NMKQ 13: Sáu vị thiếu gia tề tụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cung Tuấn đứng dậy mặc quần áo rồi rón rén ra cửa.

Sanlitun vẫn luôn là nửa đêm nhạc Rock sôi động nhất, là thần thoại trong những quán bar không có tuổi, đẹp đẽ quyến rũ, dùng ánh đèn cám dỗ cùng âm nhạc khuấy động sự nhiệt tình của người ta.

Tại nơi xa hoa truy lạc anh trong tiếng âm nhạc điếc tai tìm được bọn họ.

"Tiểu Cung, cậu đến rồi, tớ chờ cậu nửa ngày rồi đó." Lý Thanh Viễn vừa nhìn thấy anh liền nhảy đến.

"Tớ có thể không tới sao, cậu so với mẹ tớ đều nói dông dài." anh đi qua Doãn Đông Tuân ngồi xuống.

"Tớ đây không phải là nghĩ đến cậu sao, cậu trở lại mấy ngày ngay cả bóng người đều không thấy, đang bận cái gì vậy?"

"Không bận gì hết, chỉ chuẩn bị quay lại thành phố C."

Doãn Đông Tuân liếc mắt: "Thật tính quay lại? Trong nhà đã đồng ý?"

Cung Tuấn uống một hớp rượu: "Đồng ý."

Doãn Đông Tuân nở nụ cười ý vị: "Cậu thật là có biện pháp."

Mạc Sính Dã cảm thán: "Haiz, thực hoài niệm chuyện lúc bé, mấy người chúng ta luôn bên nhau, cái gì cũng không cần nghĩ, muốn thế nào thì chơi như thế ấy, nay ngay cả tụ cùng một chỗ cũng khó khăn.

Tớ cũng muốn đi thành phố C, ngây ngốc ở Bắc Kinh cũng chán rồi. Chúng ta hùn vốn mở một công ty đi, miễn cho ông cụ nhà tớ cả ngày giáo huấn tớ, trời cao mà hoàng đế lại xa, nghĩ giáo huấn cũng với không tới."

"Được, tớ cũng đi!" Lý Thanh Viễn cũng đến chung vui.

Cung Tuấn nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Có thể cân nhắc."

Doãn Đông Tuân mắt sáng rực lên: "Mở công ty làm gì, trực tiếp nhập cổ phần vào Phong Hoa đi, thật đúng đó, về sau Phong Hoa chính là của chúng ta."

"Các cậu chỉ là bớt việc mà thôi." Thạch Lỗi bĩu môi.

"Tốt! Quyết định vậy đi! Mai tớ sẽ nói chuyện với ông cụ nhà tớ."

Cung Tuấn nhìn bọn họ một lượt: "Đây là các cậu nói đùa, hay là thật dự định làm như vậy đó?"

"Đương nhiên là thật sự! Shit tớ ở Bắc Kinh này đã đủ rồi." Mạc Sính Dã rõ ràng đã rất say.

"Chờ các cậu tỉnh táo rồi lại nói. Chuyện đó không gấp được."

Khi một đám người ra khỏi quán bar thì trời cũng sắp sáng, sau khi Cung Tuấn đem một đám ma men bọn họ lần lượt đuổi về nhà, tại quảng trường nhìn màn kéo cờ, tản đi mùi rượu, sau đó mua bữa sáng rồi mới về nhà.

Về đến nhà đưa bữa sáng cho người giúp việc, thì mới lên lầu tắm ngủ bù.

Sau đó bị tiếng điện thoại đánh thức, anh vừa nhìn đồng hồ điểm hơn mười một giờ.

"Alô?" Trong giọng nói mang theo lười biếng.

"Ha ha, ông đây đã trở về!" Trong điện thoại truyền đến giọng nói phấn khích.

"Hà Văn Hiên?" anh bất ngờ mở mắt ra.

"Bingo! Đáp rất đúng, tớ quay về Bắc Kinh rồi, mọi người chuẩn bị đón tiếp tớ đi!" Sau đó liền cúp điện thoại.

Cung Tuấn nhìn màn hình di động dần tắt, từ từ lộ ra mỉm cười.

Trong buổi chiều cuối thu thoáng đãng, mặt trời không kiêng nể gì mà chiếu rọi khắp nơi, ở trước quán cà phê bên đường, một chiếc dù che nắng có năm người đàn ông trẻ tuổi cao lớn đẹp trai đang ngồi, bọn họ ăn mặc cao cấp, cử chỉ tao nhã, trò chuyện vui vẻ, một bức tranh mỹ nam, thu hút người đi đường cứ liên tục liếc nhìn.

