Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyeon ngước mắt lên nhìn hyomin rồi thô bạo nắm lấy bàn chân của cô khiến cô khẽ nhăn mặt. 

- Không muốn chân mình chịu khổ thì ngồi yên đó đi. 

Jiyeon lạnh lùng nói rồi lấy bông băng từ trong hộp ra, cẩn thận lau nhẹ vết thương. Mặt hyomin nóng ran, không khí im lặng lúc này càng làm cô cảm thấy ngột ngạt. Hyomin bèn lên tiếng: 

- Hình như cô có sở thích là mỗi khi nổi nóng lại đập phá đồ đạc thì phải. Lần này là chuyện gì? 

- Cô cũng như những người khác, đều nghĩ tôi rất xấu xa và tồi tệ đúng không? 

Jiyeon không trả lời mà mông lung hỏi lại hyomin, giọng nói có chút gì đó chùng xuống. Hyomin im lặng một lát rồi lên tiếng, từng câu từng chữ vang lên nhẹ như gió: 

- Tôi chưa bao giờ nghĩ cô như vậy, và sự thật thì cô cũng không như vậy. Những gì cô thể hiện không hoàn toàn giống như con người thật bên trong của cô, cô là người tốt. Như bây giờ, chẳng phải cô đang giúp đỡ tôi, băng bó cho tôi sao? 

Lúc này, cả căn phòng chìm vào yên lặng. Hyomin nhìnjiyeon.Liệu jiyeon có hiểu những điều mà cô vừa nói, hiểu rằng mình không hề cô đơn? 

*** 

Sáng chủ nhật, đã hơn tám giờ mà hyomin vẫn nằm ngủ ngon lành trên chiếc giường đặt bên cạnh cửa sổ. Vết thương ở chân được jiyeon băng bó cẩn thận khiến cô không hề cảm thấy khó chịu. Chỉ đến khi mùi hương của những bông hoa trong khu vườn thoang thoảng khắp căn phòng, hyomin mới thức giấc. Cô uể oải vươn vai rồi bước vào nhà tắm, một lát sau mới lững thững đi xuống cầu thang.Vừa đặt chân xuống phòng khách, hyomin bỗng giật nảy người khi nhìn thấy người đang ngồi ở ghế salon – Park Bum, bên cạnh còn có cả jiyeon. 

- Chào buổi sáng, hyomin. – Bác Park mỉm cười. 

Hyomin lúng túng cúi đầu. Cô thầm nguyền rủa mình vì đã xuất hiện trước mặt bác Park với bộ dạng không thể nào thê thảm hơn: mắt nhắm mắt mở, đầu tóc rối bù. Đã vậy còn mặc nguyên bộ đồ ngủ hình khủng long xanh. Hyomin đang loay hoay không biết làm gì lúc này thì bỗng jiyeon lên tiếng: 

- Tôi có chuyện riêng cần nói với bố tôi, cô San đang chờ cô trong phòng bếp. 

Hiểu ý jiyeon, hyomin khẽ gật đầu rồi đi vào bếp. Cô San đang cẩn thận lau sạch bàn ăn, thấy hyomin thì vội bỏ dở công việc và nói: 

- Cô hyomin dậy rồi hả? Để tôi chuẩn bị đồ ăn sáng. 

- Thôi không cần đâu, cháu không đói.- Rồi hyomin tỏ vẻ giận dỗi.- Sao bác Park về mà cô không báo trước cho cháu, làm cháu bẽ mặt quá. 

- Sáng nay khi ông chủ về nhà tôi cũng mới biết. Hình như ông chủ có việc gì gấp nên mới về đột xuất thế này. 

Hyomin "ồ" lên một tiếng, bởi vậy nên khuôn mặt jiyeon khi nãy mới nghiêm túc như vậy. Cuộc nói chuyện ở phòng khách có vẻ khá căng thẳng vì ở đây cũng có thể nghe thấy rõ những gì mà bác Park và jiyeon đang nói. 

- Sao mà con lại cứng đầu như thế? Nếu không bắt đầu điều trị thường xuyên, bệnh của con sẽ xấu đi. Vào trong Mĩ vừa ở gần mẹ con, vừa thuận tiện cho việc chữa trị. 

- Con không muốn đi đâu hết. Cũng không muốn chữa trị gì cả!- Giọng nói bất cần nhưng có chút gay gắt của jiyeon khiến hyomin giật mình. 

- Con...Rốt cuộc thì con muốn mọi thứ rối tung hết lên thì mới vừa lòng đúng không? Lần sau trở về, đừng để bố thấy cái thái độ này của con một lần nào nữa. 

Bác Park nói xong thì cũng là lúc hyomin nghe tiếng bước chân, tiếng cửa sập mạnh và cuối cùng là tiếng xe ô tô lao vút đi. Khi mọi thứ trở về với vẻ im lặng, hyomin mới bước ra phòng khách. Cô tiến lại gần jiyeon. 

- Không cần nói gì cả, tôi không sao.-jiyeon nói, giọng nói vẫn lạnh lùng đến đáng sợ. 

- Thế nhưng... 

- Tôi không sao, đừng ở đây tỏ ra thương hại tôi! – jiyeon đứng bật dậy, hai tay siết chặt lấy vai hyomin– Không ai cần tôi cả nên cô cũng đừng tỏ ra thương hại tôi nữa! Cô có biết trông thấy khuôn mặt này của cô tôi khó chịu thế nào không? 

