầu.

Cung Tuấn bị đánh thức, kéo cái chăn xuống, đối với cô cười nồng nhiệt: "Bảo bối, sớm a!"

Duẫn Nhi bực dễ sợ, hận không thể cho anh hai cước, cô giãy giụa từ trong ngực anh đi ra, không cẩn thận đụng phải vật nào đó giữa hai chân anh sáng sớm liền ý chí chiến đấu sục sôi, cô lập tức đỏ mặt: "Lưu manh!"

Anh cười vùi đầu ở trên vai cô, rầu rĩ lên tiếng: "Đây không phải là lưu manh, mỗi một người đàn ông thể chất và tinh thần khỏe mạnh bình thường mỗi sáng sớm đều có thể như vậy, em từ từ sẽ quen thôi."

"Quen cái đầu anh đó!" Duẫn Nhi cầm lấy khăn tắm bên cạnh quắn bản thân thật kín rồi vọt tới phòng tắm rửa mặt, lúc cô nhìn thấy quần áo ướt đẫm nằm trong phòng tắm thì hoàn toàn tuyệt vọng, cô phải như thế nào ra ngoài đây?

Duẫn Nhi rửa mặt rất nhanh, mặc một cái áo choàng tắm rộng thùng thình chầm chậm đi ra, hai tay Cung Tuấn đặt ở sau đầu, nghiêng người dựa vào trên giường nhìn ngắm mỹ nhân trình diễn dục đồ.

Cơ thể nhỏ nhắn của cô dán vào áo choàng tắm, đầu tóc ướt sũng, phơi bày làn da màu hồng phấn ra bên ngoài, càng lộ vẻ tinh xảo trong sáng, anh thật muốn bắt lại đây mà yêu thương thật nhiều.

Duẫn Nhi khẩn trương không biết tay chân nên đặt ở đâu, con mắt không biết đang nhìn về phía nào, nhưng lại cố làm ra vẻ bình tĩnh mở miệng: "Chuyện đó, tối hôm qua tôi uống nhiều quá, anh cứ xem như cái gì cũng không có xảy ra đi."

Đàm phán quan trọng nhất là khí thế, giờ phút này cô quần áo không chỉnh tề, ấp a ấp úng, ý chí không mạnh mẽ, có chỗ nào khí thế để nói được chứ?

Nhưng lại có một loại người khí thế là bẩm sinh, không cần cố tỏ ra mà là từ trong xương cốt tản mát ra, làm cho người ta không thể xem nhẹ được, ví dụ như, Cung Tuấn.

Anh giờ phút này, ngay cả quần áo không chỉnh tề còn chưa nói tới, bởi vì anh căn bản là không có mặc quần áo, nhưng vừa mở miệng lại là khí thế mười phần.

"Đó là lời kịch của anh, tối hôm qua đã dùng rồi." anh vẻ mặt thuần lương nhắc nhở cô.

Duẫn Nhi giờ phút này rất hối hận, tại sao tối qua cô lại tràn đầy đồng cảm mà cho rằng anh uống quá nhiều, nhìn anh tối qua dũng mãnh thiện chiến, lại nhìn tinh thần sảng khoái hiện giờ, anh có chỗ nào giống bộ dạng uống nhiều chứ?

Cung Tuấn tiếp tục chậm rãi mở miệng, ý vị trêu tức mười phần: "Nghe nói, Lâm Duẫn Nhi của Đằng Đạt trẻ tuổi xinh đẹp, kinh nghiệm giỏi giang, như thế nào mỗi lần anh nhìn thấy đều là cô gái nhỏ khúm núm vậy? Cưng à, em đối với anh thật đúng là không giống nha."

Duẫn Nhi hung hăng trừng mắt anh, cực kỳ phẫn nộ: "Rốt cuộc anh muốn thế nào?"

Cung Tuấn thay đổi tư thế, dứt khoát thoải mái hừ hừ: "Không muốn thế nào hết, dù sao em đã là người phụ nữ của anh. Anh đã rất thỏa mãn!"