Bất ngờ trên đường một chiếc xe thể thao màu đỏ lao tới đây, trực tiếp phóng tới năm người đàn ông, sau đó bỗng nhiên dừng trước bàn cà phê, bánh xe và mặt đất phát ra tiếng ma sát rất lớn.

Bước từ trên xe xuống là một người đàn ông, cặp kính râm thật to đeo trên mặt, ngũ quan thanh tú mang theo một chút nữ tính, vẻ mặt tươi cười, lộ ra hàm răng trắng đều.

Năm người đàn ông đang bình phẩm cà phê nhìn thấy anh ta đều lộ ra ý cười.

"Tớ nói, Hà Văn Hiên, cậu ta rốt cục đã cam lòng quay về?" Doãn Đông Tuân mở miệng đầu tiên.

"Tớ nghĩ tớ là một người Trung Quốc, Đảng và nhân dân đào tạo tớ không dễ dàng gì, tớ học thành tài thì liền trở về thôi, cũng định vì xây dựng chủ nghĩa xã hội khoa học mà cống hiến một phần sức lực nhỏ bé của mình." Hà Văn Hiên tháo kính râm ngồi xuống vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc nói.

Hà Văn Hiên cũng là cùng bọn họ lớn lên, về sau học đại học được một nửa thì chạy đến Mĩ học y khoa lâm sàng, Cung Tuấn ở Mĩ năm năm vẫn cùng anh giữ liên lạc.

"Phốc ~" Tập thể năm người phun ra.

"Các cậu đây là ý gì? Được rồi, tớ là cảm thấy con gái Trung Quốc mới hợp khẩu vị của tớ, vì vậy tớ mới quay về." Hà Văn Hiên vẻ mặt thất bại hoàn toàn biểu tình thẳng thắn sẽ được khoan hồng.

"Quay về đã có dự định gì chưa?" Cung Tuấn lau sạch cà phê trên người hỏi cậu ta.

"Còn có thể dự định gì nữa, đến bệnh viện thôi!" Hà Văn Hiên giơ tay gọi tách cà phê.

"Chúng tớ đang bàn bạc đây, tập thể đều đi thành phố C, nếu không cậu cũng cùng đi." Lý Thanh Viễn nhìn cậu ta hỏi.

"Một đám các cậu cuối cùng cũng buông tha nhân dân thủ đô để đổi đi thành phố C hại nước hại dân à?" Hà Văn Hiên liếc mắt một lượt.

"Cậu đừng nói cái giọng đó? Nếu không phải là đánh không lại cậu tớ đã sớm trở mặt với cậu." Lý Thanh Viễn vẻ mặt tức giận.

"Cắt ~" Hà Văn Hiên vẻ mặt khinh thường.

Mọi người cười rộ lên.

"Thành phố C sao, cũng không tệ lắm, tớ sẽ suy nghĩ thử xem." Hà Văn Hiên lên tiếng lần nữa.

"Suy nghĩ cái đầu của cậu! Không ai cầu cậu đi hết!" Lý Thanh Viễn nhìn cậu ta bộ dạng thảnh thơi thì rất tức giận.

"Cậu không cho tớ đi? Vậy tớ càng phải đi. Cung Tuấn, lúc nào đi thì gọi tớ đó."

Cung Tuấn bất đắc dĩ xoa trán, Lý Thanh Viễn và Hà Văn Hiên từ nhỏ tranh cãi rất nhiều, hiện giờ gặp mặt vẫn cứ như vậy.

"Vậy đi sớm một hai ngày."

Hai ngày sau, sáu người tầng tầng lớp lớp hướng thành phố C mà đến, không nghĩ đến bọn họ đã thành nhân vật tiêu điểm của thành phố C.

Nhiệt độ của thành phố C gần đây có hơi quay lại, mặt trời chiếu khắp nơi, Duẫn Nhi ngồi trên tháp quý phi ở ban công, sưởi mình trong ánh nắng ấm áp, uống trà táo đỏ, đang nhìn một phần tài liệu.

Khó được nghỉ một tuần, cô cảm thấy xem tài liệu thật sự làm hỏng phong cảnh, cho nên cô chuẩn bị đem tài liệu thả về để đổi một cuốn tác phẩm nổi tiếng gì đó.

Mới vừa trở lại phòng khách, thì truyền đến tiếng chuông cửa, mở cửa nhìn ra là Thanh Thu, còn là một Thanh Thu hết sức phấn khởi.

Thanh Thu lắc tờ báo trong tay chạy vọt vào, đặt mông ngồi ở vào ghế sofa, cô đi vào phòng bếp châm trà.

Thanh Thu hướng về phía phòng bếp kêu to: "Báo hôm nay cậu đọc chưa? Đúng rồi, cậu cái trạch nữ này khẳng định là chưa đọc rồi."

Duẫn Nhi trở lại phòng khách, ngồi trên ghế sofa, ngồi thật nghiêm chỉnh, thân thể nghiêng về phía trước hai tay giao nhau đặt trên hai chân, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Xin hãy gọi tôi là Phu nhân Curie."

Thanh Thu cười cô một cái, sau đó vẻ mặt lại hào hứng nói: "Có biết báo mua hôm nay có bao nhiêu tin nóng sốt không?"

Duẫn Nhi lười biếng làm ổ trong ghế sofa, cẩn thận đánh giá Thanh Thu.

Về ngoại hình Thanh Thu cũng rất không phụ lòng với tên cô, tuyệt đối là khí chất của người đẹp lạnh lùng quyến rũ, điều kiện tiên quyết là cô không được mở miệng nói chuyện, hơn nữa là khi trong tâm trạng xấu.

Lúc cô đang trong tâm trạng vui sẽ là một vẻ mặt nụ cười rạng rỡ lời nói không ngừng, Duẫn Nhi thường xuyên nói cô rất lãng phí khuôn mặt mình.

Duẫn Nhi quen cô là cách đây ba năm, lúc đó Duẫn Nhi đang ăn trưa tại một nhà hàng, sau đó có hai nữ một nam đi vào, ngồi đối diện với cô. Xem điệu bộ hẳn là mẹ mang theo con gái đến xem mắt.

Bọn họ mới vừa tiến vào vừa lúc Duẫn Nhi ngẩng đầu lên nhìn, người con gái kia trông rất được, lạnh lùng dửng dưng, cao ngạo xinh đẹp, người con trai chỉ có thể nói là ngũ quan đoan chính.

"Thanh Thu à, đây là con trai của bác Trần con, Tiểu Trần, đây là con gái cô, Lãnh Thanh Thu."

Lời mở đầu điển hình khi xem mắt, Duẫn Nhi lơ đễnh bĩu môi.

Sau đó mẹ nhà gái viện cớ đi trước, trước khi đi mặt còn mỉm cười nghiến răng nghiến lợi nói với con gái: "Nói ít thôi!"

Lúc đó cô thấy rất lạ, tại sao lại dặn dò một câu như vậy, cô rất nhanh chóng hiểu được.

Người con trai ngũ quan đoan chính mở miệng đầu tiên: "Lãnh Thanh Thu? Là Lãnh Thanh Thu trong 《Kim phấn thế gia》 sao? Tên không sai, rất thích hợp với cô Lãnh."

Thanh Thu nhìn nhà trai khẽ mỉm cười: "Cảm ơn Trần tiên sinh."

Về sau nhà trai cảm thấy không khí có chút áp lực, liền bắt đầu tìm đề tài, sự thật chứng minh, hoàn toàn là không cần thiết.

Ở đề tài đầu tiên Thanh Thu liền lộ ra nguyên hình, nở nụ cười nói liên tục, từ ngôi sao yêu thích nhất đến món ăn thích nhất, còn cả vấn đề lương thực dầu mỏ gần đây tăng giá, thậm chí còn có vụ bê bối của tổng thống Mĩ.

Mà cái vị ngũ quan đoan chính lúc trước không tiện nói, về sau anh ta liền trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ: "Cô là Lãnh Thanh Thu trong 《Kim phấn thế gia》? Tôi nhớ cô ta không có nói nhiều như vậy?"

Thanh Thu thu hồi nụ cười, vẻ mặt khinh thường: "Tôi không phải là Lãnh Thanh Thu, mà anh càng không phải là Kim Yến Tây? Anh nghĩ đây là phim truyền hình, phim truyền hình cũng đã xem nhiều rồi? Tôi có nói nhiều thì làm sao, nó giải thích rõ tôi hiểu biết nhiều tôi là người con gái tài trí, cái này cũng giống những người khác, cũng như thảo luận về thời tiết." Nói xong còn liếc nhà trai một cái đầy thâm ý.

Đối phương liền tức giận đến toàn thân run rẩy, không cẩn thận giẫm Thanh Thu một cú.

"Này, anh giẫm chân của tôi không sao, nhưng cũng đừng giẫm lên giày của tôi!"

Lời của Thanh Thu làm cho Duẫn Nhi cười ha ha. Cô ấy trừng Duẫn Nhi một cái, sau đó liền rời đi.

Chiều hôm đó Duẫn Nhi nhớ tới cô bé này thì cười. Một tuần sau, ở trong tiệm bánh ngọt Duẫn Nhi lại gặp được tình huống tương tự, cô liền cười từ đầu đến cuối. Sau đó Thanh Thu đi thẳng tới trực tiếp ngồi xuống đối diện cô.

"Cười cái gì, lần trước cũng chính là cô, tôi buồn cười sao, tôi cũng không phải Quách Đức Cương, cũng không nói vài câu thì cười thành như vậy chứ?"