Hyomin sợ hãi. Chưa khi nào cô thấy jiyeon kích động thế này. Cô San cũng từ bên trong chạy ra, vội vã kéo tay jiyeon: 

- Cô chủ, cô chủ đừng làm thế. 

Jiyeon vẫn nhìn chằm chằm vào hyomin, đôi mắt vằn đỏ nhưng pha chút đau đớn. Bất chợt, bàn tay đặt trên vai hyomin lỏng dần. Hyomin chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì bỗng jiyeon ngã phịch xuống đất, hai mắt nhắm nghiền. Hyomin hoảng hốt, cô cuống cuồng lay jiyeon: 

- Jiyeon! Jiyeon! Cô không sao chứ, đừng dọa tôi mà! 

Hyomin tái mặt. Đây là lần đầu tiên cô gặp tình huống thế này, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy jiyeon ngất xỉu. Cô San cũng sợ hãi không kém, run rẩy gọi điện cho bác sĩ rồi vội vã chạy đi lấy thuốc. 

- Cô San, đây là thuốc gì?- Hyomin lo lắng nhìn cô San đưa những viên thuốc vào miệng jiyeon. 

- Thuốc trợ tim. Ngoài việc uống thuốc hàng ngày, mỗi lần cô chủ bị thế này đều phải uống. Cô hyomin mau giúp tôi đưa cô chủ lên phòng.

Hyomin làm theo lời cô San như một cái máy. Cả hai phải khó khăn lắm mới đưa được jiyeon vào phòng. Vừa đặt jiyeon xuống giường thì dưới nhà có tiếng chuông cửa. 

- Bác sĩ đến rồi, để tôi đi mở cửa. 

Cô San nói rồi nhanh chóng chạy xuống. Hyomin lau mặt cho jiyeon xong thì cũng là lúc ông bác sĩ già và hai cô y tá lên đến nơi. Hyomin ngồi sát bên mép giường quan sát, bàn tay vẫn lạnh ngắt vì sợ. Sau một hồi khám bệnh kĩ lưỡng, vị bác sĩ kia chậm rãi tháo ống nghe và nói: 

- Vì mọi người đã nhanh chóng cho cô ấy uống thuốc nên tình hình đã tạm ổn định rồi, chỉ cần chịu khó nghỉ ngơi. Nhưng chú ý lần sau đừng để cô ấy bị kích động quá, rất có hại cho bệnh tim của cô ấy. 

Hyomin và cô San cúi đầu cảm ơn bác sĩ rồi cô San tiễn ba người xuống nhà. Hyomin quay lại nhìn jiyeon, thở phào nhẹ nhõm. 

***


- Cô hyomin nghỉ ngơi đi, để tôi chăm sóc cô chủ.- Cô San nhẹ nhàng bước vào phòng và nói. 

Hyomin nhìn lên chiếc đồng hồ, đã hơn mười một giờ. Sau khi bác sĩ ra về thì jiyeon lên cơn sốt cao, từ đó đến giờ cô San và hyomin phải thay phiên nhau chăm sóc. Hyomin khẽ sờ lên trán jiyeon, nhiệt độ cũng đã giảm đi một chút. Cô gật đầu rồi toan đứng lên nhưng bất chợt, bàn tay jiyeon nắm chặt lấy tay hyomi. 

- Đừng đi... 

Hyomin giật mình rút tay lại nhưng bàn tay nóng ran của jiyeon vẫn nắm lấy không buông. 

- Làm ơn...đừng đi.- jiyeon nói, mắt vẫn nhắm nghiền. 

Hyomin băn khoăn một lát rồi đành thở dài ngồi xuống. 

- Cô cứ ngủ trước đi, lát nữa jiyeon hạ sốt cháu sẽ đi ngủ sau. 

Cô San định nói gì đó nhưng lại thôi, nhẹ nhàng cầm cốc nước và đống thuốc trên bàn ra ngoài. Chỉ còn lại hyomin và jiyeon, cô khẽ kéo lại chiếc chăn. 

- Đừng...- jiyeon thì thào. 

- Hả?-hyomin hỏi theo phản xạ. 

- Bố, mẹ...đừng đi. Con hứa sẽ học giỏi, con hứa sẽ ngoan. Mẹ, mẹ đừng đi...bảo bố đừng đi...Mẹ! 

Jiyeon siết chặt tay hyomin, mồ hôi vã ra. Hyomin thấy tim mình như thắt lại. Thì ra jiyeon đã luôn phải chịu đựng tất cả những điều này, đã luôn giấu kín tất cả mà không thể chia sẻ với bất kì ai. 

- Tôi phải làm gì cho cô đây? 

Hyomin khẽ nói rồi lặng lẽ nhìn jiyeon. 

*** 

Sáng

- hyomin, tôi vừa gặp Lee ngoài sân trường. Lee rủ bà và tôi chiều nay đi xem phim đấy. Đi nhé? 

Qri hớn hở chạy đến gần hyomin, vừa chạy vừa nói lớn. Hyomin rời mắt khỏi quyển sách trên tay, ái ngại trả lời: 

- Không được, chiều nay tôi có việc mất rồi. Xin lỗi hai người nhé. 

- Cái gì?- Qri hỏi, lộ rõ vẻ thất vọng.- Bà có việc gì vậy? 

Hyomin mỉm cười : "Bí mật."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro