Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có chiếc áo khoác ấm trên người, bước chân của Trang Pháp cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Nàng làm theo đúng lời Diệp Lâm Anh nói, đi đến hết đoạn đường thẳng rồi quẹo sang trái nhưng cũng từ đó mà trở nên mất phương hướng. Đi lanh quanh một hồi vẫn chưa thấy khách sạn đâu mà không gian rộng lớn còn giống như muốn đem nàng nuốt chủng làm toàn thân nàng trở nên run rẩy.

- Hay là bị lạc rồi.

Trang Pháp lôi di động ra định gọi điện chợt nhớ là mình không có số của Diệp Lâm Anh. Đôi chân cũng vì thế mà bước dài hơn còn trong lòng thì đầy bất an. Nàng đi mãi vẫn chẳng thấy nổi căn nhà nào còn sáng đèn, vốn dĩ Trang Pháp đang định cầu người cứu nhưng tình hình này e rằng càng đi thì càng xa mà thôi.

- Aaaa

Âm thanh đau đớn vang lên, hòn đá vì bị chân của Trang Pháp đạp lên mà xê dịch không ít, còn nàng thì ngã khụy gối xuống dưới đất, bàn tay không may bám víu vào bờ tường trầy xước hết cả. Trong đầu không hiểu sao lập tức cảm thán Diệp Lâm Anh chết tiệt. Nàng nặng nhọc nhấc bàn tay ra để lộ một dòng chữ đen đã mờ nhạt nhưng rất quen thuộc.

*Chú Hải mau đến đón cháu với Baby về!

- Cái này...

Trang Pháp kinh ngạc nhìn dòng chữ, não bộ của nàng như bị ai đó đánh cho bừng tỉnh. Hai con mắt mở to lại bất động. Những kí ức từ xa xưa thi nhau ùa về bao trùm và nhấn chìm nàng với trái tim đang ngừng đập.

======= THROWBACK =======

Bé nhìn dòng chữ đã hơi mờ từ tháng trước, lặng người trong giây lát khiến chị cảm thấy lúng túng không biết nên nói gì vào lúc này. Sự im lặng mà bé tạo ra lần nào cũng khiến không khí xung quanh bị bòn rút, cảm giác như cây cối hai bên đường cũng trở nên khô héo theo. Bé đang thất vọng, chị biết! Có thể là buồn tủi nữa nhưng tâm trạng của chị cũng đâu khá hơn là bao. Bé muốn quay trở về đồng nghĩa với việc bé không thích ở cùng chị, có lẽ bé chẳng thích chị nhiều như chị vẫn thích bé. Sự thật chính là vậy, dù sao thì bé vẫn là con nhà giàu còn chị thì chỉ là đứa trẻ cơ nhỡ không nơi nương tựa. Hai đứa cơ bản không thuộc cùng một thế giới.

- Về thôi! - Bé quay sang Diệp Lâm Anh cười buồn khiến tâm trạng của chị càng tệ hơn. Chị hơi cúi xuống để đứa nhỏ trèo lên lưng mình rồi nhanh chóng đi theo bóng lưng của bé.

Bầu trời cao xanh ngắt trên đầu khiến chị nhận ra rằng, trời đất bao la mà người ở phía trước chị lại là duy nhất. Chị sợ một ngày nào đó ngay cả việc đi theo đằng sau bé như thế này cũng không được nữa. Bé rồi sẽ biến mất, cuộc sống cô độc buồn chán trước đây cũng sẽ trở lại bao vây chị. Nghĩ đến lại thấy nghẹn ngào, đôi mắt đen chỉ có thể khô khốc cầu mong kéo được làn sương bạc mọi khi về để che lấp.

Trở về căn nhà hoang cũ kĩ, chị để bé mở cửa vào trước rồi mới theo sau. Tốc độ chậm chạp của đôi chân chỉ được cải thiện khi chị nghe tiếng nhỏ hét lên cùng tiếng "hù" của ai đó.

- Bọn mày làm gì ở đây thế?