Duẫn Nhi che miệng lại, thật vất vả mới ngừng cười, ho nhẹ một tiếng: "Lãnh Thanh Thu, cô là Lãnh Thanh Thu trong 《Kim phấn thế gia》sao?"

Nói xong lại cười ha ha.

Thanh Thu vẻ mặt hắc tuyến: "Tên này cũng không phải là tôi tự đặt, có quan hệ gì với tôi à!"

Về sau, ở Phong Hoa, cô gặp lại Thanh Thu trong nơi làm việc, hai người cảm thấy hai bên rất có duyên, ý tứ chỉ hận không gặp mặt sớm hơn, cho nên tình bạn cũng tiếng vùn vụt, một đường trôi chảy, quen biết đến hôm nay.

Duẫn Nhi nghĩ đến đây, đột nhiên cười rộ lên.

Thanh Thu nói: "Cậu lại nhìn tớ cười, cậu có thể đừng như vậy không, lần đầu tiên tớ gặp cậu cậu cũng như vậy, tớ có buồn cười đến như vậy không?"

Duẫn Nhi cười lớn tiếng hơn.

Thanh Thu nhảy qua đây dùng sức cấu mạnh bên eo cô, Duẫn Nhi cầu xin: "Đừng, tớ không cười, thật sự! Cậu không phải mới vừa nói đến báo sao, trên báo nói cái gì vậy?"

Cô thành công nói sang chuyện khác, Thanh Thu khôi phục vẻ hưng phấn chỉ vào một tin tức chiếm toàn bộ một trang lớn: "Cậu xem!"

Duẫn Nhi tiếp nhận tờ báo, rốt cục không cười nổi.

Dòng tiêu đề của tờ báo thật bắt mắt vang dội: Quí công tử thủ đô.

Mặt trên có hai tấm hình, trưng ra là Cung Tuấn cùng một đám người đang đứng tại cửa quán bar, bởi vì có vấn đề về ánh sáng, nên nhìn không được rõ ràng, cô chỉ có thể nhận ra Cung Tuấn và Thạch Lỗi.

Thứ hai là trưng ra ở góc đường sau buổi chiều, sáu người đàn ông không biết đang nói cái gì đều cười ha ha, ngay cả ánh mặt trời sáng rực cũng đều mất sắc thái vốn có. Sáu người đàn ông bộ dáng đều đẹp trai, quần áo bảnh bao, phong lưu phóng khoáng, thật hiếm có.

Ảnh chụp bên cạnh lại nêu ra lý lịch gia thế của sáu người đàn ông, đều là xuất từ gia đình quý tộc, thật hợp với danh hiệu quí công tử thủ đô.

Cô từng ở chỗ Cung Tuấn thấy qua tấm hình chụp chung sáu người bọn họ, trên tấm hình kia bọn họ sáu người đều là những thiếu niên trẻ tuổi, mặc dù còn trẻ nhưng cũng đã có vẻ khuynh thành.

Sáu người bả vai nhau, nụ cười đến tự mãn. Lúc ấy Cung Tuấn chỉ vào người trong hình đắc ý nói với cô: "Đây là anh em tốt nhất của anh."

Hôm nay, sáu người thiếu niên đã lớn thành những thanh niên đẹp trai nhiều tiền, thời gian thật là nhanh!

"Sao không nói chuyện đi! Cậu nói, trên báo nói là sự thật sao? Tớ như thế nào chưa nghe qua Cung tổng và Thạch phó tổng lại có gia thế kinh người đến như vậy?"

Duẫn Nhi bật TV, tìm được kênh bản tin chiếu cả ngày, đợi một lúc, xuất hiện một đám người, cô chỉ vào mấy người trong đó nói với Thanh Thu:

"Này, là bố Cung Tuấn, người mặc quân trang tuổi hơi lớn kia, là ông nội anh ta, bên kia cái người mặc quân trang đeo mắt kính, là bố Thạch Lỗi."

Thanh Thu há to miệng, vẻ mặt kinh ngạc: "Làm sao cậu biết? Cậu đã sớm biết đúng không?"

Duẫn Nhi nghĩ lời của người xưa rất có đạo lý, nói nhiều sẽ không hay.

"À, mấy ngày trước không phải là có buổi họp mặt bạn học sao, từ lúc đó tớ đã biết."

Thanh Thu vẻ mặt không tin nhìn cô, Duẫn Nhi thản nhiên nhìn lại cô ấy, thật lâu, Thanh Thu đầu hàng: "Được rồi, tớ tin cậu."

Đối với phản ứng của Thanh Thu, Duẫn Nhi cũng không ngạc nhiên, năm đó khi vào đại học mới vừa biết điều này, cô cũng là thổn thức không thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yoona