Duẫn Nhi cười lạnh: "Chỉ là tình một đêm mà thôi, anh từ nước ngoài trở về, chuyện này có thể khẳng định còn ít sao? Hôm nay tôi có thể ở trên giường của anh, ngày mai cũng có thể nằm ở trên giường của người đàn ông khác, đây chính là đạo lý."

Cung Tuấn đột nhiên thu lại nụ cười, ánh mắt u tối khó hiểu, thấm thiết nhìn cô, trầm thấp mở miệng, hàn ý trong giọng nói mơ hồ có thể nghe được, "Lâm Duẫn Nhi, em thử xem! Em dám làm như vậy thử xem!"

Cô rất ít khi nhìn thấy anh nổi giận, hoặc là chưa từng gặp qua thần sắc nổi giận của anh.

Khi còn trẻ, anh lúc nào cũng là vẻ mặt như ánh mặt trời, tao nhã lịch sự.

Xa cách năm năm một lần nữa gặp lại, có đôi khi tà mị mê hoặc người, có đôi khi ôn nhu đa tình, có đôi khi yên tĩnh trầm mặc, quen biết nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Cung Tuấn ở trước mặt cô phát hỏa.

Duẫn Nhi ngẩn người tại đó không biết nên làm cái gì bây giờ, thật ra cô cũng là không nhìn nổi sự đắc ý của anh nên cố tính dùng lời nói để chặn đứng anh, trong lòng cũng không phải là nghĩ như vậy, nếu không nhiều năm như vậy cũng sẽ không lẻ loi một mình.

Cô nhìn vẻ mặt băng sương của Cung Tuấn, trong lòng khinh bỉ chính mình. Như thế nào vừa nhìn thấy anh, chính mình liền thua kém như vậy chứ?

Hai tay Cung Tuấn đặt ở sau đầu, khuôn mặt hướng về phía cửa sổ mà nhắm mắt lại, mím môi thật chặt, đường nét nghiêm túc trên mặt.

Ánh mặt trời từ khe hở của rèm cửa sổ len lén tiến vào chiếu lên trên mặt anh, từ góc độ của Duẫn Nhi nhìn qua, màu vàng của ánh mặt trời làm cho khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh phác hoạ góc cạnh rõ ràng.

Càng thêm phong trần tuấn lãng, nhưng ngược lại anh giống như một khối hàn băng ngàn năm, không có có một chút dấu hiệu hòa tan.

May mắn là anh đang nhắm mắt lại, nếu như mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng nhất định sẽ làm cho người ta dựng đứng tóc gáy, tưởng tượng thôi đã cảm thấy lạnh rồi.

Duẫn Nhi cúi đầu, trong lòng rất chán nản, muốn Cung Tuấn giúp cô mua quần áo chỉ sợ là không có khả năng, phỏng chừng lúc này anh căn bản không nguyện ý phản ứng với cô.

Cô suy nghĩ một chút, trở lại phòng tắm, từ trên mặt đất nhặt lên quần áo đã ướt nhèm nhẹp, ném vào trong máy giặt, cau mày nhìn quần áo trên mặt đất của người nào đó, cuối cùng vẫn là nhặt lên cùng ném vào máy giặt.

Khi cô trở lại phòng ngủ, Cung Tuấn vẫn là duy trì tư thế vừa rồi.

Đến gần mới phát hiện quy luật hô hấp ổn định, chắc là đã ngủ thiếp đi, biểu tình trên mặt cũng nhu hòa rất nhiều, làm cho người ta không tự chủ muốn tới thật gần, muốn ngắm thật gần.

Đồng nhất những chùm ánh mặt trời chiếu vào trên mặt của Cung Tuấn và cô, chờ đến lúc Duẫn Nhi kịp phản ứng thì cô đã ở khoảng cách rất gần, gần đến nỗi có thể thấy rõ ràng mỗi sợi lông mi của anh, thật dài, vểnh lên, làm cho cô không nhịn được muốn sờ một cái.