Diệp Lâm Anh nhảy bổ vào ngạc nhiên, đã hơn tháng nay chị không thấy hai đứa này xuất hiện tại đây. Cảm giác giống như lâu lắm rồi mới gặp lại nhau vừa mừng vừa thắc mắc.

Về phần Lan Ngọc và Diệu Nhi vì hù nhầm người nên hai đứa vẫn đứng như hóa đá. Khuôn mặt lạ hoắc của Trang Pháp khiến cho chúng nó có phần ngạc nhiên nhất thời không ngậm lại mồm được.

- Thái độ gì đây? Bỏ rơi tao hơn tháng giờ mới thèm quay lại chơi với tao à? - Diệp Lâm Anh vui vẻ khoác vai Lan Ngọc, chị biết những điều chị vừa nói không phải là sự thật nhưng vẫn muốn đem Lan Ngọc chọc một phen. Dù gì lâu không gặp chị cũng rất nhớ khuôn mặt búng ra sữa này. Đáng tiếc là đứa còn lại lên tiếng nói đỡ hộ.

- Không phải đâu, Ngọc Ngọc vừa rồi bị cấm túc hơn một tháng đấy. Còn tôi không có cậu ấy sang xin cho đi chơi thì cũng chịu.

Chị nghe xong bĩu môi xoa đầu cả hai đứa. Thật tình trong căn nhà này, nhìn chị như là chị cả vậy. Vừa có nước da rám nắng lại vừa cao cảm giác trưởng thành hơn hai đứa còn lại rất nhiều.

- Diệu Nhi, bao lâu không gặp mày vậy mà vẫn không có cao thêm

- Hù, cậu cứ chờ đấy tôi chẳng qua là chưa muốn cao thôi. Đến lúc nào đó nhất định đem đầu cậu kẹp vào nách.

Đứa nhỏ tên Diệu Nhi hừ lạnh rồi từ tốn tìm đến chỗ nệm rách dưới sàn ngồi xuống. Bộ quần áo Diệu Nhi mặc trên người cũng phải cõ mấy trăm ngàn, từng đường kim mũi chỉ đều hết sức tinh xảo toát lên khí thái của con nhà giàu. Ngoài Lan Ngọc có gia cảnh khá giả chị quen ra thì đứa nhóc này chính là con nhà giàu duy nhất mà chị chơi chung.

- Đúng đúng! Rồi sẽ có ngày cậu phải ngước lên nhìn khi nói chuyện với bọn tớ. - Lan Ngọc cười khoải trá ánh mắt trẻ thơ bỗng lóe lên những tia rất gian manh khi nghĩ đến viễn cảnh xa xôi. Chị nhìn cái khuôn mặt bầu bĩnh kia mà nhịn không nổi búng một cái, miệng cười toe toét chế giễu cả 2 đứa nhóc.

- Tao sẽ chờ xem lúc đó 2 đứa cao đến tai hay đến vai tao.

- Mà Cún, ai đây? - Lúc này Diệu Nhi đưa mắt hất về phía bé và đứa em gái đang đứng bất động từ nãy đến giờ chị mới chọt nhớ ra. Nhìn khuôn mặt không cảm xúc của bé, chị cười trừ mà lạnh cả sống lưng. Đến bên bé, chị âm thầm dùng ánh mắt xin lỗi rồi đẩy bé tiến lên vài bước để giới thiệu:

- Đây là bạn mới.

- Cậu ấy cũng giống cậu không có cha mẹ à? - Lan Ngọc nhìn quần áo trên người Trang Pháp nhanh nhảu suy đoán.

- Không, em ấy chỉ bị lạc thôi

- Vậy cậu ấy ở với cậu?

- Ừ!

- Hai người ở với nhau sao?

- Tất nhiên!

- Đến bao giờ?

- Đến khi người nhà cậu ấy tìm thấy.

- Đến lúc ấy cậu ấy sẽ rời đi đúng không? - Một loạt câu hỏi của Lan Ngọc kết thúc bằng việc khiến cho tâm trạng của chị trở nên thảm hại. Diệp Lâm Anh cảm thấy nhói lên trong lồng ngực chị không biết phải trả lời sao. Bảo là không thì thật ngu ngốc mà bảo là ừ thì chị lại sợ tự làm đau bản thân. Im lặng là giải pháp nó lựa chọn lúc này.

- Cậu là đứa ngốc sao? Đương nhiên là cậu ta sẽ rời đi khi bố mẹ đến đón rồi. - Diệu Nhi không chịu được đến búng trán Lan Ngọc một cái, ghét nhất cục bột này nhiều chuyện hỏi luyên thuyên.

- Cậu ấy tên gì? - Diệu Nhi quay sang phía
Thuỳ Trang, quan sát từ đầu tới chân. Nó thấy được nước da trắng mịn khuôn mặt hồng hào xinh xắn. Đã có ai biết là chỉ số IQ của đứa trẻ tên Diệu Nhi này rất cao chưa? Ba mẹ cậu ấy đều thuộc giới thượng lưu tri thức giữ những chức vụ rất lớn tại một công ty nước ngoài. Tất nhiên là Diệu Nhi vừa nhìn đã biết ngay Trang Pháp là con nhà giàu.

- À, em ấy là Thuỳ Trang, còn đứa nhỏ là Huyền... Bây bi.- Diệp Lâm Anh vẫn lúng túng với cái tên, chị sợ nói sai nhỏ lại giận. Đôi mắt đen láy len lén nhìn sang bên cạnh, bé không có động tĩnh gì nên chị cảm thấy rất hài lòng về cái tên này.

- Thuỳ Trang, chào cậu, hi Baby. - Diệu Nhi nói bằng tiếng anh ,đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình ra yêu cầu bắt tay rất kiểu cách. Lúc này
Thuỳ Trang cao có phần nhỉnh hơn độ nửa cái đầu nên đành 1 cao 1 thấp nhìn nhau.

- Hello Diệu Nhi. - Trang Pháp đáp lại bằng tiếng anh những ngón tay thon đan vào bắt tay Diệu Nhi một cách mềm mại.

- Hơ Hơ, hello. Hóa ra là người nước ngoài à?"- Lan Ngọc hàm hồ chạy ra vẫy vẫy tay chào. Cách phát âm của một đứa trẻ mới học tiếng anh được vài ba câu nghe có điểm buồn cười. Nhưng ít ra còn đõ hơn Diệp Lâm Anh, chị chết đứng không biết cả lũ đang kêu cái thứ tiếng gì hoàn toàn tậm tịt.

- Tớ không phải người nước ngoài, là người Việt mà. - Thuỳ Trang từ đầu tới cuối bây giờ mới chịu lên tiếng, thứ tiếng mà Diệp Lâm Anh có thể hiểu được. Giọng nói có phần trong trẻo và bớt xa cách hơn.

- Chị. - Huyền Baby từ đầu tới cuối cảm thấy bị lạc lõng, đứa trẻ này nhanh chóng ôm chặt lấy eo chị mình đưa ánh mắt long lanh nhìn về phía mọi người xung quanh.

- Kiếm cái gì chơi đi. Hai đứa sang đây mà làm sao thế.

- Đi bắn bi đi. - Lan Ngọc reo lên. Nhưng Diệp Lâm Anh lắc đầu, còn bé và đứa em gái nữa chẳng thể nào để 2 người này đi lang thang gặp gỡ mấy đứa trẻ xấc láo khác được. Dù gì thì chị vẫn cảm thấy bất an khi để bé giao du với mấy thành phần đó.

- Vậy thì chơi bài đi, tôi có mang bài tới này.

- Ừ cái này được, mày đưa bài đây. - Diệp Lâm Anh búng tay, cười cười vỗ xuống chiếc nệm ra hiệu mở sới. Nó cũng không quên quay sang bé cùng đứa em mời chào thân thiện.

- Lại đây chơi cùng luôn đi.

- Mình không biết chơi.

- Để tôi dạy mau ngồi xuống đây. - Lâm trận hào hùng nhưng đánh trận lại bê tha. Cả lũ chơi đánh bài búng trán. Lan Ngọc với Diệu Nhi về một đội, chị với Thuỳ Trang cũng thành một đôi. Riêng Huyền Baby là bình vôi cho cầm mấy quân bài Joker nghịch một mình.