Cô bị tiếng chuông cửa không ngừng mà bừng tỉnh, cô có chút bối rối, giống như kiểu bị bắt gian tại trận, mặc dù tình huống thực tế là nam chưa cưới nữ chưa gả, nhưng mà cô cũng chột dạ một trận.

Tiếng chuông cửa càng ngày càng dồn dập, dường như biểu thị sự không kiên nhẫn của người ngoài cửa. Cô lắc lắc Cung Tuấn, khẩn trương hấp tấp mở miệng: "Cung Tuấn đừng ngủ nữa, anh mau tỉnh lại đi!"

Giữa lúc Cung Tuấn nửa mê nửa tỉnh nghe được câu này, theo bản năng bắt lấy tay cô, trong miệng lẩm bẩm: "Đừng ồn, Duẫn Nhi để cho anh ngủ thêm một lát nữa..." Giống như động tác đã từng làm bao nhiêu lần.

Anh giống như trở lại đoạn thời gian cùng cô một chỗ kia. Khi đó anh luôn bị nào là giáo sư, nào là sư huynh lôi kéo làm thí nghiệm, có đôi khi làm đến rất khuya thậm chí là suốt đêm.

Vì thế làm cho giờ lên lớp ngày hôm sau là thời gian ngủ bù. Mỗi lần thầy cô muốn hỏi hoặc là lúc điểm danh, Duẫn Nhi luôn ở bên cạnh, khẩn trương hấp tấp lay tỉnh anh, trong miệng nhỏ giọng nói: "Cung Tuấn, đừng ngủ nữa, anh mau tỉnh lại đi..."

Những lời này liên tục lưu lại trong đầu anh, mấy năm ở nước Mỹ kia, mỗi lần anh ngủ quên ở trong phòng học hoặc là trong phòng thí nghiệm.

Luôn có thể bị thanh âm khẩn trương của cô mà bừng tỉnh, Cung Tuấn, đừng ngủ, anh mau tỉnh lại đi.

Cung Tuấn theo thói quen đi tìm đôi tay kia, lại chỉ đập vào khoảng không. Câu nói kia vẫn ở bên tai, nhưng người kia cũng đã không ở bên mình.

Anh buồn ngủ bị bi thương thay thế, anh không ngừng suy nghĩ, Duẫn Nhi rốt cuộc là muốn cho anh đừng ngủ, hay là muốn cho anh nhanh chóng giải thoát từ trong chuyện cũ đi ra để thấy rõ tình cảm của anh đối với cô?

Anh từ từ mở mắt ra, mang theo sự mê mang mới vừa tỉnh ngủ, nhìn lấy đôi bàn tay xinh xắn mảnh mai trong tay, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhỏm.

Duẫn Nhi trong lòng lo lắng, không có có ý thức đến anh đang siết chặt tay của cô: "Có người đến, làm sao bây giờ?"

Cung Tuấn ánh mắt dần dần thanh tỉnh, cũng dần dần nhớ tới vừa rồi đang cùng cô chiến tranh lạnh. Anh nhìn Duẫn Nhi, trào phúng nói: "Em vội cái gì? Suy nghĩ như thế lại không sợ người khác biết sao?"

Nói xong ngồi dậy xốc chăn để đứng lên, ở nửa người phía dưới đơn giản chỉ quấn quanh cái khăn tắm, liền đi về phía phòng tắm, rất nhanh đi ra đến mở cửa.

Duẫn Nhi trong lòng lặng lẽ mắng câu: Cung Tuấn, đại gia anh!

Mới mở cửa, Lý Thanh Viễn liền vọt vào, trong miệng phàn nàn:

"Cung Tuấn, cậu làm cái gì đó, thế nào nửa ngày mới mở cửa chứ? Sáng sớm hôm nay không phải nói rất tốt ngày cùng bên kia mở hội nghị trực tuyến sao, chúng tớ đã đợi cậu đến hai giờ cũng không thấy cậu xuất hiện, gọi điện thoại cậu cũng tắt điện thoại, cậu bận rộn cái gì vậy?"

Cung Tuấn từ trong tủ lạnh lấy ra một chai nước uống một ngụm, trước sau như một không đếm xỉa tới trả lời: "Xã giao tối hôm qua tớ uống nhiều quá, sáng sớm hôm nay không dậy nổi."

Hiệu quả cách âm của phòng rất tốt, Duẫn Nhi ở trong phòng ngủ nghe không rõ ràng lắm đối thoại trong phòng khách, đứng ngồi không yên. Chỉ sợ có người sẽ xông vào.

Định luật Murphy nói, nếu như bạn lo lắng tình huống nào đó xảy ra, như vậy nó nhất định sẽ xảy ra.

Lý Thanh Viễn lơ đãng chứng kiến sau lưng Cung Tuấn có từng đường vết trảo, trong ánh mắt toát ra ánh sáng màu xanh biếc, không có ý tốt mở miệng:

"Ai, sau lưng cậu là thế nào vậy? Cậu sẽ không Kim Ốc Tàng Kiều đi? Tớ phải đi xem." Vừa nói vừa đi vào bên trong, động tác nhanh chóng, biểu lộ bề ngoài cậu ta đã chịu không nổi, lòng bát quái.

Cảnh cửa phòng ngủ không hề có dấu hiệu bị mở ra, Duẫn Nhi nhìn Lý Thanh Viễn đột nhiên tiến vào, nghẹn họng nhìn trân trối, không biết có nên hay không nên chào hỏi anh ta.

Lý Thanh Viễn thấy cô cũng há to miệng, vẻ mặt giật mình. Cậu đã có chuẩn bị tốt trong phòng Cung Tuấn có phụ nữ, nhưng lúc nhìn đến người phụ nữ này là Duẫn Nhi, cậu vẫn rất ngạc nhiên.

Trong quan niệm tình yêu của Lý Thanh Viễn, trong muôn bụi hoa, muôn vàn bông hoa tranh giành đua nở, có nhiều bông hoa khác nhau, hoặc quyến rũ, hoặc hồn nhiên, hoặc khôn khéo, hoặc thanh tú.

Giữa đàn ông và phụ nữ, chỉ là nịnh nọt diễn trò, kỳ hạn duy trì tươi mới vừa qua, hợp rồi cũng tan.

Tan chính là tan, là sẽ không cùng một chỗ nữa. Cậu đối với Cung Tuấn cùng Duẫn Nhi xa cách nhiều năm như vậy còn có thể đi một vòng lại đến với nhau thì rất là ngạc nhiên.

Nhìn lại Duẫn Nhi một thân rõ ràng không vừa với cái áo choàng tắm, trên cổ trắng nõn có vết đỏ mập mờ, cùng cái khăn tắm được quấn quanh mang theo vết trảo sau lưng, lại còn ở chung một phòng, làm cho người ta lưu lại bao nhiêu không gian rộng để liên tưởng a!

Lý Thanh Viễn vẫn còn đang liên tưởng, liền nghe đến sau lưng thanh âm lạnh lùng của Cung Tuấn: "Xem đủ chưa?"

Lý Thanh Viễn khẩn trương đóng kín cửa phòng ngủ, quay đầu lại vẻ mặt chân chó: "Xem đủ rồi xem đủ rồi, chuyện đó đâu là gì, Cung Tuấn, tớ trở về nói cho bọn họ một tiếng, cậu không cần phải gấp đến công ty a, đừng nóng nảy, tớ đi trước, bye bye."

Nói nhanh như gió một hồi rồi rời đi, cậu hiện tại không thể chờ đợi được muốn đem tin tức này nói cho vài người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yoona