Khổ nỗi là Thuỳ Trang mới tập chơi nên quá kém, liên tục để phơm lọt vào tay đội bạn hết ván này đến ván khác đội chị đều thua. Thánh bài Diệp Lâm Anh có tài giỏi cũng không thể gỡ được. Bàn tay Diệu Nhi nổi tiếng là búng đau, chị không nỡ nhìn bé xoa trán nhăn nhó nên toàn tự nguyện chịu hết. Cái trán bướng bỉnh từ ngăm đen dần dần trở nên đỏ ửng và tím vào đúng một chỗ vì bị búng quá nhiều.

- A, đau thế! - Cái búng lần thứ n khiến Diệp Lâm Anh ôm trán nhăn nhó còn Diệu Nhi mỉm cười, riêng Lan Ngọc sớm đã không cười được nữa. Ánh mắt của Thuỳ Trang không hiểu từ lúc nào trở nên rất đáng sợ nhìn đội nó, nhất là khi búng trán Diệp Lâm Anh cái nhìn lại càng trở nên lạnh thấu xương y như muốn đe dọa. Giờ Lan Ngọc thấy đội mình thắng lại cảm thấy tuyệt vọng, nuốt ực nước bọt mà lựa tay búng nhè nhẹ chỉ sợ làm Diệp Lâm Anh đau. Lan Ngọc nhỏ bé đang tính kế để dừng trò chơi này lại nhưng Diệu Nhi lại rơi sâu vào bài bạc vì thắng liên tiếp.

- Một ván nữa, tao không tin là thắng không nổi. - Diệp Lâm Anh hùng hổ gom bài nhưng cánh tay nhanh chóng bị bé giữ lại. Bé nhìn chị với ánh mắt lạ lắm có cái gì đó rất là đau lòng trong đáy mắt.

- Hay là thôi đi. Mình thấy trò này chơi chán lắm rồi. - Lan Ngọc cười cười đẩy tập bài sang một bên nhưng Diệu Nhi lập tức ngăn lại mắng.

- Đang chơi hay mà. Cậu không thấy chúng mình đang thắng sao.

- Nốt ván này! - Chị gạt tay bé ra và coi đây như một lời hứa. Diệu Nhi chỉ chờ có vậy cười khểnh rồi bắt đầu tráo bài.

- A!

Ngón tay búng mạnh vào trán cái bụp, Diệp Lâm Anh lập tức ôm cái trán đã sưng vù của mình lên mà lăn lộn trên nệm. Có lẽ cũng đau đến độ rung não vì cả buổi nó đã bị búng ngót nghét 30 cái.

- Tại sao lại búng đau thế chứ. - Bé quát lên gần như là lập tức, vốn đã nhịn từ rất lâu rồi nhung búng đau như vậy làm bé không kìm được. Phản ứng lớn của bé khiến mọi người sửng sốt, gương mặt thanh tủ đanh lại như một tảng đá phi thường hung dữ hướng tới Diệu Nhi.

- Buồn cười, chơi thì phải chịu chứ làm sao? - Diệu Nhi gom bài cười khó hiểu. Vốn ván cuối định búng tên này thật nhẹ tay nhưng không hiểu sao lại lỡ búng mạnh như vậy

- Dù sao thì cũng phải có chừng mực, định búng cho chị ấy lùn như mình hay sao?

- Cậu. - Diệu Nhi giận run người, câu này đích thị là đá vào lòng tự trọng của người khác

- Thôi dẹp! Không có chơi bời gì nữa. Chơi công bằng mà cả buổi cứ lườm người khác.
Ai kêu cậu chơi kém làm gì, liên lụy người khác. - Diệu Nhi tức tối rời đi, cơn giận bất ngờ khiến Diệp Lâm Anh đau đớn cũng phải ngẩng lên nhìn. Lan Ngọc thấy cũng đến lúc nên rút lui vội đứng dậy lắp bắp nói rồi chạy theo Diệu Nhi

- Để mình chạy theo giữ cậu ấy.

Không khí dần chìm trong im lặng, chị nhìn bé quay lưng lại với mình sau khi cơn đau ở trán đã nguôi ngoai. Vai bé bỗng dưng run từng đợt, cánh tay cũng nâng lên hạ xuống quẹt quẹt gì đó. Bản thân chị thấy chuyện này vốn chẳng có gì, bình thường chơi chị cũng đều búng Lan Ngọc với Diệu Nhi đến tím trán vào như vậy. Chẳng qua hôm nay bé chơi kém khiến chị liên lụy theo mới có kết cục thảm như vậy.

- Em làm sao thế? - Diệp Lâm Anh tiến lại gần hơn vỗ vai bé hỏi nhưng bé không nói gì. Phải mất một lúc thật yên tĩnh chị mới có thể nghe được tiếng sụt sịt khe khẽ truyền ra đằng sau. Hoàng hốt vì không biết lý do, chị vội ngồi trước mặt bé lúng túng lau đi những giọt nước mát lạnh.

- Đừng khóc, vì sao mà lại khóc rồi.

- Diệu Nhi không có ý gì đâu. Nó luôn nóng tính vậy nhưng hôm sau là quên ngay.

- ....

- Tôi đã bảo đừng khóc mà ...

- ........

- Tôi làm gì sai à?

Bé lắc đầu khiến chị nhẹ nhõm, ít nhất cũng không phải chị ngu ngốc làm ra điều gì khiến bé buồn. Cầm lấy đôi tay nhỏ nhắn, Diệp Lâm Anh không cho bé bịt mắt mình lại nữa mà để chính chị quệt đi những giọt nước mắt. Thật sự nhẹ nhàng đến nỗi bé còn không cảm nhận được mấy ngón tay kia quệt qua.

- Thôi không sao đâu. - Bộ dạng tiểu mao lại một lần nữa khiến chị nhịn không được kéo bé ôm vào lòng. Đến đứa em gái đang nghịch ngợm linh tinh kia cũng phải mở to mắt nhìn bé dựa đầu vào ngực chị, êm ái cảm nhận những cái vuốt ve từ sau lưng.

- Xin lỗi. - Câu nói lí nhí thoát ra khỏi vòm họng, bé sụt sịt vùi đầu vào sâu trong lòng chị hơn. Diệp Lâm Anh cũng siết chặt vòng tay lại, tay phải chị đưa lên sờ má bé dùng ngón tay cái хоа хоа.

- Em không có lỗi gì cả, tự dưng xin lỗi làm gì?

- Tại tôi mà chị thua .... Trán cũng tím hết vào rồi.

- Cái gì? - Chị bỗng bật cười lớn, người nghiêng về một bên khiến nhỏ cũng nghiêng theo

- Tưởng gì, không phải tại em đâu. Mọi khi
2 đứa nó cũng bị mình búng y như vậy mà.

- Nhưng....

- Thật ngốc!

Chị gõ trán bé, miệng cười toe toét thật rực rõ khiến cho bé cứ thế nhìn ngây dại. Diệp Lâm Anh cười tươi thật đẹp quá, cả khuôn mặt sáng bùng sức sống khiến ai đó cảm thấy tim đập, chân run.

Hai đứa sau đó chẳng làm gì mà cứ ngồi ôm nhau như vậy. Đơn giản là chúng cảm thấy rất thoải mái khi dựa dẫm lẫn nhau. Thuỳ Trang thì mê đắm khi tựa vào nơi mềm mại của chị, còn Diệp Lâm Anh cũng tranh thủ ngửi lấy mùi hương đặc trưng từ tóc nhỏ tỏa ra. Thời gian đã tưởng chùng như thầm lặng trôi đến khi nhỏ lơ đãng nói.

- Chị Lâm Anh

- Hả?

- Từ nay đừng gọi ai bằng mày tao nữa. Khó
nghe lắm

- Nhưng tôi quen rồi.

- Em không thích nghe. Lâm Anh

- Rồi tôi sẽ sửa.

Bé mỉm cười, chị cá là đã nhìn thấy như vậy. Bé nằm trong lòng chị bắt đầu nghịch ngợm những sợi tóc dài đen nhánh, mái tóc luôn trực rối của chị nằm trong tay bé lại thấy đẹp lạ thường.

- Trang à...

- Dạ?

- Đùng bỏ chị lại được không?
***
Ai cũng biết hạnh phúc không dễ tìm mà. Vậy tại sao lại cứ buông tay nhau ra?
***
=======END THROWBACK ======

Trang Pháp loạng choạng đứng dậy, nàng đã nhớ ra những chuyện mà lẽ ra cả đời cũng không được quên. Thì ra nàng và hòn đảo Phú Quý lại có mối quan hệ sâu sắc đến như vậy, ở nơi đây nàng còn có một người bạn hết sức quan trọng mà nàng đã tàn nhẫn quên đi mất.

Nhớ khi Trang Pháp trở về nhà, vừa trải qua nỗi mất mát lớn nhất của cuộc đời thì nàng đã bị ba vội vã đưa sang Pháp sinh sống. Mục đích chính là để quên đi những đau đớn và tốn thương. Nhưng những năm tháng đơn độc bên đó cộng thêm muôn vàn thứ linh tinh luôn bao quanh, vô tình khiến nàng quên đi mất. Nàng đã quên đi người ấy và những tháng ngày đã qua. Giờ nàng nhớ lại liệu có muộn không? Liệu nàng còn có thể gặp lại người đó một lần nữa không?

- Trang Pháp là cô sao? - Ngước mắt lên thì thấy Diệp Lâm Anh trước mặt, chiếc áo len mỏng manh dường như chẳng thể xua tan cái lạnh quanh chị ấy. Bờ môi Diệp Lâm Anh tím tái lại làn da trở nên nhờn nhợt nhìn nàng đầy yếu ớt. Nếu như cách đây vài phút, Trang Pháp chắc chắn sẽ phát tiết mà trách móc Diệp Lâm Anh tắc trách khiến cô bị lạc.

Nhưng bây giờ..

- Mau dẫn đường cho tôi về khách sạn đi. - Diệp Lâm Anh nhìn giám đốc khập khiểng bước đi vô cùng kinh ngạc. Chẳng phải vừa rồi chị đã chỉ rõ đường rồi sao? Vậy mà vẫn chưa về đã thế còn làm gì đó khiến chân bị thương nữa. Chị tiến lại gần giám đốc đưa tay ra định đỡ nhưng bị gạt đi không thương tiếc.
Một người trừng mắt một người thở dài đầy mệt mỏi.

- Tôi không sao chị đi trước dẫn đường đi. - Đã nói đến thế thì Diệp Lâm Anh cũng không hảo tâm nữa, chị bước lên đằng trước để dẫn đường. Dần dà giữa hai người tạo ra một đoạn được mang tên là khoảng cách nhưng việc mà cả hai nghĩ đến lại phi thường trùng hợp giống nhau. Có một nơi được gọi là căn nhà hoang đang chiếm lĩnh dần tâm trí họ, căn nhà mà
Diệp Lâm Anh vừa quay trở lại nhìn ngắm vẫn còn để lại trong chị bao nhiêu thương nhớ và cảm xúc. Đây cũng chính là căn nhà mà mười năm qua Trang Pháp đã quên lãng và chưa đặt chân trở lại.

- Diệp Lâm Anh

- Sao thế?

- Có thể cùng tôi tới một nơi không

- Không phải chân giám đốc đang bị thương sao?

- Không sao, tôi cần đến một nơi quan trọng.

- Giờ cũng 10h tối rồi hay là...

- Tôi thật sự cần đến đó.

Ánh mắt này không thể gọi đích xác được tên nhưng Diệp Lâm Anh có thể cảm nhận được sự kiên quyết tận sâu đáy mắt. Chị không thể từ chối được, chắc chắn nếu chị không đồng ý thì giám đốc cũng tự đi mà trời thì đã rất tối rồi.

- Vậy đi đâu? giám đốc biết đường đến đó sao?

- Cô chỉ cần đi theo và im lặng là được.
Trang Pháp cà nhắc đi về hướng người lại, thật ra thì đoạn đường đến căn nhà hoang chỉ còn là một vết mờ trên bộ não của nàng. Để tìm đến được đó bây giờ nàng chỉ hoàn toàn dựa theo cảm tính nên lôi Diệp Lâm Anh theo cũng là một chuyện bất đắc dĩ. Hơn nữa tận sâu đáy lòng, nàng đang cảm nhận thấy một nỗi sợ không chắc là vì sao nhưng có lẽ Trang Pháp sợ nhũng cảm xúc sâu đậm lại đột ngột ùa về quá chát chúa.

Đi thẳng rẽ phải rồi lại quẹo trái, Trang Pháp không ngờ rằng mình lại có thể nhớ được chính xác đến thế. Nàng chỉ đi thêm tầm mấy chục mét nữa đã nhanh chóng đứng ngẩn người trước cánh cửa gỗ lớn và mục nát.
Từng dòng kí ức như những thước phim quay chậm lại, từ từ đưa nàng trở về với quá khứ thân thể cũng vì thể mà run nhè nhẹ.

Két!

Âm thanh của cánh cửa vang lên thật chói tai. Nàng dùng lực đẩy cửa gỗ mà như hút cả hàng tấn bụi, không khí ẩm mốc lạnh lẽo bên trong khiến làn da nổi vô vàn những đóm nhỏ li ti. Nơi đây có vẻ không có hơi người trong một thời gian dài và có lẽ người ấy cũng rời khỏi đây từ rất lâu rồi. Tuy vậy mà cảnh vật lại chẳng một chút xê dịch, chiếc nệm màu xanh dương kia vẫn nằm im lìm dưới đất mặc cho bụi phủ kín mít. Trang Pháp chẳng thể diễn tả tâm trạng tội lỗi của mình như thế nào vào lúc này. Nàng lặng thinh đưa tay sở lên chiếc nệm, nhớ ra rất nhiều thứ.

Nàng tự hỏi bản thân bằng cách nào lại có thể quên đi tất cả? Bằng cách nào lại dễ dàng rời xa người ấy, rời xa một mảnh kí ức quá đổi quan trọng như thế này.

Diệp Lâm Anh...Cún à.. em mệt... Lâm Anh ơi mưa rồi... Cảm ơn chị Diệp Lâm Anh
Phải rồi, người ấy tên là Diệp Lâm Anh!

- Thuỳ Trang, là em sao?

Nàng mạnh bạo quay lại đằng sau đối diện trước mặt cũng là một "Diệp Lâm Anh" đang hiện hữu hết sức chân thực. Ánh trăng bên ngoài cửa sổ hắt vào mái tóc dài đen nhánh, luôn được bàn tay kia thường trực hất cho rối bời. Làn da trắng cũng ẩn hiện mập mờ giữa bóng tối và ánh trăng màu vàng nhạt. Đặc biệt nhất là đôi mắt, Lâm Anh có một đôi mắt rất đẹp, nó đen láy và sâu thẳm tựa như mặt hồ không đáy. Chỉ bằng điều ấy Trang Pháp đã có thể khẳng định người trước mặt mình đây chính là Diệp Lâm Anh, đúng là Diệp Lâm Anh rồi!

- Cún à, em đã trở về.

Trang Pháp chạy đến ôm chầm lấy một khối kí ức trước mặt mình. Sự gắt gao của cải ôm ấy khiến cho đôi mắt đen trong bóng tối chợt lóe lên, từng giọt nước mắt lăn dài giống như có thể đóng băng đến nơi. Cõi lòng của
Diệp Lâm Anh chợt lạnh đi nhiều, từng phần từng phần cứ vậy lạnh lẽo đến đứng còn không vững.

Chẳng thể nào ngờ được người đang đứng trước mặt chị đây, đang ôm lấy chị đây lại là người suốt 10 năm qua chị mong chờ. Thuỳ Trang lại là Trang Pháp ư? Diệp Lâm Anh thật sự bỏ ra mười năm để tìm kiếm một người đã có gia đình, thậm chí luôn luôn hạnh phúc kể cả khi không có chị sao?

- Ông trời quả thật tàn nhẫn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro